Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 62


“Knight Derwent … sao?”
Ngón tay nắm lấy tay cậu khẽ run lên. Rio có thể cảm nhận được người kia dường như đang mỉm cười. Bàn tay được mở ra, người kia viết vào lòng bàn tay cậu dòng chữ: ‘không phải em đã biết anh là ai rồi sao’.

Đầu ngón tay Knight Derwent vừa rời khỏi, Rio đã giật mình kinh hãi, vội vàng nắm lấy tay hắn. Bỗng một thứ mềm mại in trên trán cậu, từng cái hôn khẽ men theo hàng mi. Thực sự trước mắt không thấy gì, nhưng Rio vẫn vô thức nhắm hai mắt lại. Đôi môi người kia nhẹ nhàng chạm khẽ trên chóp mũi cậu, rồi hắn lại đỡ cậu nằm xuống.
Hãy ngủ cho ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!
Tâm trạng Rio cũng bình lặng dần. Cậu biết, dù cho thế giới này có hoàn toàn tối đen thì cậu cũng không bao giờ phải cô đơn.
Phyllis mang nước nóng vào, trông thấy Knight Derwent đang kéo chăn cho Rio.
“Cậu ấy ngủ rồi sao?”
“Vừa mới ngủ thôi.”
Đi tới trước giường, Phyllis chăm chú nhìn gương mặt say ngủ kia, “Knight Derwent…  xem ra chúng ta còn phải hợp tác lần nữa rồi.”
“Còn phải nói sao! Nhưng mà đầu tiên phải biết được tên chết tiệt kia đang ở đâu đã. Là ở thành Marta kia, hay là đã về tới Cung điện mùa Đông cũng không biết chừng.”
“Chắc là Vendelison sẽ đưa Justin về Cung điện mùa Đông thôi. Vì cái chết của Boning mà hắn oán hận cả Mefile và Constantin. Ta nghĩ Vendelison sẽ không để Huyết nhân bị thương ở lại nơi bọn họ đóng quân đâu.”


Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Rio lại vô thức sờ soạng những thứ bên người. Cậu men theo mép giường, nhưng lúc phát hiện không có ai thì vô cùng kinh hãi. Cho đến khi ngồi bên giường để gió lạnh xuyên qua màn trướng ùa vào làm chân buốt lạnh, cậu mới tỉnh táo lại.
Mỗi người đều có việc cần làm, làm sao có thể bắt người ta cứ ở bên cạnh mình mãi được.
Nghĩ rồi, Rio lại nuốt nước bọt rồi đứng dậy.
Rất nhiều chuyện vốn cứ nghĩ là mình sẽ không làm được, thế nhưng chỉ khi đụng phải thì mới phát hiện ra, có những vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.
Phía sau mình là cái giường, nhớ nhớ là phía đối diện là cái bàn. Trên bàn có một cái chén và một cái ấm.
Rio vươn tay, sờ soạng phía trước rồi đi đến. Đầu gối đụng phải cái ghế, cậu cười cười, bước thêm vài bước nữa thì quả nhiên chạm tới cái bàn. Sau đó lại sờ sờ…
Ha ha, thực sự mò thấy ấm trà và cái chén.
Bình trà còn âm ấm, cũng không quá nóng. Rio rót trà vào chén, hình như hơi quá tay, nước lại trào ra ngoài chảy xuống tay cậu. Cậu mím mím môi, nghĩ thầm, thì ra chén trà chỉ nông thế thôi. Cậu chầm chậm ngồi xuống, uống một ngụm, “A, mùi vị không tệ.”
Điều Rio không biết là, tuy rằng vì trách nhiệm mà Knight Derwent đi gặp Stephen, nhưng Phyllis vẫn ngồi cách cậu không xa.
Khi anh trông thấy Rio tỉnh lại mà gương mặt hoảng loạn thì đã bị kích thích tưởng như ngay lập tức muốn lao tới ôm chặt cậu vào trong lòng, vĩnh viễn không buông ra. Thế nhưng khi đầu ngón tay anh sắp chạm vào vai Rio, anh lại nhịn lại.
Nếu như không ai bên cạnh em, em cũng phải học làm sao để tự mình kiên cường.
Dù rằng ta rất muốn để em yếu đuối ỷ lại trong lòng ta, thế nhưng ta càng mong em sống một cuộc đời không mất đi màu sắc.
Trong quá trình từ khi Rio bước xuống giường rồi đi tới bên bàn, Phyllis vẫn đi bên cạnh cậu, nhìn từng góc cạnh khi gương mặt cậu nhăn nhăn lại, thần sắc mừng rỡ khi tìm được ấm trà, khóe miệng khẽ mím khi nước trào ra tay, anh muốn thu tất cả vào trong mắt, cẩn thận cất giấu chúng tại nơi tận cùng ý thức.
Rio cảm nhận được có ngón tay chạm vào mu bàn tay cậu, trượt trên những ngón tay, đan vào rồi cẩn thận cầm lấy.
“Knight Derwent, anh đã về rồi à?”
Phyllis rủ mắt, thở dài một hơi. Hơi thở lành lạnh đó tựa hồ tới chóp mũi Rio, có một chút u buồn, lại mang phần bất đắc dĩ. Phyllis cúi người, đầu lưỡi lướt qua đôi môi, khẽ tách chúng ra, rồi lại tiến vào, liếm hàm răng cậu, chạm nhẹ rồi trêu chọc chiếc lưỡi kia.
Rio run lên, chén trà trong tay liền rơi xuống.
Phyllis chỉ thuận thế tiếp lấy nó, nước trong chén sóng sánh thiếu chút tràn ra liền bị đóng băng. Anh đặt chén lên bàn, cánh tay rảnh rỗi ôm lấy thắt lưng Rio.
Khẽ nghiêng mặt đi, Phyllis khiến cho nụ hôn của mình càng thêm sâu sắc, anh liếm qua mép lưỡi, để nó rời xa mình rồi lại bắt lấy, cẩn thận mút vào.
Vì không nhìn thấy cũng không nghe thấy khiến cho xúc giác của Rio lại càng mẫn cảm hơn, thậm chí ngay cả hơi thở của người kia phả trên mặt mình vẫn mãi là sự dịu dàng không gì sánh được.
“Phy…Phyllis?” Khi người kia rời khỏi miệng cậu, trái tim Rio vẫn không thể khống chế được. Dù không nghe thấy nhưng cậu vẫn cảm nhận được nó đang nhảy từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực.
Cho em xem thứ này’. Phyllis viết vào lòng bàn tay cậu.
“Hửm, anh cho em xem thứ gì?” Bàn tay Phyllis bao lấy mu bàn tay cậu, hướng tới một cái bọc nhỏ trên bàn. Cái bọc nho nhỏ có vỏ ngoài cứng hình quả trứng.
“Cái gì vậy?” Rio nghiêng đầu.
Hình ảnh đó trong mắt Phyllis thật sự rất đáng yêu khiến cho anh một lần nữa đặt trên hàng mi cậu một nụ hôn. ‘Là con nhộng của Đông chí’.
“Con nhộng của Đông chí?” Rio vươn tay càng thêm dịu dàng xoa xoa con nhộng kia.
Cậu đã từng đọc trong sách, ‘ Đông chí’ là một côn trùng rất kỳ lạ. Thời kỳ còn là nhộng của nó chỉ có thể được bảo vệ trong mùa đông hàn lãnh, một ngày nếu nhiệt độ tăng lên, ‘Đông chí’ sẽ chết ngộp trong cái kén của nó. Nhẫn nại trong mấy tháng trời lạnh như vậy, rồi có ngày ‘Đông chí’ giãy giụa thoát khỏi cái kén và sẽ bay về nơi ấm áp.
Viền mắt Rio lại cay cay, cậu hiểu rõ được dụng ý của Phyllis khi đưa cho mình con nhộng này.
“Dù cho có khổ cỡ nào, em đều chịu đựng được, em sẽ không để mình tuyệt vọng dễ dàng đâu. Một ngày nào đó, em sẽ thoát ra khỏi cái kén này!”
Sau đó sẽ đến nơi ấm áp nhất trên đời – nơi có hai người ở đó.

Ngày rời khỏi quân doanh, Knight Derwent và Phyllis đứng trước thùng xe, nhẹ nhàng kéo tay Rio.
Ở một bên, Thiếu Tướng Stephen khó có được lúc không có mở miệng nói mấy câu tào lao chặt đứt khung cảnh này. Bên cạnh hắn còn có Liszt và Mars. Stephen có chút đăm chiêu hỏi Liszt, “Nếu như tam giác hoàn mỹ kia có ngày vỡ tan thì sao?”
Liszt ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức để không tưởng tượng đến ngày chuyện đó xảy ra.”
Xe chở người bắt đầu xuất phát, Phyllis và Knight Derwent vẫn không buông tay. Bọn họ không biết, lúc này mà buông tay rồi thì phải bao lâu sau mới có thể gặp lại được.
Nhưng Rio thì ngược lại. Khi bánh xe vừa rời khỏi mặt đất, cậu đã rút tay về, “Em còn trở về mà! Em chắc chắn sẽ còn trở về!” Cậu không biết tiếng nói của mình lớn tới cỡ nào, cũng không biết có bao nhiêu người có thể nghe được, cậu chỉ quay đầu về phía những người còn đứng trên mặt đất mà thét lớn.
Xin lỗi, Phyllis!
Xin lỗi, Knight Derwent!
Hình như vĩnh viễn em cũng không biết phải làm thế nào mới có thể đáp lại được tình cảm của hai người.
Thế nhưng, mỗi giây mỗi phút được ở bên cạnh hai người càng trân quý hơn bất cứ kỳ tích nào mà em có thể diễn tả được.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s200/yk.jpg
Mấy ngày sau Rio đã về tới nhà. Nghênh đón cậu cũng là lão quản gia và Tess.
Lão quản gia vẫn muốn Rio phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt trong khi Rio lại chẳng thể làm gì khác ngoài giải thích với ông ấy là mình không bị thương, nhưng ông già cứ nhất quyết cho rằng Rio cần tĩnh dưỡng.
Cuối cùng, Rio không thể làm gì khác hơn là đổi chính sách, yêu cầu được sang thư phòng của Victor ngồi.
Lão quản gia nghĩ rằng trong lòng Rio rất khó chịu, muốn đến thư phòng của phụ thân Victor quá cố để kể ra những điều buồn bã, liền gật đầu đồng ý.
Ngồi ở nơi Victor đã từng ngồi, vuốt ve chiếc bàn của ông, cảm nhận được mùi hương của những trang giấy đã cũ, dường như hình ảnh người đàn ông kia nhô lên giữa biển sách mới chỉ là của ngày hôm qua.
Không biết Victor đã bao giờ từng ngồi ở đây tự hỏi những câu hỏi như mình bây giờ không?
Ái tình  nhân sinh, trong lúc con người ta bận rộn trăm bề sẽ ít khi chú ý. Chỉ có trong thời khắc này, khi tất cả chỉ còn lại thời gian để mình tự hỏi thì mới có thể đột nhiên phát hiện ra, thì ra mình đã có nhiều nghi vấn và mông lung như thế.
Ví dụ như Phyllis… Hoặc như là Knight Derwent… Lại tỷ như chính mình…
Victor, nếu như là người, người sẽ chọn lựa như thế nào?
Rio dựa đầu vào bàn, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc mơ màng, dường như nhớ tới mình đã từng đồng ý một lời hứa.
“Này, nhớ kỹ, sau này phải tới tìm ta đó!” Khi Rio phải rời đi vì sắp tới ngày khai giảng, Augustine đã lớn tiếng nói vậy.
“Đương nhiên rồi!” Bản thân cậu cũng đáp lại nó như vậy.
Đúng rồi, Augustine!
Rio bỗng bừng tỉnh. Vì cái tư thế ngủ sấp kia mà cổ cậu đau không chịu được. Cậu xoa bóp nơi đau nhức, sờ soạng cửa ra thư phòng.
“Tess — Tess — tôi muốn tới Kính hồ –”
Tess nghe tiếng gào của Rio, vội vàng chạy tới, viết vào lòng bàn tay Rio: Không được đâu thiếu gia, để cậu ra khỏi cửa là tôi sẽ bị phạt đấy.
Rio cầu xin Tess nhiều lần nhưng cô ta lại toàn lôi quản gia mặt lạnh ra, khiến cho mong muốn của Rio đành để đó.
Buổi tối, Rio nằm trên giường của mình. Trước đây mỗi khi ngủ, cậu đều vén rèm cửa ra để lộ một khoảng, hưởng thụ ánh sao thẩm thấu vào trong phòng. Thế nhưng bây giờ thì, cậu chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
Không biết thời gian trôi, cũng không biết ngoài cửa sổ có phải đã đón bình minh rồi hay không.
“Sao thế, không ai đưa ngươi đi, ngươi không thể tới tìm ta được sao?”
Hình như Rio nghe được có ai đó nói bên tai mình khiến cho cậu hoài nghi bản thân có phải bị ảo giác rồi không.
“Hay ngươi sợ?”
Rio không khỏi ngồi dậy, “Ai đó?”
“Ngươi hỏi ta là ai? Trời ạ… Ngay cả tiếng nói của bạn cũ mà cũng không nhận ra sao?”
“Augustine?”
“Đúng thế!”
Rio giật chăn ra, đứng dậy bên giường. Tiếng nói kia tựa hồ đang chỉ đường cho cậu. Cậu men theo mép tường, đi ra khỏi khuôn viên của nhà Rozadol, lảo đảo lảo đảo, thỉnh thoảng bị cành cây móc vào áo ngủ, xẹt qua mặt và mu bàn tay. Khi cảm nhận được giày đang giẫm trên đất bùn, cậu biết mình đã đi vào trong rừng rồi.
Cuối cùng, khi cậu nhận ra mình đã đi tới một bãi cát thì Rio biết mình đã tới bên bờ Kính hồ.
“Augustine — Augustine —” Rio hô lên tên người kia, đi thẳng về phía trước, thẳng đến khi nước ngập qua đầu gối thì có người túm lấy cổ chân cậu.
“Rio, bộ dạng ngươi thực sự nhếch nhách nha!”
Rio lui bước về phía sau, cúi đầu xuống, tưởng tượng ra người kia đang bò từ dưới hồ lên bờ, nằm sấp trên cát ngẩng đầu nhìn mình, “Vì sao… Ta nghe được tiếng nhóc?”
“Bởi vì ta ẩn vào suy nghĩ của ngươi, không phải đi qua thị giác hay thính giác, mà là trực tiếp liên hệ với tư duy của ngươi.”
“Nhưng mà… Ngay cả Frimint cũng không vào được, sao nhóc làm được thế?”
“Ta không biết Frimint là ai nhưng mà ta biết, khi ta làm tần số tư duy của mình chậm lại, cùng nhịp với ngươi, thì có thể dễ dàng liên hệ với ngươi được. Trước đừng nói chuyện này, thị giác và thính giác của ngươi bị người ta cướp đi à? Năng lực này hẳn là của gia tộc Walter, gia tộc đó có từ lâu rồi, nhưng mà người nhà chẳng có mấy ai!”
“Augustine, đôi khi ta thực hoài nghi nhóc là một quyển bách khoa toàn thư.”
“Ha ha, không muốn khôi phục thính giác và thị giác của ngươi sao?”
“Muốn! Nhóc có cách nào sao?” Rio mừng rỡ vô cùng, có lẽ Augustine biết được cách khôi phục cảm quan của cậu.
“Ta chẳng giúp ngươi được đâu, nhưng mà tự ngươi có thể! Năng lực của gia tộc Walter là ‘cướp của người khác’, giống như Pampas, đều là lấy của ngươi làm của mình. Chỉ là nhà Walter chỉ có thể cướp đi cảm quan của đối phương để tiện công kích địch nhân mà thôi, còn sự cướp đoạt của Pampas là tuyệt đối, thứ bà ta muốn chính là thời gian và sinh mệnh của người khác. Kẻ cướp thì chẳng bao giờ dễ dàng trả đồ cho nạn nhân đâu!”
“Trừ phi chúng tự nguyện, không thì người kia phải chết.” Về chuyện này, Phyllis đã từng giải thích cho cậu nghe.
“Không sai! Nhưng mà Rio này, ta không biết ngươi có thể nghiệm qua chuyện giật linh thú của người khác chưa?”
Rio nhíu mày, “Đã từng có Huyết nhân tiến nhập vào tư duy của ta, giúp ta cắt đứt liên hệ của Constantin và linh thú của hắn, đồng thời chiếm lấy linh thú của hắn thành của mình.”
“Thật ra, chỉ cần sức mạnh ý chí của ngươi cao hơn đối phương, ngươi đều có thể thu phục được linh thú, kể cả loại có liên hệ vững chắc với chủ nhân. Hơn nữa, theo như lý thuyết, Nhật tộc có thể thuần phục tất cả các chủng tộc trên đời này, không chỉ là linh thú, mà cả Nhân Ngư và Huyết tộc nữa, chỉ cần ý chí của ngươi mạnh hơn bọn họ.”
“Theo lý thuyết sao… Thế nhưng muốn Nhật tộc mạnh hơn Huyết tộc thì không thực tế cho lắm, không phải sao?”
“Chuyện gì mà được người ta làm rồi thì gọi là ‘thực tế’. Thế còn chuyện mà chưa làm được thì sao? Ta chỉ có thể nói cho ngươi hay, nếu như người của nhà Walter không trả cảm quan lại cho ngươi, cũng không bị người khác giết, thế thì việc ngươi có thể làm chính là giật lại thị giác và thính giác của mình từ nơi bị tư duy của hắn khống chế!”
Nói xong những lời đó, Augustine liền biến mất hoàn hoàn toàn khỏi đầu Rio. Mặc cho Rio gọi lớn tên nó, cũng không có bất cứ phản hồi nào cả.
Trong tình trạng ở xa nơi ở của Justin như thế, dù ý chí của ta mạnh hơn hắn, thì năng lực cảm quan của ta có thể giật lại sao? Nhưng rõ ràng khi Liby ẩn nấp tại Saint Douglas, vì nó không có cách nào đồng bộ được với Mefile nên thậm chí còn mất cả hình thái của Thứu Long. Lẽ nào ý chí của ta còn mạnh hơn Mefile sao?
Rio ngồi bên bờ, tự hỏi mình một câu hỏi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét