Bỏ một bọc cỏ dùng để nuôi gia súc
vào kho, Giới Nghi thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Y đã ở mục trường của
Vân Thiên Nghị vài ngày và cũng dần thích ứng với sinh hoạt thực sự ở nơi này rồi.
Ngay cả Thiên Nghị cũng khen y khỏe mạnh dẻo dai, không giống bề ngoài chút nào.
So với cuộc sống ở Giang Nam thì mỗi
ngày ở đây đều không dễ dàng. Với bất cứ ai cũng vậy thôi, để có thể tồn tại được chính là sự
thách thức lớn nhất. Giới Nghi đã dần hiểu ra nguyên nhân mà trước đây Thiên Dương
cố đuổi y đi bằng được. Thành thật mà nói, tiểu thư thực sự không hợp với
loại cuộc sống khô khan muôn đời không đổi này.
Vốn y còn lo lỡ như đụng phải Thiên
Dương thì không biết phải làm sao, nhỡ làm hắn bực mình thì nguy rồi. Nhưng đợi mấy ngày sau cũng không
gặp được mấy người thì y mới biết quan ngoại bao la bát ngát như thế, muốn
có cơ hội chạm mặt Thiên Dương căn bản còn hiếm hơn những gì y tưởng tượng.
Ngẫm lại, Giới Nghi cũng lấy
làm may mắn, nhưng phần nhiều là nỗi thất vọng không biết sao lại chất đầy
trong lòng. Mặc dù y muốn quên đi cái đêm ngập tràn cảm xúc đó, nhưng chẳng hiểu
sao lại càng không thể dứt bỏ hình ảnh ấy trong đầu được. Cũng như lúc này đây,
chỉ cần được thư thả một chút, y lại nghĩ tới Thiên Dương... và cái đêm không
thể khống chế được đó.
Trong nỗi lòng mờ ảo, Giới Nghi cũng
biết rằng Thiên Dương đã chiếm được một vị trí đặc biệt trong trái tim mình, chỉ
là, cho tới bây giờ, y cũng không nguyện tìm hiểu xem, 'sự đặc biệt' đó có bao
nhiêu?
Không, có lẽ chỉ là y ảo tưởng thôi,
có lẽ vì phụ mẫu mất sớm, không nơi nương tựa, không có chốn ấm áp nào chở che,
y đã cô đơn lâu lắm mới có thể tìm được một sự quan tâm vô tư, một dòng nước ấm
áp tưởng như đã mất đi từ lâu.
Chắc chắn là thế rồi! Giới Nghi tự
an ủi mình, nếu không thì làm sao y đối mặt được với việc mình có thể đã yêu
một nam nhân? Nhất là khi nam nhân đó bị y lừa nên mới quan tâm và bao bọc y như
vậy.
Không thể cứ nhớ mãi đến Thiên Dương
được, không thể nhớ đến những lúc hắn dịu dàng, không thể ỷ lại hắn nữa. Từ
cái ngày y bước đi, hai người đã không còn gì vướng bận. Trái tim chợt thắt
lại, cũng chỉ vì sợ hãi sau này phải cô đơn mà thôi. Nhưng y không thể sợ được,
vì về sau này nhất định còn nhiều phải chịu nhiều lạnh lẽo lẻ loi hơn thế.
Từ hôm nay, y phải tự lực cánh
sinh.
"Giới Nghi."
Vân Thiên Nghị cưỡi ngựa từ xa đến trước mặt Giới Nghi rồi linh hoạt xoay người xuống ngựa, thân thủ
nhanh nhẹn đó khiến Giới Nghi ca ngợi không thôi.
Dường như ở quan ngoại, nam nhân ai nấy
đều thông thạo việc cưỡi ngựa thì phải! Giới Nghi âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó,
y nhất định cũng sẽ có được thân thủ giỏi như vậy.
"Vân đại ca!" Thiên Nghị
hơn y mười tuổi, Giới Nghi cũng không dám gọi thẳng tên, vậy nên liền thêm vào
hai tiếng đại ca.
"Giới Nghi!" Giọng nói của
Thiên Nghị mang theo sự nóng vội, "Đệ nói thật đi, có phải đệ lừa ta chuyện
Lăng Sương để đệ đi gả thay không?"
"Sao đệ lại lừa huynh được chứ?"
Giới Nghi tròn mắt không hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Aiz!" Thiên Nghị đứng dậy đi vài bước,
"Ta cũng tin rằng đệ sẽ không gạt ta, nhưng mà... Aiz, rốt cuộc là chuyện
gì cơ chứ?"
"Cuối cùng là làm sao?"
Thiên Nghị dừng bước chân, nhìn thẳng
Giới Nghi mà nói rằng, "Lăng Sương xuất hiện rồi, chính là tiểu thư Lăng Sương
bỏ phu quân theo tình lang đó."
"Cái gì?" Giới Nghi kinh
hồn.
"Đừng không tin." Thiên
Nghị tức giận nói, "Không chỉ như thế, ba ngày nữa, ả sẽ cùng Thiên Dương
bái đường thành thân."
"Vậy... sao?" Giới Nghi đau
lòng xót xa tưởng như trái tim đã bị mất một phần vậy.
Phải thành hôn sao? Đúng thế! Hai
người họ, một người là thiếu chủ của mục trường, thần thái rực rỡ phóng khoáng, một
người là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chính là trời sinh
một đôi. Y vĩnh viễn sẽ không bao giờ chạm được đến vị trí của họ.
Nỗi đau như gào xé đó bỗng khiến y
hiểu được rõ tình cảm của mình với Thiên Dương. Y sẽ không bao giờ còn tự dối mình bảo
rằng chỉ là ỷ lại nữa. Nhưng rồi sao đây? Nếu trời cao có chút xót thương cho y
thì sẽ không vào đúng lúc y vĩnh viễn mất đi Thiên Dương mới cho y biết Thiên Dương
quan trọng với y đến nhường nào.
Có đôi khi, nửa đêm len lén chờ hắn
ngủ say, trộm nhìn gương mặt rạng ngời như ánh mặt trời của ấy, khẩn cầu trời
cao cho mình được vĩnh viễn ở lại nơi này, ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng hôm nay...
Cái đêm tràn ngập tình cảm triền
miên đó, có lẽ chỉ còn có thể trở thành hồi ức vĩnh hằng được thôi, bởi vì... Thiên
Dương đã sắp thành thân rồi!
"Chỉ vậy thôi? Một câu 'vậy
sao'?" Thiên Nghị bất mãn nói, "Đệ không đi ngăn cản bọn họ với ta
sao?"
Thoáng chốc, Giới Nghi gần như cho
rằng Thiên Nghị đã nhìn thấu tâm can mình rồi.
"Vì... Vì sao phải ngăn cản
chứ?" Y lắp bắp hỏi.
Thiên Nghị ngạc nhiên nhìn y,
"Đệ điên rồi sao? Không ngăn lại sao được! Đệ đã quên chuyện Lăng Sương chạy
trốn với người khác rồi ư? Lòng ả đã sớm có người ta, ai biết thân thể có còn
trinh bạch hay không?"
Một câu nói huỵch toẹt như thế khiến mặt
Giới Nghi như bị thiêu cháy vậy.
"Đệ đỏ mặt cái khỉ gì? Đâu phải
nói đệ đâu." Thiên Nghị tức giận nói. Nhưng nhìn Giới Nghi đỏ mặt cũng hay
hay.
"Tiểu thư..." Giới Nghi
chần chờ, không biết có nên nói hay không.
Nếu y nhớ không nhầm thì tiểu thư
từng nói đã có cốt nhục của Tiêu công tử rồi, vậy nên y mới chịu gả thay để hai
người hữu tình đó có thể thành thân thuộc. Nhưng mà... giờ tiểu thư lại xuất hiện,
còn muốn gả cho Thiên Dương... làm cho nhất thời, y không biết lúc đó tiểu thư
nói có bao nhiêu phần là thực.
Hay là, chuyện mang thai cũng giống
như sợi dây ngọc trai kia, chỉ là để lừa y thôi cũng nên!
"Ta thấy Thiên Dương cũng không
tình nguyện lấy ả đâu, đệ giúp một tay vạch trần Lăng Sương đi, để bá phụ hết
hy vọng!"
"Vậy... Không hay lắm đâu."
Y không muốn làm kỳ đà cản mũi. Nếu
tiểu thư đã chịu quay lại thì chắc là đã rơi vào đường cùng rồi, nên mới đến nơi quan
ngoại mà bản thân mình ghét nhất. Cảm giác không còn lựa chọn nào khác đó, y biết
rất rõ. Vậy thì làm sao y có thể để tiểu thư cũng khổ sở như vậy?
Huống chi, nếu Thiên Dương thực lòng
không muốn cưới, ai có thể ép được hắn đây? Bộ dạng Thiên Dương bày ra lúc y mới tới, giờ đã có chỗ mà dùng rồi!
"Có gì không tốt." Thiên
Dương không đồng tình, trong lòng gã cũng đã tự có chủ trương.
Lỡ như Thiên Dương thực sự đón dâu thì kẻ tiếp theo bị đeo cùm chắc chắn là gã. Tuổi của gã còn nhiều hơn cả Thiên
Dương, làm sao chạy cho nổi?
"Giờ đệ theo ta tới mục trường
của Vân gia, nói hết đầu đuôi cho bá phụ nghe, vậy thì bá phụ sẽ không bức Thiên
Dương nữa."
"Để ngày mai đi!" Giới
Nghi lùi một chút, tránh khỏi tầm tay của gã, "Giờ trời đã tối rồi,
huynh... Huynh còn chưa ăn cơm mà!"
"Đúng thế." Thiên Nghị sờ
sờ cái bụng đang kêu vang vì đói.
Lúc đầu nhận Giới Nghi về, gã còn
không biết y giỏi trù nghệ như vậy, làm món nào món nấy đều ngon không kể xiết,
khiến cho gã cứ đúng giờ đúng chỗ lại tự động xuất hiện trước bàn ăn.
"Đệ đã chuẩn bị xong cả chưa?"
Nhìn vẻ mặt háu đói của gã, Giới
Nghi không nhịn được cười.
"Sớm đã xong rồi, chỉ chờ
huynh trở về thôi."
"Vất vả cho đệ rồi!"
Không chỉ giúp gã chỉnh lý gia sự,
chuẩn bị ba bữa cơm, ngay cả việc ở mục trường cũng cố gắng hết sức. Nhận Giới
Nghi quả thực quá có lời.
"Đệ cũng không cần cố quá, ta
nhận đệ đâu phải để đệ lao lực mà chết đâu."
"Đệ không mệt mà." Giới
Nghi cười cười. Mệt một chút thì đến tối y mới có thể ngủ được, sẽ không nghĩ đến
những chuyện không nên nghĩ.
Chẳng hiểu sao, trông thấy nụ cười
của Giới Nghi lại khiến Thiên Nghị khó chịu như vậy. Có một số việc Giới Nghi
luôn để trong lòng, gã cũng không giúp được. Mỗi lần thấy y miễn cưỡng cười nói,
gã lại buồn bã.
Người có tâm địa thiện lương, luôn
luôn cố gắng nỗ lực như Giới Nghi thì nên được hạnh phúc đầy đủ mới đúng. Thế
nhưng hết lần này tới lần khác, trời xanh lại không thương. Aiz! Nếu gã có thể cho
Giới Nghi hạnh phúc mà y hằng ao ước thì tốt rồi, nhưng hạnh phúc phải do chính
mình tìm lấy, người khác không thể làm thay được!
---------------------
Phần sau sẽ được post tiếp vào bài này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét