Knight Derwent tỉnh lại lúc trời đã vào đêm. Ánh trăng lạnh lẽo
hắt bóng vào khe hở nơi màn trướng.
Hắn nghiêng đầu, thở dốc vì kinh ngạc khi trông thấy khuôn mặt của
Rio ngay sát bên. Vì mệt mỏi mà cậu đã thiếp đi trên giường, những sợi tóc
buông hờ nơi khóe mắt. Đôi môi nhỏ bé khe khẽ hé ra… Cổ tay cậu đặt ngoài chăn,
băng vải trắng quấn quanh thoáng hiện lên vết máu.
Không hiểu sao, trái tim Knight Derwent lại đột nhiên chấn động.
Hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác cậu siết chặt mình trong lòng, cả sự tinh tế
của dòng máu chảy vào khoang miệng… Knight Derwent vươn tay, chạm nhẹ vào đầu
ngón tay của đối phương đang đặt trên giường. Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn bất
chợt đớn đau.
Sự ấm áp của người kia đã luôn khắc sâu vào tận đáy lòng hắn…
Rio nhíu mày, gian nan mở mắt. Trông thấy ánh nhìn trong veo của
Knight Derwent, nỗi vui mừng cứ thế mà tuôn trào.
“Anh tỉnh rồi…” Cậu xốc chăn, ngồi dậy bên cạnh Knight Derwent.
Người kia níu một góc chăn về phía mình rồi kéo cậu vào trong.
Chiếc giường đơn có phần chật chội làm cho cơ thể hai người không khỏi áp sát
lại gần. Rio xấu hổ nói, “Chi bằng em về giường mình thì hơn…”
“Không cần đâu, thế này là được rồi!” Knight Derwent tựa đầu trên
ngực Rio, tiếng trái tim đập đều đều khiến hắn bất giác cảm thấy an tâm đến lạ,
“Xin lỗi, tôi không giống Nhật tộc, chẳng thể nào dùng thân nhiệt của mình để
sưởi ấm cho em…”
Rio mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy đối phương, “Chỉ cần anh còn
sống là em đã thấy rất ấm áp rồi!”
Nằm trong chăn, Knight Derwent phát ra tiếng cười buồn bực, “Sao
tôi lại có cảm giác mình chẳng khác nào một tiểu cô nương thế?”
“Em đã nói rồi mà! Anh rất đẹp, làm tiểu cô nương cũng có sao
đâu!” Rio bắt đầu trêu hắn. Cảm giác sống sót sau tai nạn vừa rồi khiến cậu
không hiểu sao lại trở nên cởi mở hơn.
Bất ngờ, nam tử trong lòng trở mình đè Rio xuống, đặt hai tay cậu
lên hai bên gối rồi nhàn nhạt cười, “Ai là tiểu cô nương?”
Rio bỗng dưng có cảm giác hoa mắt… Gương mặt cương nghị của Knight
Derwent trong nhất khắc lại có nét êm dịu ngọt ngào, làm cho ánh nhìn của bản
thân không sao rời đi được.
“Anh…”
“Anh làm sao?” Khóe môi Knight Derwent vẽ nên một đường cong làm
thần hồn điên đảo. Hắn cúi đầu, tấm lưng ưu nhã hiện ra trong tầm mắt của Rio.
Chẳng bao lâu, một cảm giác mềm mại dịu dàng khẽ rơi xuống gáy cậu.
“Đồ khốn!” Rio đánh vào lưng Knight Derwent, “Dám sử dụng Sự mê hoặc của viên kim cương xanh với em!”
Knight Derwent thở dài một hơi, tựa đầu bên tai Rio, giọng nói
đượm nét buồn phiền, “Không phải anh cố ý đâu, mà là… Một khi Huyết nhân đã
động tình, Sự mê hoặc của viên
kim cương xanh sẽ tự động
được phóng ra…”
Nghe đến đó, Rio cảm thấy mặt mình nóng bừng, không khỏi
nghiêng đầu quay đi… Thế nhưng, hơi thở của Knight Derwent vẫn cứ lẩn quất
quanh nơi cổ cậu. Hơi thở đó lướt qua da thịt, ngấm vào trong máu như một thứ
độc dược diệu kỳ, khiến trái tim cậu không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
“Rio… Nếu như anh thực sự Yên
giấc ngàn thu trước mắt em,
liệu rằng em có vì vậy mà cảm thấy đau khổ?”
Thanh âm của Knight Derwent rất nhỏ, nhưng Rio vẫn nghe thấy rõ
ràng. Trái tim quặn lại, cậu vô thức đưa tay vào chăn, nắm chặt tay hắn.
“Anh có thể nào… trong mười giây… không nghĩ đến điều gì khác
ngoài em không?”
Knight Derwent chợt thấy buồn cười. “Rio, anh có thể dùng cả đời
này để nghĩ về em, nói chi là mười giây ngắn ngủi?”
Hàng mi Rio không khỏi rung rung, cậu thở dài một hơi rồi nói, “Em
không cần từng đó thời gian, em chỉ muốn mười giây thôi.”
“Được rồi!” Knight Derwent nhắm hai mắt lại.
Em hiểu chiến trường thực sự rất tàn khốc, cũng ý thức được rằng
anh sẽ không ngần ngại đồng ý với em mọi điều dẫu cho chúng có bất khả thi ra
sao… Thế nhưng, em không muốn anh biến mất tại nơi nào hay vào lúc nào mà bản
thân em không thể biết được…
Knight Derwent cảm giác được một luồng khí rất mảnh từ ngón tay
Rio đang truyền đến ngón tay mình, sau đó dung hòa vào máu như trở thành một bộ
phận của cơ thể, “Đó là thứ gì vậy?”
“Không có gì!” Rio xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.
“Này, là cái gì thế?” Knight Derwent lắc lắc vai Rio. Người kia
càng làm ra vẻ bí mật thì hắn lại càng muốn biết.
Bị hắn lay đến phát bực, Rio quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, “Đã
bảo không có gì là không có gì mà, sao anh lại giống một đứa con nít thế kia?!”
“Em không nói cho anh biết, anh sẽ hôn em đấy!”
Rio cười gian, “Cũng tốt, được một tiểu cô nương xinh đẹp đòi hôn,
không vui mới lạ!”
“Em!” Knight Derwent bị cậu nói cho cứng họng, gương mặt vì khó xử
mà chẳng mấy chốc đã đỏ ửng lên. Trong nháy mắt, tim Rio không khỏi đập nhộn
nhạo, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu lên chạm vào môi hắn… Đến khi hồn
về với xác, cậu hối hận đến mức xém chút là muốn cắt lưỡi mình đi cho xong.
“Em… Về ngủ…” Rio vừa định ngồi dậy, đôi môi cường bạo của Knight
Derwent một lần nữa lại tấn công làm cho cậu hốt nhiên bị đè xuống gối, “Ưm …”
Đầu lưỡi hắn tách đôi môi cậu ra, hàm răng khẽ nhay cắn vào môi
trên khiến cậu vô cùng kinh hãi. Chực đẩy hắn, không ngờ cổ tay Rio lại bị đối
phương thuận thế chế trụ, đặt chúng xuống hai bên gối nằm. Rio cảm nhận lưỡi
của Knight Derwent đảo qua hàm răng mình, ‘nhân tiện’ chui vào khoang miệng
trong khi đầu gối người kia đã nhanh chóng chen vào giữa hai chân. Cậu nghiêng
người né tránh, chợt phát hiện hắn đã kịp thả cổ tay mình ra rồi trượt một
đường xuống dưới, vuốt ve đùi non.
Lưỡi Knight Derwent trong khoang miệng Rio quấy nhiễu rồi lại mút
vào, đầu cậu cũng bị hắn giữ chặt không thể động đậy. Ngón tay hắn lướt khẽ qua
da thịt nơi bắp đùi, chậm rãi xoa nắn rồi thả ra. Rio cố sức muốn khép lại
nhưng thắt lưng Knight Derwent lại dính chặt không rời. Thứ tượng trưng cho nam
tính nóng rực kia ngăn cậu kháng cự lại, ngón tay linh xảo của đối phương rất
nhanh kéo quần cậu xuống, để vật cứng rắn ấy chạm vào phân thân của mình.
Knight Derwent không khỏi hít sâu một hơi.
Cứ tiếp tục thế này… sẽ không đơn giản là chỉ chà xát như thế
đâu!
Hai tay đã được tự do của Rio gấp rút đẩy đẩy bờ vai Knight
Derwent muốn hắn đứng dậy, Knight Derwent cũng buông tha đôi môi kia khiến cho
thiếu niên dưới thân không khỏi thở dốc.
Một khắc sau, lưỡi hắn liếm qua đường cằm bướng bỉnh của Rio, cơ
thể khẽ đẩy về phía trước để phân thân của mình cọ sát với chỗ tư mật của cậu.
Toàn thân Rio lại được một phen run rẩy.
“Knight Derwent… Anh không hề giống tiểu cô nương đâu… Giờ anh
đứng dậy được chưa?” Rio thất kinh.
“Về chuyện này… chẳng phải bây giờ anh đang chứng minh cho em thấy
đó sao?” Nụ cười tà mị kia khiến Rio đột nhiên nín thở, chóp mũi hắn tiếp tục
cọ cọ vào gáy cậu làm cho phân thân của Rio càng bị quấy rầy ác liệt.
“Không cần đâu! Em không cần anh chứng minh!” Rio dùng khuỷu tay
chống thân thể mình ra sau, đối phương chỉ cười để cậu tùy ý. Nơi tư mật của
hai người mỗi lúc một tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
“Anh biết em chán ghét Sự
mê hoặc của viên kim cương xanh”, thanh âm tràn đầy từ tính của hắn như có
ma lực, lôi kéo suy nghĩ của Rio tới gần, “Hôm nay để anh dùng một lần thôi…”
Đôi môi hắn đặt lên gáy cậu, đầu lưỡi phác họa đường mạch máu
trong khi hai tay lại nâng cặp mông tròn trĩnh của cậu lên, khẽ vuốt ve rồi đưa
một ngón tay đi vào dò xét.
Rio mở to mắt, thanh âm run rẩy, “Knight Derwent… Dừng lại đi…
Được không…”
“Không được!” Giọng nói của hắn rất ôn nhu, thậm chí còn mang theo
sự cưng chiều nhẹ nhàng nhưng ngón tay vẫn không hề dừng lại. Đến lúc đối
phương rút ra, Rio căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.
“Anh thấy đấy… Khó khăn lắm chúng ta mới sống sót… Anh không muốn
em chết ở đây đâu… Đúng không?” Rio biết, trừ khi đối phương tình nguyện buông
tha, bằng không… với năng lực của Huyết tộc, cậu căn bản không có cách nào chạy
trốn cả.
“Thế nhưng… Anh tình nguyện để em chết ngay lúc này!” Vừa dứt lời,
ngón tay thứ hai của hắn lại đi vào khiến Rio cả kinh cong người lên.
“Em có thể kêu to cho người khác nghe, bên ngoài có sĩ quan cấp úy
đang đi tuần tra đấy. Biết đâu bọn họ có thể đến cứu em!”
“Anh điên à! Anh… Anh… muốn… Chiến hữu của anh, chắc chắn sẽ bị
thẩm tra!”
“Dám lắm! Dù sao quân đội cũng đang rất cần anh nên sẽ không thể
làm gì anh được. Nói không chừng… vì mặc cảm tội lỗi mà Thiếu Tướng Stephen sẽ
nói với Nguyên lão viện để gả Rio cho Knight Derwent nữa đó!”
“Đồ khốn!” Rio vươn nắm đấm, đánh vào gương mặt khiến người ta
chết mê chết mệt kia. Tuy nhiên, ngón tay Knight Derwent lại không hề cố kị mà
di chuyển khiến cậu “A” lên một tiếng.
“Đúng thế, đúng thế, anh chính là một tên khốn!” Knight Derwent
chỉ khẽ rướn lưng thôi cũng đã tránh được nắm tay mềm nhũn của Rio, “Nói không
chừng… mai đây, tên khốn này sẽ không còn quấn quýt lấy em nữa đâu.” Ngón tay
hắn vừa rút ra, phân thân nóng rực đã đặt ngay tại lối vào mềm mại.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, vang vang bên tai là thanh âm của Knight
Derwent, “Có thể lần sau gặp lại… anh đã trở thành một cái tên khắc trong Trung
Ương Thần Điện rồi.”
Trái tim Rio đột nhiên đau thắt lại. Đúng lúc đó, đối phương bất
chợt đâm thẳng vào làm cho cậu cả kinh, há hốc mồm không phát ra tiếng.
“A — tuyệt quá …” Knight Derwent phát ra tiếng cảm thán mê mẩn.
Phân thân được bao chặt lấy, nội bích bên trong nóng bỏng như đang cố gắng đẩy
ra khiến hắn thật muốn mãnh liệt trừu sáp thỏa thích.
Rio chỉ biết tựa đầu vào vai đối phương, khuôn mặt trắng bệch.
“Giận à?” Bờ vai Knight Derwent thoáng rung động làm cho nơi kết
nối giữa hai người cũng rung động theo. Rio sợ hãi cực kỳ, vội vàng túm lấy
thắt lưng hắn. “Không để em mềm lòng, làm sao em cho anh tiến vào?”
“Anh… đừng rung nữa…” Tiếng nói run rẩy và nét mặt căng thẳng của
cậu khiến Knight Derwent quả thực chịu không nổi, chỉ muốn người trước mắt lộ
ra càng nhiều vẻ yếu đuối càng tốt. Hắn cười tà.
Nụ cười ấy làm Rio có phần sợ hãi, cơ thể cậu co rút lại làm cho
phân thân của Knight Derwent càng thêm to ra vì bị kích thích.
“Anh ra ngoài đi…. Có được không…” Rio khó chịu khẩn cầu.
“Không được.” Thốt lên câu trả lời chắc như đinh đóng cột, Knight
Derwent nghiêng mặt hôn lên vành tai Rio. Hắn đang vô cùng khẩn trương, hạ thân
bắt đầu phát đau… Tuy nhiên Rio vẫn còn rất căng thẳng, nếu như tùy tiện động
thì cậu chắc chắn sẽ bị thương, “Lúc này mà đi ra, em sẽ không để anh vào nữa,”
“Mẹ nó… Em giết anh…” Nghe được câu trả lời của hắn, Rio không
khỏi tức giận. Thế nhưng Knight Derwent chỉ thử giật mình là y như rằng cậu lại
nắm chặt bờ vai của hắn.
“Haha…” Knight Derwent cười rộ lên, mang theo một loại mị hoặc
không gì sánh được. Rio trong lòng thầm chửi bới, nhất định là vì Sự mê hoặc của viên kim cương xanh…
nếu không vì vậy thì còn lâu hắn mới đẹp như thế này. Không ngờ, dường như biết
rõ trong lòng cậu nghĩ gì, Knight Derwent lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đúng thế,
cứ coi như em làm vì Sự mê
hoặc của viên kim cương xanh đi…
Nếu không dùng nó, anh cũng hoài nghi liệu rằng mình có bị em hấp dẫn mà trở
thành tù binh hay không nữa.”
Hắn chậm rãi rời khỏi, sau đó lại mãnh liệt tiến vào khiến cho
ngón tay Rio túm góc chăn càng thêm cố sức.
“Em thả lỏng ra được không… Nếu không anh không thể động được…”
Knight Derwent tựa đầu bên tai Rio, thầm thì. Thế nhưng tiếng nói trầm nặng như
nói lên hiện giờ dục vọng đã ngập hết lý trí.
“Anh không động được mới tốt!” Rio hô hấp nặng nề, mồ hôi lấm tấm
nơi thái dương.
Knight Derwent thở mạnh, hai tay ôm lấy thắt lưng Rio rồi đặt cậu
ngồi trên chân mình. Trái tim Rio thiếu chút là nhảy ra ngoài, cậu chỉ biết ôm
chặt lấy cổ người kia.
Nhìn đôi mắt đầy sợ hãi của cậu, Knight Derwent cười cười, “Em
xem, toàn bộ đều đi vào rồi… Nếu như em không thả lỏng… nhất định sẽ bị xuyên
thủng đấy.”
“Anh…!” Rio bị hắn dọa cho sợ tới mức nước mắt thiếu chút nữa là
chảy ra.
“Em tự chọn đi!” Knight Derwent buông bàn tay đang đặt trên lưng
Rio xuống. Không có gì chống đỡ, thiếu niên càng sợ hãi ôm chặt lấy hắn. “Anh
đếm tới mười, sẽ động đấy!”
Knight Derwent cầm chăn lên đỡ lưng Rio, sau đó phủ kín hai người,
“Một… Hai… Ba…”
“Đừng đếm! Đừng đếm mà…”
“Bốn … Năm… “
Thần sắc kinh hoàng của đối phương quá mức câu hồn khiến Knight
Derwent nuốt nuốt nước miếng, đếm liền một hơi, “Sáu bảy tám chín mười!” Hắn
đưa tay nâng thiếu niên lên, sau đó mạnh mẽ ấn thân thể cậu xuống… Khoái cảm từ
việc ma sát đó khiến hắn cảm nhận được một sự điên cuồng không thể khống chế.
“Thả lỏng…” Knight Derwent nghiến răng, bàn tay bao bọc lấy phân
thân hơi ngẩng đầu của thiếu niên, nỗ lực làm giảm đi đau đớn của cậu. Rio dốc
sức muốn trầm tĩnh lại như lời người kia nói, nhưng muốn dung nạp dương vật cực
đại của đối phương thì đúng là quá miễn cưỡng rồi. Cảm giác được người dưới
thân đang dần dần bình ổn hô hấp, Knight Derwent không khống chế tư duy của
mình thêm được nữa, ra sức tiến vào. Rio chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cúi đầu
nhẫn nại. Tơ máu dọc theo nơi liên kết chảy ra làm cho sự xâm chiếm của Knight
Derwent càng thêm thông thuận.
Hắn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn thiếu niên đang cau mày rồi hôn lên
cằm cậu. Mỗi lần thâm nhập, túi cầu lại đập vào cặp mông trắng nõn làm phát
sinh âm thanh tràn ngập sắc tình. Hắn ôm cậu ngã về sau, mạnh mẽ rút khỏi nơi
ấm áp kia.
Rio thở nặng nề nhìn hắn. Knight Derwent gầm nhẹ một tiếng, đè hai
chân Rio tới trước ngực, một lần nữa mãnh liệt đâm vào. Tiếng kêu sợ hãi của
cậu bị nuốt gọn trong làn môi điên cuồng của Knight Derwent.
Giường đệm phát ra tiếng cọt kẹt, bắp đùi của Rio bị đối phương ép
chặt đến mức tưởng chừng sắp gãy đến nơi. Cơ thể tựa như có lửa cháy, đầu óc
trắng xóa một màu. Vô số lần cậu muốn mở miệng cầu xin, thế nhưng đối phương
chỉ cho cậu có cơ hội hô hấp rồi ngay sau đó lại triền miên hôn không thể nào
rời khỏi.
Rio đã xuất ra nhiều lần, vậy mà người kia hình như không hề biết
đến mệt mỏi, vẫn tiếp tục mở mang bờ cõi trong thân thể cậu. Tầm nhìn của cậu
dần không rõ ràng, cảm giác thân thể mình lại bị đối phương xoay lại, đầu vùi
vào gối.
Knight Derwent cuối cùng cũng phóng xuất trong nơi ấm áp đó. Thở
dốc một cách thỏa mãn, hắn cúi xuống nhìn Rio đã trầm miên vì mệt mỏi, hôn lên
gương mặt cậu rồi chậm rãi rút ra. Nội bích gắt gao hấp thụ khiến hắn rất muốn
điên cuồng hơn nữa mà chà đạp vị thiếu niên không thể động đậy kia, tuy nhiên…
nếu tiếp tục thì sinh mệnh của cậu sẽ nhất định không còn.
Máu hòa cùng chất dịch trắng đục chảy ra từ lỗ nhỏ chưa thể khép
kín khiến Knight Derwent cảm giác thấm thía sự áy náy và yêu thương. Hắn tìm
một vị sĩ quan cấp úy, lấy chút nước nóng để lau thân thể Rio, âu yếm vuốt ve
hàng lông mày nhíu chặt vì đau đớn của cậu.
“Em lại càng ghét anh hơn rồi, đúng không? Mau phục hồi tinh thần
đi, như thế mới có thể dốc sức trả thù anh được.” Knight Derwent đứng dậy kéo
màn trướng, lần đầu tiên hắn nhận ra một cảm giác lạnh lẽo đang khắc sâu vào
trong lòng mình.
Mars và Zioen ngồi ngoài doanh trướng, đắm chìm trong ánh mặt trời
hiếm hoi.
“Còn sống… thật là tốt.”
“Đúng vậy…”
Bỗng dưng có người tới vỗ vỗ vai Mars, “Mars, các cậu đã trở về
rồi à? Rio đâu?”
Quay đầu lại, Mars trông thấy cặp mắt vừa bất an vừa khẩn thiết
của Phyllis thì lập tức hiểu ra, “Hả? Không phải anh đang ở Bắc tuyến sao?… Thì
ra… anh mới là người vận chuyển Nước mắt Nhân Ngư thực sự!”
“Rio đâu? Cậu ấy bình an vô sự chứ? Cậu ấy đâu rồi?”
“Tôi nói, cậu ấy chết rồi! Anh thỏa mãn chưa?” Mars hung hăng đẩy
Phyllis ra.
Sao?
Đã chết?
Phyllis mở to đôi mắt sợ hãi, gần như không thể chống đỡ thân thể
của mình. Zioen mềm lòng đỡ lấy anh, “Cậu ấy không việc gì! Mars vừa rồi chỉ là
tức giận chút thôi. Rio đang ở chỗ quân y…”
Vừa dứt lời, Phyllis vội vã xoay người chạy thẳng tới chỗ Zioen
vừa nói.
Zioen thở dài một hơi, “Cũng không thể trách Phyllis được… Anh ấy
chỉ phục tùng mệnh lệnh thôi mà…”
Mars đứng một bên, trầm mặc không nói.
“Cũng là lần đầu tiên tôi mới thấy anh ta… lộ ra nét mặt như vậy…”
Phyllis bước vào doanh trướng, nhận ra Rio đang ngủ say trong
chăn. Anh bước từng bước lại gần. Suốt mấy ngày nay, không giây phút nào anh
dẹp yên được sự lo lắng, thậm chí vô số lần còn muốn thoát khỏi đội vận chuyển
để đi tìm cậu. Vì thế mà Stephen xém chút chặt đứt cánh tay anh vì không chịu
tuân theo quân kỷ. Anh vươn tay, chạm vào chóp mũi thiếu niên, hơi thở khẽ
khàng khiến trái tim thấp thỏm của anh cuối cùng cũng thả lỏng. Anh cẩn thận
vuốt lên hàng mi và sóng mũi người kia, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi cậu.
Lơ đãng, Phyllis thoáng trông thấy dấu hồng ngân nơi cổ Rio. Nhẹ
nhàng kéo chăn lên, anh ngỡ ngàng nhìn toàn thân cậu dày đặc những vết xanh
tím, nơi nhập khẩu sưng đỏ vô pháp hợp lại giữa hai chân. Phyllis cũng đã từng
lưu lại những kí hiệu như vậy trên người Rio, nhưng lúc này đây, anh khẳng định
những dấu tích này… không thuộc về mình.
Ngón tay run rẩy thả góc chăn xuống, Phyllis từng bước từng bước
lùi về sau. Có thứ gì bén nhọn xẹt thẳng qua mắt anh. Tay anh vịn chặt góc bàn,
đỡ lấy thân mình đang không ngừng loạng choạng. Móng tay khảm sâu vào gỗ.
Vỡ vụn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét