Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 61


Thôi chết!
Con ngươi Ranslo phóng đại, nhận thức được ngón tay của người kia bóp vào vai mình khiến đầu khớp xương vỡ vụn trong cơ thể, cảm giác đau đớn ngay lập tức lan rộng toàn thân.

Hắn túm lấy cánh tay Knight Derwent đang định tiến vào sâu thêm, thế nhưng  trong khoảnh khắc đẩy đối phương ra, hắn lại nghe thấy vang lên thanh âm như tiếng ngón tay ai kia chạy dọc xương cốt. Hắn nỗ lực hô hấp, máu tươi từ vai nhỏ xuống, thấm vào trong màn tuyết trắng. Mà Knight Derwent vẫn chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt dường như đang nhìn một con kiến yếu đuối mà thôi.
“Nếu các ngươi đã dám tới, thì cũng phải nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào!”
Justin bị Phyllis đẩy vào tuyệt lộ nhìn bóng lưng đồng bọn đang bị thương, hiểu ra rằng trong trận đấu này hắn chẳng thể chiếm được dù chỉ một chút ưu thế. Hắn thoáng nhìn thấy Rio đang đứng ngây người ngoài cuộc chiến, đột nhiên lẻn tới bên cạnh cậu, ngón tay bóp chặt lấy cổ cậu, “Ngươi thử qua đây xem –”
Phyllis nhíu mày, nhìn máu từ cổ tay Justin đang chảy xuống cổ Rio, từ từ thấm vào trong quân y, “Hình như ta quên nói cho ngươi biết, điều mà ta tuyệt đối không thể nào tha thứ được trên đời này, chính là có kẻ nào khác ngoài ta chạm vào cậu ấy!”
Knight Derwent cũng bị Justin làm cho phân tâm, “Sao không mau giải quyết nó đi!”
Làm sao tên kia có thể dùng bàn tay bẩn thỉu đó mà chạm vào Rio cơ chứ!
Justin cười nhạt một tiếng nhìn thần sắc nôn nóng của hai người lại càng thêm đắc ý, “Đừng nói với ta là, hai ngươi đều yêu tên Nhật nhân ti tiện này nhé –”
“Kẻ ti tiện chính là ngươi!” Sự tối tăm thâm trầm trong mắt Phyllis sâu đến mức khiến kẻ đối diện khó có thể hô hấp.
Knight Derwent bỏ mặc Ranslo một bên, cũng bước về phía Justin, “Ngươi làm bẩn cậu ấy rồi!”
Nhìn bóng lưng Knight Derwent, Ranslo hổn hển hít sâu một hơi, ỷ người vào giá chống màn trường. Cảm tạ ngươi nhé, Justin. Nếu không có hành động ngu ngốc của ngươi, có lẽ ta không có cơ hội chạy thoát rồi. Ranslo gần như chẳng hề do dự, lập tức quay đầu chạy biến.
Nhìn Ranslo đã đi xa, Justin kinh hãi không thôi. Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã có một quyết định thật ngu xuẩn, khiến cho hai Huyết nhân mà hắn vô pháp đối kháng kéo tới phía mình.
Justin mang theo Rio lùi từng bước từng bước về phía sau, mà hai đối thủ của hắn cũng không chút nào chậm trễ đuổi sát theo, “Các ngươi đừng có tiến tới! Nếu không ta…” Hắn cảm nhận được một thứ gì đó xuyên qua ngực mình. Một con Speed đã từ ngực hắn xông ra ngoài.
Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Trung tá trẻ tuổi kia, hai mắt cậu ta vẫn mờ mịt, thực sự hắn đã coi thường cậu ta sao?
Máu đỏ tuôn trào, khiến thế giới trắng thuần lại mang theo một màu sắc khác lạ.
Hắn không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết ở nơi này…
Knight Derwent đã đi tới, lập tức chặn đầu Justin, nói bằng giọng chán ghét, “Không phải đã nói rằng ngươi không được chạm vào cậu ấy rồi sao?”
Phyllis tiến đến cầm lấy cổ tay Rio, kéo cậu về phía mình, giọng nói dịu dàng mà còn lạnh lùng hơn ngọn đao phong quét qua vết thương của Justin gấp bội, “Ngươi chọn sai người rồi!”
Justin đau đớn đến co quắp nhắm mắt lại. Hắn hiểu được, hắn sắp sửa phải trả một giá rất đắt cho sự non nớt và tự phụ khó có thể tưởng tượng được của mình.
Ngón tay Knight Derwent bóp lấy đầu hắn, đương chuẩn bị dùng sức thì đột nhiên trên bầu trời kéo tới vô số xương gai, Knight Derwent vô thức né tránh, còn Justin lại được vây trong đám xương gai đó, trong nháy mắt thoát khỏi mặt tuyết.
Phyllis ngẩng đầu, trông thấy Vendelison trong ánh trăng hạ, ngồi trên vai hắn còn có Liby.
“Đã lâu không gặp rồi!” Liby vẫy tay, “Khuyên hai ngươi bây giờ tốt nhất đưa Rio đến quân y đi, đừng nên lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô ích nữa.”
Vendelison quay đầu chuẩn bị rời đi, Knight Derwent đã đuổi sát theo. Liby vỗ tay, một con Snake đã quấn vào chân trái của hắn. Đến khi hắn thoát khỏi nó rồi thì chỉ còn thấy bóng lưng Vendelison rời xa, trong lòng ảo não không ngớt.
“Bỏ đi, Knight Derwent — chúng ta lập tức mang Rio tới quân y. Chuyện ở đây cũng nên thông báo với Stephen, đừng đế Rừng Già Sâu Thẳm có thêm cơ hội lần nữa!” Phyllis nói với Knight Derwent.
Knight Derwent quay đầu lại, trông thấy gương mặt dại ra của Rio, trái tim đau đớn quặn thắt.

Rio cảm nhận được có người đang lật tới lật lui mí mắt của mình, kiểm tra tai mình. Cậu biết mình đang ở chỗ quân y.
“Rốt cuộc em bị sao vậy?” Câu hỏi của cậu khiến doanh trướng bỗng nhiên trầm mặc, dù Rio không thể cảm nhận được điều gì.
Cậu cũng không biết, hiện giờ sự kiện kia đã kinh động Trung tướng Simon. Khi ông biết được tình trạng của Rio rồi thì lòng nóng như lửa đốt, vô cùng khẩn thiết nói với từng vị quân y rằng, “Đứa nhỏ này là một quân nhân rất ưu tú, phụ thân nó đã bảo vệ rất nhiều người ở Lục Nhân hà, mà đêm nay nó cũng cứu rất nhiều sinh mạng khác. Xin các vị tận lực chữa trị cho … Quân đội của chúng ta không thể mất đi vị sĩ quan ưu tú như vậy được!”
Đến cả Knight Derwent vẫn luôn đứng ngồi không yên tưởng như đã muốn phát hỏa cũng bị sự thành khẩn của Trung tướng Simon làm cảm động. Khi tất cả quân y nói với họ rằng trên người Trung tá Rozadol không tìm thấy bất cứ vết thương nào, cho nên họ cũng không thể tìm được cách nào chữa trị cả, thì hàng lông mày của Trung tướng Simon nhíu chặt lại. Knight Derwent ngây người ra một lúc, lại trầm mặc đến không ngờ, vươn tay nắm chặt ngón tay Rio.
“Hay là nên đi mời quân y của Nhân Ngư tới khám xem sao?” Phyllis áp chế tâm tình nôn nóng, nói ra kiến nghị của mình.
Trung tướng Simon lập tức gọi một Thượng Úy đi mời Chuẩn tướng Frimint Embers – con trai của Trưởng lão Manrcy Embers trong Nhân Ngư quân tới.
Frimint tới rất nhanh, khi anh ngồi trước mặt Rio thì nghe được chân tướng sự việc.
“Bây giờ ta sẽ thử xem có thể từ đôi mắt tiến nhập được vào tư duy để liên lạc với cậu ấy được không.” Ý Frimint bảo Phyllis và Knight Derwent buông tay Rio ra. Điều này khiến Rio có chút bất an, cuối cùng cậu cũng hỏi, “Rốt cuộc em bị sao vậy?”
Phyllis nắm lấy lòng bàn tay Rio, viết lên đó dòng chữ: chúng ta đang kiểm tra cho em. Rio lúc đầu không hiểu Phyllis đang làm gì, cuối cùng người kia vẫn không ngừng lặp lại, mãi đến khi Rio cảm nhân được rồi, khẽ gật đầu.
Frimint nhìn thẳng vào cặp mắt Rio, đưa ánh mắt thâm nhập sâu vào cậu. Thế nhưng không lâu sau, Frimint liền thở dài một hơi rồi đứng dậy.
“Sao thế?” Phyllis hỏi, từ nét mặt của người kia, anh có thể nhận ra tình hình có vẻ rất không ổn.
“Ta không thể nào đi vào suy nghĩ của cậu ấy được, điều đó chỉ có thể nói lên một điều,” Frimint lo lắng giải thích, “cậu ta đã không có thị giác, ta nghĩ thính giác… chỉ sợ cũng là bị mất đi rồi. Mà đó không phải do bị thương mà thành, chỉ là hai cảm quan này đã bị người khác cướp đi mà thôi. Cho nên ngay cả Nước mắt Nhân Ngư cũng không thể nào trị dứt được!”
“Ý ngươi là sao?” Knight Derwent cảm nhận được ngón tay Rio hoàn toàn lạnh lẽo, mà việc hắn làm được chỉ là nắm lấy bàn tay đó càng chặt mà thôi.
“Nếu như ta đoán không lầm, thì hai kẻ Huyết nhân đánh lén đêm nay, chỉ sợ có một kẻ là người nhà Walter rồi!” Frimint nhìn Rio lo lắng nói ra suy đoán của mình.
“Nhà Walter sao?” Phyllis dùng ngón trỏ vuốt cằm, tựa như đang đẽo gọt thứ gì đó, “Chính là nhà Huyết tộc có thể lấy đi cảm giác của đối phương. Năng lực của bọn họ rất giống với Pampas, đều là ‘cướp của người khác’. Có nghĩa là, nếu như muốn khôi phục lại thị giác và thính giác của Rio thì trừ phi tên Justin kia tự nguyện trả lại, còn không phải là hắn chết đi rồi mới có thể khiến những thứ hắn đã cướp đoạt kia hoàn về chủ cũ. Cũng giống như thời gian bị Pampas hấp thụ, nếu không phải là thời gian đó được trả lại trước khi người bị hại già yếu mà chết thì thời gian đó vĩnh viễn không tự động trở về được.”
“Chết tiệt! Chỉ tại tên Vendelison, nếu không với năng lực của hai chúng ta chắc chắn đã giết được tên Justin kia rồi!” Knight Derwent ảo não không gì sánh được, hắn nắm chặt bàn tay nhưng không thể nào tìm được nơi có thể phát tiết sự thống khổ trong lòng.
“Vô dụng thôi, Vendelison là đi với Liby tới đây. Liby chính là sự cảnh cáo của Mefile dành cho chúng ta. Nói vậy, Mefile đã đứng ở ngay bên ngoài Wen Wagner tiếp ứng cho bọn chúng rồi.”
“Mọi người định làm sao bây giờ? Dù cho đánh tới trận tiếp theo cũng chưa chắc đã đụng phải tên Justin kia, nói như vậy, thị giác và thính giác của Trung tá Rozadol khi nào mới khôi phục được đây?” Frimint chỉ ra trọng tâm của vấn đề, “Bây giờ chúng ta ở trong trạng thái giằng co với Rừng Già Sâu Thẳm, đại chiến sắp tới, để Trung tá Rozadol ở trong doanh trại không phải lựa chọn tốt nhất, hơn nữa cậu ấy cũng không thể trị khỏi hoàn toàn ở đây được.”
“Ta không thể để đứa con duy nhất của Victor có chút tổn thương nào!” Trung tướng Simon đứng dậy, “Ngày mai sẽ có đoàn tiếp tế cho quân đội trở về Saint Douglas, ta sẽ hạ lệnh cho bọn họ tiện đường hộ tống Trung tá về nhà tĩnh dưỡng, đến khi thân thể cậu ấy khang phục mới thôi!”
“Ta khá tán thành quyết định này!” Frimint đồng tình nói.
Phyllis chỉ trầm mặc.
Knight Derwent hít một hơi thật sâu rồi hỏi, “Có thể để ta đưa cậu ấy về nhà không?”
“Đương nhiên là không thể!” Thiếu Tướng Stephen vén màn trướng bước tới, “Cả cậu và Phyllis đều là quân bài chủ lực của quân đặc nhiệm. Bây giờ đang trong tình trạng chiến tranh, không cho phép lãng phí bất luận là lực lượng tham chiến nào!”
“Stephen, sự lãnh khốc vô tình của Ngài hoàn toàn không tương xứng với gương mặt tươi cười đó đâu.” Knight Derwent nhướng đuôi mày, “Ta hiểu, so với việc ở trên tiền tuyến đối địch với Rừng Già Sâu Thẳm thì Rio ở hậu phương sẽ an toàn hơn.”
“Hơn nữa còn có cơ hội gặp lại tên Justin kia!” Phyllis lãnh liệt nhìn chăm chú vào ánh nến chập chờn trên bàn khiến mọi người cảm thấy rùng cả mình. Trước áp lực đó, ánh nến kia tưởng như muốn tắt.
“Quả thực ta không hiểu nhân tình!” Stephen khoanh tay nhìn vào hai thuộc hạ mà mình vẫn không thể khống chế nổi kia, “Thế nhưng ta có thể cho phép hai người ở bên cạnh Trung tá Rozadol trước khi cậu ấy về nhà.”

Rio bất an. Loại bất an này theo thời gian càng lúc càng nhiều thêm. Những giác quan còn lại của cậu bắt đầu dần mẫn cảm hơn.
Ví dụ như tâm tình của Knight Derwent dao động hoàn toàn thể hiện trong sức mạnh khi hắn cầm tay cậu. Nhịp đập trong lồng ngực Phyllis, dù đã thành một tần suất bất biến, thế nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được áp lực.
Khi Rio trở lại doanh trướng của mình, trầm mặc ngồi trên giường một lúc lâu. Cậu cũng không biết chắc trong doanh trướng còn có những ai nữa không, thế nhưng loại cảm giác khi bản thân không còn cảm nhận được bất cứ điều gì từ bên ngoài khiến cho cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự vô vọng và sợ hãi.
“Rốt cuộc em bị sao thế?”
“Không phải là em sẽ tốt lên sao?”
“Chẳng lẽ em cứ vĩnh viễn chỉ có thể như thế?”
Liên tục hỏi, Rio lớn tiếng thét gào, cậu không biết có ai nghe hay không, bởi vì cậu… không thể nghe thấy gì nữa.
Bỗng dưng, có người ôm chặt lấy Rio, giữ lấy bờ vai cậu đang không ngừng run rẩy.
“Anh xem… anh xem… Ngay cả người đang ôm em là ai em cũng không biết!” Rio vùi đầu trong cái ôm của người kia, cậu cần cái ôm này, nhưng cũng từ cái ôm đó mà cảm thấy được bi ai.
Tay Rio bị người kia cầm lên, đầu ngón tay chạm tới làn da mát lạnh, trơn nhẵn như mặt kim loại, lại có cảm giác mềm mại. Người kia nhẹ nhàng giữ cổ tay cậu, mơn trớn xương mi mạnh mẽ, cái mũi tựa sơn, ngón tay miêu tả đôi môi người đó.
Dần dần, bàn tay kia của Rio cũng tới, nâng gương mặt của người kia lên, tinh tế nhận thức sự lên xuống tinh xảo, mỗi một chuyển động êm dịu, dường như cậu chạm đến không chỉ là hình dạng người nam nhân kia, mà còn cả tình cảm chất chứa đã lâu trong lòng hắn.
Rio phát hiện ra mình chưa bao giờ dùng hết tâm lực để cảm thụ một sự vật nào đó như thế, móng tay cậu xẹt qua hàng mi tinh mịn của người kia, thứ dường như là lông mi kia tiến vào khe móng tay, thật đẹp… Sự yên lặng đã xoa dịu sự nôn nóng và bất an trong lòng cậu.
Ngón tay lành lạnh của đối phương nâng cổ tay cậu lên, một cái hôn nhè nhẹ rơi trên mu bàn tay cậu, dịu dàng thôi, nhưng chứa đựng trong đó thật nhiều tâm tư bề bộn.
Có yêu thương…
Có lo lắng…
Và có cả sự nóng bỏng trong băng lãnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét