Pampas chậm rãi đứng lên, bờ vai thanh
nhã rung động tựa như đang nghe chuyện gì thật buồn cười, “Dù cho ngươi có chết
ở đây sao?”
“Thế thì còn phải xem bà có bản lĩnh đó
hay không.” Knight Derwent nhíu mày, nghiêng đầu tạo ra một tư thế không hề sợ
hãi.
Thế nhưng trong nháy mắt đó, hắn phát
hiện bản thân không thể nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn vào cặp mắt Pampas.
Đó là một ánh mắt tràn đầy mị hoặc và
còn thâm thúy hơn hàng vạn lần hắc động của Samuel Agere. Giống như có một bàn
tay vô hình dẫn dắt ánh mắt hắn, khiến hắn như một con rối cứ tiến từng bước về
phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Sau lớp mặt nạ kia là nụ cười đắc ý của
Pampas.
Giống như có thứ gì đó muốn thoát khỏi
thân thể, Knight Derwent lập tức tỉnh táo lại. Hắn biết mình đang bị Ánh mắt
hủy diệt của Pampas theo dõi. Hắn hít một hơi thật sâu, phát ra những mảnh kính
khắp trong không khí. Chúng từ từ hợp lại thành khối, ngăn cách ánh mắt Pampas
khỏi hắn.
“Với một đứa nhỏ mới hai ngàn tuổi như
ngươi thì như thế cũng không tệ.” Pampas vỗ tay, dường như càng thêm thích thú
với Knight Derwent, “Vì sao không nghĩ tới việc ở lại bên ta?”
“Ở bên bà? Làm gì?” Knight Derwent lặng
lẽ tập trung tinh thần. Hắn biết một khi Pampas thực sự động thủ thì mình căn
bản không thể chịu nổi một đòn.
“Ta có thể cho ngươi một sinh mệnh vĩnh
hằng không bao giờ kết thúc.”
“Hê…” Knight Derwent hoàn lễ rồi nhướng
mày nói, “Bệ hạ à, ta là Huyết tộc — sinh mệnh của ta vẫn luôn vĩnh hằng mà.”
“Nhưng lúc nào ta cũng có thể tùy ý lấy
đi được.” Pampas khẽ nghiêng đầu, mặt kính Knight Derwent vừa dựng lên liền
phiêu tán như hạt tuyết.
“Ta sẽ già đi sao?” Chàng Huyết tộc trẻ
tuổi nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi già đi sẽ rất khó coi và còn
phải chết vô cùng thê thảm. Thậm chí ngay cả người ngươi yêu cũng không thể
nhận ra ngươi nữa.”
Knight Derwent lại cười đáp, “Bà biết
không, suốt đời này ta đều nghĩ, khi già đi sẽ có cảm giác như thế nào. Nhật
tộc già đi nhanh lắm, đối với Huyết tộc chúng ta mà nói, giống như một người
hôm qua còn phong nhã hào hoa, đến hôm nay đã không còn thanh xuân nữa. Còn ta
thì chỉ có thể nhìn thấy nếp nhăn của cậu ấy hiện trên gò má, mái đầu đen rồi
sẽ nhuốm bạc. Cho nên, thưa bệ hạ tôn kính, Ngài không cần mang già
cả hay tử
vong tới
uy hiếp ta, vì đó đều là những điều ta khát vọng được nếm trải. Chẳng qua là,
trước khi trông thấy cậu ấy, ta tuyệt sẽ không chết tại nơi này…”
Trong nháy mắt, Pampas hất đổ
vương tọa phía sau. Nó đập xuống nền đất phát ra tiếng động ầm vang trong điện
đường trống trải, hồi lâu không ngừng.
“Ngươi sẽ hối hận! Không có gì quan
trọng hơn thời gian hết! Ngươi cho rằng mình có thể chiến thắng được ta sao? Ha
ha! Ngươi cho rằng ngươi có thể né tránh ánh mắt của ta! Không có ân huệ ta ban
phát cho thì các ngươi có thể có cái gì chứ? Các ngươi đều là đồ điên! Một lũ
điên!”
Dòng khí quét thành lốc xoáy, mái tóc
dài hoàn mỹ của Pampas rủ xuống bên tai bỗng rối bù, bị hất tung không tìm về
phương hướng. Cả cung điện đều chấn động theo từng hơi thở kịch liệt của bà.
Knight Derwent bỗng hiểu rằng, Cung
điện mùa Đông này
được tạo ra từ tư duy của Pampas. Nước bị cướp đi thời gian chỉ có thể duy trì
trạng thái tĩnh, rồi bị Pampas tùy ý nhào nặn thành hình dạng một tòa thành,
còn hắn giờ đây đang bị vây trong suy nghĩ của bà ta.
Bức tường kính mà hắn tạo ra nhằm chống
đỡ với Pampas đều bị ánh mắt vô hình của bà ta đâm thủng rồi vỡ vụn. Bà ta dễ
dàng bắt giữ tầm mắt hắn, thâm nhập vào đầu óc hắn, cơ hồ muốn diệt trừ hết
thảy những thứ đọng lại trong đó. Nhưng mà, hắn không thể tha thứ cho bất cứ kẻ
nào ngông cuồng muốn đoạt đi thứ mà hắn trân quý nhất!
Bởi dưới đáy biển sâu thẳm đó, có hình
ảnh một thiếu niên Rio từng nhìn hắn với ánh mắt vô lễ như thế, quật cường
không hề đặt sự mạnh mẽ và cao ngạo của hắn trong mắt; có hình ảnh khi hai
người cùng đứng trên lan can vốn chỉ dành cho một người kia, thực hiện điệu
xoay vòng tuyệt đẹp; và còn có hình ảnh khi họ sống chết bên nhau lúc tử vong
gần kề… Người thiếu niên đó đã từng đáp ứng hắn rằng, nếu một ngày tính mệnh
cậu tới hồi kết, nhất định sẽ là ở trong vòng tay hắn.
Mà ngày đó còn chưa đến kia mà!
Pampas cho rằng mình có thể ung dung
lấy đi tất cả thời gian của Knight Derwent, lại không ngờ rằng tư duy đập phải
một mảnh tường kính. Bà tấn công ào ạt, cho rằng mình vẫn có thể đánh như chỗ
không người không gì khác trước, nhưng chướng ngại vật kia lại kiên cường dẻo
dai vô cùng, tựa như người thanh niên đang nhắm chặt hai mắt, gương mặt co quắp
kia đã có được thứ gì đó vô cùng bền vững.
Nếu như thực sự có thể, Knight Derwent
hy vọng có thể giải quyết xong xuôi hết thảy trước khi Rio tới trước mặt
Pampas. Còn nếu không, ít nhất phải làm hao mòn sức mạnh của bà ta. Hắn không
muốn cậu bị bất kỳ một sự thương tổn nào. Dù là Boning Mine, Samuel Agere cũng
không được, và Pampas lại càng không!
“Trên đời này không có loại thời gian
nào ta không thể lấy được!” Ánh mắt Pampas tựa như kim nhọn chích lên từng mạch
máu trong cơ thể hắn, bám lấy rồi hút ra tất cả sức sống vốn có.
Knight Derwent biết, thời gian của mình
đang bị đoạt đi. Nhưng dù cho hắn không ngừng tạo ra tường kính trong thân thể
thì cũng không sao đuổi kịp tốc độ điên cuồng của Pampas.
Rio, buồn cười thay… Trước kia anh luôn
lo lắng em sẽ già đi rất nhanh, nhưng bây giờ thì, hình như người già đi trước
hết sẽ là anh…
Giờ phút này, Cung
điện mùa Đông vốn
dĩ vẫn như đêm khuya yên tĩnh qua ngàn năm kia bỗng trở thành đại dương cuộn
sóng.
Sau nhiều lần không công mà lui, Liên
quân đã một lần nữa tới trước Cung
điện mùa Đông. Đây chính là thời khắc mà người người chờ đợi,
nhưng cũng làm cho người ta sợ hãi.
Toàn bộ quân của Rừng
già sâu thẳm đều
lui vào cung điện, tựa hồ đã sớm chuẩn bị phòng thủ.
Mars ngẩng đầu nhìn cung điện chạm tới
chân mây kia, không khỏi há hốc nói không nên lời. Hắn vẫn cho rằng Thư viện
trung ương và Trung Ương Thần Điện đã là những kiến trúc siêu việt nhất trên
đời rồi. Thế nhưng khi nhìn thấy tòa cung điện không chút khe hở này thì lại
cảm thấy như nó được điêu khắc ra từ một tảng băng thật lớn vậy. Không giống
như vẻ đẹp mông lung như trong phòng nhạc của Nhân ngư, Cung
điện mùa Đông tựa
hồ đứng sừng sững tại điểm cuối của thời gian, lại như kéo dài vô tận, hủy diệt
không trung tạo ra giới hạn kia. Tưởng như nó đã che khuất vầng dương, dưới cái
bóng tạo ra khi cả tòa điện được bọc trong ánh mặt trời đó, mỗi khi tháp chuông
chuyển động lại như muốn đâm thủng ánh mắt người xem.
Từng khung cửa sổ đều có tiễn thủ Nhân
ngư, từ trên cao nhìn xuống, nếu như vũ tiễn mà được bắn ra thì chắc chắn khí
thế kinh người.
“Đây là Cung
điện mùa Đông sao…”
Cả những Huyết tộc nhân cao ngạo nhất cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn, cố đem
ánh mắt ngưng tụ tại điểm cao nhất của tòa điện này.
Thiếu tướng Stephen cũng phải cảm thán,
khi họ gần tới gần nó liền cảm thấy bản thân nhỏ bé, “Ngày hôm nay có thể tiến
tới được nơi này, dù cho có phải yên giấc ngàn thu cũng không có gì đáng tiếc
nữa….”
Dẫn đầu đoàn quân Nhật tộc là Nguyên
soái Jikar. Bà đang cưỡi trên Phi hành thú, cùng mọi người đưa mắt nhìn lên tòa
kiến trúc phi phàm, nghiêm trang mà lại nhuốm nét tiêu điều. Chủ nhân nơi này
đã cướp đi không biết bao nhiêu tính mạng những người đi trước, cũng chính ở
nơi này, các vị Nguyên soái bao đời phải dừng chân. Còn bây giờ, điều bà lo
lắng không phải là thời gian của mình liệu có tiêu tan ở chốn này không, mà chỉ
còn sự thành tâm cầu nguyện, mong rằng cậu bé kia có thể được Thượng đế ban ân.
Bà không tham cầu rằng cậu ấy có thể thực hiện nguyện vọng của những thế hệ đi
trước suốt mấy ngàn năm nay, bà chỉ mong cậu bé đó có thể sống sót trở về.
Dù cho họ có mang theo nỗi kính sợ hay
căm hận khi trông thấy Cung
điện mùa Đông như
thế nào chăng nữa, thì không ai trong số họ biết được, trận này có phải là hồi
kết cho chuỗi chiến tranh dài đằng đẵng hay không.
Wenlly khẽ thở dài một tiếng.
Thật đáng tiếc, Cathy, giờ này nàng
không bên ta.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo sợi
tóc mai bên tai cô, giống như người yêu đang vỗ về an ủi.
Ta phải chiến đấu rồi, Cathy. Vì bạn bè
của chúng ta, cũng vì mảnh đất mà chúng ta sinh sống.
“Phụ thân, bây giờ chúng ta đang trong
tầm bắn mà sao họ không tấn công?” Wenlly quay đầu nhìn Nguyên soái Nhân ngư –
Noah Ioster.
“Vì chúng không có nhiều tên đến thế,
nhân số cũng không đông bằng ta, công kích trước rồi lúc sau lấy đâu tên mà bắn
nữa? Chỉ có thể mặc chúng ta chém giết thôi.” Noah cười cười, “Mà số lượng cung
tên chúng ta mang theo đương nhiên nhiều hơn hẳn rồi.”
Wenlly ngẩng đầu ngước nhìn đỉnh tòa
cung điện – nơi ánh mắt bình thường khó lòng trông tới, nhíu mày — Rio,
chúng ta đi thôi!
“Toàn bộ Nhân Ngư chuẩn bị công kích!”
Noah giơ cánh tay, trên bầu trời truyền đến tiếng dây cung đồng loạt kéo căng.
Ngay lúc đó, quân Nhân ngư của Cung
điện mùa Đông lập
tức giành thế chủ động bắn ra đợt tên đầu tiên. Bọn
chúng nghĩ, khi quân Nhân ngư chuẩn bị công kích chính là lúc phòng thủ yếu
nhất, nhưng không ngờ rằng, tấm bảo hộ đeo trên tay trái của họ lại phóng ra
thành tấm chắn, triển khai phòng ngự ngay tức thì. Những mũi tên đập vào kiên
chắn chỉ để lại những tiếng ầm vang chứ không thể phá tan nó được.
Dù vậy, bọn chúng như không cam lòng cứ
như thế bó tay chịu trận, lập tức huy động tinh anh, hàng trăm mũi ‘Toái trần’
từ trên không vùn vụt lao xuống, tựa hồ ngay cả không khí trên đầu Liên quân
cũng bị loãng ra. Những mũi tên với tốc độ kinh người, đuôi tên bùng cháy tạo
ra một vệt sáng thật dài thiêu đốt trong không khí. Khi tên còn chưa tới nơi
thì những tấm chắn kia đã rung lên. Ngay khi chúng vừa đập vào thì không ít
Nhân Ngư ngã khỏi Phi Hành thú của Nhật nhân cộng tác.
Lúc này, lại có hàng trăm Nguyệt điểu
được thả ra, một số bắn rơi tên của kẻ địch, một số lại quần đấu với linh thú
đối phương, nhưng cũng có hơn mười con bay vào khung cửa sổ mà quân trấn thủ
đang đứng. Khi chúng xuyên qua dãy hành lang lập tức khiến cho hàng phòng thủ
của Rừng
già sâu thẳm đại
loạn.
“Làm vậy thật mất thời gian!” Jikar
nhíu mày, “Toàn quân lui lại!”
Liên quân nhận được lệnh lập tức lùi về
phía sau, họ biết Nguyên soái sắp trực tiếp thả Thứu Long.
Khi Liên quân đã lùi ra ngoài phạm vi
hoạt động của Thứu Long, con linh thú to lớn của Jikar uốn lượn lao ra, hung
hãn đánh thẳng vào Cung
điện mùa Đông, cố gắng trực tiếp quật tan tòa kiến trúc khổng lồ
này.
Trên đỉnh cung điện, Knight Derwent quỵ
một gối trên nền băng, sắc hoàng kim trên mái tóc đã dần đổi màu, khóe mắt sắc
bén giờ đã hiện những nếp nhăn, lặng lẽ ngưng kết thành sương.
“Xem ra có kẻ muốn quấy rầy chúng ta.”
Pampas nghiêng mặt, dòng khí Thứu Long thổi quét tiến vào cuốn theo sợi tóc của
bà, làm y phục bà thoáng động, “Ta phải cho chúng biết chủ nhân Cung
điện mùa Đông này
là ai.”
Ngay khi Thứu Long chuẩn bị đánh vào Cung
điện mùa Đông lần
nữa thì vách tường băng bỗng hóa thành nước, nhấn chìm cả cơ thể Thứu Long
trong đó. Cứ như vậy sóng nước quật ra tứ phía như một cơn lốc xoáy. Đến khi
Jikar hồi phục tinh thần thì nước lại lập tức đóng băng, khôi phục hình thái
nguyên bản của nó, tựa hồ như Pampas đang cười nhạo con linh thú cao cấp nhất
thế gian.
Jikar thử lại vài lần liên tiếp nhưng
kết quả vẫn không thay đổi, Cung
điện mùa Đông như
không chịu chút tổn hại nào dưới những đòn tấn công của bà,
Noah ngồi trên Phi hành thú của Jikar,
cau mày nói, “Sao lại thế?”
“Thời gian của tòa Cung
điện mùa Đông này
bị Pampas điều kiển. Khi nước mất đi thời gian chính là hóa thành băng vậy đó.”
Jikar thở dài một hơi, “Thứu Long cũng có khi phải bất lực.”
“Vậy dù cho dùng Nguyệt điểu thì nó
cũng không bị tan chảy, vì tòa cung điện này là do tư duy của Pampas khống chế
ư?” Noah phỏng đoán.
“Đúng vậy.” Jikar xoay người đi về phía
quân đội, “Quân đặc nhiệm chuẩn bị, chúng ta có thể phải ẩn vào Cung
điện mùa Đông.”
Một vị Thượng tướng Huyết tộc gật đầu
liền tập trung hàng nghìn quân đặc nhiệm tới trước mặt.
Jikar đi tới chào họ bằng nghi thức
quân đội, “Mọi người chính là tinh anh trong tinh anh, nhưng ta càng muốn gọi
mọi người là chiến hữu. Tuổi thọ của các đồng chí đều dài hơn ta nhiều lắm, mỗi
người đều bác học hơn ta. Ta tuyệt không phải là người thích hợp nhất để lãnh
đạo mọi người. Nhưng lúc này đây ta hy vọng có người nguyện theo ta tiến vào
tòa cung điện kia. Có thể lần này đi sẽ không còn bất cứ ai trở về, nên ta hy
vọng không phải vì mệnh lệnh của thượng cấp đối với hạ cấp, mà là mọi người hãy
dựa theo ý nguyện của mình mà đứng ra!”
Một thanh niên Huyết tộc trầm ổn tới
đầu hàng ngũ, trên gương mặt hiện lên ý cười nhẹ nhàng, “Thưa Nguyên soái, Huyết
tộc chúng ta kính nể Người không liên quan tới tuổi Người nhiều hay ít. Pampas
đã sống hơn vạn năm nhưng bà ta vĩnh viễn không thể trở thành nhân vật được
người người khắc trong tâm khảm. Ta nguyện theo Ngài. Như Ngài thấy đó, sinh
mệnh Huyết tộc chúng ta quá dài, thời gian cho tới lúc kết thúc còn lâu lắm. Ta
muốn tiến lên tấn công, không phải vì muốn tiếp tục sống trên cõi đời này, mà
ta mong được cùng những bằng hữu có sinh mệnh ngắn ngủi kia sóng vai chiến
đấu!”
Jikar cười nói, “Cảm ơn cậu, Liszt Quain.”
“Có người luôn chửi thầm Huyết tộc
chúng ta quá cao ngạo. Nếu đã bị dính với cái danh đó suốt đời thì cũng phải
cho người ta thấy được, nguyên nhân mà chúng ta đây cao ngạo là do từ trước tới
giờ, chúng ta chưa bao giờ lo sợ phải Yên
giấc ngàn thu.” Hierna cười bước ra đội ngũ.
“Nếu như có thể, ta hy vọng sẽ có ngày
chúng ta không dùng thời gian ngắn dài để phân chia chủng tộc.” Duchovny thản
nhiên bước tới, “Dù là một vạn năm hay một trăm năm thì con người đều phải trải
qua hỉ, nộ, ái, ố kia mà.”
Không ngừng có Huyết nhân bước tới
khiến Jikar cảm động vô cùng, thậm chí không một người nào trong số họ chịu lùi
bước, nhưng cuối cùng Jikar cũng chỉ có thể chọn vài người mà thôi.
Bà quay đầu nhìn tòa kiến trúc không
chút độ ấm kia, cảm thán nói, Victor, ông biết không, sinh ra tại một Quốc
gia như thế, thật sự là một chuyện may mắn!
Rio và Phyllis chạy như bay trên hành
lang Cung
điện mùa Đông. Nghe âm thanh chiến đấu bên ngoài, cậu biết Jikar
đã thống lĩnh Liên quân tiến sát chân thành. Tiếng rít của tiễn vũ, tiếng thét
của Thứu Long đinh tai nhức óc khiến lòng người căng thẳng. Họ không có thời
gian để thò đầu ra quan sát chiến cuộc nữa, chỉ có thể tận lực chạy tới chỗ
Pampas.
Đôi lúc có kẻ muốn ngáng đường, Phyllis
chỉ bảo Rio cứ tập trung hết sức điều khiển Phi hành thú để tìm được Pampas
trong thời gian ngắn nhất.
Những tên canh gác vừa lộ diện liền bị
ánh mắt Phyllis hóa thành tro bụi chỉ trong tích tắc. Dù hai người tiến nhanh
như chỗ không người nhưng Rio lại cảm thấy buồn bực, vì dù có đi thế nào thì
cậu cũng chỉ thấy hành lang giống nhau, cửa sổ một loại. Gần như cậu đã không
thể khẳng định mình có đang tới gần chỗ Pampas hay không. Dự cảm bất an lấp đầy
cõi lòng, cậu cảm nhận hơi thở của Knight Derwent càng lúc càng mong manh.
Chẳng lẽ không thể nhanh hơn nữa sao?
Mấy hành lang với vách tường kia thật phiền toái!
Phải rồi, hành lang và vách tường… Vì
sao mình không xuyên qua chúng chứ?
Rio liền điều khiển Phi Hành thú mãnh
liệt đập vào trần nhà, lao thẳng tới phía trên. Nguyệt điểu đập nát tầng tầng
rào chắn giúp Rio tạo đường đi tới.[1]
“Làm tốt lắm Rio!” Phyllis thật lòng
khen ngợi.
Ngay khi họ nghĩ cứ như vậy sẽ tới được
nơi cần đến thì đột nhiên hàng chục xương gai không biết từ nơi nào đâm tới,
lại bị Pratt biến hình lập tức ngăn lại.
Vendelison đứng bên lỗ hổng vừa được
tạo ra, cúi đầu nhìn Rio, “Giờ trở về còn kịp.”
Rio ngây người, Phyllis đang định dùng
năng lực của Boning thì bị Rio giữ lại.
“Nếu Ngài muốn làm hại ta thì số lượng
gai xương lúc nãy phải là nhiều không đếm xuể, và sức mạnh cũng không phải như
vừa rồi thôi đâu.”
“Ngươi thật tỉnh táo.” Vendelison chậm
rãi mở miệng, “Vậy ta hy vọng ngươi có thể sáng suốt hơn. Ngươi không phải đối
thủ của Pampas. Ta không muốn sinh mệnh của Ariel bị ngươi lãng phí như thế.”
“Thật xin lỗi, ta không thể dừng lại
như thế được, đó là việc ta nhất định phải làm. Chỉ cần ta còn sống, ta còn
phải tiếp tục tiến tới. Thưa tiền bối, ta không thể dừng lại được!”
Vendelison khẽ cười. Ông nhìn ánh mắt
của cậu thiếu niên Nhật tộc còn sáng rực hơn vầng dương kia, đó chính là nơi
Ariel khát cầu hướng tới.
“Vậy nếu đã định được hướng đi thì đừng
nhát gan quay lại.” Vendelison lấy một chiếc đồng
hồ cát nhỏ trong lòng ra, “Ta không muốn con gái mình hiến dâng tất cả cho một
kẻ nhu nhược.”
Trong khoảnh khắc đó, Rio bỗng cảm thấy
kính phục vị tiền bối này, không phải vì ông là cha của Ariel, “Không… Ta không
thể nhận được… của Ngài…”
“Ta không phải tặng ngươi, ta chỉ hy
vọng con gái mình có được vị trí bền lâu trong lòng ngươi.” Đồng hồ cát được
ném vào bàn tay Rio, “Ngươi không có nhiều thời gian do dự thế đâu!”
Rio cắn răng gật đầu rồi phóng tới nơi
cao nhất kia.
Vendelison ngẩng đầu dõi theo. Cả đời
ông chưa từng nhìn theo một hậu bối, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối
cùng.
Ariel của cha, đây là chuyện cuối cùng
cha có thể làm cho con.
[1] Giải
thích một chút: Thứu long không thể đập nát cung điện này được, vì khi cung
điện hóa lỏng thì Thứu Long liền xuyên thẳng qua, mà mục đích của Rio là lao
tới tầng cao nhất, nên vạn nhất mà Pampas hóa lỏng trần nhà thì chỉ càng giúp
Rio dễ dàng tiến tới mà thôi. Mình sợ có ai không hiểu nên giải thích chút
chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét