Đang lúc Rio vẫn còn chưa biết Liby
biến đi chỗ nào, bất chợt một thân ảnh không lớn hơn Speed là bao bổ nhào từ
trên trần nhà xuống đầu cậu. Rio kinh hãi, nhưng rồi giống như trong mơ, cơ thể
cậu và Phyllis lại di chuyển tức thời đến cửa.
Kẻ kia còn chưa đứng vững sau khi rơi
xuống mặt đất thì đột nhiên nền nhà chấn động như muốn nứt ra. Thì ra người mà
khi nãy vẫn còn ngồi bên bệ cửa sổ – Knight Derwent cũng đã mau lẹ dùng bàn tay
mình đâm thẳng qua thân ảnh đó.
Thân thể Liby vừa ổn định lại thì đã
biến hóa thành một thứ năng lượng cường đại tập kích thẳng về phía Knight
Derwent đang đứng trước mặt. Thế nhưng đối phương vẫn không lùi bước, mặc dù có
một chút kinh động nhưng Rio vẫn nhận ra trên khoé môi hắn đang mang theo nụ cười
đầy xem thường.
Sức mạnh của Liby bị ngăn lại trước
Knight Derwent. Rio nghiêng mặt theo dõi. Trong vùng không gian phản chiếu sắc
xanh lam của tấm kính, Liby bị tất cả sức mạnh của mình bắn ngược trở lại đúng
theo hướng ban đầu, xuyên thủng bức tường phòng ngủ.
“Muốn trốn à?” Phyllis nhẹ giọng. Một
cánh tay của anh xuyên qua bức tường, gắt gao truy đuổi Liby ở phía bên kia.
Rio không kiềm được nỗi sợ
hãi, đây chính là năng lực của Phyllis sao? Cậu có thể cảm giác được
cơ bắp ở vai và cánh tay Phyllis chậm rãi siết chặt, bên tai là tiếng xương cốt
dùng sức…
Sau đó “rắc” một tiếng, ấn đường của
Phyllis khẽ nhíu lại.
“Giải quyết xong chưa?” Knight
Derwent đi tới bên Phyllis.
“Trốn rồi!” Phyllis đáp, “Chúng ta đã
quá coi thường nó.”
“Muốn đuổi theo không?”
“Không kịp đâu!”
Tiếp đó là một hồi trầm mặc.
“Vậy… Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra
thế?” Rio cuối cùng cũng tìm được cơ hội có thể mở miệng nói chuyện.
Knight Derwent lộ ra dáng cười như
nhìn vào một tên ngốc, “Sao? Ngay cả Liby là ai mà ngươi cũng không biết? Giờ học
của Nhật tộc ngươi cũng không chăm chỉ nghe sao?”
Rio ngăn chặn lửa giận đang bốc lên đầu,
“Tôi đương nhiên có chăm chỉ nghe bài, chỉ là sự tình trước kia tôi đều quên cả
rồi, không được sao?!”
Knight Derwent tựa hồ nhớ tới chuyện
gì đó, quay đầu đi không nói lời nào.
“Rio, còn nhớ rõ chuyện cậu hỏi tôi về
tinh linh dẫn đường không?” Phyllis lẳng lặng đi tới chỗ đối diện với Knight
Derwent, buồn cười nhìn hắn một cái.
“Nhớ, anh cũng nói là không phải chuyện
về linh thú nào anh cũng biết rõ còn gì?”
Nghe được câu trả lời của Rio, Knight
Derwent lại lần nữa không khỏi bật cười, “Nếu như trên đời này có chuyện
Phyllis không hiểu, vậy chắc chắn chẳng có kẻ nào hiểu được đâu!”
Rio nhíu mày, nghiêng mắt nhìn gương
mặt tĩnh mịch của Phyllis: “Vậy thì vì sao anh lại gạt tôi?”
“Tôi chỉ hoài nghi bên cạnh cậu có phải
có một linh thú cao cấp của Nhật nhân khác hay không thôi, nếu có thì mục đích
của nó là gì. Lúc trước mà tôi nói cho cậu biết thì khi cậu thấy Liby nhất định
sẽ lộ tẩy, đến khi đó dù tôi và Knight Derwent có lẳng lặng ở một bên quan sát,
đối phương cũng sẽ phát hiện.”
“Ra là vậy…” Rio hiểu được suy tính của
Phyllis, “Liby là do Mefile phái tới ư?”
“Chắc rồi!” Phyllis gật đầu, “Mefile
quy thuận Rừng Già Sâu Thẳm của Pampas, nhận được tuổi thọ bất diệt của Huyết tộc.
Bởi vì bà ta có thể sống lâu hơn một Nhật tộc bình thường, cho nên khả năng
thao túng và thuần phục linh thú cũng là năng lực mà một Nhật nhân bình thường
không thể sánh được. Linh thú khi trưởng thành đến cực hạn thì sẽ có được hình
thái giống như Liby này.
“Nói như thế, Liby và McCowen là một
phe?” Rio nhớ đến có phần kinh hãi, “Thế nhưng chính Liby đưa tôi đến thế giới
này…” Ý thức được chuyện gì đó, Rio lập tức im miệng, nhưng lời đã nói ra lại
không thể thu hồi.
Mà Knight Derwent và Phyllis cũng đã
chuyển ánh mắt về phía cậu ta.
Rio biết rõ mình không thể giấu giếm
được nữa, cậu cũng muốn giải thích rõ chuyện này: “Nói đúng ra… kỳ thật tôi
cũng không phải là Rio…”
“Vậy thì cậu là ai?” Knight Derwent
có vẻ nóng lòng muốn nghe Rio trình bày.
“Tôi vốn là người của thế giới khác,
một thế giới không có linh thú, cũng không có Huyết tộc và Nhân Ngư… Cuộc sống
rất đơn giản… Sau đó có một ngày, khi tôi đi thăm dò một cái quan tài thì bị dụng
cụ khoa học đập vào đầu hôn mê bất tỉnh… Có lẽ là đã chết rồi…”
“Cậu rốt cuộc là hôn mê bất tỉnh hay
đã chết? Rồi tại sao cậu lại đi thăm dò quan tài của người ta? Dụng cụ khoa học
là cái gì?” Knight Derwent nghe những từ ngữ khó hiểu mà sốt cả ruột.
Rio hung hăng trừng mắt, “Tại thế giới
kia, sau khi tôi chết thì nghe thấy âm thanh của Liby, nó đã đưa tôi tới thế giới
này! Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện bản thân mình đã biến thành Rio Rozadol rồi!”
Vẻ mặt Knight Derwent nhìn như đang
xem trò đùa, chỉ có Phyllis vẫn chăm chú lắng nghe, mỉm cười nhìn Rio.
“Thế nào? Anh không tin sao? Tôi cũng
không biết là như thế nào nữa!” Rio trông thấy Knight Derwent, bất chợt cảm thấy
khó chịu.
“Tôi tin cậu!” Cái tên lúc nào cũng tự
cao tự đại tuy là vẫn dùng ánh mắt không lịch sự lắm mà nhìn Rio, nhưng trong
giọng nói đã mang vài phần hòa nhã.
“Nguyên nhân cũng không phải điều trọng
yếu, thời gian sẽ cho ta đáp án tốt nhất.” Phyllis vẫn giữ nguyên dáng cười ôn
thuần, đầu ngón tay điểm nhẹ trên chóp mũi Rio, “Hiện tại vấn đề lớn nhất là
tên linh thú trốn thoát kia nhất định đang ẩn náu ở chỗ nào đó… không biết khi
nào sẽ trở lại.”
“Nó còn có thể trở lại sao?” Từ khi bắt
đầu cuộc sống ở đây, lúc nào Liby cũng ở bên cạnh Rio, đã quen với việc buổi tối
có nó bầu bạn. Thế nhưng làm sao ngờ được… tinh linh dẫn đường mình vẫn nghĩ là
thân thiết nhất đó lại là một kẻ mưu mô.
“Ừ… Đêm nay Knight Derwent ở lại chỗ
này với Rio, anh đi gặp Nguyên lão viện. Dù thế nào thì chuyện này cũng phải
nói rõ với mấy lão già sắp xuống mồ đó biết mới được, xem mấy lão ấy còn an bài
gì nữa không!”
Để
Knight Derwent ở với mình sao? Hắn ta không điên mới lạ! Rio dùng biểu cảm buồn cười
đánh giá Knight Derwent, chờ hắn xù lông.
“Được!” Hình ảnh trong ảo tưởng của
Rio không hiện ra, Knight Derwent chỉ dùng lời ngắn gọn nhất mà tiếp nhận sự an
bài của Phyllis. Thực sự rất bất thường!
Phyllis mỉm cười sờ đầu Rio, “Tối nay
nhiều chuyện xảy ra lắm, có Knight Derwent ở đây, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi!”
Rio đang mở miệng muốn nói gì thì
Phyllis đã xoay người đẩy cửa rời đi.
Trong đêm khuya, vô số ánh sao lấp
lánh ngoài cửa sổ và tiếng côn trùng kêu vang. Rio nằm trên giường lật qua lật
lại, căn bản là ngủ không được vì kẻ ngồi bên bệ cửa sổ kia chính là lão oan
gia của cậu – Knight Derwent! Hắn đang xoay cuốn sách về phía ánh trăng, tinh tế
lật xem.
“Làm sao thế? Ngủ không được sao?” Tiếng
nói của Knight Derwent bất ngờ vang lên mặc dù ánh mắt không rời khỏi mặt giấy.
“Nói thừa! Người anh ghét nhất trên đời
đang ở trong phòng anh, liệu anh có ngủ được không hả?” Rio cẩn thận lầm bầm.
“Chí ít thì cậu cũng không phải là
người tôi ghét nhất.” Thanh âm Knight Derwent hiếm khi ôn hoà như thế, Rio hoài
nghi không biết có phải vì đêm hôm khuya khoắt mà tiếng nói người ta cũng trở
nên mơ hồ hay không, “Thật sự nếu không ngủ được, chi bằng kiếm chuyện khác để
làm là được rồi.”
“Ví dụ như cái gì? ” Rio uể oải hỏi.
“Nói một chút về thế giới của cậu đi!”
Knight Derwent thấp giọng yêu cầu.
“Anh sẽ chẳng có hứng thú với nơi chỉ
toàn Nhật tộc kia đâu.”
“Sao lại không chứ, thế giới như vậy
rất hạnh phúc.” Đôi chân thon dài của Knight Derwent gập lại, tùy ý đặt cuốn
sách lên trên rồi lại dựa đầu vào đó. Rio khẽ liếc mắt một cái, lại bị hình
dáng ấy thâu tóm không sao dứt ra được.
“Bởi vì không cần lo lắng rằng một
ngày nào đó thứ mình đang có sẽ biến mất sao?” Rio nhẹ nhàng hỏi.
“Có thể!”
“Knight Derwent, anh đã từng mất đi
thứ gì chưa?”
“Chưa hề!” Knight Derwent ngẩng mặt
lên, dường như đang nhìn về nơi quá khứ xa xăm nào đó, “… chỉ là không thể
giành được thôi. Có vài thứ, tôi đã tự nói với bản thân rất nhiều lần là đừng cố
theo đuổi… Thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được.”
“Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa?”
“Thiêu thân là cái gì? Vì sao lại muốn
lao đầu vào lửa?”
“Thiêu thân là một loại côn trùng,
khi đêm xuống chúng sẽ theo đuổi những nguồn sáng chói loà… cứ nhìn thấy thì sẽ
không ngại ngần mà lao tới.”
“Sau đó?”
“Sau đó… thì chết.”
“Liều lĩnh như thế chỉ là vì chết thôi sao?”
“Không phải!” Rio khẽ cười, lần đầu
tiên cậu dùng tâm tình bình lặng nhìn về phía Knight Derwent, “Là vì bản thân
muốn đến được nơi mình khao khát. Tuy rằng kết cục của chúng là cái chết, nhưng
cũng là ở nơi ánh sáng mà chúng cả đời truy cầu!”
“Thật đáng ngưỡng mộ!”
“Knight Derwent mà cũng đi ngưỡng mộ
côn trùng sao?” Rio có chút buồn cười hỏi.
“Nếu như có một ngày tôi chọn yên giấc
ngàn thu, chẳng biết có phải là vì lòng tôi mong muốn như vậy không nữa.”
Knight Derwent nhìn về phía Rio, ánh mắt như nguyệt quang trong veo, dung mạo
mang nét hồn nhiên mà Rio chưa từng trông thấy.
“Nhất định rồi!” Không biết vì sao,
câu nói này của Rio lại không hề mang theo ý châm chọc
Đối phương lại cười, “Được rồi, điều
ước đầu tiên của Knight Derwent này là trong cuộc sát hạch của hợp tác khoá, cậu
sẽ không làm vướng chân vướng tay tôi!”
“Knight Derwent…” Rio vươn tay, không
biết làm sao nên đành phải vuốt cái trán. Đây mới là điều mà kẻ tự đại tự cuồng
sẽ nói.
“Hiện tại cậu đã thao túng được những
linh thú gì, ngoài Speed ra?”
“Phi Hành thú có tính không?” Rio giả
dạng ngây thơ hỏi, quả nhiên trông thấy dáng vẻ cười khẩy của Knight Derwent.
“Đi thôi, dù sao thì cậu cũng không
ngủ được.” Đối phương từ phía bệ cửa sổ bên kia thoáng cái đã xuất hiện bên giường
Rio, một tay kéo cậu ta dậy.
“Đi đâu?”
“Thư viện Trung ương!”
“Sao? Anh không biết bây giờ đang có
lệnh giới nghiêm à?!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét