Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 83 [Hoàn]


Được sự yểm trợ của Liên Quân, Jikar cùng với Liszt, Hierna và Duchovny nhanh chóng đột nhập vào Cung điện mùa Đông.
Trái ngược với vẻ ngoài hoa lệ, bên trong tòa kiến trúc này, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng không muốn dừng chân. Thứ ánh sáng tồn tại duy nhất nơi đây chỉ là tia lửa chập chờn từ ngọn đuốc, in khắc thân ảnh của bọn họ thành những cái bóng vặn vẹo lên tường.

Jikar đột ngột ngừng lại, “Có kẻ đang theo dõi chúng ta.”
Liszt khẽ nhíu mày, “Ta cũng nghĩ vậy.”
Đoàn người dựa lưng vào nhau, cẩn thận quan sát bốn vách tường nơi hành lang sâu thẳm đó. Duchovny cúi đầu, phát hiện trên mặt đất có một vũng nước. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy thứ chất lỏng ấy từ từ di động rồi luồn dưới gót chân mình. Trong nháy mắt, Duchovny lập tức hóa thân thành bụi, trong khi vũng nước kia bất ngờ biến dạng, thiếu chút nữa đã đâm thủng hắn.
Nhanh như cắt, Liszt đóng băng khối chất lỏng đó lại, ngăn chặn mọi sự tấn công có thể. Mái tóc của Hierna bất ngờ đâm tới, những vệt máu đỏ sẫm chậm rãi loang ra.
“Xem ra… chúng ta không dễ gì tìm được bà ta đâu.” Jikar nhíu mày.
Duchovny lặng nhìn khối băng đã bị xuyên thủng trăm chỗ, từ tốn cất lời, “Có lẽ năng lực của ngươi là tự do chuyển đổi hình thái. Tuy nhiên, có điều này ta vẫn phải nói: biến thành nước không phải là một ý kiến hay đâu.”
“Nhưng hắn đã cho chúng ta thấy năng lực của các ngươi.” Cách đó không xa, một thiếu niên Huyết tộc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ. Tên đồng bọn phía sau hắn ẩn người trong bóng tối, không rõ biểu cảm như thế nào.
Hierna hừ một tiếng, “Nguyên soái à, Ngài nói không sai, đúng là chúng ta không dễ gì mà tìm được Pampas.”
“Nhưng, chỉ là ‘không dễ’ mà thôi.” Duchovny nhướn mày, “Lại gặp nhau rồi, Ranslo.”

“Ôm chặt em, Phyllis!” Rio nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang chìm trong bóng đêm, cản phá mọi trói buộc để lao về phía ánh sáng.
Phyllis càng lúc càng kinh hãi. Tốc độ của Rio lúc này thực sự quá nhanh. Anh có thể cảm nhận được không khí đang ma sát như muốn thiêu cháy da thịt mình, thậm chí cả tiếng băng vỡ vụn cũng không kịp nghe. Anh chỉ có thể giữ chặt lồng ngực, hy vọng trái tim sẽ không vì tốc độ khủng khiếp này mà rơi ra ngoài cơ thể.
Trong khi đó, sự tức giận của Pampas đang không ngừng tăng lên. Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ tổn hao sức lực để cướp đi thời gian của kẻ khác như thế, cũng chưa có ai chẳng chút sợ hãi khi đứng trước mặt bà như người này.
“Nhìn ngươi xem, tóc mai đã điểm bạc rồi. Hẳn là ngươi cũng biết… mái tóc vàng chính là biểu tượng cho sự cao quý của Huyết tộc chúng ta, đúng không? Làn da giờ đây đã không còn một chút trơn nhẵn, nói là tao nhã cũng đáng khinh. Còn có nếp nhăn kia nữa! Sâu thật! Sâu thật! Kẻ nào không biết, ắt hẳn sẽ nghĩ rằng ngươi chỉ là một tên Nhật tộc hèn hạ mà thôi —”
Tường kính của Knight Derwent không ngừng bị đập nát, thế nhưng hắn vẫn kiên trì kết dựng. Knight Derwent ngẩng đầu nhìn Pampas, nụ cười vẫn vẹn nguyên vẻ cao ngạo, “Bệ hạ tôn kính — Ngài đang sợ ta ư? Nếu không sao lại thốt ra nhiều lời vớ vẩn như thế?”
Chính lúc ấy, Pampas cảm thấy tư duy của mình đột nhiên bị tấn công đến đau nhức. Tốc độ đó quá nhanh khiến bà ta gần như không có thời gian mà áp chế lại. Mặt đất tan hoang bỗng phát ra một tiếng “Rầm —”, kéo theo  những mảnh băng vụn văng ra khắp nơi. Đến khi vừa kịp định thần, một con Phi Hành thú đã mạnh mẽ hiện ra trước mặt, còn có hai ánh nhìn sắc như dao quét về phía Pampas khiến bà vô thức mở to đôi mắt.
“Rio—” Knight Derwent nhẹ khép hàng mi, đôi môi vô thức họa lên một đường cong dịu dàng.
Chỉ một khắc phân tâm đó thôi cũng đủ tạo cơ hội cho Pampas cướp đi chút thời gian cuối cùng của hắn. Ngay khi chúng sắp thoát khỏi thân thể Knight Derwent, Pampas giật mình cảm thấy tầm nhìn của bản thân như bị lệch đi, bất ngờ chạm vào ánh mắt của Rio lúc này đang đứng sau Phyllis.
“Chưa có kẻ nào dùng cách này để lôi cuốn sự chú ý của ta cả.” Pampas ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ duyên dáng.
“Nơi này cứ giao cho anh.” Phyllis hạ giọng, tao nhã xoay người xuống khỏi Phi Hành thú rồi điềm nhiên bước trên những mảnh băng vụn, “Trước tiên hãy kết hợp với Isas, cự tuyệt sức mạnh của Pampas rồi ký khế ước với cậu ấy đi!”
“Ngươi tự phụ quá đấy!” Pampas khẽ cười, dùng năng lực của mình xuyên qua tầm mắt Phyllis, xâm nhập vào mạch máu trong người anh, tiến sâu đến từng hơi thở.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Pampas đã kinh ngạc phát hiện rằng, tư duy của Phyllis không khác nào một vực sâu không đáy. Bản thân không ngừng mong muốn đoạt đi mọi thứ trong cơ thể anh, thế nhưng ở đâu cũng toàn là một khoảng trống trải. Không ngừng xâm nhập, không ngừng tìm kiếm, thế mà chỉ thấy mình như đang lạc trong một mê cung.
“Sao có thể…” Pampas không tìm thấy thời gian của anh, còn chàng thanh niên Huyết tộc kia chỉ nhìn bà hờ hững, “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi đã kết “Chân huyết khế ước” với ai khác, cho nên mới có thể dùng mối liên hệ giữa hai người để chuyển dời tất cả thời gian của ngươi cho người ký hiệp ước đó? Chẳng trách ta không thể tìm được bất cứ thứ gì.”
“Đúng thế.”
Câu trả lời của Phyllis đã đánh vào lòng tự tôn của Pampas. ”Ha ha ha ha —” Bà cười đến mức thở không ra hơi, “Bao nhiêu năm qua — cuối cùng ta cũng gặp được một kẻ ngu ngốc y như chính mình năm xưa!”
Rio nâng thân thể Knight Derwent dậy, thái dương hắn đã đẫm mồ hôi. Cậu biết người này đã cố gắng rất lâu, đã dùng hết toàn bộ sức lực, thậm chí không tiếc tính mạng của mình.
“Anh đã già rồi.” Knight Derwent khẽ nhếch khóe miệng.
“Vâng,” Rio mỉm cười, mái tóc ngắn của cậu thoáng bay theo gió, tựa hồ cả cơ thể cũng chao nghiêng, “Nhưng nhìn chung vẫn ổn cả. Em cứ tưởng khi anh già sẽ khó coi lắm… Tuy nhiên, được như thế này thì vẫn coi như là đẹp lão rồi, đến mức người khác phải đố kỵ nữa cơ…”
Knight Derwent mỗi lúc một thêm mệt mỏi, thời gian trong cơ thể hắn bị đoạt đi ngày càng nhiều, năng lực phản kháng cũng dần suy yếu. Phyllis nhận ra điều đó, bàn tay anh vô thức nắm lại chặt hơn, “Không biết có phải do ta còn quá trẻ nên không đáng để Ngài toàn tâm chiến đấu không?”
Pampas phát giác Phyllis đang bắt đầu đuổi theo sức mạnh của mình, như thể chính anh mới là kẻ đi săn trong cuộc đuổi bắt tư duy này.
“Ngươi muốn đoạt lấy năng lực của ta?” Thanh âm Pampas cao lên như đang chế nhạo. Chính lúc đó, sức mạnh của bà ta đột nhiên gia tăng khiến tư duy của Phyllis đang bám vào liền bị bóc rời thành từng mảnh nhỏ.
Phyllis hít sâu một hơi, không ngừng đan dệt lại suy nghĩ của mình. Pampas nhất định sẽ biết người ký khế ước với anh chính là Rio, nếu không giữ chân bà ta ở đây, nhất định cậu sẽ bị công kích!
Biết rõ không còn nhiều thời gian, Rio nắm lấy bàn tay Knight Derwent, đưa suy nghĩ của mình vào, rốt cuộc cũng tìm được nơi sức mạnh của hắn bị hút ra. Cậu chẳng chút do dự mà bám chặt, quấn quanh, rồi bao bọc lấy nó, tựa như đang bảo vệ một đứa trẻ sơ sinh.
Ngay trên những nơi bị Pampas xâm nhập, mặt kính rất nhanh được hình thành. Pampas không cam lòng, muốn phá tan chướng ngại, nhưng sức mạnh của bà ta lại đang bị Phyllis đeo đuổi.
“Chúng ta hãy cùng…  đẩy Pampas ra!”
Bức tường kính bị sức mạnh của đối phương đánh phá đang khó khăn hình thành mặt lõm, thế nhưng hất được bà ta ra ngoài là một việc vô cùng gian nan, bởi lúc này, Knight Derwent gần như đã không còn năng lực phản kháng nữa.
Rio cắn răng, lấy đồng hồ thời gian mà Verdelison trao cho mình ra, đổ cát vào cơ thể hắn. Trong nháy mắt, sự sống tưởng như khô cạn nay lại tràn đầy, sức mạnh không ngừng kết tụ thành dòng, mạnh mẽ đập vào tư duy của Rio rồi hòa làm một. Mặt kính lõm càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, chầm chậm đẩy sức mạnh của Pampas ra ngoài.
“Các ngươi cho rằng chỉ với năng lực của hai người mà có thể ngăn cản ta được sao? Ngu ngốc!” Mặt tường kính phát ra tiếng nứt vỡ, những vết rạn bắt đầu lan ra từ trung tâm.
“Knight Derwent… Nếu tin em, anh có thể giao sức mạnh cho em không?”
“Em nói Chân huyết khế ước ư?” Knight Derwent nắm chặt ngón tay Rio, “Nếu có cách nào có thể xây nên mối liên hệ giữa chúng ta, anh đều cam lòng.”
“Rồi sau khi đã có tất cả, nó sẽ bắt đầu khống chế ngươi, còn ngươi thì chẳng còn gì hết!” Pampas cười vang như đang chế nhạo một kẻ ngốc nghếch không hiểu sự đời. Cả trần nhà bằng băng phút chốc hóa lỏng thành nước, trút xuống như cơn đại hồng thủy rồi lại trong nháy mắt trở về thể băng, gần như muốn ập vào lưng Rio. Ngay lúc đó, một đứa bé đột nhiên nhảy lên vai cậu, hai tay vừa chạm vào tảng băng liền khiến nó vỡ vụn, phiêu tán trong không trung, dày đặc như sương mù.
Ngọn gió ngoài khung cửa thổi tấm màn mỏng bay lên, soi rõ hình dạng đứa nhỏ. Vừa trông thấy nó, Pampas hất cằm, hừ lạnh một tiếng, “Lâu rồi không gặp— Augustine! Trước kia ngươi đã không phải là đối thủ của ta, bây giờ không chừng ngươi sẽ sớm chui vào trong vỏ thôi.”
“Ta cũng chẳng định làm gì. Chỉ muốn nhìn xem, cùng là Chân huyết khế ước nhưng kết quả có khác nhau hay không thôi.” Augustine mỉm cười, chống khuỷu tay vào đầu gối, bàn tay đỡ lấy cằm, dáng vẻ như rất tò mò.
Knight Derwent hít sâu một hơi, đem sức mạnh và hơi thở của mình, thậm chí cả thời gian duy trì sinh mệnh, hết thảy đều trao cho Rio. Hắn có thể cảm nhận được dòng chảy mềm mại trong suy nghĩ của cậu, hồ như chính hắn đã trở thành một phần trong cậu rồi.
“Một khi không còn thấy ngươi hữu dụng, nó sẽ rời bỏ ngươi… Vì nó không phải cho đi bất cứ thứ gì, trong khi tất cả của ngươi thì nó có thể nắm giữ hết!” Pampas lạnh lùng tự thuật.
“Vậy thì cứ để cậu ấy giữ. Ít nhất, cậu ấy còn cần ta.” Knight Derwent lãnh đạm nhún vai, ánh mắt như đang nhìn một người đàn bà ngang ngạnh.
“Phải, em cần anh. Knight Derwent, chúng ta hãy cùng cự tuyệt sức mạnh đang tiến vào Phyllis!”
Mặt tường kính bất ngờ mở rộng, đường biên của nó sắc bén như dao khiến cho đôi mắt Pampas đau đớn, sự nhức nhối thoáng chốc tràn lên thị giác. Nỗi phẫn hận càng làm bà ta điên cuồng hơn, cứ thế phát lực trong đầu Phyllis.
“Phyllis! Đẩy bà ta ra ngoài!” Knight Derwent lẫm liệt nói.
Nghe rõ những lời của Knight Derwent, Phyllis lập tức phá bỏ tất cả sức mạnh của mình. Khi không thu được gì trong đó, Pampas rất nhanh lưu chuyển ánh mắt.
“Thiếu chút nữa thì ta đã quên, ngươi mới là kẻ ký hiệp ước với chúng.” Áp lực vô hình chạy dọc theo dây thần kinh thị giác khiến Rio cảm thấy đau nhói. Không khí bỗng dưng chùng xuống, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Bà có thể thử để xem có đoạt được gì từ ta không.” Rio lạnh lùng nhìn đối phương.
“Ngươi cho rằng mình là huyết mạch của Lynn Heven thì có thể thu phục ta như thuần hóa hai thằng nhãi kia sao?!”
“Ta không cần sức mạnh của Lynn.”
“Vậy ngươi còn có thể dựa vào cái gì?”
“Họ.”
“Chúng? Hôm nay ta nghe chuyện cười còn nhiều hơn cả cuộc đời này cộng lại! Hai người bọn chúng, không có kẻ nào đối địch được với ta.” Vừa dứt lời, sức mạnh như dời núi lấp biển của Pampas đã không xâm nhập theo ánh mắt mà lan truyền trong không khí, đánh thẳng vào mặt tường kính.
Knight Derwent bị năng lực kia đập vào, liên tiếp lùi về phía sau. Rio vội kéo hắn lại.
“Rio, từ giờ trở đi, đừng suy nghĩ gì cả. Em chỉ cần làm một việc thôi, đó là khuếch đại sức mạnh của chính mình, để nó còn mạnh hơn, nhanh hơn những gì em tưởng tượng được!” Phyllis hét lớn.
Knight Derwent nắm lấy bờ vai Rio, “Còn việc dùng nó như thế nào thì hãy giao cho anh và Phyllis.”
Rio nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang chìm trong bóng tối. Thân thể cậu từ từ rơi xuống, không gian, thời gian giờ đây chỉ còn bao phủ trong hư vô. Điều cậu muốn, chính là đột phá  siêu việt.
Rio liều lĩnh xông tới trước, dùng tốc độ xuyên thấu bóng đêm. Chỉ trong khoảnh khắc, dường như có một nguồn sức mạnh vô tận nâng đỡ cậu lên. Chính lúc đó, cậu biết rằng, mình không hề đơn độc.
Dòng chảy sinh mệnh của cậu đã rẽ sang hướng khác. Rio của trước đây đã nhảy xuống từ Thư viện trung ương, con người từng chẳng sợ phải xuống địa ngục mà chỉ mong được trở lại trong vòng tay Carlos…
Sự tồn tại của cậu đã được gửi trao những tình cảm rất đỗi chân thành. Cậu nhớ rõ bóng lưng Victor khi rời đi, vòng tay của Jikar, và dáng chào theo nghi thức của Counvenli…
Cậu gặp được những người yêu thương cậu bằng cả trái tim. Mars ngồi một mình trước bàn ngồi nhìn bức họa Carlos, Wenlly nâng chén mỉm cười với Cathy – người duy nhất tồn tại trong lòng cô, Ariel kéo tay cậu xoay vòng vòng trong phòng nhạc.
Những tiếc nuối và cả dấu ấn khắc sâu trong tâm khảm đang trôi đi trên con đường cậu đã cất bước…
Cậu biết, thứ mạnh nhất không bao giờ là thời gian!
Không có chuyện không thể làm, chỉ có việc phải làm mà thôi. Victor đã từng nói vậy, cho nên cậu chưa từng từ bỏ, dù cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Ta không rõ Rio Heven thì sao, nhưng đối với ta, Rio Rozadol là một cái tên vô cùng ý nghĩa!
Knight Derwent và Phyllis cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều dâng lên theo suy nghĩ của Rio. Tư duy cậu tiến vào thân thể họ bằng tốc độ không ai ngờ tới, dung hòa sức mạnh của cả hai người. Giống như thứ đang không ngừng lao đi kia không phải của Rio, mà là một bản thể có khả năng tự do hành động.
Augustine lộ rõ ý cười, nhìn Pampas rồi nói, “Này Pam, bà biết không… Sức mạnh của tư duy không phụ thuộc vào thời gian, mà là nơi này này.” Bàn tay nó đặt lên lồng ngực.
“Ta cảnh cáo ngươi! Không được gọi ta là Pam —!” Người có thể gọi bà như vậy đã không còn trên đời, và bà tuyệt không muốn nhớ tới kẻ đó!
Mặt tường kính trước mắt Pampas giống như đóa hoa hồng hé nở giữa gió tuyết thét gào, thoạt nhìn thì vô cùng yếu ớt, nhưng khi bà cố dùng sức mạnh xuyên thủng nó thì lại phát hiện, từng điểm từng điểm một đều mạnh mẽ kín kẽ vô cùng. Trong lúc bà đang định dồn toàn bộ sức mạnh ném phăng mặt kính kia đi thì bỗng nhận ra một dòng sức mạnh khác đổ vào cơ thể,  tựa hồ khi bà đoạt lấy thời gian của Knight Derwent vậy. Sức mạnh đó phân cách, làm năng lực của bà tan rã đến không thể phục hồi, sau đó lại dung nhập vào sức mạnh của đối phương.
“Pam, hình như bà vẫn nghĩ để Josephineny già đi thì Lynn sẽ chán ghét bà ấy?” Augustine hóa thành ảo ảnh Thứu Long, uốn lượn bên tai Pampas, thì thầm.
“Ta đã nói — không được gọi tên ta!” Pampas càng lúc càng phẫn nộ, dồn sức đập lên mặt lõm mà Knight Derwent tạo ra.
“Bà có biết, vì sao lúc đứng bên bờ Lục nhân Hà,  Lynn lại để bàn tay bà xuyên thủng trái tim mà không hề động đậy không?” Augustine không chút để ý nào đến sự giận dữ của Pampas, vẫn thì thầm bên tai đối phương.
“Ta không biết! Ta không biết! Cũng không muốn biết!” Pampas thét lên, điên cuồng bùng phát sức mạnh. Bốn bề bị phá hủy đến tan hoang, ánh dương đổ tràn xóa mờ đi bóng ma hắc ám.
“Bà nói xem, vì sao rõ ràng bà và Lynn đã kết thành Chân huyết khế ước, thế nhưng sau khi bà đoạt đi thời gian của Josephineny rồi, ông ta vẫn không bắt bà trả thời gian lại?”
“Ta bảo ngươi câm miệng!” Sức mạnh của Pampas đánh bật ba người Rio ra ngoài, Augustine liền lượn một vòng kéo họ trở lại.
“Chết tiệt… Chẳng lẽ làm không được?” Mặt tường kính của Knight Derwent gần như sắp vỡ vụn.
Phyllis trầm mặc không đáp. Anh muốn đoạt lấy sức mạnh của Pampas, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đẩy ra ngoài tư duy của bà.
Vẫn nhắm mắt, Rio cảm thấy có chút mỏi mệt, như chính mình đang bị vây trong một màn sương mờ dày đặc lại không cách nào thoát ra được.
“Pam, để ta nói cho bà biết, ý nghĩa của Chân huyết khế ước không phải là ‘khống chế’, mà là ‘dung hòa’. Nguyên nhân Lynn không ép bà trả lại thời gian chỉ có một – bởi vì hai người đã không thể đồng lòng nữa rồi! Khi ông đứng bên bờ Lục Nhân hà, không phải chết dưới tay bà, mà là chết trong tuyệt vọng. Ông muốn dung hợp với suy nghĩ của bà, ông ấy muốn đưa bà về nhà… Nhưng rồi chuyện gì đã xảy ra? Bà không chỉ cự tuyệt ông ấy,  mà còn cự tuyệt luôn hy vọng cuối cùng ông ấy dành cho bà!” Thanh âm của Augustine còn lạnh hơn cả Cung điện mùa Đông.
“Nói dối! Ngươi nói dối!” Giọng nói Pampas vang vọng trong không trung, trống rỗng mà tuyệt vọng, “Là chính hắn đã cự tuyệt ta!”
“Dung hợp?” Phyllis và Knight Derwent đồng thanh thốt lên từ đó. Họ nhìn nhau, bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi nắm lấy cổ tay Rio.
Lúc này Rio đang dần chìm trong vô lực và mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy mình rồi nâng dậy.
“Phyllis? Knight Derwent?”
“Sao lại mang vẻ mặt kinh ngạc như thế?” Knight Derwent vòng tay từ phía sau, tì cằm lên vai cậu.
“Tiến nhập tư duy của em cũng không phải chuyện gì khó khăn mà.” Hàng mi Phyllis đã gần trong gang tấc, “Chúng ta cùng nhau hành động nào!”
Rio ngẩn người, lập tức hiểu ra. Cậu nắm chặt tay họ rồi cả ba biến mất trong bóng tối, dường như chạy xuyên qua hàng ngàn rào chắn và cuối cùng được đắm mình trong một vùng ánh sáng rực rỡ.

Ngay trước mắt Pampas, năng lực của bà bị ý niệm cường đại phá vỡ, bắn ra không trung tựa hồ những đợt pháo hoa lung linh.
Liên quân đang chiến đấu hăng hái bỗng vô thức ngẩng đầu lên. Những mảnh thời gian như một ngôi sao vĩnh hằng nổ tung, thoát khỏi trói buộc mà chạy về một nơi xa xăm nào đó.
Hơi thở tưởng như ngừng lại, ánh mắt thoát khỏi ý chí chỉ đường, họ hoàn toàn quên mất mình vẫn còn trong trận chiến.
“Đó là… thứ gì vậy…” Wenlly kéo cung được một nửa thì ngừng lại.
Nguyệt điểu của Mars phóng ra lại quên mất mục tiêu là đâu, “Trời ạ… Đẹp quá…”
Nhóm Jikar vừa hạ gục Ranslo và đồng bọn của hắn xong thì trên đỉnh đầu đã truyền tới tiếng vang dội chấn động nội tâm.
“Đó là thứ tiếng động gì thế…” Liszt ngẩng đầu hỏi.
“Giống như là… bài Thánh ca ở Trung ương thần điện vậy…” Hierna khẽ mấp máy môi.


Mặt nạ của Pampas bị sức mạnh kia phá tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ, thậm chí bà còn không mở mắt nổi, chỉ cảm thấy sức mạnh tuôn trào khỏi cơ thể mình. Thế nhưng lúc này, nó đã không còn sát ý hay ham muốn chinh phục. Chỉ là trong khoảnh khắc xuyên qua thân chủ, nó vẫn còn vương lại sợi tơ lòng được lồng ghép trong những mảnh suy tư… những hồi ức khiến bà đau đớn tới mức không dám nhớ lại, cứ như vậy cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bà nhớ khi đó họ cũng sắp vượt qua Lục nhân hà, hai người đứng trên tòa tháp cao của Băng bảo chỉ để cảm nhận gió lạnh rít gào.
“Trời ạ, đây cũng gọi là sông sao? Nó còn không chảy được nữa kìa!” Bà thốt lên.
Ông mỉm cười, “Dường như thời gian bị đóng băng rồi.”
Lúc đó, một con côn trùng nhỏ liều mạng vỗ cánh bay về phía họ. Pampas vươn tay ra, nó nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay bà.
“Con trùng này thật đẹp. Chàng xem đôi cánh của nó kìa, còn phản chiếu được ánh mặt trời nữa, trong suốt không tỳ vết.”
“Con côn trùng này sẽ phá kén vào ngày đông giá rét, sau đó nỗ lực bay về nơi ấm áp.”
“Chúng có thể đến được nơi mình muốn sao?”
“Đương nhiên là không.”
“Vậy tại sao còn kết kén ở nơi lạnh lẽo này?”
“Có lẽ… Cũng giống như khi biết được lạnh giá là thế nào thì mới hiểu rõ ý nghĩa của ấm áp chăng…”
“Vậy bây giờ nó đậu vào tay ta rồi thì nó là của ta.”
“Ngốc ạ, nếu bỏ trong tay thì sẽ có lúc nàng sẽ bóp chết nó mất.”
“Không, nó là của ta mà!”
“Có những thứ không nên nắm quá chặt trong tay, như vậy sẽ khiến nó héo tàn rồi chết.”
“Thế muốn nó thành của mình thì phải làm sao?”
“Nhìn nó, cảm thụ nó, sau đó đặt nó trong lòng nàng, thế thì nó sẽ chỉ thuộc về nàng mà thôi.” Ngón tay ấm áp của ông chạm vào tay bà, dịu dàng hé mở những ngón tay kia ra, “Để nó đi đi, Pam…”
“Vậy thì Lynn này… Nếu ta buông chàng ra… Có phải là ta sẽ có được chàng không?”
Người đàn ông đó chỉ cười nhưng không đáp lời. Ông cầm lấy tay bà, đặt nó lên trái tim, nơi sinh mệnh của ông đang khẽ khàng chuyển động.

Rio mở mắt, thở hổn hển. Trong nháy mắt khi đột phá, gần như cậu đã tổn hao hết tất cả sức mạnh của mình. Trước mặt cậu, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Pampas đang nhuốm dần phong sương, cặp mắt từng mị hoặc nhân tâm đã bị thời gian khắc lên những đường hằn mỏng manh.
Ánh mắt bà không biết hướng về phương nào, thân thể không tự chủ mà bước từng bước về phía Rio, cánh tay run run nâng lên mà chẳng rõ bà đang muốn ôm thứ gì.
Nét mặt của Pampas giống như một người thiếu nữ thơ ngây đang nguyện cầu thành kính, tựa hồ đang đuổi theo một mộng cảnh ngọt ngào.
Ngay khi bà sắp bước xuống vực thẳm, Rio vô cùng kinh hãi, vội kéo bà vào lòng.
“Rio —” Phyllis và Knight Derwent vạn phần kinh hoàng nhào tới bên cậu.
“Lynn… Dẫn ta đi đi… Đừng bỏ lại ta một mình…” Vẻ cao ngạo của bà đã bị gỡ bỏ, giờ đây chỉ còn sự yếu đuối hiện hữu, mong manh đến mức có thể tiêu tán trong gió bất cứ lúc nào.
“Ừ…” Chân mày Rio dãn ra, họa thành nét nhìn trìu mến, cậu cười dịu dàng, “Chúng ta về nhà thôi, Pam…”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chặp của Phyllis và Knight Derwent, Pampas dần dần khép lại đôi mắt.

Cung điện mùa Đông mất đi sự điều khiển, toàn bộ băng bắt đầu tan ra, hành lang tràn ngập dòng nước chảy xiết.
Liên quân ngây dại nhìn tòa kiến trúc đông lãnh vạn năm đang biến thành đại dương mênh mông, chảy về bốn phương tám hướng, lan tràn trong cánh đồng tuyết trắng, bao phủ lấy khu rừng khô. Khi chảy qua rồi chỉ để lại những mảnh đất ẩm ướt.
Rio cảm thấy mình đang chìm sâu xuống dòng chảy xiết ấy, tiếng nước ùng ục vang lên bên tai. Pampas trong lòng cậu như đang tan biến. Rio vươn tay muốn giữ lấy bà, thế nhưng trong thoáng chốc, mọi thứ chỉ còn là nước trôi qua kẽ tay.
Phyllis và Knight Derwent vội vàng bơi lại phía cậu, như thể tìm đến nơi sinh mệnh mình thuộc về, ôm chặt cậu vào lòng.
Rio cảm thấy vô cùng mỏi mệt, mỏi mệt đến mức chẳng còn nhận thức được gì, nhưng đồng thời cậu cũng rất an tâm. Có thể ngủ một chút được rồi chăng?
Trong màn sương mờ, cậu mơ hồ biết được mình đang ngồi trên Phi hành thú. Chỉ là không còn nhận ra ai đang ngồi sau lưng mình nữa, “Chúng ta… đang đi đâu đây…”
“Về nhà.” Giọng Phyllis nhẹ nhàng vang lên.
“Về nhà… Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao…”
“Hửm… chắc thế!” Knight Derwent quay đầu, vẫn rạng rỡ như mỗi lần hắn xuất hiện trước mắt Rio.
“Vậy phải làm sao đây… Em không biết phải lựa chọn thế nào… Lại không thể không chọn… Em không thể nghĩ ra được… Em không biết… Việc này còn kinh khủng hơn khi đối mặt với Pampas…” Rio cúi đầu, sự mỏi mệt kéo theo cơn  buồn ngủ đang đến mỗi lúc một gần. Rõ ràng đầu óc đã không còn nghĩ ngợi được gì, vậy mà vẫn cố gắng thốt ra những câu nói rời rạc như thế.
Knight Derwent phì cười. Hắn hít sâu một hơi, khoang mũi tràn đầy mùi máu thơm của Rio, “Bọn anh có đủ nhẫn nại để chờ đợi sự lựa chọn của em.”
“Còn em, cũng có đủ thời gian để từ từ mà chọn.” Phyllis mỉm cười.
Chẳng biết từ bao giờ, bầu trời xám đục kia đã chuyển mình trở nên xanh trong. Ngọn gió nhẹ nhàng như hơi thở đã thổi đi cái hàn lãnh thấu xương của nơi này. Rio gà gật. Hết thảy đều thật dịu dàng. Bình yên đến nỗi cuối cùng cậu cũng thôi tự vấn bản thân.

Một ngàn năm sau.
Trong Trung ương thần điện, một người đàn ông mặt hắc bào đang bị đám con nít vây quanh.
“Vậy sau đó họ thế nào? Đại nhân Liszt à, Ngài mau cho chúng con biết đi!”
“Đúng thế, đúng thế! Sau đó thì thế nào?”
Bọn nhỏ sốt sắng muốn biết cái kết của câu chuyện cổ đó.
“Sau đó ư? Nguyên soái Jikar tìm thấy họ rồi đưa về Liên quân chứ sao.” Liszt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên cái tên được khắc trong Trung ương thần điện, đắm chìm trong miền hồi ức tươi đẹp xa xôi.
“Vậy sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó nữa thì họ trở về, ôm bạn bè, ôm người thân. Không có hành động nào biểu đạt nỗi lòng tốt hơn thế đâu.”
“Đại nhân Liszt à, con muốn biết Rio có thành Nguyên soái không ạ?!” Một đứa nhỏ giơ tay lên hỏi lớn, làm cho những đứa khác cũng nhao nhao cả lên.
“Không. Cậu ấy không thành Nguyên soái, cũng không vào Nguyên lão viện. Tuy nhiên chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì tới việc cậu ấy là một nhân vật được mọi người ghi nhớ và kính ngưỡng, xứng đáng để người khác đặt trọn niềm tin.”
“Thế rốt cuộc Rio đã chọn ai?” Một bé gái tựa hồ rất để ý chuyện đó.
“Ta cũng không rõ nữa.” Liszt gãi đầu, “Thực ra ta cũng rất muốn biết.”
“Vậy bây giờ Rio ở đâu? Không phải Ngài nói Rio có sinh mệnh vĩnh viễn không bao giờ kết thúc như Huyết tộc sao?”
“Ừ… Có lẽ bây giờ cậu ấy đang đi ngao du, dùng mắt để nhìn, dùng tai để nghe, dùng tâm để cảm nhận. Cậu ấy vẫn nói muốn đi đến những nơi mình chưa bao giờ đặt chân tới. Hoặc có lẽ, cậu ấy đã bình yên nằm ở nơi nào đó, ngủ thật sâu, và không ai có thể quấy rầy thế giới của cậu ấy nữa.”
Liszt nhìn về phía trung tâm Thần điện, nơi có ba chiếc đồng hồ cát được thờ phụng.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ngày đó, Rio Rozadol đã nói rằng, “Liszt, anh biết không… Em là Nhật tộc, thọ mệnh chỉ đến trăm năm, sẽ già yếu, sẽ sinh bệnh, rồi chết đi. Thế nhưng, không có thứ gì mà không kết thúc. Dù có là Huyết tộc được trao cho cuộc sống vĩnh cửu đi chăng nữa, cũng sẽ có ngày chán chường mà yên giấc ngàn thu. Một khi em đã biết điều gì là quan trọng nhất với mình thì một trăm năm hay mười ngàn năm cũng không có gì khác nhau cả. Nếu như chọn bất tử, mãi mãi em sẽ không bao giờ có cơ hội để già đi.”
Và rồi cậu để lại chiếc đồng hồ cát của mình. Liszt không biết nó trữ được bao nhiêu, cũng không biết cậu để lại bao nhiêu thời gian cho bản thân.
Từ đó trở đi, anh không còn gặp lại họ nữa. Cũng có thể đã chạm mặt, chỉ là vì thời gian đã lưu dấu trên họ khiến anh không thể dùng đôi mắt để nhận ra những người bạn năm nào.
Nhưng có sao đâu, chắc chắn họ đều rất hạnh phúc.
“Liszt, anh lại đang kể chuyện Rio cho lũ nhỏ nghe à?” Một thanh niên đang chậm rãi bước đến.
“Quincy, em tới rồi à!” Liszt đứng dậy nắm lấy tay người kia.
“Hôm nay là sinh nhật cháu trai của Zioen đấy, chúng ta đã nhận lời đi gặp mặt rồi. Nhà Banner, Hierna và Duchovny đều đi cả, đến muộn là không được đâu!”
“Nhắc Zioen anh lại nhớ Wenlly. Phải cảm ơn đồng hồ thời gian mà cô ấy sáng tạo ra. Nhờ nó, Huyết tộc có thể chia sẻ sinh mệnh với những chủng tộc khác, cũng có thể chọn cách chứa đựng thời gian của mình rồi trải qua sinh lão bệnh tử như những Nhật nhân.”
“Em lại không nghĩ thế. Nhờ phúc của chị ấy mà em đã ở cùng anh sắp được một ngàn năm rồi, thực là chán muốn chết!” Quincy mặc dù tỏ vẻ phiền não, nhưng khóe miệng hiện lên ý cười đã lộ rõ tâm tình không muốn rời xa Liszt của cậu rồi.
“Một ngàn năm đã qua đi mà anh vẫn còn nhớ rõ, lúc chiến tranh kết thúc, khoảnh khắc khi em bước tới bên anh,” Liszt nghiêng người, đặt một nụ hôn lên trán Quincy, “Mượn câu nói của Rio – thời gian không phải ranh giới sâu thẳm nhất…”
“Mà là tấm lòng của hai người.” Quincy khẽ khàng đáp lại, mỉm cười với đối phương.
 End 

7 nhận xét:

  1. Hic hic to muon phien ngoai qua x_x Ket thuc nay coi khong da gi het. Cam om ban da lam hoan truyen nay ;)

    Trả lờiXóa
  2. @Nặc danhHì hì, tớ cũng muốn có phiên ngoại để coi nữa ^^ Tiếc là chị ấy không viết. Lúc kết thúc cũng buồn ghê, phải chia tay với ba người đáng yêu như thế, hì ^^
    Cám ơn bạn đã yêu thích bộ truyện này ^^

    Trả lờiXóa
  3. Theo dõi truyện từ qua đến giờ, có đôi chỗ hơi rối vì tên, nhưng quả thật bản edit của bạn đọc rất tốt. Chân thành cảm ơn vì bạn đã bỏ tâm huyết theo đuổi một bộ truyện dài như vậy. Mình rất thích truyện ^^.

    Ps: link down PDF hình như die rồi.

    Trả lờiXóa
  4. Hết rồi, sao tác giả không viết phiên ngoại???
    Thannk các bạn vì đã dịch truyện. ^_^

    Trả lờiXóa
  5. Cám ơn nàng rất nhiều vì bản dịch mượt mà này!

    Trả lờiXóa
  6. Nặc danh3/8/13 1:11 SA

    Uoc gi co phien ngoai nhi?
    Du sai cung thanks pn da edit

    Trả lờiXóa
  7. Hay qúa đi, cảm ơn bạn editor nhiều
    Mình k nghĩ là hết truyện sớm vậy đâu, màn 3p đáng mong đợi k xảy ra rồi

    Trả lờiXóa