Rio buồn chán nằm trên giường lật lật
quyển sách, nhìn qua vài trang, mấy câu chữ cứng nhắc chẳng mấy chốc đưa cậu
chìm vào mộng đẹp. Đến khi tỉnh lại, Rio phát hiện trong phòng đã tối đen,
ngoài cửa sổ có một tia sáng yếu ớt chiếu qua tấm rèm mà hắt vào.
Đã muộn
thế cơ à, chắc đã đến giờ ăn rồi, Rio tự nhủ.
Vừa chống mình ngồi dậy, cửa phòng bất
chợt mở ra vang lên tiếng cọt kẹt. Thân thể căng cứng, Rio cảm nhận được tiếng
thở dài của người kia, dường như đang rất vui mừng vì bạn cùng phòng đã đi ngủ.
Tiếp đến có tiếng sách vở đặt trên bàn… đối phương nhẹ nhàng thay quần áo, kéo
chăn ra rồi nằm xuống ngủ.
Bỗng nhiên Rio lại cảm thấy có chút
buồn cười. Cậu những tưởng là Mars chỉ không muốn chạm mặt mình thôi, thế mà
bây giờ dường như hắn ta lại có phần sợ cậu. Theo lý mà nói thì trong đám học
trò Nhật tộc, Mars cũng được xem là một người ưu tú… không thì làm sao Nguyên
lão viện lại sắp xếp cho mình ở cùng hắn chứ?
Ý xấu lại nổi lên, Rio cố tình ho một
tiếng, quả nhiên kẻ đang chuẩn bị trở mình kia vội vàng ngừng lại. Rio đã sớm
quen với bóng tối, cậu có thể tinh tường nhìn thấy hắn đang quay được nửa đầu,
bờ vai cứng đờ.
“Ha ha ha… Cậu sao thế? Sợ tôi à?”
Rio cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Tao sợ mày?” Thanh âm của Mars tăng
lên, mang theo tâm tình không chút tin tưởng, “Tao sẽ chẳng bao giờ sợ một kẻ
vô dụng như mày cả!”
“Thì ra cậu không có sợ… nhưng tôi nhớ
rõ là tất cả chương trình học của Nhật tộc chúng ta đã chấm dứt từ trước bữa
cơm rồi mà, với lại thời gian này đang có lệnh giới nghiêm vào ban đêm, không
thể tới Thư viện được — cậu trốn ở đâu lâu thế hả?”
“Ngoài cửa!” Tâm trạng của Mars dường
như chưa từng kích động như thế, mặc dù đáp án này khiến Rio có phần kinh ngạc,
“Còn nữa, không phải tao sợ… mà là ghét phải nhìn thấy mày!”
Rio ngồi dậy, ôm chăn hỏi: “Té ra
không phải vì chuyện lần trước ở Trung ương Thư viện mà cậu sợ tôi à. Thế cậu
nói cho tôi biết nguyên nhân cậu chán ghét tôi đi?”
“Nguyên nhân? Rio Rozadol, mày có thể
thôi cái trò giả bộ được không hả?” Giọng nói của Mars đã mất đi sự nhẫn nại, tựa
hồ như tâm tình đã cất giấu quá lâu giờ đây đột ngột muốn bộc phát, “Mày còn nhớ
Carlos không?”
“Ai thế?”
“Chứng mất trí nhớ của mày thực sự là
cái cớ rất hay đó!” Mars xốc chăn vọt tới giường Rio, nắm áo cậu kéo lên. So với
một kẻ trầm lặng mang theo trái tim bị tổn thương không nói ra lời, Rio lại
thích kiểu Mars gần như muốn bóp chết mình của hiện tại hơn.
“Rốt cuộc thì Carlos là ai?” Rio nhìn
chăm chăm vào cặp mắt mang đầy lửa giận trong bóng đêm kia.
“Khi chúng ta học năm nhất, anh ấy là
đàn anh năm ba, là học sinh ưu tú nhất của Nhật tộc. Lúc đó mày đã sùng bái anh
ấy biết bao nhiêu…”
“Sau đó thì sao?”
“Thế rồi có một ngày, khi người đàn
anh luôn nhiệt tình chiếu cố chúng ta kia bày tỏ rằng anh ấy thích mày, mày đã
bắt đầu không muốn thân cận anh ấy nữa. Tên khốn mày lúc nào cũng nghĩ là không
cần người khác chăm sóc!”
“Không sai! Bạn bè chính là ranh giới
an toàn nhất!” Rio vẫn không hề e dè mà nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nếu có lúc nào
đó vượt quá ranh giới, cậu vĩnh viễn sẽ không biết được mình có thể hoàn toàn
yêu thích người kia như trước hay không… Bởi vì hiểu được càng nhiều, khoảng
cách giữa hai bên lại càng xa!”
“Tao không hiểu mày đang nói cái gì!”
“Nhưng mà dù cho tôi có bắt đầu tránh
né anh ta, như thế cũng chưa phải là nguyên nhân cốt yếu để cậu ghét tôi. Hiện
giờ người đó đâu rồi?”
“Người đó ở đâu ư? Một năm rưỡi trước
đây anh ấy đi đến chiến trường biên giới, trước khi đi mày còn đồng ý rằng nếu
như anh ấy có thể quay trở lại thì sẽ cho anh ấy một đáp án rõ ràng. Thế nhưng
khi vừa nghe được tin anh ấy hy sinh, chưa tới nửa tháng sau mày đã điên cuồng
say đắm Isas Knight Derwent. Rốt cuộc mày có trái tim hay không hả?!” Mars đẩy
mạnh Rio xuống giường. Cũng may mà đệm êm ái, nếu không… Rio thật sự đã nghĩ,
trước khi mình bị Liby làm gì thì đã chết dưới tay Mars rồi.
Đột nhiên ngọn đèn cháy sáng lên, ánh
nến chập chờn chiếu đến hình ảnh Mars đang tìm kiếm thứ gì đó, tiếp theo đó, một
tập tranh thoáng cái được đẩy tới trước mặt Rio. Cũng may mà cậu lẹ tay, không
thì nó nhất định sẽ trở thành ‘hung khí tàn phá nhan sắc’ của cậu.
Thế giới này không có ảnh chụp, chỉ
có bức họa giống như chân dung mà thôi. Trong khoảnh khắc Rio mở tập tranh ấy
ra, đôi mắt cậu liền bị hình ảnh trong đó hấp dẫn. Đó là một nam tử khôi ngô
mang theo nụ cười rực rỡ với mái tóc vàng bị gió trêu đùa mà bay lên, đôi môi
hiện ra đường cong vừa khéo.
“Sao? Có nhớ ra chút nào không?” Mars
nói bằng giọng khinh thường.
Rio không biết phải trả lời như thế
nào. Nếu như cậu vẫn nói mình không nhớ gì hết thì chắc chắn Mars sẽ thực sự
phát khùng lên… nhưng càng xem bức họa này, Rio càng cảm thấy người trong ảnh
có phần quen mắt. Mars cũng trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn Rio cong người
nhập tâm nghiên cứu bức tranh trên đùi.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu. Dường
như trước mắt Rio đang đặt một chiếc rương bí ẩn, chỉ chạm nhẹ vào thì bụi đất
sẽ bay lên như một màn sương dày đặc che lấp tầm nhìn, không thể biết được nó
chứa đựng thứ gì ở bên trong.
Ánh nến bị gió đêm thổi tắt.
Bỗng nhiên Rio như hiểu ra được điều
gì, lập tức cười ha hả thật to đến ngay cả thở cũng khó khăn.
“Thì ra… Ha ha… Thì ra… Ha ha… Là thế
đấy…”
Mars khó hiểu nhìn Rio, sau đó lấy lại
tập tranh, lãnh đạm nói, “Tao không biết cái gì khiến cho mày cười như thế,
nhưng tao biết rõ… mày đúng là một thằng điên!”
Ngày hôm sau trong hợp tác khoá, ánh
nhìn chăm chú của Rio khiến Knight Derwent phải sởn gai ốc.
“Cậu có thể thôi nhìn tôi được
không?”
“Tôi nghĩ ngày thường anh vẫn quen với
việc bị người ta nhìn chằm chằm rồi còn gì!” Rio chống đầu không thèm dời ánh mắt.
“Nếu cậu có nhiều thời gian như thế
thì hãy dùng nó để chăm chú nghe bài đi! Tôi tin mình đã nói với cậu rằng làm
sao nhận biết được năng lực của Nhân Ngư là rất quan trọng!”
“Đang khuyên nhủ tôi đấy ư? Thật chẳng
giống Knight Derwent chút nào!”
“Tôi chỉ muốn đề phòng trường hợp bài
tập của Hợp tác khóa phải đụng tới Nhân Ngư là cậu lại làm vướng tay vướng chân
tôi!” Thanh âm của Knight Derwent vốn dĩ chỉ chứa đựng sự bực bội thì lại trở
nên lạnh lẽo, đây chính là dấu hiệu trước khi hắn phát cáu.
Rio đem ánh mắt quay về phía bục giảng,
một hồi lâu sau mới nói được một câu: “Knight Derwent, có ai từng nói với anh
là… Anh thật sự rất đẹp chưa?”
Vừa dứt lời, Rio trông thấy sắc mặt cộng
sự của mình đột ngột đỏ bừng, dường như bị thứ gì đó mắc vào cổ mà dốc sức ho
khan khiến cho tất cả mọi người đều chú ý.
“Knight Derwent — anh làm sao thế?”
Melany ngồi phía sau đứng dậy hỏi.
“Câm miệng!” Knight Derwent hổn hển
nói.
Melany đành ấm ức ngồi về chỗ. Rio
run rẩy vai, quay lại nhìn về phía Melany đáng thương, dùng khẩu hình nói một
tiếng “Xin lỗi —” Thật ra câu nói “Câm miệng” là nhắm vào Rio chứ không ai
khác.
Ariel dường như hiểu được Rio giở
trò, nhìn cậu ta cười một cái tinh nghịch.
Sau khi Hợp tác khóa chấm dứt, Rio tới
một tầng lầu của Trung ương Thư viện. Carlos đã mất nhưng khung cửa sổ đó vẫn
còn. Ngày hôm nay ánh sáng rực rỡ, thấu triệt mà ấm áp… giống như hình ảnh người
kia đang tựa vào giường mà nét mặt hiển hiện ý tươi vui.
“Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy? Vẻ mặt
phiền muộn không hợp với một ngày nắng đẹp như thế này đâu.” Giọng nói đặc biệt
của Phyllis vang lên trên đầu Rio.
“Tôi đang nghĩ, nhân tâm quả thực là
kỳ lạ!” Rio quay đầu lại, “Một người đem cả tâm hồn hướng về phía mình thì mình
đắn đo không dám nhận lấy. Đến một ngày hắn bỗng nhiên biến mất, bản thân lại
muốn giao cho hắn toàn bộ trái tim!”
“Làm sao vậy?” Phyllis đến bên cửa sổ,
dáng điệu tựa người cũng giống hệt như Carlos trước đây.
“Đã từng có một người yêu Rio Rozadol,
thế nhưng bản thân cậu ấy lại không biết mình có yêu người đó hay không. Sau
khi người đó ra chiến trường, không thể quay trở về nữa thì Rio mới phát hiện
ra bản thân đã yêu anh ta… Vì thế cậu ấy liền đuổi theo ảo ảnh của người đó, dù
cho bị cự tuyệt một nghìn lần một vạn lần, Rio vẫn muốn tiếp tục cảm nhận sự
đau khổ mà người kia đã từng chịu đựng. Cậu ấy nhảy xuống từ Trung ương Thư viện
không phải vì bị cự tuyệt, mà là vì muốn theo đuổi…”
Phyllis lặng lẽ nghe Rio nói, nét mặt
dịu dàng mà ưu nhã đó khiến người ta không thể nào biết được anh ấy có hiểu được
lời cậu nói hay không, “Cũng giống như sao băng khát khao mặt đất?”
“Đúng vậy, giống như sao băng…” Rio
nhẹ giọng trả lời.
Lúc trở về phòng ngủ, Rio không ngờ lại
trông thấy Mars đang ngồi trước bàn học.
Đối phương không có ý muốn nhìn mặt
Rio, vẫn cong lưng như thế, chỉ là quyển sách đã lâu rồi chưa được giở sang
trang. Rio lơ đễnh điều chỉnh tư thế rồi ngả người xuống giường mình.
“Hai người họ rất giống nhau sao?”
Mars đột nhiên lên tiếng.
“Sao?” Rio chẳng hiểu hắn đang nói
gì.
“Hôm nay tao… cũng ở Thư viện.” Tiếng
nói của Mars có phần ngập ngừng.
Rio tựa hồ hiểu được chuyện gì, thở
dài nói: “Có chút giống thôi… rõ ràng là Carlos có ảnh hưởng rất lớn.”
Mars một lần nữa yên lặng.
Rio dựa đầu vào gối, nhìn chăm chăm
vào tấm lưng của hắn rồi cười nói, “Cậu biết không… chúng ta không phải Huyết tộc,
cũng không được trường thọ như Nhân Ngư.”
“Vậy thì sao?” Mars vẫn không ngoảnh
lại.
“Có nghĩa là, chúng ta sẽ rất nhanh tới
được thế giới bên kia. Đến lúc đó, cậu nhất định phải thể hiện được cái khí thế
tối qua mà nói với anh ấy là, cậu rất yêu anh ấy!”
Một hồi lâu, đến khi Rio cũng sắp giữ
nguyên tư thế đó mà ngủ thì Mars mới nói một câu: “Mày đúng là đồ điên!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét