Knight Derwent nhìn Rio mở to hai mắt như không biết phải nói gì, trong lồng
ngực hắn không hiểu vì sao lại bỗng dưng trĩu nặng.
Có phải rằng so với ta, em càng mong được trông
thấy Phyllis hơn không…
Hắn
không thở dài, cũng không miễn cưỡng mình nở nụ cười mà chỉ vươn tay xoa xoa
đầu cậu, “Tôi có nói là nhất định phải đưa đâu, em khổ não gì chứ?”
Tuy
nhiên, Rio vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ mơ hồ trong đôi mắt đối
phương.
Tín
hiệu tập trung vang lên cách đó không xa, vẻ u sầu của thời khắc biệt ly khiến
người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Knight
Derwent nhẹ giọng nói một câu, “Hình như tôi phải đi rồi.”
“Nhanh
vậy sao?” Rio còn chưa nói xong thì đã bị người kia kéo lại. Chiếc lưỡi tham
lam tiến vào khoang miệng cậu, khéo léo di động, đảo qua hàm trên rồi đẩy vào
một thứ chất lỏng lạnh lẽo. Sau đó hắn nhẹ nhàng mút một cái, tựa hồ một loại
lễ nghi.
Đến
khi hoàn hồn lại thì Rio chỉ thấy gương mặt cúi gằm của người kia, đồng thời
vết thương trên vai dường như đang nhanh chóng phục hồi.
“Sao
anh lại đút Nước mắt Nhân Ngư của mình cho em…”
“Tôi
biết em luyến tiếc lọ mà Wenlly đã đưa.” Knight Derwent ung dung lùi về phía
sau hai bước, thanh âm cao lên, “Tôi không giống như em, dù có bị thương nặng
đến đâu thì cũng chưa chắc đã phải Yên giấc ngàn thu.”
“Knight
Derwent!” Rio tức giận, chân tay luống cuống muốn tìm lọ của mình trả lại cho
hắn.
“Ngốc
ạ, rồi sẽ có một ngày thời gian của em kết thúc. Thế nhưng tôi vẫn mong muốn…
giờ khắc đó em sẽ có thể ở trong lòng tôi chứ không phải ở một nơi nào mà tôi
không biết tới hay không thể nào đi đến được.” Knight Derwent nói xong vội quay
bước, chậm rãi nhập vào đoàn người đang đi, “Hẹn gặp lại ở phòng tuyến phương
Bắc nhé!”
Rio
nhìn theo bóng lưng hắn, ngỡ ngàng phát hiện ra dường như bản thân chưa hề động
đậy. Cậu đã từng nghĩ vị Huyết nhân cao ngạo kia quá coi thường mạng sống, có
lẽ chưa hề đem sự tôn trọng đặt vào mắt mình. Thế nhưng bây giờ, không hiểu sao
hắn lại bắt mắt đến vậy, dù đã biến mất khỏi tầm nhìn nhưng cậu cũng không thể
nào dứt khỏi.
Ánh
trăng lạnh lẽo phản chiếu trên Cung điện mùa Đông. Một người phụ nữ
ngồi ngoài ban công, nắm tay chống đầu, nhìn chăm chú vào mảnh tinh quang đang
lấp lánh trên mặt hồ nước.
Một
người đàn ông thong thả bước ra từ bóng tối, dừng lại sau lưng người phụ nữ
kia.
“Ngồi
ở đây để được nhìn thấy ‘Tinh Hải[1]’… Suốt mấy
ngàn năm qua, em không thấy chán à, Mefile?” Hắn cúi xuống thì thầm bên tai
người phụ nữ.
Mefile
nghiêng đầu muốn thoát khỏi sự quấy rầy của đối phương, “Ông lúc nào cũng thích
xuất hiện từ phía sau lưng ta. Suốt mấy ngàn năm qua, ông không thấy chán à,
Constantin?”
Người
đàn ông tên Constantin nhún vai cười cười, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc,
“Biết ngay là em sẽ phản ứng như thế mà.”
“Có
chuyện gì thì nói đi!”
“A,
sao em biết tôi có chuyện muốn nói?”
“Người
suốt ngày buồn chán như ông, nếu không có chuyện gì thì sẽ không tìm đến loại
phụ nữ ‘trầm muộn’ như ta đâu.” Mefile chậm rãi quay đầu sang. Ngũ quan của bà
vẫn giữ nguyên khí chất thời thiếu nữ, chỉ là dáng vẻ bề ngoài không thể che
khuất được sự tĩnh mịch dài đằng đẵng của thời gian.
“Haha,
ta có một tin tức không được tốt muốn nói cho em biết.” Constantin nhíu mày,
tựa hồ làm như vậy sẽ có thể khiến người kia chú ý.
“Không
được tốt hay rất không tốt đối với ông cũng như nhau.”
“Yên
tâm đi! Ta nói ‘Không được tốt’ ý là chí ít thì tin tức này cũng không liên
quan đến lão tình nhân của em. Ờ, đệ tử của em, là Johanson a, hắn chết rồi!”
“Vậy
sao?” Mefile xoay người đi, nhìn một dải biển sao trước mắt.
“Thái
độ của em cứ như thế!” Constatin lộ vẻ bó tay, “Hắn chết dưới chính con “Địa
ngục chi mâu” của mình. Cuộc sống vĩnh hằng mà điện hạ Pampas đã trao cho hắn…
thật là đáng tiếc!”
Mefile
không đáp lại lời nào, mà Constantin cũng trầm mặc cùng bà ngồi nghe tiếng gió
reo.
“Này,
Constantin… huyết thống nhà Knight Derwent không phải bình thường. Nếu có gặp…
Phải cẩn thận đấy!” Không biết đã bao lâu, Mefile mới nhẹ giọng nói.
“Cũng
chưa chắc, tất cả còn chưa ‘bắt đầu’ thì làm sao đã nói ‘kết thúc’ được kia
chứ. Nhưng mà nếu em lo lắng cho ta như vậy… thì đó lại là chuyện khác.”
Sau
khi thương thế hồi phục, Rio quay về quân doanh chính quy. Vì đã được phong làm
Thượng Úy nên doanh phòng bốn người của cậu giờ đây chỉ còn là không gian của
hai người. Nhìn thấy người bạn cùng phòng đang phủ khăn trải giường giùm mình,
Rio không khỏi kinh hỉ kêu lên, “Haha! Mars! Thì ra là cậu! Tuyệt quá!”
Mars
quay đầu lại, dở khóc dở cười nhìn Rio, “Đừng có mơ là tao sẽ chăm sóc cho mày
nha! Giờ tao đã lên thiếu úy rồi!”
“A!
Cậu là thiếu úy rồi!” Rio bước nhanh tới, vỗ vỗ vai Mars.
“Cái
tên chết dẫm nhà ngươi cẩn thận đấy! Dám không nói cho tao biết mày có thể thao
túng Nguyệt điểu! Dám gạt tao a!”
Rio
nhếch nhếch khóe môi, lùi về sau hai bước, “Ha ha… Còn có linh thú mạnh hơn
Nguyệt điểu kia mà…”
“Hừ!
Làm tao lo lắng lâu như thế… Phải đập cho một trận mới được!” Mars xắn tay áo
làm bộ chuẩn bị ra tay tới nơi, Rio trông thấy vội vàng cong đuôi bỏ chạy. Hai
người đuổi bắt chưa được bao lâu thì chợt nghe thấy, cách đó không xa có một vị
sĩ quan cấp úy đang gọi lớn.
“Rio
Rozadol! Có đặc nhiệm tới tìm cậu!”
Mars
đang kẹp cổ Rio thì bất ngờ dừng lại, hai người nghi hoặc nhìn nhau, “Đặc
nhiệm? Chỗ đấy không phải Huyết tộc thì là Nhân Ngư… mày có biết ai sao?”
Rio
lắc lắc đầu nói, “Sao biết được!”
“Cút
đi —” Mars đẩy Rio ra, “Buổi tối còn tìm nhà ngươi tính sổ đó!”
Rio
cười phớ lớ rồi thả linh thú bám theo vị sĩ quan kia. Đến khi nhìn thấy vị
khách đó rồi, cậu không khỏi vui mừng đến hai mắt lấp lánh.
“Trời!
Wenlly! Phyllis!”
Cậu
chạy vội tới, sà vào lòng Phyllis đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Đến khi ý thức
được mình thất lễ, muốn rời khỏi cái ôm của người kia thì lại bị cánh tay đối
phương giữ chặt lại.
Đầu
Phyllis tựa lên vai Rio, vành tai và tóc mai chạm nhau, gần gũi lưu luyến trên
da thịt. Hồi lâu sau anh mới khẽ nói, “Thật đúng là em sao…”
Wenlly
đứng một bên hất mặt khinh thường, “Hai người cứ tiếp tục như ta không hề tồn
tại… như-ta-không-hề-tồn-tại… như—ta—không—hề—tồn—tại—đi …”
Rio
bị điệp khúc kia của Wenlly làm cho lúng túng, khó khăn giãy khỏi cái ôm của
Phyllis, “Thực sự em rất nhớ mọi người mà…”
“Trời
ơi! ‘Dụng cụ bắt linh thú’ của ta, tâm huyết của ta! Sao lại ở chỗ cậu chứ?”
Wenlly chỉ vào chiếc bình dài bên hông Rio rồi lớn tiếng nói, sự tức giận và
bức xúc hiện lên rõ ràng trong mắt.
“Lúc
Knight Derwent đi ngang qua đã đưa cho em mà…”
“Cái
tên đó! Khi nào gặp nhất định phải đập hắn bẹp dí mới được!” Wenlly túm lấy cái
bình muốn mở nó ra, thế nhưng Phyllis – vốn đang ngồi trên ghế – trông thấy vậy
liền vội vàng chạy đến can ngăn.
“Cẩn
thận! Bên trong chính là ‘Địa ngục chi mâu’.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét