Rio cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu đứng
dậy đi tới bên bàn, tự rót cho mình một cốc nước. Ngoài cửa một khoảng tối đen
như mực, khung cảnh trong mộng lại bất ngờ hiện lên trong đầu khiến toàn thân cậu
chấn động. Nước trong cốc tràn ra ngoài, đọng lại trên mặt bàn một vũng nhỏ.
“Trời ạ – ” Rio cả kinh, quay lại thấy
Mars vẫn đang ngủ ngon lành chẳng có phản ứng gì cả.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu uống liền một
hơi. Nước lạnh khiến cổ họng dễ chịu hơn, suy nghĩ thoáng tĩnh lặng trở lại.
Rio không khỏi bật cười, mơ như thế thực
sự cũng thật quá đi…
Thế nhưng đêm nay, cậu vẫn không thể
nào ngủ được.
Ở một gian phòng khác, Phyllis ngồi
trước cửa sổ, ánh mắt không biết đã đi đến phương nào. Trên bàn học phía sau anh,
một cô gái đang ngồi, tùy ý lật xem quyển sách.
“Wenlly, không ai nói cho cô biết là
vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?” Giọng nói trầm thấp trong màn đêm
toát ra sự giá lạnh.
“Em có gõ, nhưng chẳng biết anh đang
nghĩ cái gì mà không trả lời,” Wenlly ung dung chuyển mình, tìm thấy khuôn mặt
của Phyllis, “Với lại… em vào lâu như thế anh mới phát hiện, ý thức của anh đặt
ở nơi nào rồi?”
Đáp lại cô chỉ là một sự im lặng.
“Hôm nay anh lạ ghê, đặc biệt là lúc
chiều ở phòng nhạc với em…” Wenlly chậm rãi thu lại nét tươi cười, “Hay là… anh
cho rằng bản thân đã che giấu kĩ càng rồi?”
“Wenlly, lời của cô sẽ khiến người ta
nghĩ rằng cô rất hiểu ta đấy!” Phyllis quay đầu lại, cặp mắt phản chiếu màu hắc
thạch khẽ ánh lên trong bóng đêm.
“Rất nhiều người cho rằng không ai có
thể hiểu mình bằng chính bản thân họ.” Wenlly cúi đầu, vẻ mặt như cười lại như
không, “Nhưng thật ra, trên đời này không hiểu được bản thân lại là chính mình.”
“Cám ơn lời khuyên bảo của cô.”
Phyllis lại quay đầu đi.
Wenlly rời khỏi bàn học, đi tới cửa
phòng, “Tiện thể nói luôn… ở cự ly xa như vậy mà dùng Sự mê hoặc của viên kim cương xanh, không chỉ làm tiêu hao sức lực
của mình mà còn có thể làm rối loạn tinh thần của đối phương, thậm chí có thể
khiến cậu ấy chết đấy!”
Âm thanh cửa phòng khép lại, bén nhọn
như cắt vào trái tim Phyllis. Anh đứng lên, nhìn gian phòng không một bóng người,
đột nhiên che mặt cười điên dại.
“Ha ha… Ha ha ha…” Phyllis che đôi mắt
lại.
Những tưởng sinh mệnh của mình cũng đủ dài để có
thể quen với việc hờ hững, nhưng vì sao lại khinh suất mà để người khác
nhìn thấu tâm tư?
Có lẽ bởi vì ngày hôm nay, ánh mặt trời
quá rực rỡ đã làm cho phòng nhạc hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, khiến anh thấy
rõ được dục vọng của mình ngay khi vừa bước vào cửa. Thời gian là thứ vô cùng
tàn khốc, cô gái Nhật tộc đó quả thực may mắn vì có thể đồng hành cùng thiếu
niên kia… cùng lớn lên… cùng già yếu… nhìn thấu hết trăm năm tang thương… sau
đó quay về với cát bụi… Còn mình thì
sao? Một vật
trang trí chẳng bao giờ có thể hư hao được người kia quý mến… Đúng thế, chỉ là quý mến mà thôi!
Phyllis ngẩng đầu, chiếc cổ phác hoạ
một đường cong ưu nhã. Anh nhớ trong đầu cái ôm của thiếu niên kia, sợi tóc mềm
mại, làn da ấm nhuần.
Rio… có lẽ em thực sự là ngôi sao
băng khiến cho ta không thể khống chế chính mình, muốn được giữ chặt
lấy em, dù cho bản thân có tổn thương bao nhiêu đi nữa.
Vài ngày sau, buổi vũ hội khiến
Quincy mong chờ trong căng thẳng cuối cùng cũng tới.
Thư viện Trung ương ngày thường treo
ngược trên không trung toát lên một vẻ âm trầm, thế nhưng hôm nay lại trở nên
sinh động hơn hẳn. Các đỉnh tháp Gothic và những bức tường được điểm hoa văn giống
như hàng ngàn ngôi sao từ không trung sa xuống. Học sinh Nhật tộc trong những bộ
trang phục rực rỡ, nhộn nhịp điều khiển linh thú hướng về lễ hội tưng bừng mỗi
năm chỉ có một lần kia.
Rio đứng chờ trước cửa phòng Ariel từ
rất sớm. Tuy thoạt nhìn có vẻ không hứng thú lắm nhưng dù sao cô cũng là con
gái, đương nhiên muốn được phái nam hộ tống đến vũ hội. Ariel mặc bộ trang phục
Wenlly đã chuẩn bị hôm trước, mái tóc được cột lại phía sau có chút tùy ý nhưng
vẫn lộ ra khí thái cao nhã. Cô không mặc trang phục lộng lẫy hay trang điểm cầu
kì như những Nhật tộc nhân khác mà mỹ cảm lộ ra lại thật tự nhiên, không hề kiểu
cách chút nào.
“Ariel, nếu như không phải chúng ta học
chung với nhau lâu như thế… Tôi thực sự sẽ nghĩ cậu là Huyết tộc nhân đấy…” Rio
tự đáy lòng thốt lên câu tán thưởng.
“Này… Tôi không thích kiểu khen ngợi
đó của cậu đâu. Tôi không giống cái đám người không có độ ấm đó!” Ariel dí dỏm
nhìn Rio, sau đó lại mấp máy môi như muốn nói điều gì.
Trong nhất thời Rio hiểu được ý nghĩ
của cô, mặc dạ phục không thích hợp cưỡi Phi Hành thú, vì thế cậu liền vươn
tay, “Tôi đưa cậu đi nhé! Hôm nay cậu là người rất đặc biệt đối với tôi!”
Ariel ngẩn người, có chút ngượng
ngùng khi đưa tay cho cậu. Cô nghiêng người ngồi phía sau Rio, phân vân không
biết có nên ôm eo cậu không. Rio xấu tính đột nhiên cho Phi Hành thú khởi hành
khiến Ariel cả kinh không tự chủ mà phải ôm chặt lấy cậu.
“Rio -”
“Ha ha… ai bảo cậu cứ do dự chứ, tôi
chỉ giúp cậu quyết định thôi mà -”
Đến khi Phi Hành thú đáp xuống bệ cửa
sổ trước đại sảnh Thư viện Trung ương, Rio và Ariel không nhịn được mà trân trối
nhìn về phía trước. Đại sảnh ngày thường yên tĩnh là thế vậy mà hiện tại lại trở
nên huyên náo cực kỳ. Những dải lụa mỏng cùng dây bạc quấn quanh hành lang, những
cuốn sách vốn chất đầy trên vách tường giờ đây đã được thay bằng những cây nến.
Đặc biệt là chiếc đèn treo trên trần nhà, Rio vẫn nghĩ rằng nó đã nhiều năm không
tu sửa nên không thể sử dụng được, thế nhưng sau khi được lau chùi lại phát ra
ánh sáng rực rỡ vô cùng. Quanh đại sảnh là một vòng bàn ăn được phủ khăn trải
bàn bằng tơ tằm, cao lương mỹ vị tràn ngập trong không gian.
Rio và Ariel không nhịn được mà liếc
nhìn đối phương. Không sai! Không phải khiêu vũ, không phải tuấn nam mỹ nữ, những
món ăn tinh mỹ như tác phẩm nghệ thuật kia mới là mục đích lần này của bọn họ.
Tuy nhiên trước khi thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn này, theo Quincy thì dường
như còn phải qua tiết mục luân vũ nữa. Đáng tiếc là đại sảnh lại quá đông, hai
người bọn họ không có cơ hội tìm được Liszt và Quincy.
Điệu nhạc vang lên, réo rắt như tiếng
suối chảy. Rio nhìn xung quanh, trông thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong
thì ngay sau đó cậu cũng nắm lấy tay Ariel. Hai người nhìn nhau cười, bắt đầu
trò đùa của những đứa trẻ.
Quy tắc của luân vũ là mười người
cùng khiêu vũ thành một vòng tròn, khi chuyển nhạc thì theo chiều kim đồng hồ
mà đổi bạn nhảy. Ngặt một nỗi là Rio và Ariel lại cố tình nhiễu loạn nhịp chuyển,
chỉ biết nhảy rồi lại nhảy theo nhịp điệu của mình khiến mấy đôi xung quanh
cũng trật tiết tấu theo. Họ còn cố tình va chạm vào những cặp đôi đang mải liếc
mắt đưa tình, khiến cho những kẻ xung quanh không ngừng xem thường. Ngay khi hai
người đang đùa giỡn chưa đã thì nhạc đã đột nhiên biến đổi, Ariel buộc phải di
chuyển theo chiều kim đồng hồ. Khi Rio cảm nhận được bàn tay mình có chút trống
trải thì đã có một bàn tay khác nắm lấy tay cậu.
Rio ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt
khôi ngô đến mức khiến đầu cậu muốn quay cuồng.
“Phy… Phyllis…” Những gì xuất hiện
trong giấc mơ mấy ngày trước lại xông vào tâm trí Rio, trong khi đối phương vẫn
tao nhã dẫn dắt cậu vào vũ điệu.
“Sao thế?” Người kia mỉm cười, nhưng
không chút nào hiển thị tâm tình.
Rio bỗng nhiên cảm thấy đầu lưỡi mình
không còn chịu sự sai khiến của bộ não nữa, “Anh… Anh… không phải thuộc vòng
khác sao…?”
“Ha ha…” Phyllis nở nụ cười, sợi tóc
trên trán thoáng bay bay, “Cậu không nhận ra mình đã lạc đến đâu rồi sao?”
Rio nhìn quanh, không khỏi có chút thất
vọng.
Mày đang khẩn trương cái gì thế hả? Lúc thi
sát hạch tay mày cũng không ra nhiều mồ hôi như thế.
Đều là vì cái giấc mộng chết tiệt kia!
Rio bỗng nhiên cảm thấy có phần chột
dạ. Ngẫm nghĩ một chút… Phyllis vẫn luôn giúp đỡ mình, thậm chí còn cứu mình nữa,
thế mà bản thân mình lại cùng Phyllis làm chuyện đó… trong mộng…
Tuy nhiên Rio cũng không phải trẻ
con, cậu hung hăng ổn định lại tâm trạng của mình, cố sức dùng ngữ điệu bình
thường rồi nói, “Anh khiêu vũ hay thật đó! Ngay cả tôi khờ thế này mà cũng cảm
giác như được anh làm cho bay lên vậy.”
Mặc
dù nam nhân và nam nhân khiêu vũ quả thực rất kỳ quái – câu nói này Rio đành phải giấu nhẹm
trong lòng.
Chóp mũi Phyllis chậm rãi tới gần, chạm
vào bên tai khiến Rio không khỏi nhớ tới đêm đó, tim đập loạn lên. Hơi thở của
anh quả thực là ngọn gió sâu thuần nhất, tựa như có thể khiến tất cả đều phải
mê loạn.
“Nhưng tôi rất không thích luân vũ.”
“Hả… Vì sao?”
“Bởi vì đến khúc nhạc cuối cùng, cậu
sẽ không thể nào biết được mình có quay lại bên người bạn nhảy ban đầu hay
không.” Vừa dứt lời, âm nhạc lại thay đổi. Phyllis thuận chiều mà xoay người
đi, nhẹ nhàng buông bàn tay Rio ra. Bóng dáng của anh bị che lấp giữa biển người,
nhưng Rio vẫn chưa hề nhận ra bản thân mình không có cách nào rời mắt khỏi hướng
anh quay đi.
Cuối cùng, luân vũ khiến cho người ta
đau đầu kia đã kết thúc. Rio vòng quanh mấy cái bàn ăn vài vòng, rốt cuộc cũng
tìm được người bạn nhảy ăn ý của mình – Ariel, “Trời ạ… cái kiểu nhảy nhót này
khiến đầu óc tôi ong ong hết lên rồi!” Ariel nhăn tít cả lại.
“Có ai nói không đâu chứ?” Rio lau
lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi bản thân cũng bị mấy bạn nhảy khinh thường rồi,
“Nghe nói lát còn đợt luân vũ thứ hai nữa…”
“Hả… Thánh thần ơi… Cứu con với…”
Ariel sụp vai, “Chờ chút… hay chúng ta cứ mau mau lấy mấy món mình thích rồi trốn
đến chỗ nào đi…”
“Ở ngoài ban công thì thế nào?” Rio
chỉ chỉ về nơi được phân cách bằng một tấm màn lụa mỏng.
“Hay đấy! Gặp ở ngoài ban công nhé!”
Ariel lập tức xoay người, bộ dạng chuẩn bị hăng hái chiến đấu. Rio cũng không
chịu thua, xắn ống tay lên rồi bắt đầu vơ vét những món mình muốn ăn nhất.
Khi cậu đang hăng hái ôm một khay đồ
ăn chất cao như núi tới tấm màn ngăn cách kia, bất chợt một âm thanh trong trẻo
mà lạnh lùng theo ánh trăng rơi xuống, “Cậu thích cô ta đến thế cơ à?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét