Rio và Mars cùng dòng người đang trong
đoàn xe đến Lục Nhân hà, mỗi chiếc có thể chở được năm mươi học sinh, được kéo
bởi sáu Phi Hành thú. Không lâu sau, cả bầu trời của Học Viện trung ương đều
phủ kín xe đưa, hùng hùng dũng dũng mà lại thêm vài phần tráng lệ.
Rio cúi đầu nhìn, Thư viện Trung ương
đã từng một thời khiến cậu nghĩ rằng không thể cao hơn được nữa giờ đây lại nằm
ngay dưới chân mình. Những đám mây quẩn quanh bên cạnh làm cho Rio không khỏi
khẽ phát ra tiếng thán phục. Nhưng Mars lại có phần trấn tĩnh hơn, cất tiếng
trêu chọc cậu, “Thằng nhà quê, có một lần ngồi xe đưa mà đã kinh ngạc đến thế
rồi!”
Rio nhún vai, bỗng dưng trông thấy
cách đó không xa có một tòa tháp vuông vức đứng sừng sững giữa bầu trời, bao
quanh bốn phía là những tòa kiến trúc to lớn khác. Ngọn thác đổ xuống từ không
trung, dòng nước róc rách chảy xuống mặt đất tạo thành một dòng sông miên man
không dứt, lan về bốn phương.
“Đó là nơi nào vậy?” Rio chỉ về phía
Đông mà hỏi Mars.
“Trung ương thần điện – Nơi đặt Vạn
Tuyền chi nhãn, cũng là thánh địa chúng ta phải bảo vệ bằng mọi giá. Một khi
nơi này bị Pampas công chiếm, toàn bộ thời gian của Saint Douglas sẽ bị hút
đi.” Mars dõi theo cánh tay Rio bằng cặp mắt chứa đựng một ước mơ phức tạp,
tưởng như đã thấy được đến tận cùng thế giới.
Rio ngơ ngác ngắm nhìn không dứt,
trong lòng khe khẽ thì thầm, “Tạm biệt, Leana, Victor – cha mẹ của con. Và cả
người đã sớm không còn biết đến thế sự tang thương – Lynn Heven…”
Đoàn người đi trong không trung ba
ngày hai đêm, cảnh trí bên ngoài cũng dần dần thay đổi, từ một nơi ngập tràn
sắc xanh của rừng cây đồi núi sang phong cảnh phía Bắc trắng bạc hoang vu.
Rio biết, nơi họ cần phải đến đã rất
gần rồi. Rừng Già Sâu Thẳm mà Pampas chiếm cứ vĩnh viễn bị vây trong trời đông
giá rét. Cũng giống như trái tim vị công chúa Huyết tộc kia, đã trôi theo tình
yêu say đắm bị hủy diệt mà mất đi độ ấm.
Đã có học sinh bắt đầu hắt xì, Mars
nhỏ giọng hỏi, “Sao còn chưa phát Noãn thạch vậy?”
Vừa dứt lời, cửa xe đã bị mở ra. Gió
lạnh ập đến khiến ngay cả những học sinh ngồi tít phía trong cũng co rúm lại.
Một người có vẻ là Thượng Úy tiến đến, nói bằng giọng trêu chọc, “Thật xấu hổ,
tôi quên mất mấy đứa nhóc quý tộc đã quen an nhàn sung sướng này không giống
những người quanh năm liều mạng trên chiến trường mình đồng da sắt, chịu được
trời đông giá lạnh như chúng ta.”
Nếu dùng ngữ khí đó mà nói chuyện
trong trường học, sợ rằng ông ta đã sớm động chạm đến nhiều người mà bị chửi
mắng té tát rồi. Đáng tiếc là hiện giờ ai nấy đều đông cứng hết cả, chả còn sức
mà tính toán với đối phương.
Một chiếc bao nhỏ bị ném vào trong xe,
nhóm người vội vàng chen lấn cướp giật. Mars và Rio ngồi tận trong cùng nên
đương nhiên không thể nào chen nổi, đành phải đợi lúc biển người đó tản ra. Khi
những học sinh khác đều trưng bộ dạng ‘cuối cùng cũng được ấm áp’ rồi
lại kêu ca vì sao lại phát Noãn thạch chậm như thế, phàn nàn chán chê thì hai
người mới tiến lên, phát hiện tất cả Noãn thạch trong bao đều hết sạch.
“Chuyện gì vậy?” Mars ngẩng đầu hỏi vị
Thượng Úy vẫn đang buồn cười khi nhìn đám người xông vào tranh đoạt.
“Ta đâu có biết! Số Noãn thạch đảm bảo
là đủ đấy, thế nhưng nếu như bạn của ngươi có cầm nhầm hai hay ba cái gì đó thì
ta cũng chẳng còn cách nào.”
“Ông…” Mars cau mày, nhìn quanh khoang
xe. Tất cả học sinh đều cúi đầu như ý muốn nói “Đó chẳng phải chuyện của
ta.”
“Vậy ta đi đây, vấn đề nội bộ thì các
ngươi tự giải quyết lấy!” Vị Thượng Úy nhún vai vứt bỏ trách nhiệm rồi mở cửa
xe, thả Phi Hành thú biến mất.
“Chết tiệt!” Mars giận dữ quét qua
từng người từng người một, tuy nhiên hắn không thể nào cứ xông tới xé hết y
phục của họ để xem ai mang theo hai viên Noãn Thạch.
“Bỏ đi, Mars!” Rio cười cười, cầm tay
Mars.
Mars thoáng kinh ngạc, sự ấm áp trong
lòng bàn tay khiến hắn cảm nhận được đó chính là Noãn thạch, “Mày lấy được
lúc nào thế? Rõ ràng tao với mày đều ngồi cùng nhau, không hề động đậy gì mà…”
“Ờ… Thì vị Thượng Úy kia chẳng phải đã
nói ‘vấn đề nội bộ thì nội bộ phải tự giải quyết’ đó sao? Cho nên khi ông ta
còn đang ‘nội bộ’ thì tôi đã dùng Snake ‘chôm’ Noãn thạch tới rồi.” Rio cười
xấu xa thì thầm với Mars.
“Ô… Mày thật là!” Mars cười cười, rồi
lại như nghĩ ra điều gì lại ấn Noãn thạch vào tay Rio, “Không được, mày cũng
chỉ có một cái thôi mà.”
“Không sao, tôi có lạnh đâu!” Rio nhét
Noãn thạch vào cổ áo Mars dù hắn khăng khăng không muốn lấy. Cậu cười cười nắm
tay người ngồi bên.
“Ơ, sao không có Noãn thạch mà tay mày
vẫn ấm thế?”
Rio không đáp gì, chỉ căn dặn, “Tôi
vất vả lắm mới ‘chôm’ được Noãn thạch, cậu không được dễ dàng đánh mất đâu
nha!”
Mars hoài nghi định hỏi điều gì thì
Rio lại ấn vai hắn mà nói, “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát!”
Trong màn sương mù u ám mông lung, một
vị nam tử tuấn mỹ hướng về nơi ánh trăng mờ mờ, thưởng thức một chiếc bình dài
được khắc chạm hoa văn màu vàng nhạt.
“Isas, cậu đang chơi cái gì thế?” Một
thân ảnh thanh thoát ưu nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng đầu hiện ra nét tò
mò.
“Anh Phyllis đấy à, em còn tưởng cái
tên Thiếu Tướng Stephen đáng ghét kia chứ! Nhìn xem, phát minh mới của Wenlly
đấy. Cô ấy vừa làm xong là em đã tới mượn rồi!” Knight Derwent tươi cười vẫy
vẫy chiếc bình trong tay, trông hắn trẻ con đến lạ.
“Thật là! Wenlly còn kêu ca với ta là
cậu lúc nào cũng lấy đi tác phẩm tâm huyết của cô ta mà không được khổ chủ cho
phép đấy…” Phyllis cười nhẹ, “Isas, ta tới dặn dò cậu, nhiệm vụ của chúng ta
chỉ là chặn Johanson mà thôi, không nên dây dưa nhiều. Cậu hẳn là biết…”
“Em biết em biết!” Đôi môi Knight
Derwent họa nên một đường cong không kiên nhẫn, “Đối phương là học trò xuất sắc
nhất của Mefile, không phải bọn gà mờ dễ giải quyết. Em sẽ làm theo khả năng
của mình, được chưa nào?”
Phyllis không nói gì, trầm mặc ngồi
bên cạnh người kia.
“Anh xem, những cành cây này dường như
đều đã bị đông cứng lại rồi…” Knight Derwent nghiêng đầu nhìn khung cảnh hiu
quạnh trước mắt, “Có phải Nhật tộc sẽ cảm thấy rất lạnh không?”
“Chắc là có…” Phyllis nhíu mày, “Không
biết bọn họ đã phát Noãn thạch chưa…”
Noãn thạch – chính là tinh thạch mà
Trường thọ tộc Nhân Ngư chuyên luyện cho Nhật tộc trong Liên Quân để chống lại
giá rét.
Hai vị Huyết nhân trẻ tuổi mặc dù nhìn
về những hướng khác nhau, thế nhưng trước mắt họ đều hiện ra cùng một khung
cảnh.
Rốt cuộc cũng tới ngày thứ năm, đoàn
xe đã đến mục tiêu.
Khi cửa xe vừa bị mở rộng ra, gió lạnh
quất vào mặt khiến mắt mọi người không thể nào mở ra được. Tất cả đều híp mắt
lại rồi đưa tay che mặt, dường như không có chút ý thức nào rằng họ đang ở trên
chiến trường.
“Xem cái lũ kia kìa!” Một tiếng gầm
thét xuyên thấu gió lạnh truyền thẳng vào trong khoang xe, “Ta đã nói từ trước
rồi, đừng đưa đám gà rù đó đến chỗ ta! Ngay
cả xe chở cũng phải phát ngượng!”
Sau tiếng gào khủng khiếp đó, ai nấy
đều như đã tỉnh táo lại, lần lượt ra khỏi khoang xe. Dù có Noãn thạch giữ ấm
nhưng cơn gió lạnh thấu xương vẫn đầy khí thế, không khác gì những ngọn băng
đao muốn xé rách da thịt bọn họ.
“Để những tên quý tộc các ngươi rời
khỏi trường học an nhàn tốt lành kia thật không dễ dàng nhỉ! Nhưng mà hãy nghe
cho kĩ đây, bây giờ không có thời gian cho các ngươi thích ứng với tiền tuyến
đâu! Kẻ nào không có khả năng bảo vệ bản thân mình cũng chỉ có thể ngã xuống
rồi lại liên lụy cho người khác thôi!”
Rio cố sức nhìn về phía phát ra thanh
âm, người kia hình như là một vị Thượng Tá với đôi mắt rất lớn. Cậu không nhớ
ai đã từng nói với mình rằng, những người có cặp mắt lớn thường có tính khí rất
nóng nảy.
“Ta là chỉ huy của các ngươi, Thượng
Tá Belie Rod! Như các ngươi đã biết, vì tiền tuyến phòng ngự không được nên đã
bị Rừng Già Sâu Thẳm công chiếm hầu hết phía nam Lục Nhân hà. Nơi đó chính là
đất đai của chúng ta nhưng hiện giờ chỉ có thể bị băng tuyết bao trùm. Việc
chúng ta cần làm là phải đoạt lại nơi ấy! Ta không mong chờ các ngươi xông lên
tiền tuyến, tuy vậy, cũng xin các ngươi “làm ơn” đừng dễ dàng
bỏ mạng trong trận tên của Nhân Ngư! Không ai tới nhặt xác cho các ngươi hết,
ngay cả khi ngươi đã là Thượng Tá! Sau khi chết trận, chắc chắn cũng không được
khắc tên trong Trung Ương Thần Điện đâu!”
Vị Belie Rod này khiến tất cả học sinh
đều lộ ra những vẻ mặt phức tạp, có sợ hãi, có bất an, và cả bất lực. Rio hiểu
rõ, so với việc trắng trợn tuyên dương làm quân nhân có biết bao anh dũng, thà
rằng cứ thành thực nói với những đứa trẻ đó rằng chiến trường này có bao nhiêu
tàn khốc thì hơn.
“Bây giờ bắt đầu điểm danh!” Thượng Tá
Rod cầm cuốn sổ điểm danh, tự mình hét từng cái tên một. Tiếng giấy sột soạt
vang lên trong gió.
Rio bỗng nhiên nghĩ rằng, vị Thượng Tá
này cố sức đọc ra từng cái tên, thực ra chính là dùng cách riêng của mình để
biểu lộ sự tôn trọng đối với những bộ hạ còn trẻ tuổi có thể hy sinh trên chiến
trường bất cứ lúc nào.
Đến khi đọc đến tên Rio, Thượng Tá Rod
đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn thẳng về phía đội ngũ mà nói, “Nhà Rozadol
chính là gia tộc mà ta kính trọng nhất. Từ Andre Rozadol – người đã đi theo
Lynn Heven đến nay, gia tộc của ngươi tràn ngập vinh quang. Kể cả mẫu thân của
ngươi – Thiếu Tướng Leana Rozadol và phụ thân của ngươi – Trung tướng Victor
Rozadol, bọn họ đều là tấm gương cho chúng quân nhân noi theo! Ta hy vọng ngươi
sẽ không để dòng họ Rozadol bị người ta chê cười!”
“Rõ!” Câu trả lời của Rio vang vọng
giữa vùng tuyết phủ giá băng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét