Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 11


“Chẳng lẽ cậu thấy ở cạnh tôi quá nguy hiểm nên muốn tự đi một mình sao?” khuôn mặt Phyllis hiện ra dưới bóng cây, hoàn mỹ như vầng trăng sáng.

“Ha ha…” Rio sờ sờ cái mũi, “Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi, dù sao thì tôi cũng không cố ý gặp anh mà.”


“Trên đời này không có nhiều chuyện ‘trùng hợp’ như thế đâu!” Nụ cười của Phyllis vẫn thâm trầm như trước.

“A…?” Rio cười cười, khẽ nhướn mi ra bộ tìm tòi.

“Biết đâu tất cả đều là ‘định mệnh’!”

“Ha ha… tôi còn tưởng khoảng thời gian hơn một ngàn năm đã bào mòn sự lãng mạn của anh rồi chứ!”

“Không sai!” Phyllis khẽ cúi mặt, “Khoảng thời gian trước kia… không có gì tốt đẹp… kể cả hồi ức.”

Rio nhìn Phyllis đang đứng trước mặt mình lúc này, hơi thở sầu muộn chậm rãi lan toả. Cậu bỗng cảm thấy trái tim mình thoáng nặng trĩu, tựa như đi giữa hai dãy băng mùa đông – nhìn từ xa thì trong sạch thuần khiết, thế nhưng khi vừa định chạm đến thì những đầu ngón tay lại đau đớn trước cái lạnh thấu xương.

“Xin lỗi!” Phyliss khẽ nghiêng người, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Rio, “Thỉnh thoảng tôi hay suy nghĩ vẩn vơ thế đấy, đó cũng là một cách tốt để giết thời gian mà.”

Rio thu hồi suy nghĩ của mình, hướng phía đối phương mỉm cười.

“Được rồi, hôm nay Isas không tới Hợp tác khóa sao?”

“Ừ! Tôi không sao, hắn không tới tôi lại càng thoải mái!”

“Như vậy không được! Nếu như cậu ta vẫn không đến học, người cộng sự cũng sẽ vì thế mà không lấy được học phần.” Phyllis dừng chân, nghiêm mặt nói.

“Không phải chứ! Còn bắt tôi bị liên lụy nữa sao?” Rio nhíu mày.

“Đi nói chuyện với Isas đi, cậu ấy cũng không xấu như cậu tưởng đâu.”

“Tôi nghĩ anh phải nói là hắn ta so với tưởng tượng của tôi còn kinh khủng hơn chứ!” Rio thầm thở dài.

“Rio, rất nhiều lúc biểu hiện của một người không thực sự giống với nội tâm. Đừng để bản thân bị ý nghĩ chi phối.” Phyllis nghiêng mặt, trong ánh mắt nhẹ nhàng hiện lên sự cưng chiều như đang nhìn một đứa trẻ.

Không sai, bản thân mình đối với anh ta chỉ là một đứa nhóc thôi, ngay cả em bé sơ sinh cũng không bằng nữa là.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ… thử khuyên hắn tới trường…” Rio gãi đầu, cố gắng đáp lại.

“Được rồi, tôi nghĩ đã đến nơi cậu muốn tới.”

“A?” Rio lúc này mới phát hiện hai người đang đứng trước phòng ngủ của Quincy. Phyllis nhẹ nhàng phất tay áo, hoà vào bóng đêm rời đi, còn lại Rio vẫn đang ngơ ngác nhìn theo hình bóng anh cho đến khi tan biến.

Buổi tối, cùng Quincy nằm chung một giường, Rio đột nhiên hỏi, “Em nói xem, anh ấy không phải cố tình tới tiễn anh đấy chứ?”

“Ai? Cố ý cái gì?” Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi kia khiến Quincy như lạc trong sương mù.

“Không có gì, ngủ đi!” Rio đè đè cái gối xuống.

Đúng thế, người kia là Phyllis, là thành viên trong gia tộc cực kỳ nổi tiếng của Huyết tộc kia mà, làm sao lại đặc biệt lo lắng cho một Nhật tộc nhân mà ban đêm còn chạy tới đây chứ? Có điều… Phyllis nói rất đúng, mình vẫn phải tới nói chuyện với Knight Derwent. Mình không thể nào cứ mãi giả vờ được, bước đầu tiên chính là tốt nghiệp được ở cái học viện này. Dù cho tự bản thân mình không hoà hợp với Knight Derwent nhưng đó không phải là lý do để mình trốn tránh hắn.

Nghĩ đến đây, Rio bỗng cảm thấy tâm tư thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ dần dần chìm vào giấc mộng.
Hôm sau là ngày nghỉ hiếm có, Quincy nhìn Rio mới sáng sớm đã thu xếp quần áo, không kìm được mà hỏi, “Anh Rio, anh muốn đi làm chuyện gì à?”

“Đi làm một chuyện vô cùng khó khăn!” Rio quay đầu cười cười.

“Chuyện gì? Đừng nói với em là anh muốn đi tìm hung thủ giết chết Ngài Maku nhé?” Bộ dạng Quincy nghiêng đầu trên giường rất có phong thái của một con gấu nhỏ đang ngồi đăm chiêu.

“Anh chỉ muốn đi tìm Knight Derwent nói chuyện thôi, dù sao thì không thể vì hắn mà mất học phần của Hợp tác khóa lần này được…”

“Sao? Knight Derwent?” Quincy nhảy bổ xuống sờ sờ cái trán của Rio, “Anh không phải là bị ốm rồi đấy chứ?”

“Đâu có đâu!” Rio buồn cười túm lấy tay Quincy, “Em thấy anh sợ Knight Derwent sao?”

“Không có, nhưng mà…”

“Nếu đã không sợ hắn thì vì sao lại phải chạy trốn?” Rio nghiêm mặt nói, “Nếu như anh cố gắng mà Knight Derwent vẫn không muốn tới Hợp tác khoá, vậy thì rõ ràng hắn là một kẻ không có trách nhiệm.” Với lại, hắn đích thực không khác gì với suy nghĩ của cậu – quá kinh khủng.

Quincy còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Rio chỉ nhìn cậu ta lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói, “Được rồi mà, em hãy ở đây chờ anh về! Nếu không lát nữa anh sẽ kéo em đi rồi nói xấu Knight Derwent thật to trước mặt hắn!”

Vì sự kiện của Ngài Maku mà khuôn viên trường ngày cuối tuần mất đi sự sôi nổi, chỉ có tiếng nước đổ từ không trung là vẫn rõ ràng như trước. Rio phóng xuất Phi Hành thú hướng về phía Thư viện Trung ương. Knight Derwent là Huyết tộc cấp hai, hắn hẳn là đang ở khu vực trung tâm.

Rio có chút chán nản khi bản thân lại quên hỏi phòng của Knight Derwent, mà thỉnh thoảng lướt qua các Huyết nhân thì họ đều làm một bộ nhìn không chớp mắt, thật sự là coi mình chẳng khác nào không khí. Rio thở dài, thầm nghĩ cùng lắm là bản thân đá bay cửa từng phòng một cho đến khi tới được chỗ của tên tự đại cuồng kia mới thôi.

Không biết có phải vận khí của Rio quá tốt hay không mà cánh cửa đầu tiên cậu đá ra lại là phòng của Liszt.

Người kia rất sẵn lòng nói ra số phòng của Knight Derwent, còn nhiệt tình bảo nếu Rio có thể chờ thêm một lát nữa thì sau khi anh ta nói chuyện xong với thầy giáo sẽ đi với cậu. Dù sao thì người bạn già của anh cũng đâu có nói nhiều đâu.

“Vậy, hai người nói bao giờ thì xong?” Rio hỏi.

“À… Đến khoảng sáng mai chăng?”

Cái đáp án này khiến cho khoé miệng của Rio thiếu chút co giật. Đúng thế, cậu đã quên thời gian của Huyết tộc là vô tận… Bọn họ có rất nhiều thì giờ để lãng phí mà.

“Thôi! Tôi tự đi là được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện của tôi với hắn! Đến lúc đó mà anh và người bạn già bị kẹt ở giữa thì không hay lắm đâu.” Rio khéo léo từ chối.

Liszt tựa hồ cũng hiểu ý tứ của cậu, “Được rồi! Nhưng mà nếu nói chuyện không suôn sẻ thì báo cho tôi, biết đâu tôi có thể giúp được một chút.”

Rio cám ơn Liszt xong liền dọc theo lan can được chạm khắc hoa văn mà đi tới phía trước. Không biết có phải vì ở giữa không trung hay không mà gió có phần mạnh hơn, thổi tung mái tóc Rio khiến nó bay loạn trước mắt.

Đứng trước cửa phòng của Knight Derwent, Rio nuốt nước miếng điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị gõ cửa, đương nhiên cũng thủ sẵn trong đầu tư tưởng bị cự tuyệt. Tay vừa đưa tới, đột nhiên Rio phát hiện trên hoa văn bằng gỗ ở cửa dường như có thứ chất lỏng nào đó thấm vào. Nhìn kỹ… thì ra là máu!

Rio kinh hãi, ngay lúc định la lên thì bỗng dưng cánh cửa hé mở. Trực giác nói cho cậu biết không nên cứ như thế mà đi vào, nhưng không hiểu sao bản thân lại muốn nhìn cho kỳ được. Một chân vừa bước vào trong, Rio liền cảm giác được dường như có thứ gì đó quấn vào mắt cá chân rồi lôi mình đi. Cánh cửa phía sau lại lặng lẽ đóng lại.

Tuy nhiên, điều khiến Rio sửng sốt nhất chính là trước mặt cậu lúc này, Knight Derwent đang bị một cái bóng màu đen quấn quanh cổ nhấc lên khỏi mặt đất. Lồng ngực bị xuyên thủng, máu nhỏ xuống thấm ướt chiếc áo đang mặc, dọc theo ống quần có tiếng từng giọt chất lỏng rơi rơi — chứng tỏ vết máu mà Rio nhìn thấy trên cánh cửa vừa rồi là của Knight Derwent.

Nhưng năng lực của hắn là ‘cự tuyệt’ mà, làm sao có thể có người khiến hắn bị thương đến mức này?! Lại còn cái bóng có thể tự do di chuyển kia…

“Ta còn tưởng là con kiến nào chứ, thì ra là kẻ si mê ngươi nhất a, Knight Derwent!”

Rio nhìn theo tiếng âm thanh phát ra, trông thấy nơi rèm cửa mềm mại có một Huyết nhân mang kim sắc đang nhàn nhã ngồi, dáng cười mang vài phần lơ đãng. Quan trọng nhất, hắn đang mặc hắc bào!

“Ngươi là… Người của Nguyên lão viện?” Trái tim Rio lập tức muốn rớt ra ngoài.

“Đúng thế!” Đáp án của đối phương vừa vang lên trong nháy mắt, Rio đã trông thấy cái bóng dưới chân hắn đang kéo dài ra quấn chặt cổ Knight Derwent, hơn nữa càng lúc càng xiết chặt. Hai tay Knight Derwent bóp chặt cái bóng kia nhưng không sao phản kháng được.

“Là ngươi đã giết Maku—” Bỗng nhiên Rio nhớ tới lời Ariel từng nói, giết chết Maku chỉ có thể là người trong Nguyên lão viện!

“Ừ, ta nên giải đáp cho ngươi, đúng chứ?” Điệu bộ tươi cười của tên Huyết nhân kia khiến cho Rio cảm thấy tứ phía đầy rẫy nguy cơ, có lẽ hôm nay bản thân cậu không thể nào lành lặn trở ra rồi. Nhìn Knight Derwent đang dần kiệt sức, không biết hắn còn có thể cầm cự được bao lâu.

 Có lẽ phải liều mạng một phen thôi!
Ta có thể rất nhanh! Nhanh hơn bất kì kẻ nào khác!

Speed dùng tốc độ mà mắt thường không sao nhìn thấy được nhắm thẳng vào tên Huyết nhân. Dường như đối phương không đoán trước được Rio lại tấn công bất chợt với tốc độ tuyệt không thua kém Huyết tộc như thế, chỉ có thể vội vàng nghiêng người né tránh. Cái bóng quấn quanh cổ Knight Derwent thoáng lỏng ra, Knight Derwent dùng hết sức giãy giụa, cuối cùng thì cũng rơi xuống dưới.

Rio phóng xuất Phi Hành thú, nắm chặt lấy Knight Derwent rồi vọt ra ngoài cửa sổ.

Thế nhưng vừa tới bệ cửa, cổ Rio đã bị cái bóng của đối phương lao tới quấn chặt, đột ngột lôi về khiến cậu cảm thấy bản thân mình cách cái chết chẳng còn bao xa.

Không thể bỏ cuộc được! 

Một tay Rio kịch liệt chống lại cái bóng đang bóp nghẹt ở cổ, tay kia giữ chặt Knight Derwent còn đang ở cửa sổ phía bên ngoài. 

Nếu như buông tay, hắn nhất định sẽ ngã chết!

“Thằng nhóc ngu ngốc, nếu ngươi buông Knight Derwent ra thì mới còn có cơ chạy thoát được đấy!” Chủ nhân của giọng nói đó đang chậm rãi tới gần, thanh âm mang theo sự thương hại giả dối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét