Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 55


Trông thấy Phyllis đang đi cách đó không xa, Stephen hất gương mặt lên, tươi cười, “Này, nghe nói nhóm của Knight Derwent đã trở về rồi, ngay cả Boning và Vendelison cũng bị bọn họ làm cho vô cùng chật vật…”

Phyllis liếc mắt nhìn Stephen rồi yên lặng quay đầu, ánh mắt thẫn thờ tiếp tục hướng về phía trước.
“Ngươi làm sao thế?”, Stephen túm lấy anh. Nhận ra biểu tình trên gương mặt đối phương, bỗng dưng vị Thiếu Tướng cảm giác có điều gì không thích hợp.
Khẽ xoay người, Phyllis vô hồn nói, “Nhiệm vụ của ngươi… Đã hủy diệt mọi thứ của ta… Không, là chính tay ta tự hủy diệt hết tất cả…”
Stephen nhíu mày, “Hủy diệt cái gì?! Bốn người bọn họ không phải đều đã trở về rồi sao?”
Phyllis vẫn không quay đầu, chậm rãi bước từng bước vô định. Chẳng biết đã đi được bao lâu, cũng không rõ bản thân muốn đến nơi nào, anh dừng lại bên một mặt hồ khẽ gợn sóng.
Đây chính là thượng lưu nguồn nước của quân đội. Ánh nắng phản chiếu dưới làn nước xanh trong khiến Phyllis có chút thanh tỉnh. Anh chậm rãi ngồi xuống, bất chợt ôm bụng cười lớn, “Ha ha… Hahaha…”.
Huyết tộc và Nhật tộc… thì ra chẳng khác gì nhau. Mặc kệ thời gian là ngắn hay dài, ai ai cũng đều có cảm giác đau đớn.
“Đứa nhỏ, ngươi làm ta sợ đấy!” Một thanh âm bình ổn, không nhanh không chậm bất chợt vang lên.
Phyllis nghiêng mặt kiếm tìm. Cách đó không xa là một người đàn ông với nụ cười điềm đạm đang mặc quân trang, tóc được cột tùy ý bằng một sợi dây màu xanh dương sau đầu. Vài sợi tóc buông rơi bên gương mặt nhưng tuyệt nhiên không có chút mất trật tự nào.
“Ngài…” Phyllis ngẩn ngơ một hồi. Người kia gọi mình là đứa nhỏ, vậy thì ít nhất cũng đã hơn bốn ngàn tuổi rồi. Những Huyết nhân cao niên như thế này, quân hàm ít nhất cũng là Thiếu Tướng… Nhưng sao trên vai người kia không có quân hàm?
“Chuyện gì khiến ngươi khổ sở đến thế?” Nam tử vẫy tay với Phyllis, phảng phất mang một loại khí chất tĩnh lặng mà xa vời. Lúc này anh mới phát hiện trước mặt ông còn có một giá vẽ, bên cạnh là một hộp thuốc màu.
“Xin lỗi, ta đã làm phiền Ngài!” Phyllis cúi người chào ý muốn rời đi, anh muốn được một mình ở nơi nào thật yên tĩnh.
“Không sao, thỉnh thoảng ta cũng muốn bị người khác quấy rầy một chút! Nếu có ai đó nói chuyện với ta, như thế… ta sẽ không còn nhớ tới bóng lưng nàng rời đi ngày đó…”
“Sao?” Phyllis có phần mơ hồ.
“Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, hiện tại ngươi đang phiền não vì người trong lòng”, nam tử cười cười bảo anh ngồi xuống, “Thực sự là nhớ quá…! Ta cũng đã từng giống như ngươi bây giờ… cười lớn… khổ đau… thậm chí là khóc gào…”
“Tiền bối, ta đã vô tình khiến người nhớ lại chuyện đau lòng…” Phyllis bỗng nhiên phân vân, không biết bản thân có nên rời đi hay lưu lại.
“Haha,” Người kia lại cười. “Lúc này nhớ lại, chuyện ấy cũng không còn quá đỗi thương tâm.”
Phyllis ngồi xuống nhìn vào bức tranh. Một dải tinh quang lấp lánh hiện lên trên nền sơn dầu, mênh mông như đại dương không thể nào chạm được đến đáy. Có bóng lưng của một người phụ nữ, thoáng hiện nét vui tươi rồi lại phảng phất nỗi u buồn ly biệt.
“Ta không nhớ rõ bản thân đã quen nàng bao lâu rồi… Một ngàn năm… hai ngàn năm… cũng có thể là ba bốn ngàn năm…” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bóng lưng ấy, “Người ta yêu chỉ có mình nàng, nhưng nàng lại không thể nào chỉ yêu mỗi mình ta!”
Phyllis không khỏi kinh ngạc, “Đến bây giờ Ngài vẫn còn yêu nàng sao?”
“Đúng vậy! Cho nên đối với ta mà nói, như thế là rất không công bằng. Khi ta còn trẻ, ta đã bức nàng phải chọn lựa… Để rồi một ngày kia, nàng đi tới một nơi mà ta không thể nào chạm đến được nữa!”
“Người đó là Nhật tộc? Hay Nhân Ngư?”
“Là Nhật tộc.” Người kia đứng dậy, cất đi bức tranh vẫn chưa hoàn thành rồi xếp lại giá vẽ. Ông nhìn Phyllis đang ngồi, nhẹ giọng nói, “Nếu như người trong lòng còn đang hiện hữu ở nơi ngươi có thể ôm lấy được, vậy là đã rất may mắn rồi. Bởi vì mấy ngàn năm sau, khi thế sự vật đổi sao dời… vấn đề không còn ở chỗ ngươi nhất định phải là người còn lại bên nàng, mà là người ấy có còn yêu ngươi nữa hay không!”
Người đàn ông khoan thai bước đi, bốn bề an tĩnh chỉ còn lại một mình Phyllis.
Anh ngồi ở đó… thật lâu, thật lâu.

Cung điện mùa Đông – Rừng Già Sâu Thẳm
“Ôi chao! Ôi chao! Boning, trông ngươi thê thảm quá đi!” Giọng nói hả hê của Constantin âm vang nơi cung điện trống trải.
Mí mắt giật giật, gân xanh hiện rõ trên thái dương, Boning không cam lòng cúi đầu, “Thật xin lỗi, điện hạ Pampas!”
Thanh âm băng lãnh đến cực điểm không nhanh không chậm vang lên, “Đối thủ của ngươi là ai?”
“Isas Knight Derwent!”
“Đúng vậy, tên tiểu quỷ đó còn chưa tới hai ngàn năm tuổi,” Constantin đặt hai tay mình lên vai Boning, “Cộng thêm một đứa thiếu úy Nhật tộc nữa, aiz…”
“Knight Derwent sao…” Tiếng cười vang lên khiến cho thần kinh mọi người đều căng thẳng, “Chẳng trách! Tổ phụ của hắn cũng không phải là kẻ dễ chọc. Còn tên Nhật tộc kia?”
Boning nhíu mày. Đây chính là một sự sỉ nhục đối với hắn.
“Aiz, thật đáng tiếc! Lão huynh Boning đây hình như cũng không biết tên đối phương là gì…” Đang lúc tình hình đang vô cùng căng thẳng, câu nói của Constantin chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu. Hắn lập tức bị Mefile đứng bên cạnh kẹp cổ rồi lôi sang chỗ khác.
“Tiếp theo đừng có thất bại nữa đấy!” Người phụ nữ đang ngồi trên vương tọa đóng băng đột ngột đứng lên, thong thả rời khỏi điện trước sự cúi đầu của mọi người.
“Aiz… Boning, thất bại của ngươi với Vendelison lần này lại khiến Tây tuyến chúng ta càng thêm áp lực rồi!”, Constantin nhún vai. Vô tình chạm phải ánh mắt cảnh cáo sắc như dao của Mefile, cuối cùng hắn cũng chịu im mồm.
Boning không nói lời nào. Tuy rằng những lời Constantin nói vô cùng khó nghe nhưng đó đều là sự thực khiến bản thân không thể nào phản bác lại. Bất lực, hắn đành xoay người rời đi.
Mefile khẽ nhướn hàng lông mày tuyệt đẹp, “Nếu như ông trở nên câm điếc thì có lẽ thế giới này sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều!”
Constantin lơ đễnh cười rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mefile, không để ý tới nét mặt miễn cưỡng của đối phương, kéo nàng đi qua đoạn hành lang uốn khúc.
Ánh nến mờ mờ chiếu rọi gương mặt tuấn mỹ của Constantin, “Này, nếu như bà ta biết em chính là người làm cho đứa nhỏ kia sống lại, có thể chúng ta sẽ xong đời đấy!”
Mefile lần đầu tiên kiễng chân, đặt một nụ hôn lên trán người kia, “Là ông đã nói… tất cả chưa ‘bắt đầu’ thì làm sao có thể ‘kết thúc’ được!”
Cổ họng khô khốc khiến Rio bất chợt tỉnh giấc. Cậu gian nan lay động thân thể, không ngờ ai đó đã đưa một chén nước tới trước mặt cậu.
“Phyllis – anh… Sao lại ở đây…?” Rio nhận lấy cốc nước, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt đối phương.
“Vì anh nhận nhiệm vụ vận chuyển ‘Nước mắt Nhân Ngư’ thực sự mà!” Người kia trả lời thật nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra sự bất đắc dĩ và nỗi thống khổ vẩn vương, mong manh như tơ nhện.
“Cho nên ngày đó… Anh mới muốn ngăn tụi em lại?”
Phyllis không nói gì, nhè nhẹ gật đầu.
Trong khoảnh khắc, trái tim Rio đột nhiên rung động. Sự tiều tụy đã hiển hiện rõ ràng trên gương mặt trầm tĩnh ưu nhã vốn có của anh.
“Em không sao! Anh xem, tụi em đều còn sống mà!”
Người kia vẫn im lặng nhìn cậu rồi lại gật đầu.
Rio cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp nhưng lại không biết chính xác đó là điều gì. Cúi đầu nhìn chén nước, cậu vô tình phát hiện dấu hồng ngân nhàn nhạt đang lộ rõ nơi cổ áo chưa cài khuy. Rio thở hắt ra vì bối rối, nhìn về phía Phyllis, mấp máy môi nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Trong thoáng chốc, cậu kinh ngạc nhận ra trong ánh mắt không gợn sóng ấy thoảng qua một sợi bi ai.
“Em… Em…”
Phyllis cúi người, thay cậu cài lại khuy áo, “Nếu đó là những lời khiến anh khổ sở, anh có thể cầu xin em… đừng nói ra… được không?”
Ánh mắt đờ đẫn của Rio hướng về phía những ngón tay của người kia.
Những ngón tay ấy… vẫn ưu nhã như ngày nào.


Có người vén màn trướng đi vào, Rio ngẩng đầu lên. Thì ra là Knight Derwent. Hắn liếc nhìn Phyllis, đặt thứ đang cầm trong tay lên đầu giường. Đó là một lọ Nước mắt Nhân Ngư.
“Anh đến rồi!” Knight Derwent nói.
“Đúng vậy.” Âm điệu của Phyllis vẫn như trước, không cho người khác biết được tâm tình.
Doanh trướng an tĩnh làm cho Rio cảm nhận rõ ràng thứ áp lực đang đè nặng lên cả ba người. Knight Derwent đi tới, luồn ngón tay vào mái tóc cậu rồi xoa xoa, “Uống bình này rồi ngủ ngon nhé!”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, Phyllis thay Rio kéo chăn rồi cũng quay gót ra ngoài.
“Em nghĩ anh có chuyện muốn hỏi em.” Hai vị Huyết nhân trẻ tuổi sóng vai nhau đi trên mặt tuyết, tiếng băng vỡ vụn lốp xốp vang lên bên tai.
“Tôi cần hỏi cậu cái gì?” Phyllis đột ngột dừng chân. Knight Derwent bước thêm vài bước tới phía trước rồi cũng quay đầu lại. “Cậu muốn Rio trở thành nguyên nhân chiến tranh giữa tôi và cậu, sau đó chúng ta cùng nhau bức cậu ấy phải chọn một người? Nếu tốt đẹp, cậu ấy sẽ ở lại bên cạnh một trong hai chúng ta, còn không thì… cả hai đều bị loại. Như thế vừa nhanh chóng lại vừa công bằng?”
Knight Derwent nghiêng đầu, dáng cười ngạo nghễ tan vào trong gió lạnh, “Anh sống nhiều hơn em hai trăm năm hình như cũng không uổng phí!”
“Nếu như chiến tranh có thể kết thúc khi cậu ấy còn sống…” Nụ cười của Phyllis lần đầu tiên hiện lên nét trào phúng, “Vậy thì… chiến tranh của chúng ta chỉ sợ cũng muốn bắt đầu rồi!”
“Trước đó, chúng ta là anh em họ!” Knight Derwent khẽ nhướn đuôi mày.
Cả hai cùng lúc xoay người, bước trên những con đường khác nhau để trở về doanh trại.

Stephen ngồi trên giường vuốt vuốt cằm, không khỏi cảm thán hôm nay thực sự là một ngày bi thảm.
Buổi sáng, trông thấy Mars và Zioen đang phơi nắng bên ngoài doanh trướng, hắn liền mỉm cười qua đó bắt chuyện để biểu lộ sự an ủi của mình với hai người trẻ tuổi sống sót sau tai nạn. Không ngờ, vừa nhác thấy hắn là Mars lập tức vung thẳng một quyền. May là hắn tránh nhanh.
“Thiếu úy Mars Banner, đây là thái độ của ngươi đối với cấp trên hay sao?”
Vừa dứt lời, nắm tay Zioen liền đập ngay vào gương mặt hoàn mỹ của hắn.
“Đây là thái độ của ta đối với loại cấp trên vô trách nhiệm như Ngài!”
Stephen nhìn nhìn Zioen Leria, có chút cảm thán – Aiz, mình lại chọc giận Nhân Ngư luôn luôn ôn thuần này rồi a.
Tới doanh trại, hắn bó gối ngồi cạnh Knight Derwent, thông báo cho đối phương một tin tức mà theo hắn là vô cùng tốt đẹp, “Trung tá Knight Derwent, căn cứ vào biểu hiện xuất sắc của ngươi trong nhiệm vụ lần này, ngươi đã được phong làm Thượng Tá! Xem đi, chẳng còn kém ta bao xa nữa đâu!”
Sự cảm tạ mà hắn mong đợi không hiểu sao chẳng thấy xuất hiện, ngược lại bản thân còn phải lãnh nguyên một cú đấm ngay vào cằm, đau đến mức trăng sao nhảy múa tứ tung.
“Mong rằng lần sau ta sẽ không vì làm cái loại nhiệm vụ này mà được thăng chức!” Knight Derwent thản nhiên rời khỏi doanh trướng, tiện thể lấy luôn Nước mắt Nhân Ngư từ trong túi áo của Stephen được phân phát ở chỗ quân y.
Buổi chiều, Stephen đụng phải lão bằng hữu Simon, hai người cùng nhau uống một buổi trà chiều “êm ái”.
“Ta nói, Simon à, tiểu Thượng Úy của ngươi lúc này biểu hiện không tệ đâu nha!”
“Ừ!” Simon không có biểu tình gì, chỉ gật đầu cho qua chuyện, “Cậu ta đã được phong làm Thiếu tá rồi!”
“Vậy… Có thể đưa cậu ấy đến quân đặc nhiệm của chúng ta không?”
Simon cầm lấy tách trà, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, sau đó vươn nắm tay nện thật mạnh vào bản mặt đang chờ đáp án của Stephen.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để bộ hạ của mình làm pháo xịt nữa sao? Sau này đừng hòng lấy bất kỳ người nào từ chỗ ta nữa!”
Stephen té lăn ra đất, nước mắt lai láng vì đau.

Mars bưng canh nóng đến nói chuyện phiếm với Rio.
“Chúc mừng nhá! Lên tới Thiếu tá là có thể suất lĩnh một tiểu đội hơn người đấy!”
“Cậu cũng được phong làm Thượng Úy rồi phải không, Mars?”
“Haha, bây giờ mà được thăng cấp thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp cả!” Mars ngả người xuống bên cạnh Rio, “Chiến sự ở Tây tuyến đang rất căng thẳng. Nếu như đột phá được Wen Wagner, điều này đồng nghĩa với việc Liên Quân ngày càng tiến gần đến Cung điện mùa Đông của Pampas.”
“Ai đóng ở Wen Wagner thế?”
“Nghe nói là Mefile! Nếu không may mắn, có lẽ Constantin cũng sẽ ra trận.”
“Cậu đang lo lắng gì chứ?” Rio lắc lắc vai Mars, “Chúng ta là Nhật tộc, sống có lâu mấy thì cũng chỉ được trăm năm mà thôi. Có thể đối đầu với Mefile và Constantin, coi như sống không uổng kiếp này rồi!”
“Tiểu tử thối, chết đến nơi rồi mà còn tự an ủi hả!” Mars quay mặt đi, không hiểu sao dũng khí trong lòng lại dâng lên cao ngất.

Sáng sớm hôm sau, Rio tới doanh đội của mình để nhậm chức. Cậu có chút bất an trong lòng. Trong số những sĩ quan hàm Tá, cậu là người trẻ tuổi nhất. Nghe nói dưới trướng mình có rất nhiều người không chỉ lớn tuổi hơn mà còn tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Đi tới một mảnh đất trống, Rio nhận ra Thượng Tá Rod đang đợi mình.
Rod giới thiệu cậu cho mọi người một cách đơn giản. Nhìn các bộ hạ đang đứng thẳng trước mặt, cậu có phần nói không nên lời… Vết tích của những năm tháng chinh chiến chốn sa trường ghi dấu lên nơi giữa hai hàng mi họ, kiên định mà chẳng sợ hãi khiến cậu không biết dùng từ ngữ nào để biểu đạt chính xác điều mình muốn thốt ra.
Rio hít một hơi thật sâu, sau đó kính hai mươi mốt vị sĩ quan hàm úy mỗi người một lễ. Cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhận lấy những cái nhìn không mấy tín nhiệm của đối phương, thế nhưng họ chỉ đáp lại cậu bằng ánh mắt kiên định như núi.
Thượng Tá Rod bắt đầu giới thiệu từng người một cho Rio, bắt đầu từ vị trí đầu hàng.
“Thượng Úy Siraco Derven – đã từng tham gia chiến dịch băng bảo. Khi ông ta bị rớt khỏi Phi Hành thú, là ngươi đã kéo ông ta lại.”
“Trung úy Dora Beli – chiến dịch băng bảo. Lúc sắp bị Speed của quân địch xuyên qua, hắn đã được Pratt của ngươi phòng hộ nên có thể may mắn thoát chết.”
….
“Chuẩn giáo Hitcock Smith. Vì ngươi đã thành công trong việc dẫn dắt Boning và Vendelison, Nước mắt Nhân Ngư có thể thuận lợi đến Tây tuyến, giúp cho Trung tướng Mana Smith kịp thời chữa thương. Vì vậy, Chuẩn giáo Smith tự nguyện vào doanh đội của ngươi.”
“Chuẩn giáo Mas Counvenli – đã từng tham gia chiến dịch Lục Nhân hà. Nhờ phụ thân ngươi thả Pratt ra mà bộ hạ của hắn có thể thuận lợi rút quân khỏi chiến trường. Hôm nay, Chuẩn giáo Counvenli bỏ cơ hội thăng chức để vào doanh đội của ngươi. Hắn là sĩ quan phụ tá cho ngươi, mong ngươi hãy noi theo hắn mà học tập!”
Rio bỗng nhiên cảm thấy thật hãnh diện. Đây là những chiến hữu sẽ cùng cậu chung vai sát cánh, là những vị tiền bối vừa có thể giúp đỡ mình vừa gửi gắm cho mình thật nhiều hy vọng.
“Thiếu tá Rio Rozadol, mong ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ sứ mệnh của quân nhân… Đừng bao giờ cúi đầu, ngay cả khi sinh mệnh sắp kết thúc!” Rod nhìn thẳng vào Rio, cường độ thanh âm khiến người ta không khỏi run rẩy.
“Rõ!” Rio đáp lại theo nghi thức quân đội.
Cảm ơn người, Victor! Những gì người đã cho con còn nhiều hơn tình thương của một người cha nữa!

Vì được phong lên hàm tá, doanh trướng của Rio rốt cuộc cũng trở thành phòng một người. Không có Mars bầu bạn, thật sự cũng có chút cô đơn. Sắc trời đã khuya nhưng vẫn không ngủ được, cậu khoác thêm quân y rồi bước ra ngoài. Dọc đường, được không ít sĩ quan hàm úy cúi chào khiến Rio càng thêm xấu hổ.
Đi qua một vài doanh trại, không hiểu sao cậu lại đến nơi của quân đặc nhiệm.
Nhớ tới hai Huyết nhân làm trái tim mình xao động, Rio bỗng dưng có chút muộn phiền. Không ngờ vừa định xoay người đi, một tiếng gọi vang lên khiến cậu bất giác ngừng bước.
Thanh âm đặc biệt của Phyllis cất lên trong không trung, nhẹ nhàng mà trầm bổng, “Sao vậy? Ngủ không được à?”
Rio không biết phải mở lời ra sao, cậu ngơ ngác cảm nhận bước chân người kia đang mỗi lúc một gần.
“Hôm nay em đã đi gặp bộ hạ của mình chưa? Cảm giác thế nào?” Ngữ điệu của Phyllis không khác gì bình thường, điều đó làm cho Rio chợt thấy an tâm hơn.
“Bọn họ đều là những quân nhân tuyệt vời, khiến em thấy vô cùng đáng tín nhiệm.”
“Thế thì tốt rồi!”, Phyllis ngồi xuống mặt tuyết. Rio xoay người, nghiêng đầu nhìn anh. Cậu chưa bao giờ nhìn vị nam tử tao nhã kia từ góc độ này cả. “Vậy em còn lo lắng điều gì?”
“Em không biết… Mars nói chúng ta sắp sửa đấu trực tiếp với Mefile rồi… Bà ấy là một Nhật nhân vô cùng lợi hại…”
“Với tính cách của em, chắc chắn sẽ không vì sự lợi hại của đối phương mà buộc mình phải lùi bước.”
“Không, ý em là… Em sợ bản thân không thể nào bảo vệ được bộ hạ của mình…”
Phyllis ngẩn người, mỉm cười với cậu, “Chẳng phải vừa rồi em đã nói rằng bọn họ rất đáng tín nhiệm đấy sao? Hãy tin rằng những người đó chẳng những không cần sự bảo vệ của em mà ngược lại, còn có thể che chở cho em nữa. Anh nhớ trong số thuộc hạ của em có Chuẩn giáo Mas Counvenli… Nghe nói lẽ ra hắn đã được đề bạt lên Thiếu tá vào hôm qua. Tuy nhiên khi biết được em cũng nhận được lời đề nghị tương tự, hắn liền chạy đến chỗ Thiếu Tướng Simon… A, không phải, hôm qua Simon cũng được thăng làm Trung tướng rồi! Counvenli nói với Simon rằng hắn muốn làm phụ tá cho em. Ngoài ra, anh cũng biết Hitcock vì hắn từng là cộng sự của anh khi còn ở trường. Người này có thể đồng thời phóng xuất ra hàng trăm con Speed, Hunting của hắn cũng rất lợi hại… Ngay cả Melany mà còn bị hắn làm cho rất chật vật đấy.”
Nụ cười của Phyllis mang theo một sức mạnh vô hình, từng chút từng chút tan vào trong lòng Rio, “Em xem, thuộc hạ bên cạnh em không ai là yếu cả! Những người ấy không cần được em bảo vệ. Họ sẽ trở thành sức mạnh cho em!”
Rio chăm chú nhìn vào nụ cười hiền hòa của Phyllis, cảm giác thứ gì đó lành lạnh bỗng nhiên trượt dài trên mặt.
“Sao vậy?” Phyllis đứng dậy, vươn tay tới sát gương mặt Rio. Lúc này cậu mới phát hiện, thì ra đó là nước mắt.
“Rốt cuộc là vì sao… vì sao hai người lại tốt với em như thế? Em không đáng đâu… Tâm tình không kiên định… Em sẽ dao động, sẽ tổn thương hai người mất…”
Thế giới trong mắt Rio đột ngột trở nên mông lung.
“Anh nghĩ em biết vì sao anh và Knight Derwent lại đối xử đặc biệt với em mà.” Phyllis thở dài một hơi, mang theo sự bất đắc dĩ và một tâm tư sầu não không lời… Và có cả rất nhiều điều Rio không thể nào hiểu được. Tay anh lồng giữa những sợi tóc của cậu, khẽ dùng lực đẩy Rio tựa đầu vào lòng mình, “Đừng nghĩ ngợi nữa. Chỉ cần biết rằng em còn sống trên chiến trường… đó đã là sự an ủi lớn nhất đối với bọn anh rồi…”
Rio vùi đầu vào ngực Phyllis. Người này có thể vào lúc không ai đoán được mà bá đạo đến không ngờ, nhưng những khi cư xử dịu dàng thì lại khiến người ta phải đắm chìm, mê muội…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét