Nhìn
về phía các trưởng lão của Nguyên lão viện, Rio vô tình lướt mắt qua một người
phụ nữ xinh đẹp ngồi phía sau họ. Cậu nhận ra đó là Nhật nhân, bên khóe miệng
còn hiện lên lúm đồng tiền toát ra một vẻ phong tình kỳ lạ. Người phụ nữ chú
mục vào cậu bằng ánh mắt dò xét và trêu tức khiến Rio không thoải mái cho lắm,
cậu thoáng quay đầu đi. Thấy Rio không thèm nhìn mình, đối phương khẽ cười
cười. Kỳ lạ là những vị trưởng lão ngày thường nghiêm cẩn là vậy nhưng đối với
hành vi của nữ nhân kia lại làm như không thấy.
Tuy nhiên, Rio cũng không dư tâm dư
trí để đoán xem người kia là ai. Cậu nắm chặt lá thư trong tay mình, rời khỏi
phòng họp. Chỉ là trí óc và thân thể vẫn chưa nhập làm một, Rio mơ màng nhận ra
bản thân đang đi trong dãy hành lang mịt mờ.
Có ai đó vỗ vào vai cậu, “Nguyên lão
viện tìm em làm gì?”
“A…” Rio quay lại, Knight Derwent đang
đứng ngay bên cậu, vùng chân mày khẽ nhăn. Đây chính là dấu hiệu cho thấy hắn
đang lo lắng nhưng lại không muốn tỏ thái độ quá rõ ràng, “Chuyện trong nhà
thôi mà… Sao anh còn chưa đi?”
Knight Derwent khẽ nghiêng mặt, trong
ánh nhìn trào phúng lại hiện ra vài phần quan tâm, “Nét mặt của em nói cho tôi
biết, chuyện này không phải là ‘thôi mà’ đâu!”
Rio không biết trả lời hắn thế nào,
xoay người bước ra cửa. Đôi mắt cay xè, cậu biết mình sắp khóc tới nơi rồi,
nhưng bản thân lại không muốn cho hắn biết.
Knight Derwent không bỏ đi, chỉ chầm
chậm theo sát phía sau cậu.
Tới cửa, ánh nắng mặt trời khiến cặp
mắt Rio càng thêm đau đớn, cậu phóng Phi Hành thú bay đến một vùng trời quang.
Suy nghĩ của cậu quá nặng nề khiến cho bản thân tưởng như không thể nào bay
nổi. Khi đứng trên một hòn đảo nhỏ giữa không trung, rốt cuộc Rio thu lại Phi
Hành thú, lặng lẽ ngồi bên bờ.
“Em khóc sao?” Giọng nói Knight
Derwent vang lên, Rio vội vàng lau gò má.
“Đâu có, anh theo em làm gì?”
“Nói dối, nếu em không khóc… vậy thì
thứ tôi bắt được trong gió là cái gì?” Knight Derwent đưa tay tới trước mặt
Rio, lòng bàn tay hắn ươn ướt phản chiếu ánh mặt trời long lanh.
Rio chầm chậm ngẩng đầu lên, lần đầu
tiên cậu không nhận thấy sự trào phúng và cao ngạo hiện trong đôi mắt kia. Ánh
mắt đó khiến cho sự kiên cường mà cậu cố công tạo nên trong nháy mắt liền tan
nát hết thảy.
“Cha em… tử trận rồi…”
“…Vậy thì em cứ khóc đi, không cần
phải trốn chạy.”
“Em nghĩ rằng mình sẽ không đau lòng,
bởi vì… em chỉ tiếp xúc với ông ấy trong một tuần mà thôi… Anh biết không, lần
đầu tiên em trông thấy ông, ông đã bị… một cuốn sách đập vào đầu làm cho choáng
váng… Ông biết rõ em không phải là Rio của ông… nhưng vẫn dạy em Liên lạc thú
và cả… Súc địa thú… Ông…”
“Người là phụ thân của em, cho nên,
Người nhất định rất yêu thương em. Tình thương đó không phụ thuộc vào thời
gian, nói gì đến một tuần… hai tuần…” Knight Derwent kéo Rio đang cúi đầu, để
cậu tựa lên vai mình.
Cơ thể Rio không ngừng run rẩy. Cậu
khóc không ra tiếng nhưng nước mắt vẫn rơi xuống chẳng ngừng, ướt đẫm một bên
vai Knight Derwent. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Rio chầm chậm ngẩng đầu
lên mới phát hiện ra Knight Derwent vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề động đậy.
“Xin lỗi…” Rio ngượng ngùng nói, “Nếu
anh muốn chế giễu thì cứ cười cho thỏa thích đi… Đường đường là một đấng nam
nhi mà còn khóc dai hơn cả đàn bà…”
“Không đâu… Đã từng có một ngày tôi
còn khóc lóc thảm thiết hơn em bây giờ.” Khóe miệng Knight Derwent mang theo
một tia tự trào thoáng qua.
“Đã từng có?” Rio không hiểu nổi.
Knight Derwent quay đầu nhìn về phía
bãi cỏ đã bị ánh tà dương nhuộm dần cách đó không xa, cất
giọng nhẹ nhàng như thì thầm, “Thân mẫu của tôi là Nhật tộc, tôi không có chút
ấn tượng nào về bà bởi vì khi bà rời xa, bản thân còn chưa đến 100 tuổi… Đến
khi tôi 700 tuổi, phụ thân có cưới về một nữ nhân Nhật tộc khác để làm mẹ kế
cho tôi. Người đối với tôi rất tốt, khâu lại những bộ quần áo đã bị phá rách
khi tôi nghịch ngợm, lại còn nấu những món thật ngon… Đó là những món ăn khiến
tôi hoài niệm hơn cả máu tươi nữa. Người trồng đủ loại hoa hồng trong sân nhà
và chúng sẽ nở khi đón ánh bình minh, đẹp đến không gì sánh được…”
Rio bỗng dưng hiểu được điều gì, “Anh…
không cần phải nói tiếp đâu…”
Nếu như mẹ kế của hắn là Nhật nhân,
vậy thì lúc này đã không còn sống trên đời nữa rồi.
Knight Derwent cười lơ đễnh, “Em cũng
biết thời gian của con người vĩnh viễn không thể theo kịp thời gian của tôi,
đúng không? Vậy mà tôi lại ngốc nghếch đến mức không ngừng hỏi Người có thể mãi
mãi ở bên tôi không… Người chỉ cười mà chẳng bao giờ đáp lại. Dù tôi chỉ là một
đứa nhỏ nhưng Người không muốn lừa dối tôi. Tôi vẫn tiếp tục hỏi, sáng nào cũng
hỏi, cho đến một ngày… Người đi mất… Không phải vì cái chết, mà bởi vì Người đã
gặp được một người đàn ông có thời gian phù hợp với Người, một người đàn ông có
thể cùng Người già yếu!”
“Knight Derwent….”
“Cho nên, tóm lại là tất cả chúng ta
đều phải trải qua sự mất mát. Chỉ là tôi không hiểu được, Người đã từng chân
thành thề rằng sẽ dùng cả cuộc đời mình để ở bên cạnh phụ thân tôi, thế nhưng
lời hứa vì sao lại dễ dàng thay đổi đến vậy…” Bộ dạng Knight Derwent trông thật
nhẹ nhõm, hắn đưa tay tới trước mặt Rio, “Đi thôi! Giờ thì chắc em cũng đã đói
rồi. Ăn một chút đi, đừng để cho phụ thân đã khuất của em phải lo lắng.”
Rio hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay
Knight Derwent đứng dậy.
“Thật không giống anh chút nào!”
“Hở?” Knight Derwent nhíu mày, “Thế
nào mới giống tôi?”
“Châm chọc lạnh lùng, nói lời cay
nghiệt… Sự dịu dàng của anh lúc này sẽ khiến em tưởng nhầm là anh yêu thầm em
đấy!”
Knight Derwent cười khổ đứng dậy, bờ
môi khẽ họa một đường cong dịu dàng, lấp lánh ánh sáng, “Đúng vậy, trước đây
tôi vẫn yêu thầm em.”
“Hả?” Rio ngẩn người, “Chẳng phải anh
đã từng nói rằng ‘chỉ có kẻ điên mới yêu ngươi’ đó sao?”
“Có lẽ… Tôi là người điên chăng…”
Nếu không thì, tại sao biết rõ là sẽ
phải mất đi nhưng lại cứ nắm chặt không buông chứ?
Rio thở dài một hơi, “Cảm ơn sự hợp
tác của anh, nhưng cái trò đùa này chẳng buồn cười tí nào cả!”
Hàng lông mày của hắn lại gợn lên một
sự u buồn bất đắc dĩ. Hắn nắm tay Rio đưa tới bên môi, “Tôi cũng không ngừng
mong muốn một trăm lần một vạn lần rằng… đó chỉ là lời nói đùa.”
Đầu lưỡi hắn chạm trên ngón tay Rio,
đầu nhọn của răng chậm rãi cắn vào. Rõ ràng là một hành động khiến người ta đau
đớn, nhưng sự dịu dàng trong đó quả thật không gì sánh bằng.
Trong nháy mắt, Rio cảm nhận được tâm
tư mãnh liệt cuộn trào dọc theo đầu ngón tay dũng nhập đại não. Vô số giãy giụa
và bàng hoàng, thêm vào đó là một tình yêu say đắm mà cuồng nhiệt quấn quýt hòa
quyện cùng một chỗ… rõ ràng là cảm giác đau xót thống khổ mà không hiểu sao lại
ẩn chứa thứ gì đó ngọt ngào khiến người khác phải truy tìm đang không ngừng
tràn lan.
Không biết đã bao lâu, đầu răng của
Knight Derwent mang theo sự lưu luyến vô hạn rời khỏi ngón tay Rio. Hắn thở dài
một hơi, xoay người rời khỏi.
Huyết tộc nhân không có thân nhiệt, vì
sao đầu ngón tay mình lại thấy nóng lên? Rio ngẩn ngơ nhìn theo bóng người đang rời khỏi.
Trở lại phòng ngủ của mình, Rio đã
thấy Quincy, Liszt, Wenlly, và cả Phyllis đang chờ sẵn.
“Mọi người… đều biết cả rồi sao…” Rio
bỗng cảm thấy bản thân thật may mắn, bên cạnh có nhiều bạn thân quan tâm đến
mình như vậy.
Tất cả đều lặng im nghe Rio liên miên
kể về người chỉ ở cùng cậu có ‘một tuần’ – Victor. Mãi đến khuya mọi người mới
rời đi, chỉ còn Phyllis vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.
“Sao anh còn chưa đi?” Rio cười, “Em
không có việc gì đâu!”
“Tôi biết em không sao, chỉ là muốn
nhìn em lâu hơn mà thôi. Em nói xem, sau này, là em quên tôi trước hay chính
tôi sẽ quên em đây?”
“Chắc là em sẽ quên anh trước rồi! Vì
trước khi anh quên em thì em đã không còn ở trên cái thế giới này nữa.”
Phyllis không nói gì, chống đầu nhìn
lên mặt trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, tựa hồ đang đăm chiêu.
“Có phải là… anh sẽ vào Liên Quân
không?” Rio nhíu mày hỏi.
“Ừ… cuối tuần!”
“Nhanh vậy sao?” Rio kinh ngạc. Ngay
lúc đó, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
“Knight Derwent?”
“Knight Derwent!”
Phyllis và Rio đồng loạt quay đầu nhìn
người vừa đạp cửa xông vào.
“Rio, ngày mai em đừng tới trường!”
Knight Derwent ngồi xuống, ngón tay thon dài vuốt ngược mái tóc, nói bằng thanh
âm gần như ra lệnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Phyllis bình tĩnh
hỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét