Đáng tiếc là dù cho Rio có phóng ra Phi Hành thú
thì Nguyệt Điểu vẫn cứ bám đuôi không ngừng, tốc độ của nó thực sự có thể sánh
ngang với Speed.
“Rio!
Suy nghĩ của ngươi quá chậm cho nên linh thú của ngươi mới chậm như thế đấy!”
Augustine bám chặt thắt lưng Rio, oán giận nói mà chả biết xấu hổ.
“Cái
gì — nếu không vì nhóc thì linh thú của ta có thể bay nhanh hơn rồi!” Rio thật
muốn chặt luôn cái cổ của nó.
“Rio,
ngươi phải biết rằng nếu cảm giác lẫn tư duy của ngươi đều không bị ràng buộc,
bản thân muốn nhanh bao nhiêu thì ắt sẽ được nhanh bấy nhiêu.” Rio lơ đãng quay
đầu lại, gương mặt Augustine dưới hỏa quang chiếu rọi bỗng dưng mang vẻ ma mị
dị thường, “Cuộc sống thực khiến ngươi cảm thấy tất cả đều có trọng lượng,
nhưng tư duy chính là thứ duy nhất trên đời này không có thứ trọng lượng đó!”
“Không
có trọng lượng ư?” Trong đầu Rio bất chợt có một vầng sáng lóe lên. Cậu nhắm
mắt lại, bắt đầu tưởng tượng nếu như thân thể của mình không có trọng lượng…
Rio cảm nhận tư duy của mình đột ngột lao thẳng về phía trước như thủy triều
không thể nào ngăn trở — khi cậu mở mắt ra thì… Ánh nhìn sắc bén, Phi Hành thú
ầm ầm xẹt qua mặt hồ. Nguyệt điểu đập cánh một cái, nước trong hồ đều bốc hơi
lên, nhưng ngay cả làn hơi nóng rực kia cũng không thể nào đuổi kịp được tốc độ
Phi Hành thú của cậu.
Rio
ý thức được luồng nhiệt khí xẹt qua tai. Cậu nhìn cây cối trong rừng hai bên
vội vã chạy ngược, không khỏi cảm khái. “Đây là ta sao? Có thể nhanh như thế
kia à…”
“Đồ
ngu! Không được thả lỏng!” Augustine thét lớn, nhưng đáng tiếc là đã muộn. Vốn
dĩ Nguyệt điểu không thể nào đuổi kịp hai người cuối cùng lại bạo phát lửa
giận, đôi cánh quạt mạnh một cái, ngọn lửa hung bạo cuốn sạch mọi thứ ầm ầm lao
tới. Rio gần như muốn tránh cũng không thể tránh được.
Pratt
tự động bao bọc chủ nhân của mình nhưng không cách nào cách ly nhiệt độ kia
được. Không khí nóng rực khiến Rio cảm thấy sắp thở không nổi nữa. Rio chỉ còn
cách đưa Augustine cùng đi vào Kính Hồ, nhưng Nguyệt điểu đương lúc nổi giận
không có chút dấu hiệu nào rằng sẽ buông tha, không ngừng đảo cánh trên bầu
trời Kính Hồ như có ý định làm cho cả hồ nước đều phải bốc hơi.
“Augustine
— lần này ta bị nhóc hại chết rồi —” Rio hung hăng trừng mắt đứa nhỏ ở phía
sau, việc thiếu dưỡng khí khiến cho cậu chỉ tức giận một chút thôi cũng giảm
sút thể lực.
“Được
được, bị lâm vào tình trạng này là do ta hại đấy!” Augustine hơi ngửa ra sau,
dùng khuỷu tay đỡ thân hình trên Phi Hành thú, “Thế ngươi định cứ ẩn nấp ở đây
đến chết mới thôi?”
“Bây
giờ ta còn có thể làm thế nào nữa?!”
Nói vớ vẩn! Ai muốn chết chứ!
“Thu
phục nó đi!” Ngữ khí Augustine thật nhẹ nhàng nhưng Rio có thể nhận thấy áp lực từ cặp mắt của nó.
“Nhóc
nói… đơn giản thế…”
Càng lúc càng khó hô hấp, vì sao trên mặt Augustine
không có chút dấu hiệu nào là khó chịu?
“Rio,
ngươi sợ chết sao? Để vượt qua nỗi khiếp đảm mà cái chết mang tới, chỉ có một
cách duy nhất là tin tưởng rằng bản thân mình có thể sống sót. Phải kiên định
hơn bất cứ ai, rồi ngươi sẽ thấy không có thứ gì trên thế gian này có thể ngăn
cản bước tiến của ngươi được —”
Rio
còn đang tự hỏi những lời Augustine nói mang hàm ý gì thì đối phương bất thình
lình tự đẩy mình rớt khỏi Phi Hành thú.
“Augustine
—” Rio nhìn Augustine trong làn nước đã mất đi sự bảo hộ của Pratt. Đối phương
đang mỉm cười, tựa như hồ nước đang sôi sục kia hoàn toàn không thể làm hại nó
được.
“Đi
đi!”, Augustine mấp máy môi nói với Rio, “Lẽ nào ngươi không có điều gì lưu
luyến, khiến cho bản thân phải kiên định chính mình mà nhất định phải sống sót
sao?”
Trong
giây phút đó, Rio như bị trúng tà. Rõ ràng càng lúc càng gần Nguyệt điểu, Pratt
không thể cách ly độ nóng mà cậu lại tự mình cố sức bơi lên mặt nước. Thân thể
bắt đầu bị sức nóng tổn thương, dưỡng khí không thể tiến nhập khoang ngực. Nhìn
Nguyệt điểu đang ở nơi giao kết giữa mặt nước và không khí, Rio cảm thấy tất cả
sức lực đều bị bòn rút, e là bản thân còn lâu mới có thể thu phục được nó.
Cơ thể đau quá, nhất định có rất nhiều chỗ bị bỏng
rồi… Nhưng ngay cả muốn giãy giụa cũng không còn sức nữa…
Có lẽ phải kết thúc như vậy thôi. Thực ra mày cũng
đã chết một lần rồi, có thể được sống thêm một lần nữa đã là rất may mắn… Là
con người, hẳn mày nên cảm thấy đủ rồi mới phải…
Nhưng mà, nếu cứ kết thúc như thế… Vì sao trong
lòng lại cảm thấy đớn đau?
Suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn cứ như muốn rời khỏi
thân thể ký nhờ đã lâu này mà bay đi thật xa, thật xa.
“Ta
chưa bao giờ mất đi nàng. Nếu như… ta nói nếu như khi ta ra đi mà cuộc chiến
này vẫn chưa kết thúc, ta muốn tên mình có thể được khắc bên cạnh nàng.” Victor
khẽ đẩy gọng kính, có lẽ trong lòng đang hoài niệm thời gian ngọt ngào của một
thời đã qua.
_____
“Thì
ra… Ta còn yêu nàng hơn ta tưởng tượng…” Trong đêm mất đi Cathy, Wenlly đang
khóc lớn.
______
“Thời gian một ngàn chín trăm năm chầm
chậm trôi qua, nếu như không tìm cho mình được niềm vui nào đó, chi bằng
yên giấc ngàn thu…” Phyllis mỉm cười nhưng giọng nói chứa đầy sự tĩnh mịch.
______
“Cậu
cũng rất yếu đuối…” Knight Derwent đang ôm lấy cậu.
Và cậu cũng đã trả lời với họ rằng, ta sẽ trở nên
mạnh mẽ, đủ để bảo vệ chính mình, và còn có thể bảo vệ được bọn họ.
Chưa tới thời khắc đó, làm sao cam tâm kết thúc!
Dù cho bị đốt thành tro, dù cho không thể nào thở
nổi, dù cho càng lúc càng gần cái chết… nhưng chỉ cần chưa tới thời khắc đó, ta
tuyệt đối không được từ bỏ!
Rio
cắn chặt răng, dồn hết sức lực toàn thân bật mạnh ra khỏi mặt nước. Phía sau
cậu là nụ cười chứa đầy sự vui mừng của Augustine.
“Cho
nên bây giờ em còn sống… còn mang theo thương tích khắp người?” Phyllis tựa đầu
vào vai Rio, mang theo một sự đau đớn mà chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đựng.
“Đúng
thế! Em còn sống! Như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
“Đúng
vậy. Em còn sống… Cũng nghĩa là tôi sẽ phải tiếp tục lo lắng… Tuy nhiên, nếu có
thể, tôi tình nguyện để nỗi lo âu này không bao giờ dừng lại.”
Rio
không thấy rõ nét mặt Phyllis, nhưng trong giây phút này, cậu cảm thấy vô cùng
may mắn vì bản thân mình còn sống.
Sáng
hôm sau, khi đang ở trên lớp, một vị giáo sư bước vào phòng gọi Rio tới Nguyên
lão viện. Điều này khiến cậu thấy kỳ quái, có chuyện gì mà phải gọi mình tới
Nguyên lão viện nhỉ? Chẳng lẽ lại muốn thẩm vấn lần nữa? Nhìn thần sắc cứng đờ
của người kia, Rio bỗng ý thức một dự cảm không lành.
Vừa
tới cửa Nguyên lão viện, Rio đã thấy Knight Derwent đẩy cửa đi ra.
“Ơ,
Knight Derwent? Anh cũng bị thẩm vấn à?”
Knight
Derwent liếc nhìn Rio, “Không phải thẩm vấn, là thông báo!”
“Thông
báo cái gì?” Rio đột nhiên nghĩ đến một trường hợp, “Không phải là thông báo
anh sẽ vào Liên Quân chứ?”
“Ngoài
cái đó ra thì còn có chuyện gì khác chứ?” Nụ cười của Knight Derwent vẫn ngập
đầy nét trào phúng như trước, “Ế, giải thích cho ta biết vì sao ta đang học năm
hai cũng phải ra chiến trường — Trò là huyết mạch duy nhất còn lại của
gia tộc Knight Derwent, nhất định phải duy trì sự tôn nghiêm của huyết thống đó… Chờ chút, em
tới đây làm gì?”
“Chẳng
rõ, chắc là bị thẩm vấn lần nữa…” Rio nhún vai.
Cửa
phòng hội nghị mở ra, người giáo sư dẫn đường bảo Rio bước vào. Sau khi tiếng
đóng cửa vang lên, cậu trông thấy các vị trưởng lão của Nguyên lão viện đang
ngồi xung quanh mình.
Rio
nhìn vị trưởng lão râu bạc ngồi chính giữa, ông ta im lặng. Vị Huyết nhân tóc
vàng bên kia mấp máy môi như định nói gì nhưng cuối cùng cũng không thốt nên
lời. Đôi mắt Rio đảo qua Topher – người thường ngày vẫn ‘tràn đầy’ ý kiến, vậy
mà không ngờ lão già kia bây giờ lại chẳng nói chẳng rằng.
“Chà…”
Manrcy Embers mở miệng, chậm rãi nói, “Rio, chúng ta có một tin tức rất xấu cần
phải nói cho trò biết.”
Tin tức rất xấu à? Chẳng lẽ mình ngay năm nhất cũng
phải ra chiến trường sao? Nhưng dù có như thế cũng không cần lôi ta tới Nguyên
lão viện để báo chứ?
“Cha
của trò, Thiếu Tướng Victor Rozadol đã hy sinh trên mặt trận Lục Nhân hà rồi.
Nguyên lão viện đã truy phong Người là Trung tướng… tên Người được khắc trong
Trung Ương Thần Điện…”
“Sao?”
Đầu óc Rio trống rỗng, ai tử trận?
“…
Cha của trò, Victor…” Manrcy nuốt nước bọt, “Ta biết rất khó chấp nhận…”
“Người
không phải Thiếu Tướng sao? Sao lại tử trận dễ dàng như thế?” Rio ngơ ngác hỏi.
Đó là cha cậu… hai người mới chỉ ở chung được một thời gian ngắn… nhưng ông đã
từng ôn hòa cười với cậu, ngốc nghếch thu xếp sách vở trong thư phòng… Khi
những vết thương Nguyệt điểu gây ra khiến cậu phát sốt, ông đã cưỡi Phi Hành
thú vượt qua không biết bao nhiêu ngàn dặm để mang về cho cậu Nước mắt Nhân
Ngư…
Vậy
mà ông lại tử trận như thế sao?
“Người
yểm trợ Liên Quân rời khỏi, phóng xuất Pratt bảo vệ toàn quân… Minos của Rừng
Già Sâu Thẳm đã dùng cung bắn thủng phòng hộ của Pratt, cho nên… Ta rất tiếc…”
Vị
trưởng lão râu bạc đưa tới trước mặt Rio một phong thư, nhẹ giọng nói, “Con à,
đây là những lời cuối cùng cha con muốn nói với con.”
Rio
run rẩy mở bức thư ra, bên trong có một con Linh thú truyền đạt nho nhỏ, những
lời nó nói chỉ có Rio mới nghe được.
“Dù hiện giờ con là ai, ta vẫn coi
con là con trai của ta. Nếu có một ngày con nhận được linh thú này, có nghĩa
rằng ta đã không còn trên đời này nữa. Tuy vậy, là một người cha, ta vẫn mong
con mãi được bình an và hạnh phúc…”
Thì ra, người đã sớm biết con không phải là “Rio”
của người? Thế mà người đã không chút keo kiệt, cho con tình thương của một
người cha…
“Trò… có muốn yêu cầu
gì không?” Manrcy hỏi.
Rio
gấp bức thư lại, ngước mắt lên, nét mặt không để lộ chút nhu nhược nào, “Xin
hỏi, tên cha của con – Victor Rozadol – có thể được khắc cạnh tên mẹ Leana của
con không?”
“Nếu
như đó là yêu cầu của con, chúng ta có thể làm được. Con có còn muốn đề nghị
điều gì nữa không?”
“Đây
là nguyện vọng duy nhất của cha con.” Rio đáp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét