Một lát sau, cửa phòng bệnh được
đẩy ra. Melany ngẩng đầu nhìn người khách đến thăm rồi bĩu môi nói, “Wenlly,
ngươi thật đáng ghét mà~ khó khăn lắm ta mới có dịp được ngồi chung một phòng với
anh Knight Derwent~”
Người kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm
cười ngồi xuống bên giường, “Nhưng mà ta tinlà anh ấy thà nhìn thấy ta còn hơn
thấy ngươi nhiều!”
“Hừ!” Melany quay đầu đi chỗ khác.
“McCowen bị tóm chưa?” Knight
Derwent vẫn trầm mặc hỏi.
“Knight Derwent, anh cuối cùng cũng
chịu nói chuyện rồi~” Melany vừa định nhào tới liền bị Knight Derwent ngăn lại.
“Chưa!” Wenlly vân vê mái tóc, “Ngay
cả kẻ phản bội trong hội mà còn không biết, anh trông đợi cái gì từ Nguyên lão
viện chứ? Hơn nữa em tin rằng một Huyết tộc nhân muốn ẩn thân trong học viện
này, thực sự là một chuyện rất dễ dàng.”
“Hắn vẫn còn trong học viện
sao?” Knight Derwent khẽ nói, đôi mắt dường như đang suy tư điều gì.
“Lúc nào anh khỏi hẳn?” Wenlly dường
như không để ý đến cặp mắt đang bắn đao của Melany, cố ý áp sát Knight Derwent
hơn nữa.
“Một đêm nữa thôi!” Knight Derwent
quay sang nói, “Wenlly, có thể cho ta một ít Nước mắt Nhân Ngư được không?”
“Em nghĩ chỉ cần năng lực tự khép
lại của anh là đủ rồi, sao còn phải lãng phí nước mắt của em nữa?”
“Không muốn thì thôi.” Knight Derwent
không cưỡng cầu, dù sao thì cầu xin người khác cũng không phải là tính cách của
hắn.
Wenlly thở dài, lôi chiếc bình
thủy tinh trong người ra bỏ vào tay hắn, “Cái tính cách này của anh… chỉ có những
người bạn già mới chịu được thôi! — Hừ, bỏ đi! Anh đang bị thương nặng mà…” Nói
xong cô liền dốc sức lôi kéo Melany không chút nguyện ý ra khỏi phòng bệnh.
“Ta không muốn! Ta không muốn rời khỏi
Knight Derwent đâu~” Melany cố gắng giãy giụa.
“Ta không cần ngươi ở đây phá rối việc
tịnh dưỡng tốt lành của anh ấy!” Wenlly cười xấu xa rồi lôi Melany ra khỏi
phòng.
Knight Derwent nhẹ nhàng cầm Nước
mắt Nhân Ngư, khẽ liếc mắt nhìn qua bức tường của phòng bệnh, bỗng nhiên
cáu kỉnh mà vò đầu bứt tai.
Tối hôm đó, những người bạn của
Rio cũng lần lượt ly khai, phòng bệnh yên lặng khiến Rio buồn chán thở dài. Thực
sự xúi quẩy mà, ngay cả việc thở dài cũng khiến cho cổ họng đau nhức.
Đột nhiên, Rio ngồi bật dậy
“Ai!”
“Không cần khẩn trương! Ta không phải
McCowen!” Âm thanh băng lãnh phá tan sự yên lặng của màn đêm.
Knight Derwent, ngươi tới đây làm gì?
“Hừ!” Tiếng chế nhạo rất nhỏ nhưng
vẫn khiến Rio cảm thấy có chút khó chịu, “Ta quên mất, ngươi không nói được!”
Chiếc bình thuỷ tinh đảo một đường
cong, tùy ý lướt qua mặt cậu rồi đáp xuống chiếc chăn.
“Đây là Nước mắt Nhân Ngư, uống
xong rồi thì chúng ta có thể bình thường nói chuyện với nhau.”
Rio nhíu mày. Cậu biết Knight Derwent
không nói dối, mà căn bản hắn cũng không cầnlàm vậy, thế nên cậu chậm rãi mở
chiếc bình. Dòng chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy vào trong bụng, Rio hít
sâu một hơi, trong nháy mắt cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều mà cổ họng
tựa hồ cũng không còn đau đớn nữa. Tuy rằng không phải lần đầu tiên Rio thấy được
sự thần kì của Nước mắt Nhân Ngư, thế nhưng chính bản thân cậu cũng không khỏi
có chút ngạc nhiên.
“Ngươi đã cứu ta.” Knight Derwent
dùng giọng trần thuật nói.
“Cũng không mong chờ ngươi cảm tạ!”
Rio trở lại nằm trong chăn, chọn chỗ thoải mái để dựa vào, không như Knight
Derwent cứ tựa cửa mà đứng.
Chỉ là đối phương cũng
không nhìn cậu mà chỉ nghiêng mặt về phía bóng tối tận cùng. Khuôn mặt
của hắn phác họa những đường nét tinh xảo dưới ánh trăng, những sợi tóc ngày
thường vẫn tung bay trong gió nay lặng yên rủ xuống, phảng phất một vẻ đẹp tĩnh
lặng lạ thường.
“Vì sao?” Câu hỏi nói ra thật khẽ khiến
Rio thậm chí còn hoài nghi đối phương rốt cuộc hỏi cậu hay tự hỏi bản thân
mình.
“Buông anh ra, tôi cũng sẽ chết!”
“Ta muốn nói lúc đầu kia. Ngươi có
thời gian để chạy trốn, căn bản không cần mang theo ta!” Knight Derwent vẫn
nhìn về nơi khác.
“Đó là sai lầm của tôi!” Rio
nhún vai, “Mà tôi cũng không nghĩ sai lầm này lại phải trả giá lớn như thế!”
“Ta không thích mang ơn người khác!”
“Tôi biết, thưa đại nhân Knight
Derwent được vạn người kính ngưỡng, Ngài làm sao cần người khác hỗ trợ
chứ?” Rio cố ý dùng ngữ điệu châm chọc, đáng tiếc là đối phương chẳng
hề tức giận.
Knight Derwent đút hai tay vào túi,
tao nhã đi thẳng tới, khoé miệng lộ ra một đường cong
mê người, “Phải chăng ngươi vẫn chỉ muốn làm thế nào đó để
khiến ta tức giận?”
“Rất đơn giản!” Rio kéo chiếc gối
tựa phía sau lại gần, “Vì anh chưa bao giờ tôn trọng người khác…”
Knight Derwent khẽ nghiêng người
về phía trước, khuôn mặt thanh tú chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra
trước mặt Rio, “Vì ngươi cứ một mực bày tỏ tình yêu với ta rồi lại bị cự tuyệt
trước mặt mọi người, sau cùng lại nhảy xuống từ Thư viện Trung ương. Ngươi muốn
chọc ta tức giận không phải vì ta không tôn trọng người khác, mà là ngươi muốn ở
trước mặt ta tìm lại lòng tự trọng của bản thân!”
“ANH…!” Rio bị hắn nói khích bật dậy,
lại không cẩn thận chạm môi vào chóp mũi lành lạnh của Knight Derwent khiến đối
phương đột ngột lùi về phía sau như bị bỏng. Cậu ngẩn người, cố sức lấy tay lau
miệng.
“Ha ha…” Knight Derwent nghiêng đầu
cười đến run rẩy, trong nét cao ngạo cố hữu bỗng dưng hiện ra sự ngây thơ của
trẻ con.
Rio trầm mặc nhìn về phía
Knight Derwent đến khi đối phương dừng cười nhìn về phía mình.
“Lời anh nói không sai!” Rio bình
tĩnh nói.
“Sao?”
“Tôi muốn tìm lại sự tự tôn của mình ở
trước mặt anh!”
“Ngươi thừa nhận thẳng thắn
quá đấy!”
“Ngoài ra… tôi cũng có chút ganh tị với
anh!”
“Sao?” Knight Derwent lộ ra ánh
mắt tò mò, “Ganh tị với ta vì cái gì?”
“Thời gian không bao giờ cạn kiệt, vẻ
ngoài hấp dẫn ánh mắt của người khác, năng lực cường đại, còn có… mặc dù làm
chuyện quá đáng cũng có đặc quyền dễ dàng được người ta tha thứ.”
Khoé môi Knight Derwent kéo dài thành
một độ cung đường hoàng, “Sự thật thà của ngươi có chút
quá đáng rồi đấy, Rio Rozadol!”
“Một ngàn bảy trăm năm, thời gian dài
như thế cũng đủ để anh nhận thức được lời người khác nói là
thành thật hay giả dối. Mà tôi cũng chẳng cần phải nói dối làm gì!”
“Không sai, ngươi không cần phải nói
dối.” Ngón tay thon dài của Knight Derwent lại một lần nữa chạm qua cổ Rio,
chỉ là lúc này không sử dụng chút lực nào, “Như vậy, nói cho ta biết,
ngươi rốt cuộc là ai?”
Rio mở tròn mắt, trái tim bắt đầu
kinh hãi đập loạn. Cậu nhìn vào cặp mắt của Knight Derwent, sâu thẳm như đại dương
nơi băng sơn, lúc nào cũng yên lặng nhưng không có cách nào biết được chính xác
mực thuỷ triều.
“Tôi là tôi!... Nhưng cũng không
hẳn là tôi!” Rio nhàn nhạt đáp như không thèm quan tâm đến ngón tay trên cổ có
thể tùy ý mà phá hủy cuống họng của mình. Hoặc có lẽ là vấn đề này vừa đơn giản
lại vừa phức tạp, khiến cậu không biết phải giải thích từ đâu.
Knight Derwent nhìn cậu, không có địch
ý mà cũng không hề cao ngạo, dường như chỉ là sự hài lòng vì đã thấu hiểu đối
phương, “Ngươi như lúc này, là tốt nhất.”
Sau đó hắn buông tay ra, đi tới bên
cánh cửa, “Ta sẽ đến Hợp tác khoá!”
“Sao cơ?”
“Không cần kinh ngạc, không phải ngày
đó ngươi tới tìm ta là muốn ta đi học sao?”
Rio còn muốn nói nữa nhưng cửa đã
yên lặng đóng lại. Cậu nhìn về phía cửa sổ nơi Knight Derwent đã từng
dựa vào, trên bầu trời không hiểu sao đã không còn ánh sáng của những vì tinh
tú, màn đêm lại cứ thế mà tịch liêu.
Một lần nữa, Rio ganh tị với Knight
Derwent.
Thời điểm cánh cửa đóng lại,
Knight Derwent yên lặng đặt mình trong màn đêm sâu thẳm nơi hành lang. Hắn
rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi ngập tràn mùi máu đó. Lần đầu tiên bản thân lại
xúc động đến thế, hắn thiếu chút nữa đã đưa chiếc cổ mảnh khảnh đó đến trước mặt
mình, sau đó cắn một phát – hắn có thể tưởng tượng ra cổ họng đó có bao nhiêu mỹ
hảo, bao nhiêu ấm áp, tràn ngập sinh lực, và còn cả… mị hoặc.
Thế nhưng, rõ ràng mới vừa rời khỏi mùi
hương đó không tới một khắc, vì sao đột nhiên bản thân lại cảm thấy trống rỗng?
Hắn vươn tay, sờ sờ chóp
mũi.
Hắn biết bản thân không có cảm
giác gì về độ nóng cả, nhưng vì sao trong nháy mắt lại bị đôi
môi kia làm nảy sinh ảo giác?
Knight Derwent trở lại phòng
mình, thả người xuống tấm nệm mềm mại nhưng tư duy vẫn không sao rõ ràng.
Bầu trời bắt đầu hiện lên sắc
trắng bạc, có người đẩy cửa phòng ra. Knight Derwent không ngẩng đầu lên cũng
biết đối phương là ai.
“Phyllis.”
“Sao rồi?”
“Đã khỏi hẳn.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng cảm giác không tốt chút nào!”
“Hả? Sao vậy?”
“Mọi người đều nói Huyết tộc là chủng
tộc ngập tràn mị hoặc, nhưng vì sao có lúc em lại cảm thấy chính mình bị lôi cuốn
chứ?”
Ngồi bên giường, Phyllis khẽ cười rồi
lại gục đầu xuống, không trả lời vấn đề của đối phương.
Đến khi mặt trời ló dạng khỏi đám
mây, Phyllis không nhanh không chậm trả lời, “Vì sao chúng ta lại cố sức
dùng Sự mê hoặc của viên kim cương
xanh để giam cầm những người khác? Có lẽ bởi vì trước khi chúng ta quyến rũ
đối phương thì đã bị họ quyến rũ mất rồi.”
“…” Ấn đường của Knight Derwent
lại một lần nữa nhăn lại.
“Khi em ngưng mắt nhìn vào vực sâu,
đó cũng là lúc vực sâu cũng ngưng mắt nhìn em đấy!”
Trong khoảnh khắc, Knight Derwent dường
như có một loại linh cảm rằng bản thân sẽ bị tai ương giáng xuống ngập đầu
nhưng không sao trốn thoát được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét