Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 10


Không biết bao nhiêu lần Rio thân mật kiss tới kiss lui cái mặt bàn, tiết học cuối cùng cũng kết thúc.

Quincy hưng phấn mang hộp điểm tâm đến mời Liszt nếm thử. Liszt không nói lời nào, nhìn về phía Rio cười cười khiến khuôn mặt Quincy lập tức đỏ ửng như táo chín, mặc dù ở thế giới này không có thứ gì gọi là ‘táo’ cả.


“Cái này… Anh Rio, anh cũng nếm thử nhé, điểm tâm ba sai người mang đến cho em đấy!” Quincy dường như rất áy náy vì đã quên mất Rio, khi nói chuyện lại nghiêng nghiêng cái đầu quả thật nhìn rất đáng yêu.

“A, thì ra là ba em tới hả, vậy thì mấy món này nhất định là rất quý rồi~” Rio lộ ra vẻ chế nhạo, “Anh chỉ dám ăn một miếng nho nhỏ thôi, còn lại thì em với đại nhân Liszt yêu dấu chậm rãi mà chia nhau nha~”

Quả nhiên khuôn mặt Quincy chẳng mấy chốc mà bốc hết hơi nước.

“Ơ… tôi có thể ngồi ở đây không?” Âm thanh dịu dàng vang lên phía sau Rio. Quay đầu, cậu trông thấy một cô gái với mái tóc nâu và làn da hơi tái.

Rio ngẩn người, lộ ra một nụ cười thân thiện, “Đương nhiên là được rồi, nhưng mà cậu không phải ngồi cùng với cộng sự của mình sao?”

“Cộng sự của tôi…” Vẻ mặt cô gái hiện lên vài phần bất đắc dĩ, “Đâu có ai muốn làm cộng sự của tôi!”

“Sao thế?” Rio nhíu nhíu mày, kéo chiếc ghế bên cạnh ra mời cô gái đó ngồi.

“Tôi là Ariel Della, học sinh năm nhất. Nhưng do thân thể không tốt, vắng mặt nhiều buổi… cho nên năng lực thao túng linh thú rất yếu…”

“Chuyện đó cũng không có cách nào khác mà!” Quincy bên cạnh tỏ vẻ hiểu biết, “Không phải chị bị cộng sự bắt nạt chứ?”

“Đâu, đâu có!” Ariel vội vàng phủ nhận, “Chỉ là cộng sự của tôi chưa tới mà thôi!”

Lúc này Liszt mới quay đầu hỏi, “Cộng sự của cô là Melany?”

“A…đúng thế! Làm sao Ngài biết?”

“Chuyện này cũng không có gì khó hiểu đâu. Không phải vì cô không xuất sắc mà Melany không tới. Cô ấy chỉ thích ở cùng với… Isas thôi. Cho nên nếu Isas không tới thì Melany cũng…” Liszt cười cười giải thích

“Thì ra là thế, tôi còn tưởng vì tôi yếu quá nên đại nhân Melany không vui!” Ariel khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu đã như thế, cậu cùng đi học với tôi đi!” Rio nhún vai, “Đúng lúc cộng sự của tôi xem ra cũng không tới.”

Có Ariel ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện phiếm, Rio cảm thấy tiết học cũng không còn buồn chán như mọi khi.

Khi tiếng chuông hết giờ vang lên cũng là lúc dạ dày của Rio đúng giờ mà kêu òng ọc khiến Ariel thích thú cười khanh khách. Mọi người cùng nhau đi ăn, chỉ có Liszt phải tham gia cuộc họp của Nguyên lão viện nên đành phải đi trước.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới nhà ăn. Bỗng nhiên một câu châm chọc thốt lên phá vỡ bầu không khí ôn hòa.

“Ai yo, Rio, không ngờ các người lại đi cùng với nhau! Thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”

Rio quay đầu lại, thấy đám Mars đang ngồi. Tuy nhiên kẻ lên tiếng hạnh họe không phải hắn mà là tên thiếu niên tóc đen ngồi gần.

“Ha ha…” Rio cười cười, ánh mắt đảo sang Mars đang ngồi chính giữa, “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, những lời này không sai chút nào. Không thì cái loại ăn no phè phỡn khắp nơi tìm rơm rạ như các người làm sao lại ở cùng một chỗ chứ?”

Tên thiếu niên tóc đen sắc mặt cứng đờ rồi lại như muốn xông tới làm loạn, nhưng Mars ở bên lại kéo hắn lại, “Thôi đi, không cần cùng loại người đó so đo!”

Rio nhíu mày, nâng cao giọng nói, “Đúng thế, làm sao có thể so đo với người điên chứ!”

“Cái gì —— Mày nói ai điên!” Tên thiếu niên tóc đen lập tức phóng ra một linh thú, hình dáng thoạt nhìn có thể doạ người ta nhưng khi Rio phóng xuất Speed xuyên thủng thân thể linh thú kia, mọi người còn chưa rõ chuyện gì thì cái quần của tên tóc đen đã rơi xuống. Hắn quẫn bách dùng tay giữ lại, trừng trừng nhìn Rio. Mars bất đắc dĩ đành lấy tay che mắt.

Lúc này trong đám người thình lình phát tiếng kinh hô. Tất cả nhìn về hướng mái nhà Thư viện Trung ương,  trên đỉnh toà kiến trúc đảo ngược đó xuất hiện một người mặc hắc bào rách tan hoang đang đung đưa trong gió.

“A———” Có người kêu lên sợ hãi.

Những học sinh định đi ăn đều chạy tới ngẩng đầu như muốn xác nhận hình ảnh trước mắt là thực hay ảo.

“Hình như là…” Quincy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Là ai thế?” Rio nhíu nhíu mày, nhớ lại lời Liby từng nói với mình rằng thế lực của Rừng Già Sâu Thẳm đã có thể thâm nhập vào học viện.

“Chính là một trong những nguyên lão của Nguyên lão viện, Ngài Maku Bernard…” Ariel lẩm bẩm nói.

Trưởng lão của Nguyên lão viện? Rio không khỏi kinh ngạc. Người có thể trở thành trưởng lão của Nguyên lão viện thì năng lực hẳn là bất phàm nhưng lại bị âm thầm giết chết, còn treo ở nơi mà tất cả mọi người đều dễ chú ý nhất?

Không bao lâu sau, giáo viên cao cấp lập tức đến giải tán đám học sinh, nhưng nỗi lo sợ vô hình vẫn khuếch tán trong lòng họ. Tiếng người cười nói mới lúc trước giờ đã trở nên âm trầm, tất cả đều nhỏ giọng bàn bạc về cái chết của trưởng lão Maku.

Quả nhiên, học viện rất nhanh đã phát thông báo tới tay từng học sinh, yêu cầu mọi người phải tự lo cho sự an toàn của bản thân, gặp phải tình huống khả nghi phải báo cáo cho nhà trường nhưng chương trình học thì vẫn như cũ. Nguyên lão viện mong học sinh không nên quá lo lắng, họ sẽ mau chóng tìm ra hung thủ để khôi phục sự bình yên cho ngôi trường.

“E rằng không dễ dàng vậy đâu… Trường của chúng ta tuy rất đông người nhưng sở hữu năng lực giết chết được Ngài Maku thì chỉ có thể là người trong Nguyên lão viện!” Ariel nhỏ giọng nói.

Rio nhíu mày. Cậu vốn cho rằng đối phương chỉ ám sát những Huyết tộc nhân như Knight Derwent thôi, chứ không nghĩ ngay cả Nguyên lão viện cũng bị dính vào.

“Bao giờ Đại nhân Manrci Embers mới trở về đây… Nếu như là Ngài ấy thì sẽ rất nhanh tìm được hung thủ!” Quincy thở dài.

“Manrci?” Rio nhớ đến lúc Knight Derwent khống chế Môn đồ trong người Liszt để giao cho Nguyên lão viện, đối phương cũng từng nhắc tới cái tên này.

“Em biết, anh quên Ngài Manrci là ai rồi!” Quincy mấp máy, “Ngài ấy là trưởng lão trong Nhân Ngư tộc, năm nay đã hơn 530 tuổi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thanh xuân. Năng lực của Ngài ấy là ‘chân thế’, có thể nhìn thấy tất cả sự thật của thế gian này. Nếu như là Ngài ấy thì chỉ cần tiếp xúc với sự vật  là có thể biết được chuyện xảy ra trước kia.”

“Là thế sao?” Rio gật đầu, Nhân Ngư hơn năm trăm tuổi cũng coi là đã già rồi.

“Nhưng mà… Anh Rio…” Quincy khổ sở nói.

“Sao thế?” Rio khó hiểu nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Quincy.

“Ôi, Rio~ nhìn Quincy là biết cậu nhóc sợ mà!” Ariel ở một bên nhỏ giọng đáp hộ.

“Được rồi, tối này anh sẽ qua ngủ chỗ em vậy!” Rio cưng chiều cười cười.

“Tuyệt thật, Quincy có người ở cùng!” Ariel ghen tị nói, “Nếu như Rio là con gái thì tốt, bên cạnh tôi cũng sẽ có một người!”

Rio cười khổ lắc đầu, “Mấy người chỉ khéo lo. Tin tôi đi, ba chúng ta không đáng để người ta giết đâu!”

Đêm đó, Rio thu thập vật dụng hàng ngày rồi đến phòng ngủ của Quincy.

Liby buồn chán nhìn Rio, “Đi ra ngoài như thế Ngài không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Hiện tại có rất nhiều học sinh đang tự học ở Thư viện mà?”

“Ta nghĩ chưa chắc đâu, vì ai cũng mang lòng bất an, sợ rằng Thư viện cũng quạnh quẽ!”

Rio không đáp. Cậu biết Liby nói đúng nhưng không thể không đáp ứng Quincy được. “Nếu ta là Knight Derwent thì mới có lý do để sợ chứ, còn Rio Rozadol thì không cần đâu.” Nói xong liền mang theo vài thứ lặt vặt rồi đóng cửa lại.

Đi trên hành lang nhỏ của dãy phòng ngủ, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mang một cảm giác lạnh lẽo lạ thường. Liby nói không sai, khuôn viên trường so với bình thường yên tĩnh hơn rất nhiều, những cặp đôi thích tâm tình vào ban đêm cũng không thấy đâu nữa.

Những cái bóng đan xen dưới ánh trăng vô hình làm tăng thêm sự quỷ dị vào bầu không khí, mang cho người ta  cảm giác một chuyện gì đó sắp sửa diễn ra.

“Tôi nghĩ thầy của cậu hẳn phải nói cho cậu biết, hiện tại ban đêm rất nguy hiểm!”

Thân ảnh cao ráo ưu nhã bước ra từ bóng tối, Rio tựa hồ không cần trông thấy khuôn mặt cũng biết người đó là ai.

“Tôi tin rằng tình trạng của anh còn nguy hiểm hơn tôi rất nhiều. Dù sao thì so với tôi, anh càng dễ dàng trở thành mục tiêu công kích hơn mà —— Phyllis.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét