“Lệnh giới nghiêm với tôi có nghĩa lí
gì?” Knight Derwent quay lại cười. Trông thấy nụ cười thoải mái đó, Rio không
sao nói được lời cự tuyệt.
“Nhưng mà ngay đến cả áo khoác cũng
không cho tôi mặc vào sao? Bên ngoài lạnh lắm!”
Rio mặc thêm áo khoác, đi tới bên cửa
sổ phóng xuất Phi Hành thú. Thế mà không ngờ Knight Derwent cũng thản nhiên nhảy
xuống ngồi chung.
“Làm gì thế?! Huyết tộc nhân các người
không phải có thể bay sao?” Rio vừa quay sang đã phát hiện khuôn mặt Knight
Derwent lúc này đang rất gần mình, có thể nhìn thấy rõ từng đường cong tinh xảo.
Trong giây phút ấy, không hiểu sao trái tim cậu lại đột nhiên lỗi nhịp.
“Đã lâu không được ngồi Phi Hành thú
thôi. Mà được tôi chấp nhận cho cậu đưa đi một đoạn là vinh hạnh lắm đấy nhá!”
Knight Derwent vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi bay, khẽ liếc nhìn bệ cửa sổ
căn phòng ngủ càng lúc càng xa.
“Đúng là đồ quái đản!” Rio xoay đầu
đi, “Anh nặng như thế, Phi Hành thú của tôi bị chậm lại rồi này!”
Vườn trường vẫn yên lặng như trước,
chỉ là loại không khí âm trầm này hòa với vẻ đẹp của Knight Derwent đang ngồi
phía sau lại có một loại mỹ cảm tương hợp.
Họ dừng lại trên tầng thượng của Thư
viện Trung ương, đó là nơi Phyllis đã từng đưa Rio tới.
“Chúng ta tới đây làm gì? Đọc sách
à?” Rio vô cùng buồn chán nhìn Knight Derwent dò xét đám sách trên những bức tường
xung quanh.
“Dù sao thì cậu cũng không thể chỉ có
mỗi Speed được, đúng không?” Knight Derwent lấy một cuốn sách ra, hừ một tiếng,
“Cả một linh thú có tính phòng ngự cũng không có, đến lúc đó… chết thế nào
chính mình cũng không biết. Quan trọng nhất là còn phí thời gian của chúng tôi
tới trông chừng cậu!”
Tuy rằng lời nói của Knight Derwent vẫn
khó nghe như trước nhưng Rio biết hắn ta rất có lý.
“Vậy anh có thể tìm được linh thú
phòng ngự sao?”
“…” Knight Derwent chìa cuốn sách
trên tay ra trước mặt Rio, “Ví dụ như con này… Nhưng mà với sức mạnh hiện tại của
cậu, muốn thu phục nó thì có phần khó khăn đấy.”
“Linh thú dễ dàng thuần phục thì cũng
không thể bảo vệ tôi chu toàn, đúng không?” Rio nhìn thẳng vào ánh mắt chế nhạo
của đối phương.
“Không sai!” Knight Derwent thổi một
hơi vào cuốn sách, lập tức trong không khí hiện ra lồng giam chứa một linh thú
mang theo đôi cánh đang co quắp lại, ánh mắt chứa đầy khát vọng tự do, “Linh
thú Pratt, cùng đẳng cấp với Speed. Nó giỏi về khả năng bảo vệ chủ nhân của
mình, trong khi Speed thì thiên về tấn công. Nếu cậu muốn có Pratt thì phải lôi
nó ra khỏi lồng giam kia!”
“Ai đã nhốt nó vào trong đó vậy?” Rio
đi quanh Pratt một vòng, dùng ngữ điệu tò mò hỏi.
“Tự nó.” Knight Derwent dựa lưng vào
bức tường phía sau, thản nhiên đáp.
“Ơ?” Rio quay người lại nhìn hắn, “Vì
sao thế?”
“Xem ra cậu thực sự không hề chăm chỉ
nghe giảng rồi. Pratt là linh thú mang tinh thần cảnh giác rất cao, nó dùng lồng
giam này để làm tường lũy cắt đứt những thương tổn từ bên ngoài có thể gây ra.
Chỉ cần cậu có thể phá tan được sự phòng bị của nó, thu phục nó… Pratt sẽ thuộc
về cậu!”
Nghe Knight Derwent giảng giải xong,
Rio từ từ đến gần lồng giam kia. Quả nhiên, dường như Pratt đã đề phòng từ đầu,
lập tức phát ra tiếng hí. Cậu vừa mới vươn tay chạm vào lồng giam thì lập tức cảm
thấy đau nhói như bị điện giật. Rio vội vàng rút tay về.
“Rất đau sao?” Knight Derwent vẫn tựa
ở chỗ cũ, lạnh lẽo hỏi.
“Đúng thế! Mong anh đừng có cười trên
sự đau khổ của người khác!”
Knight Derwent không đáp. Rio không
phát hiện ra ngón tay hắn đang run nhẹ, tựa hồ cũng đang nhức nhối.
“Dù sao thì với tính cách hiện tại, cậu
cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
“Tính cách của tôi trước kia thì như
thế nào?”
Knight Derwent trầm mặc nhìn về phía
Rio, sau đó quay đầu đi, nhẹ giọng trả lời, “Nói chung là không giống.”
Rio nhìn hắn quay đi, đột nhiên nổi ý
trêu đùa. Cậu đi tới trước mặt đối phương, khom khom lưng rồi ngẩng mặt lên
nhìn, “Anh không nên vì tôi không giống trước đây mà thích tôi đó!”
Hai mắt Knight Derwent tức thì lộ ra
sự kinh hoàng. Hắn không dám ngẩng đầu lên, chỉ lẳng lặng đáp, “Tôi có điên mới
thích cậu!”
Rio có chút thất vọng, Knight Derwent
bây giờ không giống với lúc đầu họ gặp mặt – cứ như muốn bóp chết cậu tới nơi,
“Chả thú vị gì cả!” Rio xoay người lại, đi tới chỗ Pratt, sau đó lại tiếp tục
vươn tay đến.
“Này! Đồ ngốc kia -” Knight Derwent
kêu to.
Sự thật đã chứng minh hắn không sai,
Rio chợt cảm thấy nỗi đau như nhân lên gấp bội, dường như bị điện áp hơn mười vạn
volte xuyên qua cơ thể. May mắn duy nhất là cậu còn có thể té trên mặt đất, nỗ
lực hô hấp, cảm giác đau tới mức muốn ngất đi.
Knight Derwent đã tới bên cạnh, dùng
chân đá đá bờ vai Rio, “Này, cậu còn sống không đấy?”
“… Hình như còn.”
“Định làm sao đây?”
“Không biết… Chỉ sợ trời sáng mất
thôi…” Rio mở mắt ra, nhìn gương mặt Knight Derwent, “Sao tôi lại có cảm giác
anh đang lo lắng cho tôi thế?”
“Cậu là loại Nhật tộc nhân không hiểu
tình hình hiện tại hả?” Ngữ điệu của Knight Derwent mang theo châm chọc quen
thuộc.
“Thỉnh thoảng cũng muốn ảo tưởng một
chút!” Rio vẫn nằm nguyên trên mặt đất, khẽ xê dịch đầu mình, “Nhưng mà… Có lẽ anh
rất giống Pratt…”
“Tôi? Giống cái loại linh thú xấu xí
này sao?” Knight Derwent ngẩng đầu lên, Rio có thể nhìn thấy chiếc cằm của hắn,
“Hình như cậu vẫn muốn chọc giận tôi hử!”
“Các anh đều tự tạo cho mình một lớp
vỏ cứng rắn. Nếu như lấy đá chọi với đá, nỗ lực bóc trần lớp vỏ này thì nhất định
sẽ bị thương tích đầy mình.”
“Ồ… vậy cậu định làm gì đây?” Knight
Derwent ngồi xổm xuống, khoé miệng khẽ cong lên rồi nhìn Rio chăm chú, tựa như
muốn nói sự so sánh của cậu quá khập khiễng đi.
“Đúng thế, nên làm gì bây giờ nhỉ?”
Rio cười khổ, nhắm mắt lại. Mà Knight Derwent cũng giống như không biết mệt mỏi,
vẫn giữ nguyên bộ dạng như thế mà nhìn cậu.
Pratt quả thực là loại linh thú thiếu cảm giác an
toàn, nó đề phòng và cự tuyệt tất cả mọi thứ xung quanh. Vì thế càng muốn chinh
phục nó, nó lại càng muốn bảo vệ chính mình. Quả là một cục diện bế tắc.
Nghĩ tới đây, Rio mở hai mắt, nhìn về
phía Knight Derwent đang ngồi bên cạnh. Sau đó cậu ngồi dậy, phủi phủi cái mông
rồi nói, “Xem ra anh cũng không đến nỗi chọc cho người ta ghét đâu!”
Knight Derwent vẫn trầm mặc như trước,
hắn nhìn xuống mũi chân, trong lòng cười nhạo không thôi,
“Nhưng ta rất ghét ngươi, Rio!”
Pratt dùng ánh mắt sẵn sàng nghênh
chiến nhìn Rio đang từng bước từng bước tiến tới gần. Cậu cười cười nhìn nó.
Ta không có ác ý đâu, xin hãy tin ta!
Ta chỉ không muốn liên lụy đến người khác, bởi
vì được bảo vệ cũng đồng nghĩa với việc sẽ có kẻ vì ta mà bị
thương!
Rio nâng tay, một lần nữa chạm vào lồng
giam của Pratt. Cảm giác đau đớn vẫn khắc khoải như thế nhưng cậu cố gắng nhẫn
nại nhấn sâu thêm ngón tay mình.
Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, nhưng ta thực sự không
nghĩ sẽ bắt ngươi làm những chuyện xấu!
Cảm giác đau đớn lại tăng lên gấp bội,
Rio cảm thấy hô hấp của mình càng khó khăn hơn.
Pratt gắt gao nhìn chằm chằm vào Rio,
ánh mắt không mảy may di chuyển.
Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ coi ngươi như một thứ công cụ!
Cánh tay Rio duỗi tới, đầu ngón tay
chạm vào đầu Pratt. Cậu nhẹ nhàng điểm một nụ cười như để trấn an.
Rời khỏi nơi này, cùng sống với ta, được không?
Rio nhìn nó, cậu có thể cảm nhận được
nỗi đau của mình đang dần giảm đi. Pratt khẽ cọ cọ vào bàn tay Rio đang đặt
trên đầu, dường như đang muốn tiếp nhận hơi ấm từ cậu.
Chúng ta cùng nhau đi thôi!
Ý nghĩ trong đầu Rio vừa dứt, lồng
giam đột nhiên hóa thành bụi bay trong không khí rồi tiêu tan. Pratt biến hóa huyền
ảo thành một dạng năng lượng nào đó, quấn dọc theo cánh tay Rio tới cổ cậu, chảy
qua thân thể rồi biến mất không tung tích.
Rio ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt,
không hiểu chuyện gì mà nhìn về phía Knight Derwent vẫn còn đang ngồi dưới đất.
“Sao không thấy nó nữa thế?”
“Vì cậu đã thu phục nó rồi!” Đôi môi
Knight Derwent phác họa một đường cong dịu dàng, “Ngay từ đầu nó đã không chịu
cho cậu chạm vào, vậy làm sao cậu lại thuần phục được nó thế?”
Rio cười cười đi tới trước mặt Knight
Derwent, chìa tay ra trước mặt hắn, “Bởi vì anh nói Pratt là linh thú có tính
chất phòng ngự mà! Nếu tôi xin nó bảo vệ thì làm sao có thể dùng bạo lực để
chinh phục chứ?”
Knight Derwent dùng đầu ngón tay lạnh
lẽo chạm vào lòng bàn tay Rio, cảm giác ấm áp dọc theo toàn bộ xúc giác thần
kinh mà xuyên suốt toàn thân hắn. Hắn nắm chặt tay mình lại, bỗng nhiên nghĩ
không muốn phải buông ra đôi tay này, “Làm khá lắm!”
“Vậy thì… Chào anh, Knight Derwent!”
Rio ngước nhìn mỹ nam tử trước mặt, khẽ nghiêng người nói, “Để chúng ta làm
quen một lần nữa nhé! Tôi là Rio Rozadol!”
Knight Derwent chỉ nhẹ nhàng hừ một
tiếng. Hắn ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thẳng vào cặp mắt sáng như sao kia, đột
nhiên lại có cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ Liszt.
Nếu như có thể, hắn mong mình có được năng lực để có thể đóng băng tất cả những
thứ xinh đẹp trên thế gian này, vĩnh viễn niêm phong đóng kín.
“Ai ở đây thế?!”
Ánh sáng ngọn đèn trong bóng tối của Thư
viện Trung ương đặc biệt chói lóa, đột ngột lướt qua khiến cho đôi mắt Rio phải
nhíu lại. Chưa kịp định thần thì cậu đã bị Knight Derwent kéo tới trước mặt, đầu
chạm vào ngực đối phương, đôi môi bị cảm giác mềm mại mà giá băng bất ngờ bao
phủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét