Sự quấy rầy từ đôi môi kia khiến Rio
càng không thể khống chế được hành động của mình. Bàn tay đối phương trượt
xuống theo sống lưng rồi đi tới cặp mông săn chắc, tình sắc ý vị lộ ra theo
từng đợt vuốt ve. Rio vô thức nâng hông muốn tránh né sự khiêu khích của người
kia, thế nhưng việc đó lại khiến phần thân thể yếu ớt nhất lộ ra, ngón tay của
đối phương liền chen vào không chút do dự.
Rio kinh hoàng, cảm giác được đầu ngón
tay lạnh lẽo quanh quẩn nơi nếp uốn, sau đó chậm rãi tiến tới thăm dò, khiêu
khích nơi thành lũy chặt chẽ kia. Cậu muốn khép chân lại để giảm bớt cảm giác
xấu hổ, nhưng vì đôi chân vẫn đặt hai bên hông Phyllis nên hóa ra hành động này
chỉ càng làm cho chính mình kẹp chặt thắt lưng anh hơn mà thôi.
Ngay khi cậu tưởng sắp ngất đi vì
thiếu dưỡng khí thì Phyllis bỗng dưng rút lưỡi khỏi nơi dây dưa chí tử kia.
Luồng khí mới mãnh liệt tràn vào phổi. Rio bật dậy muốn trốn, thế mà Phyllis
chỉ nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn một đứa nhỏ ngây thơ. Bất ngờ trong nháy
mắt, thù du trước ngực Rio đã bị người kia cắn mạnh.
“A!” Cảm giác đau đớn khiến cậu ngã
xuống lần nữa. Lưỡi của Phyllis liếm dọc theo điểm nhấn đáng yêu đó, ôn nhu như
đang an ủi đứa nhỏ sau khi bị phạt nhưng lại khiến cho toàn thân Rio chấn động
lạ thường. Môi lưỡi của người kia miêu tả từng đường nét trên da thịt cậu,
không biết từ lúc nào lại đến được nơi đã hơi ngẩng đầu lên vì dục vọng dâng
trào. Rio vươn tay muốn che đi nhưng rồi lúc sau cậu chỉ có thể thở dốc vì kinh
ngạc.
Lưỡi của Phyllis nhẹ nhàng trượt lên
từ gốc tới đỉnh, sau đó bao phủ lấy toàn bộ.
Rio bất lực không thốt nên lời, gắt
gao nắm chặt tấm đệm mà tiếp nhận khoái cảm đang bao trùm lên lý trí.
Đầu lưỡi Phyllis quanh quẩn nơi linh
khẩu, khi thì trêu đùa, lúc lại uyển chuyển thân mật. Rio gần như không thể kìm
được tiếng rên rỉ, nhịp thở gấp cùng với chất giọng khàn khàn phát ra từ cổ
họng khiến ngón tay Phyllis đã thâm nhập sâu vào bên trong không nhịn được,
càng thêm điên cuồng mà xâm lược nơi cực cùng nóng bỏng.
“A….” Rio cắn chặt hàm răng, chất dịch
trắng đục trào ra. Phyllis khẽ nhích người, ngắm nhìn dịch thể chảy dọc theo hạ
thân mềm mại tới cái khe nho nhỏ. Một loại cảm giác khiến người ta phát cuồng.
Rio thở hổn hển, đầu óc trống trơn.
Khi mông bị nâng lên, cảm thấy vật thể cứng rắn kia đặt tại lối vào, cậu không
kìm được mà la hoảng, “Đừng mà… Phyllis! Sau nghi thức nhập ngũ ngày mai em còn
phải đi… Không thể để Victor…”
Phyllis ngừng lại, nhìn đăm đăm vào sự
bướng bỉnh hòa cùng bất lực hiện trên gương mặt người thiếu niên trước mắt.
Trong ấn tượng của anh, Rio chỉ rơi lệ có một lần, chính là khi biết tin Victor
tử trận.
“Bởi vì người chủ trì nghi thức nhập
ngũ là Thiếu Tướng Simon, chiến hữu của phụ thân em sao?” Thanh âm trầm trầm
vang lên từ cổ họng Phyllis. Chỉ có trời mới biết sự ấm áp vây chặt lấy phần cơ
thể kia khiến người ta phát cuồng rồi mê hoặc anh một điểm lại tiến tới một
điểm đến mức nào.
Nơi tràng bích bị ép mở khiến Rio đau
đớn đến không thể nào thở nổi, “Van anh… Cả Victor và Leana đều vì em nên mới
tới… chiến trường… Em không muốn để hai người họ… vì bất cứ nguyên nhân gì mà
bị người khác khinh thường…”
Phyllis nhìn nét mặt người thiếu niên
như sắp khóc, một hồi lâu sau, anh cắn răng rút vật thể kia ra. Không khí băng
lãnh thế chỗ cho sự bao dung ấm áp khiến cho anh cảm thấy thật thê lương. Anh
vươn tay tới, túm lấy đầu Rio như trả thù.
“Á!” Trời đất như đảo điên, Rio bị
Phyllis đè sấp xuống giường. Thân thể anh áp sát trên lưng cậu, đôi môi anh mơn
trớn bên tai cậu.
“Đây là lần cuối cùng ta tha thứ cho
sự tùy hứng của em!”
Vừa dứt lời, Rio đã cảm thấy vật cứng
rắn kia đặt giữa hai mông, tùy tiện cọ xát.
Cậu nín thở. Sự tiếp xúc đó khiến cho
Rio không thể khống chế chính mình được nữa. Sức mạnh kinh người của Phyllis
làm cho thân thể cậu theo đó đong đưa, càng lúc càng kịch liệt.. Phyllis
vùi đầu vào cổ Rio, những sợi tóc của anh theo mỗi cử động điên cuồng lại chạm
vào da thịt cậu, cùng với vật thể cứng rắn kia ma sát bên hậu huyệt lại khiến
cho cậu tưởng như mình sắp bị thiêu cháy đến tan tành.
Một lần lại một lần, đầu Rio liên tục
di chuyển về phía trên… mà ở phía sau, Phyllis đã không còn khống chế được sức
mạnh của chính mình được nữa. Rio không thể làm gì khác đành phải vương tay đặt
trên đầu giường.
Mọi chuyện cứ kéo dài suốt một buổi
tối, cánh tay Rio đặt tại đầu giường không biết đã tê dại từ lúc nào, mà cặp
mông của cậu cũng bị phân thân của người kia cọ xát đến tổn thương.
Ánh bình minh dần dần hé lộ.
Phyllis kéo cánh tay cứng nhắc của Rio
xuống, ngón tay quyến luyến lướt qua đường cong nơi sống lưng, xoa bóp đôi tay
bủn rủn kia.
Anh nghiêng người nằm cạnh Rio, đôi
môi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi gần như bị vùi trong gối, nhẹ giọng mở lời,
“Hôm nay đã là cực hạn của ta rồi… Ta không thể nào khống chế chính mình được
nữa.”
.Khi Rio tỉnh
lại cũng là lúc giờ cơm đã đến. Cậu thật sự nghi ngờ, chẳng biết bản thân mình
có phải đã nằm mơ hay không… Nhưng nhìn cảnh chăn gối lộn xộn và đôi tay đau
nhức đã khiến cậu nhận ra rằng tất cả đều là thật. Cậu không biết bản thân mình
có nên cảm tạ trời đất vì Phyllis đã “hạ thủ lưu tình” hay không.
.Với sự nhiệt
tình và điên cuồng đó, nếu như thật sự tiến nhập vào thân thể mình, không chừng
sẽ mất mạng như chơi…
Bỗng dưng có người gõ cửa, kéo tâm tư
Rio trở về với thực tại.
Người tới thăm là Wenlly. Cô đăm chiêu
nhìn Rio đang ngồi trên một chiếc giường chăn chiếu lộn xộn, lộ ra nụ cười mang
theo vài phần thâm ý.
“Wow, cậu còn sống sao?” Wenlly giả vờ
như muốn lật chăn của cậu lên, Rio vội vã ngăn lại, “Là Phyllis hay Isas vậy?
Nhưng mà… không thể nào! Nếu không bây giờ cậu hẳn là… đã chết rồi…”
“Đúng thế! Nhờ phúc của chị nên giờ em
mới còn sống!” Rio thật lòng mong sao cho Wenlly lập tức biến mất.
Thế nhưng Wenlly cũng không tiếp tục
trêu chọc Rio, cô chỉ rót một chén nước đưa tới trước mặt cậu. Nhìn đôi tay run
run đỡ lấy chén nước của đối phương, Wenlly càng thêm khó hiểu, “Hey? Sao cánh
tay lại khó chịu? Lẽ nào cậu dùng tay… A A! Thảo nào mà cậu còn sống!”
Rio xù lông gằn giọng, “Đi ra ngoài
đi, nhớ khóa cửa giùm!”
“Đừng giận mà!” Wenlly vuốt vuốt tóc
tỏ vẻ không đồng tình, “Ngày mai cậu sẽ cùng ta, Liszt và lão oan gia Mars tới
Liên Quân. Hôm nay là buổi tối an nhàn cuối cùng, mọi người nói muốn cùng nhau
ngồi ăn một bữa!”
Rio ngẩn người. Cậu có phần do dự,
không biết Phyllis có tới hay không… Hiện giờ chính mình không biết phải dùng
biểu tình nào để đối mặt với anh ấy.
Wenlly chống đầu, chăm chăm nhìn Rio
rồi chậm rãi nói, “Nếu như cậu đang nghĩ tới Phyllis và Isas thì hai người đó
không tới đâu. Sáng sớm hôm nay hai người bọn họ đã tới Lục Nhân hà rồi!”
“Sao?” Tay cậu run lên, chén trà xém
chút rơi xuống thảm. May mà Wenlly ra tay kịp thời.
“Phyllis và Isas đều xuất thân từ
những gia đình danh gia Huyết tộc, vừa vào Liên Quân thì quân hàm Thiếu tá là
ít. Hơn nữa, bởi vì cả hai đều sở hữu năng lực đặc biệt mà, với lại hình như
bên đó có nhiệm vụ chuyên biệt muốn giao cho bọn họ. Không biết nguy hiểm đến
đâu!”
Nếu như vừa rồi Rio còn cảm tạ trời
đất vì không phải gặp Phyllis thì bây giờ tâm trạng cậu lại trở nên nặng trĩu.
“Rio, còn nhớ ta đã từng nói với cậu
không… Đừng mãi đeo đuổi bầu trời xa vời kia mà quên quay đầu nhìn lại ánh mắt
vẫn dõi theo cậu bấy lâu.” Wenlly nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Rio, nhẹ
giọng nói.
“Tất nhiên là còn chứ. Đối với Ariel,
em cam đoan đã buông tay rồi!”
“Tốt!” Wenlly cười cười đứng dậy, “Giờ
ta còn muốn nói với cậu một câu nói khác nữa rằng, hãy nhìn thẳng vào trái tim
mình.”
Rio ngẩng đầu, nhìn chiếc bình nhỏ
Wenlly ném vào lòng mình.
“Sáng sớm hôm nay, hai vị kia người
trước kẻ sau tới tìm ta, muốn ta nhất định phải đưa cho cậu ‘Nước mắt Nhân
Ngư’. Trên chiến trường, nước mắt của Nhân Ngư là dược phẩm bị quản chế, không
phải cứ bị thương là có thể tùy tiện dùng. Nhất định phải tự mình bảo vệ tính
mệnh của mình nhé, Rio! Đừng để những người yêu cậu phải đau lòng.”
Nụ cười của Wenlly vẫn mang theo sự ưu
thương không đổi. Rio biết, nỗi bi ai đó chỉ thuộc về Cathy – người giờ đây đã
đi xa.
“Cảm ơn chị. Em hiểu mà!”
Nghi thức nhập ngũ được tổ chức tại
Thư viện Trung ương, rất nhiều học sinh đang xếp hàng chờ đợi được phát quân
trang. Lần đầu tiên Rio cảm thấy khoảng đất trống dưới Thư viện Trung ương rộng
đến thế, mà thế giới đang chờ đợi cậu ở phía trước lại càng bao la hơn.
Rio ngẩng đầu lên nhìn Thư viện Trung
ương. Tại nơi đây, Phyllis đã dạy cho cậu cách sử dụng Phi Hành thú… và cũng ở
chốn này, Knight Derwent đã trở thành cộng sự trong Hợp tác khóa của cậu.
Cậu biết, rời khỏi nơi lầu son gác
vàng này, bản thân có lẽ mình sẽ phát triển rất nhanh, cũng như càng phải nỗ
lực nhiều hơn nữa.
Lễ nhập ngũ thực sự đơn giản hơn những
gì Rio tưởng tượng. Phần nghi thức chẳng có những lời kích động ý chí sục sôi
muôn lần như một, cũng không lảm nhảm về chức trách của quân nhân. Thiếu Tướng
Simon chỉ nói một câu khi mọi người đã nhận hết quân trang của mình, “Hiện giờ,
các ngươi đều đã là quân nhân!”
Thiếu Tướng Stephen của Huyết tộc vẫn
giữ bộ dạng râu ria của mình mà nói với hàng nghìn học sinh của Huyết tộc,
“Này, hãy nhớ kỹ rằng chúng ta là dòng tộc Vĩnh thọ. Dù có muốn yên giấc ngàn
thu đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không được ở trên chiến trường!”
Nghi thức gọn ghẽ nhưng lại chứa đựng
một loại áp lực không thể nào giải thích nổi.
Khi Rio cầm quân trang trên tay, cậu
nghĩ, biết đâu Victor cũng từng giống như mình lúc này, đứng dưới Thư viện
Trung ương mà nhìn về phía bầu trời xa xăm cao vợi.
“Phải sống sót đó, Rio!” Mars đứng bên
nhỏ giọng nói.
“Cậu cũng vậy đấy! Tôi chỉ có mình cậu
là bằng hữu Nhật tộc trong quân đội mà thôi, nếu cậu chết đi thì tôi cũng sẽ cô
đơn lắm!” Rio mỉm cười đáp lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét