Đúng
lúc này, một Pratt đã kịp hình thành trước khi đầu mũi tên cắm vào ngực Rod. Vì
lực tấn công của đối phương quá lớn, cả thân người ông đổ về đằng sau, đập vào
người vị thiếu niên phía lưng mình.
“Là
ngươi – Rio -” Thượng Tá Rod vạn phần kinh ngạc nhìn chàng trai vừa cứu mạng
mình.
“Thật
xấu hổ, vì không có lệnh rút lui nên tôi chỉ bám sát theo Ngài thôi!” Rio cười
khổ nói, “Tuy là năng lực của tôi không đáng gì, nhưng cũng mong giúp được Ngài
một tay.”
Rod
mấp máy môi muốn nói điều gì thì người thiếu niên kia bất chợt phất nhẹ cánh
tay. Ngay lúc đó, một con Nguyệt điểu từ lòng bàn tay cậu vỗ cánh bay ra rồi
vút lên kêu vang. Hơn mười vị sĩ quan cao cấp kinh ngạc ngẩng đầu, trong
bọn họ vẫn còn người có thể thao túng Nguyệt Điểu sao?
Đôi
cánh của Nguyệt điểu ma sát trong không khí mang theo sức nóng cực đại khiến
những sĩ quan cấp tá không khỏi che mắt lại. Khi họ buông tay ra, Nguyệt Điểu
kia đã lượn quanh trên đỉnh tòa băng bảo.
“Đứa
trẻ này, giỏi lắm…” Thượng Tá Rod như tỉnh mộng, hồi lâu sau mới mở miệng,
“Đúng thế, sao ta lại có thể quên được, phụ thân ngươi chính là một người rất
giỏi thao túng Nguyệt điểu!”
Rio
chau mày dùng tư tưởng dẫn lối cho Nguyệt Điểu. Nhân Ngư phía sau vẫn giữ thế
giương cung sẵn sàng cảnh giới giùm cậu, liên tục bắn hạ những Speed có ý đồ
tập kích.
Cự
ly của Băng bảo đối với Rio – một lính mới tò te như vậy thực sự có phần xa
xôi, điều này khiến cho Nguyệt điểu của cậu thao túng không được bằng những con
khác. Thượng Tá Rod nắm lấy cổ tay Rio, nghiêm mặt nói, “Tập trung tinh thần
của ngươi – hãy tưởng tượng sức nóng cực độ là như thế nào!”
Nóng đến cực độ… Nóng đến cực độ… Trong đầu Rio không
ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó.
Bỗng
nhiên, những vết thương do Nguyệt điểu tạo nên còn ghi dấu sẹo trên cánh tay
bắt đầu đau đớn, sự tuyệt vọng tưởng như bị thiêu chết kia một lần nữa lại dấy
lên trong lòng cậu..
Nóng đến cực độ… chính là “Hủy diệt” sao?
Khi đối mặt với “hủy diệt” thì bản thân sẽ càng
thêm kiên cường, đó cũng chính là nguyên nhân mình có thể thu phục được Nguyệt
điểu.
“Rio,
trên đời này không còn gì để ngươi quyến luyến sao?” Hình ảnh Augustine
khi còn ở Kính hồ tự đẩy mình khỏi Phi Hành thú, ép buộc bản thân cậu phải đối
mặt với “hủy diệt” lại hiện về trước mắt.
Rio
trầm lòng, sức nóng còn bạo tàn hơn hủy diệt là cái gì?
“…
Mong con chúng ta lớn lên vô ưu vô lự…” Victor nhìn về phía chân trời, ánh
mắt ôn hòa mà kiên định. Bóng lưng ông phảng phất sự cô độc, lẩn khuất sau
những tia nắng vẫn còn rất chói chang.
“Đó
là trách nhiệm, cũng chính là lý tưởng của chúng ta!” Quincy ngẩng đầu
nhìn cậu. Ánh mắt trước đây vẫn luôn mang theo sự ngượng ngùng e sợ, giờ đây
lại ánh lên dũng khí sẵn sàng đối mặt với bất cứ ai.
“Này,
đừng chết trên chiến trường đấy.” Mars dặn dò bằng những lời lẽ độc địa nhưng tựa
hồ có thể nghe thấy hắn nói rằng, “Chắc chắn còn phải gặp lại!”
“Mấy
trăm năm sau, đôi mắt ta rồi cũng sẽ nhắm lại. Cơ thể sẽ hóa thành cát lắng,
dung nhập vào dòng sông… Sau đó, ta có thể đến được nơi nàng.” Trong buổi gặp
trước lễ tốt nghiệp, Wenlly nâng chén rượu trong không khí như đang cụng ly, đồ
rằng Cathy vẫn đang ngồi trước mặt cô mà mỉm cười.
Cả
ánh mắt của Knight Dewent và Phyllis đứng trên hòn đảo nhỏ giữa không trung
nhìn cậu, mãi mãi không có điểm dừng…
Ta đã có rất nhiều thứ thuộc về mình, sao lại có
thể để những điều tốt đẹp đó bị tàn phá trong thế giới giá băng này chứ?!
Ta không biết thế nào mới là độ nóng cực đại, nhưng
ta biết thứ gì không thể nào lay chuyển dù cho lửa địa ngục có mãnh liệt đến
thế nào!
.Khoảnh khắc ấy, bầu trời Băng Bảo một
trận nổ vang, mọi người kinh hãi đến ngây người khi nhìn thấy Nguyệt Điểu yếu
ớt tựa Phượng Hoàng từ cõi Niết bàn nhuộm khắp chân trời một màu đỏ thẫm.
“Khả
năng của mỗi người khi đối mặt với ‘hủy diệt’ là không giống nhau,” Đôi mắt Augustine
để lộ ra ánh cơ trí hơn người, “Nhưng
mà ngươi, Rio… So với bất cứ kẻ nào, ngươi luôn kiên định bảo toàn những thứ
mình mong muốn. Điều này làm cho bất luận cái gì ‘hủy diệt’ trước mắt ngươi
cũng đều phải biến sắc ngán ngẩm.”
Biết đâu, nhóc nói đúng.
Nhớ
tới những điều Augustine đã từng nói với mình, Rio lại mỉm cười.
Cậu
không hề mở mắt ra, nhưng mọi người lại trông thấy hình ảnh vị thiếu niên trẻ
tuổi kia nhíu chặt lông mày như đang cố sức suy nghĩ và duy trì điều gì đó.
Giữa vùng trống của Liên Quân, tuyết trên mặt đất đã tan thành những dòng nước
li ti chảy theo từng khe hở.
“Băng
Bảo… thực sự đã bị tan chảy rồi sao…” Một vị Thiếu tá lẩm bẩm nói.
Đột
nhiên, dường như có vật thể từ Băng Bảo chia làm ba hướng lao vun vút tới trước
mặt Liên Quân hợp lại thành tiễn vũ lợi hại không gì sánh được, trong nháy mắt
xuyên thấu Pratt của ba, bốn vị Thiếu tá rồi đâm thẳng tới trước ngực Rio.
Pratt
của Rio lập tức biến hình nhưng cũng không cách nào chống đỡ được sức
mạnh từ tiễn vũ đó. Trong phút chốc, hơn mười Pratt đã được thả ra chắn trước
người cậu. Những vị sĩ quan hàm tá đã quên việc bảo vệ mình để che chở cho Rio.
“Tiểu
quỷ! Không được phân tâm!” Tiếng Rod quát lớn khiến lòng Rio thêm vững chắc,
“Đừng để mọi người hy sinh vô ích!”
Thế
nhưng tiễn vũ này vẫn không chịu buông tha, cứ tiếp tục tiến tới. Từ phương xa
truyền đến tiếng Băng Bảo ầm ầm sụp đổ, Phi Hành thú bên người bay nhanh hơn
khiến Rio cuối cùng cũng phải thả lỏng.
“Đồ
ngu!” Thượng Tá Rod thét to.
Thì
ra, bởi vì Rio thả lỏng mà lực phòng thủ của Pratt bị suy giảm, tiễn vũ thoáng
chốc xuyên tới. Trong chớp mắt Hunting đã cắn đứt thân tên nhưng đầu mũi tên
vẫn cắm ngập trong vai Rio.
“A-”
Tiếng kêu vang lên, Rio ngã ngửa. Nhân Ngư phía sau vội vàng đỡ lấy cậu.
Mấy
vị sĩ quan cấp tá xung quanh vội vàng giữ lấy Rio, “Thượng Tá Rod! Là tên ba
đầu!”
“Mẹ
kiếp! Minos đã sáng chế ra đến thứ này rồi sao? Carol, Desi, hai người hộ tống
tiểu quỷ này trở về! Bảo vệ cậu ta cho cẩn thận! Những người khác theo ta!” Rod
cấp tốc ra lệnh.
Rio
đau đến nỗi thái dương lấm tấm mồ hôi. Hai vị sĩ quan cấp tá vội vã đưa cậu trở
về.
“Làm
tốt lắm! Tiểu quỷ! Ngươi lợi hại như vậy, chỉ có chút đau đớn này thôi, hãy cố
mà chịu đựng!”
Đến
khi Rio tỉnh lại, khăn trải giường trắng muốt cùng với mùi thuốc thoang thoảng
khiến cậu tin chắc mình đang ở chỗ quân y.
“Không
biết Băng Bảo đã công phá được chưa…?” Rio thì thào, cảm nhận được vết thương
trên vai đau lên từng trận.
“Đương
nhiên là bị công phá rồi!” Trả lời cậu là giọng nói của một nữ nhân, lười nhác
mà mang theo sự cao ngạo mơ hồ.
Rio
quay đầu nhìn lại. Trên chiếc ghế tựa bên giường có một người đàn bà mang gương
mặt chứa đầy tiếu ý.
“Thật
không nghĩ rằng, ngươi trẻ tuổi như thế mà bản lĩnh cũng không tồi!” Người phụ
nữ kia trêu chọc, “Không hổ danh là con trai Victor. Sau này có muốn đi theo ta
không? Đảm bảo ngươi sẽ không bao giờ còn bị thương như hôm nay nữa.”
Rio
ngẩn người, trông thấy bên khóe miệng nữ nhân kia có một nốt ruồi nhỏ. Cậu nhớ
tới lúc mình đến Nguyên lão viện nghe tin Victor tử trận, người phụ nữ này đã
yên vị trên cao. Hơn nữa, những vị trưởng lão còn coi như không hề hay biết gì
về tiếng cười của bà trong quá trình thẩm vấn.
“Bà
là ai?” Rio hồ nghi hỏi.
“Ta
sao… Thì cứ coi như là một người ái mộ phụ thân ngươi đi…”
“Nói
dối! Rõ ràng khi Nguyên lão viện cho tôi biết cha tôi tử trận thì bà còn cười
nữa mà.”
“Ngươi
quả nhiên vẫn còn là một đứa nhóc a!” Người phụ nữ kia khẽ kéo khóe môi khiến
Rio bỗng nhớ tới Wenlly, “Chúng ta đều là quân nhân, mỗi lần xuất kích đều phải
tự nhủ rằng khi trở về có thể sẽ không được nhìn thấy người trong lòng mình
nữa. Cứ nghĩ như vậy, đến khi nó biến thành sự thật rồi… Ta cũng chỉ có thể
thầm nói với chính mình: A, ngày này rốt cuộc đã tới. Bất quá chỉ là tiếc
nuối. Đến tận bây giờ, cha ngươi chỉ yêu có mỗi mẫu thân Leana của ngươi mà
thôi.”
“A…
Xin lỗi…” Rio không khỏi lấy làm áy náy.
“Không
sao mà! Cho nên ta mới hỏi ngươi có muốn ở bên cạnh ta không? Quân hàm của ta
cũng không thấp hơn phụ thân ngươi đâu, không cần lo lắng.”
Rio
ngẩn người. Cậu vẫn cho là người phụ nữ này đang nói giỡn, thế nhưng bây giờ
bản thân mới biết bà là thực lòng, “Không cần đâu. Tôi vào Liên Quân mục đích
không phải là ẩn nấp dưới sự che chở của bất cứ ai!”
“Mà
là muốn bảo vệ người khác sao?” Người phụ nữ kia mỉm cười đứng dậy, “Dù rằng
ngươi lớn lên rất giống mẫu thân, nhưng cái tính khiến người ta phát ghét kia
lại y hệt Victor. Được rồi, vừa nãy ta nói thích Victor là gạt ngươi đấy! Cái
loại quên trước quên sau như hắn thì còn lâu mới là mẫu người của ta.”
Rio
cười cười. Nếu như người không
thực sự yêu cha ta thì tại sao lại phải nghe ngóng tin tức liên quan đến ông
kia chứ? “Xin hỏi tên Ngài là
gì?”
“Chờ
đến khi ngươi thực sự tiến bộ rồi thì tự khắc sẽ biết được ta là ai!”
Trên
một dãy núi phủ đầy tuyết trắng, một thân ảnh với khuôn mặt mang đầy ngân sắc
đang điều khiển Phi Hành thú lướt qua.
“Rốt
cuộc ngươi còn muốn theo ta bao lâu?!” Nhật nhân ngồi trên Phi Hành thú cuối
cùng không nhịn được mà nổi điên lên, quay đầu lại.
Cách
đó không xa là một Huyết tộc nhân đang khoái trá chậm rãi đi tới, khí chất cao
ngạo hòa cùng sự coi thường khiêu khích toát lên dưới ánh sáng giao thoa.
“Đến
khi nào ta có được cái ta muốn mới thôi!”
“Ngươi
muốn gì? Ta bị các ngươi phục kích, mấy rương cung tiễn cũng bị các ngươi lấy
rồi, còn muốn thế nào nữa? Chính lũ người nhà Knight Dewent các ngươi mới là đồ
điên!” Johanson nhớ tới đội vận chuyển của mình đã bị một tiểu đội gồm năm tên
Huyết tộc nhân hợp lại phục kích, tiêu diệt toàn quân trong chưa đầy nửa buổi
tối thì không khỏi oán giận chất chồng.
“Ta
nghĩ ngươi sai rồi, Johanson. Đối với mấy thứ cung tên đó, ta chả có tí hứng
thú nào,” Knight Dewent tiện tay hất những sợi tóc bay loạn về phía sau, lộ ra
khí tức nguy hiểm vô hình, “Linh thú ‘Địa ngục chi mâu’[1] của ngươi có thể làm
Stephen bị thương, thực sự rất thú vị a!”
“Ngươi
đã biết mà còn dám một thân một mình tới đây!” Johanson đề phòng nhìn nam tử
trước mắt, phất tay một cái liền phóng xuất Nguyệt điểu, nhưng chỉ đập tới được
bức tường vô hình trước mặt Knight Dewent.
Khóe
miệng Knight Dewent lộ ra một nụ cười mang theo vài phần tàn nhẫn, “Không phải
là ngươi đã quá coi thường dòng họ ‘Knight Dewent’ này sao?” Đón
lấy ngọn lửa mà Nguyệt điểu phóng ra, hắn thản nhiên bước từng bước tới gần.
“Đáng
hận!” Johanson tức giận phóng vô số Speed và Snake vào trong không trung, còn
có hơn mười Hunting từ bốn phương tám hướng dữ tợn đang nhắm thẳng về phía
Knight Dewent.
“Khả
năng như vậy mà là cấp dưới của Mefile sao?”, Knight Dewent nhíu chặt lông mày.
Johanson còn chưa rõ có chuyện gì thì đã thấy tất cả linh thú đều đồng loạt bị
đẩy ra, thậm chí còn bay ngược lại tập kích chính mình.
Thấy
Pratt của mình không thể nào chống đỡ được đòn công kích đó, Johanson không còn
cách nào khác đành thu lại linh thú. Thế nhưng bỗng nhiên hắn nhận ra, không
biết từ lúc nào Knight Dewent đã đi tới trước mặt, bàn tay đang hướng về phía
trái tim mình.
Johanson
kinh hãi phóng xuất một con linh thú một sừng trong khoảng cách còn lại giữa
hai người. Mắt thấy sừng của linh thú sẽ đâm vào lồng ngực, Knight Dewent chỉ
lơ đễnh cười, lui lại vài bước chân.
Đó
chính là linh thú truyền thuyết còn cao cấp hơn cả Nguyệt điểu – ‘Địa ngục chi
mâu’.
Bây giờ cũng nên cẩn thận, Knight Dewent tự nói
với bản thân mình.
Johanson
gần như bị đối phương đẩy vào bước đường cùng, thầm nghĩ muốn lập tức rời khỏi
phạm vi truy bắt của địch thủ trước khi quân tiếp viện của bên kia tới. Con thú
một sừng kỳ diệu kia ưu nhã há hàm răng, trong thoáng chốc khoang miệng đã mở
rộng gấp trăm ngàn lần, toàn bộ không gian tựa hồ đều nằm trong phạm vi cắn xé
của nó.
Knight
Dewent cẩn trọng lui về phía sau. Hắn biết rằng con linh thú thoạt nhìn đẹp đẽ
là thế, nhưng khi tấn công thì dữ tợn đến mức xém chút cắn đứt nửa vai Stephen.
Tuy nhiên, hắn sẽ không lùi bước. Đây là cơ hội hiếm có để bắt được linh thú
cấp cao này. Hắn hiểu rất rõ, trên chiến trường, một Nhật nhân có càng
nhiều linh thú cấp cao thì sẽ càng có nhiều cơ hội sống sót.
Một
đợt khí cường đại ầm ầm bật ra, đè ép đến mức Johanson không khỏi cảm thấy kinh
hãi.
Knight
Dewent ném ánh nhìn sắc lạnh về phía ‘Địa ngục Chi mâu’ kiêu ngạo kia, nhẹ
nhàng mà không có một chút cảm tình nào, trịnh trọng thông báo, “Thật ngại quá
Johanson, theo cách nói của ngươi thì ta đúng là ‘đồ điên’ đấy!”
.
Đến
khi Phyllis và các Huyết tộc nhân khác trông thấy Knight Dewent một thân nhuốm
đầy máu tươi thì không khỏi kinh hãi.
“Isas!
Cậu làm sao thế?!” Phyllis tiến đến muốn biết cậu em họ mình có bình an vô sự
hay không.
Knight
Dewent nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn của Johanson khi bị linh thú của chính
mình xé nát, bình thản lau vết máu trên mặt. Thiếu Tướng Stephen theo sát phía
sau mà không khỏi trợn tròn đôi mắt nhìn vị Huyết nhân trẻ tuổi kia, dưới ánh
trăng lạnh lùng toát lên vẻ kỳ ảo mà tràn đầy uy hiếp chết người.
“Đó
là thi thể của Johanson!” Knight Dewent thản nhiên nói.
“Làm…
làm tốt lắm!” Stephen muốn tiến tới vỗ vai người kia, nhưng Knight Dewent chỉ
lộ vẻ mệt mỏi rồi bước về phía trước.
“Knight
Dewent — cậu đã từng đồng ý với ta là sẽ không tùy tiện làm chuyện nguy hiểm!”
Phyllis có phần tức giận. Khi Thiếu Tướng Stephen bị thương ngã xuống, trông
thấy người em họ của mình cứ đuổi theo Jonhanson không chịu dứt, anh đã lo lắng
đến mức nào!
“Em
chỉ đồng ý là ‘sẽ làm theo khả năng của mình’ thôi!” Knight
Dewent quay đầu cười cười, cầm trong tay chiếc bình dài rồi theo đường cũ quay
về.
Công
phá được Băng Bảo, Liên Quân bắt đầu tiến quân thần tốc, liên tiếp hạ được rừng
Nguyệt Giản và Cốc Hô hấp. Rio dưỡng thương theo đội quân đóng tại hai bên sườn
Cốc Hô hấp. Nơi này thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió xuyên qua cốc, giống
như tiếng thở của một đứa trẻ đang ngủ thật say, cho nên mới có cái tên kì lạ
như vậy.
Rio
nằm trong doanh trại đã nhiều ngày. Một buổi nọ, Thượng Tá Rod tới nói với Rio
rằng cậu đã được phong chức Thượng Úy.
“Có
một vị đại nhân đã tới gặp ngươi đúng không? Sao không đi cùng người đó? Nếu
như đi theo bà, hiện tại ít nhất ngươi cũng được phong là Thiếu tá rồi.” Rod
hỏi Rio – người vẫn nằm im lặng trong phòng bệnh.
“Tôi
nghĩ Thượng Tá đã dạy tôi rằng không nên ham muốn những cái danh gọi này. Theo
Ngài cũng đâu sao, nhờ phúc của Ngài mà tôi hình như càng có thể thao túng
Nguyệt điểu một cách thuần thục.” Rio thoáng ngập ngừng, có chút hiếu kỳ hỏi,
“Vị đại nhân kia tên gọi gì vậy?”
Rod
nhìn bộ dạng Rio, không nhịn được mà cười thành tiếng, “Nếu như ta nói tên bà
ra rồi, nhất định ngươi sẽ càng thêm hối hận vì đã không cùng đi theo bà đấy!”
.
Còn
một tháng nữa, đội quân của Rio sẽ gặp Bắc quân. Nghe nói Liên Quân phương bắc
do Huyết tộc nhân làm chủ lực, không biết có gặp Phyllis và Knight Dewent không
nữa.
Cứ
ngồi thộn mặt ở trong doanh trại tự khắc sẽ sinh phiền muộn, Rio đi ra ngoài
hít thở khí trời. Bên ngoài doanh trại có thể thấy rất nhiều Nhật nhân đang
nghỉ ngơi và cả những Nhân Ngư đang điều chỉnh cung tên vũ khí.
Đột
nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng hoan hô không ngừng. Dường như có người đã
mang tới cung tiễn của Rừng Già Sâu Thẳm mà Liên Quân đã chặn được. Đám đông có
phần quá khích. Trong đội vận chuyển kia, không ít người là bạn của đồng sự Rio.
Rất nhiều người vội vàng chạy tới, câu đầu tiên không phải hỏi cung tên của
Minos tinh xảo cỡ nào, mà là la hét tên bạn bè mình.
Ôm,
đập tay, tiếng cười sang sảng…
Rio
nhìn hai đoàn người nhanh chóng hợp thành một, bỗng nhiên thấy cảm động lạ
lùng.
“Rio
— Rio —”
Ai đang gọi vậy? Rio ngạc nhiên thầm nghĩ, hẳn là
trong đoàn quân kia không có được mấy người biết mình mới đúng. Nhưng… người
kia gọi tên cậu rõ ràng như thế, có cả sự mừng rỡ như rằng chắc chắn sẽ gặp
nhưng lại có bất an và nôn nao… xuyên qua đoàn người, lao thẳng vào lồng ngực
cậu.
Điều
đó càng làm cho Rio cố sức tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Rio
— đồ ngốc —”
Nhìn
thấy thân ảnh đang chạy về phía mình từ đám đông kia, Rio bỗng cảm thấy xúc
động như đã trải qua vài thế kỷ. Cậu chưa bao giờ gặp biểu tình đó trên khuôn
mặt của tên kiêu ngạo mà bốc đồng ấy, gương mặt họa ra đường cong khiến kẻ khác
cảm thấy nhẹ lòng, cả tiếng nói có thể mang đến cho người ta khát vọng muốn
chạy thẳng tới.
“Đúng
là đồ ngốc! Tôi gọi em sao em lại cứ đứng đực ra thế!?” Khi Knight Dewent đã
tới trước mặt Rio, cậu lại tưởng như mình đã trải qua thêm mấy thế hệ nữa.
“Em…
không phải là không động đậy, mà động không nổi nữa…” Một lúc sau Rio mới lẩm
bẩm nói.
“Em
bị thương —” Giọng Knight Dewent bất chợt cao lên, đưa tay kiểm tra vai cậu,
“Tôi đã bảo mà, làm sao em có thể đứng đờ ra cơ chứ? Wenlly không phải đã cho
em Nước mắt Nhân Ngư sao? Sao lại không dùng chứ? Nhật tộc chính là dễ bị
thương như thế mà!”
Rio
muốn nói rằng, em không cử động không phải vì bị thương, mà là vì
nhìn thấy anh khiến em không thể nào bước đến được nữa.
Nhưng
cậu không nói gì, chỉ vươn tay chạm vào gương mặt lành lạnh của người kia.
Knight Dewent cũng không tiếp tục, hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt thẫn thờ của cậu,
cầm lấy đầu ngón tay đó, chậm rãi đặt trên môi.
Đôi
môi Knight Dewent vĩnh viễn lạnh lẽo như thế, đầu lưỡi hắn lướt qua ngón tay
trỏ của cậu, dịu dàng cẩn trọng mang theo vài phần khiêu khích. Đôi môi hắn
theo dấu vân tay trượt tới lòng bàn tay Rio, hơi thở của hắn phả trên cổ tay
cậu. Sự rung động khẽ khàng theo máu tựa hồ lan tỏa tới toàn thân.
Đầu
ngón tay người kia luồn vào những sợi tóc sau gáy cậu, đẩy cậu tới chỗ hắn. Rio
có phần bị mê hoặc.
Dịu dàng như vậy… chính là Knight Dewent – người
chỉ muốn tất cả những kẻ hắn không vừa mắt phải bị tổn thương đó sao?
Một
cái bình dài lạnh lẽo được đặt vào bàn tay cậu.
“Cho
em một món quà, chỉ là không biết em có khả năng sử dụng nó hay không thôi!”
“Quà
ư…” Rio nhìn chiếc bình tinh xảo trong tay, “Nhưng em không có cái gì tặng lại
anh cả…”
“Vậy
đưa Liên lạc thú đi!”
“Hả?”
Rio nhìn dáng vẻ chăm chú của Knight Dewent, vô cùng kinh ngạc.
Liên lạc thú chính là vật đính ước của Victor và Le
Ana mà???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét