Khay thức ăn trong tay Rio chênh vênh
xém đổ ầm xuống đất, may mắn là thân ảnh trước mặt cậu đã nhanh chóng đỡ được.
Thấy rõ người kia là ai, Rio không nhịn được mà nghiêng đầu cười nói: “Knight
Derwent, sao anh lại ở đây?”
“Tôi không có hứng thú với vũ hội giữa
năm!” Knight Derwent đứng trên lan can, ưu nhã đặt khay thức ăn xuống bên chân
mình, “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Anh nói ai cơ?”
“Cô nàng Nhật tộc nhân Ariel đó.”
Dáng người của Knight Derwent đứng thẳng trên lan can, được ánh trăng hoà cùng
tiếng huyên náo của vũ hội tôn lên vẻ hiu quạnh lạ thường.
“Tôi không biết.” Rio động đậy thân
mình, ngồi trên lan can, “So với bạn bè, có lẽ tôi quan tâm đến cô ấy nhiều hơn
một chút. Nhưng thật ra thì anh, Knight Derwent…. Anh lúc nào cũng làm chuyện
không đầu không đuôi, kể cả cách anh hỏi nữa. Với lại, nếu như không thích vũ hội,
anh có thể không tham gia mà – anh không giống kiểu người thích để bản thân chịu
khổ đâu.”
Knight Derwent không đáp lại, chỉ cúi
đầu xuống, chăm chú nhìn chóp mũi tinh mỹ của Rio.
Mùi thức ăn lan toả trong không khí bắt
đầu kích thích khứu giác, Rio cầm lên một miếng bánh ngọt hình tròn nhét vào miệng,
cắn một phát. Mùi vị quả nhiên hảo hạng, dường như đây là thứ duy nhất Rio có
thể hưởng thụ sau khi tới cái thế giới quái lạ này.
“Ngon không?” Câu hỏi của Knight
Derwent không có chút biểu cảm nào.
“Ngon lắm!” Rio dừng một chút, “Mặc
dù các anh chắc là thích máu tươi hơn!” Nói xong cậu còn cố tình rướn cổ lên,
buồn cười nhìn Knight Derwent, cho rằng người kia sẽ không để ý đến trò đùa tẻ
nhạt của mình. Bất thình lình, đầu ngón tay Knight Derwent lại chạm đến làn da
cậu.
Rio không nhịn được muốn quay đầu đi,
nhưng ngón tay kia vẫn mơn theo đường cong trượt xuống tới nơi hắn cảm nhận được
mạch đập lên xuống, “Không sai, đây mới là thứ Huyết tộc cảm thấy ngon nhất.”
Rio thoáng chốc trở nên ngây người,
Knight Derwent lại kéo cậu đứng lên. Dưới chân họ là một thảm tinh tú. Chiếc
bóng của Thư viện Trung ương in lên mặt cỏ bao phủ trên đỉnh đầu.
“Có muốn nhảy một khúc?” Knight
Derwent kéo Rio về phía mình, rõ rằng là một lời ướm hỏi nhưng thực tế chẳng
khác gì mệnh lệnh.
“Nhảy ư?” Rio nhướn mày hỏi, “Ở chỗ
này sao?”
Đùa
à, có phải làm xiếc đâu!
“Là ở đây!” Bước chân Knight Derwent
tiến tới làm cho Rio không khỏi loạng choạng. Cơ thể lại được người kia giữ vững,
“Tất cả những bước nhảy chỉ có tiến, lùi và xoay vòng mà thôi.”
Rio biết rõ Knight Derwent sẽ không để
mình ngã xuống nên tự nhiên thả lỏng, “Nhưng trên lan can chật như thế này, làm
sao anh có thể xoay được?”
Knight Derwent lại bước lên một bước,
lúc này Rio đã linh hoạt hơn rất nhiều, biết phải lùi về sau một bước.
“Mà cũng không phải lúc nào tôi tiến
một bước thì cậu lại lùi một bước được.” Knight Derwent nhìn vào mắt Rio, ánh nhìn
trực diện đó khiến cậu không biết phải trả lời thế nào.
“Nhưng đây là bước nhảy mà?”
“Nhưng nếu không phải nữa thì sao?”
“Nếu không làm theo đúng quy tắc thì
chúng ta sẽ không đứng chung một chỗ mà nắm tay nhau thế này đâu!”
Knight Derwent bỗng nở nụ cười. Hắn
luôn là người dứt khoát, thế nhưng nụ cười đó lại khiến Rio đoán không ra hắn
đang suy nghĩ chuyện gì.
“Rio, cậu biết không… Những bước nhảy
là thứ tốt nhất để thể hiện sự tín nhiệm đối với bạn nhảy của mình.” Knight
Derwent để chân trái lướt qua đùi phải của Rio, nghiêng người bước về phía sau
cậu. Giống như vật đổi sao dời, Rio kinh ngạc phát hiện Knight Derwent có thể
trên lan can chật hẹp như vậy mà thực hiện được một bước xoay vòng.
“A – “, Rio lắc lắc đầu, kinh ngạc
nói, “Sao anh làm được thế?”
“Điều quan trọng không phải là làm
sao tôi có thể, mà là tôi làm được!” Khoé môi của hắn vẫn giữ
nguyên nét cười không che đậy.
Bất ngờ, tiếng thét của ai đó vang
lên phá tan bầu không khí vui vẻ, “Mau đến xem đi! Xảy ra chuyện rồi!”
Bên kia tấm màn che là khung cảnh hỗn
loạn của vũ hội khiến Rio không khỏi bị phân tâm. Cậu chú ý tới một nhóm người
bao gồm cả thầy giáo với sắc mặt khẩn trương đang rời khỏi hội trường. Trong
nhóm người đó, Wenlly lộ ra thần sắc kinh hoàng không thể tin được mà đẩy đám đông
xông ra bên ngoài.
Có
chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, cậu linh cảm như thế.
“Đi xem!” Knight Derwent bên cạnh lên
tiếng, kéo Rio từ lan can nhảy xuống. Phi Hành thú trong nháy mắt được thả ra
trong khi Knight Derwent tựa như một người dẫn đường, đưa Rio tới nơi xảy ra sự
cố.
Đó là một hòn đảo nhỏ cách Thư viện
Trung ương không xa. Rio nhớ rõ đây là nơi mình đã từng bị một đám học sinh ném
vào cái hồ bên trong rồi sau đó được Wenlly vớt lên. Lúc này đây, Wenlly lại một
lần nữa dùng hết sinh lực của mình mà liều mạng nhảy vào giữa cái hồ đó. Một
lúc sau, cô đưa một cô gái trồi lên mặt nước, những thầy giáo xung quanh vội
vàng kéo hai người lên.
“Cathy?” Rio không dám tin, nhìn cô
gái trên mặt không còn tia huyết sắc nào nằm bất động trong lòng Wenlly, “Cô ấy…
làm sao thế…”
Y phục của Cathy nhuộm thành một mảnh
huyết hồng, dưới ánh trăng hiện ra màu sắc tàn nhẫn.
“Cô ấy chết rồi!” Knight Derwent đứng
bên, ấn đường đã nhíu chặt thật sâu.
Wenlly ôm chặt Cathy vào lòng, một số
thầy giáo tiến đến muốn tách hai người ra nhưng Wenlly càng thêm gắt gao ôm người
kia, không ngừng lay lay đối phương… tựa hồ chỉ cần cố gắng thì sinh mệnh đã vuột
mất kia sẽ trở lại với chủ nhân của nó.
Mọi người cuối cùng cũng từ bỏ, chỉ lẳng
lặng nhìn hai người con gái ấy.
“Cathy… Cậu tỉnh lại được không… Mình
thề rằng sau này sẽ cùng cậu uống trà chiều…” Ngón tay Wenlly cứng đờ vén những
sợi tóc trên mặt Cathy, “Cũng sẽ không trêu chọc chiếc váy của cậu là khó coi nữa…
Chúng ta cũng sắp tới kỳ thi rồi, cậu không phải rất căng thẳng sao? Bây giờ cậu
tỉnh lại đi, mình sẽ ôn bài với cậu… Mình sẽ không bao giờ nói cậu ngốc nghếch
nữa… Còn có… Sau này mình cũng sẽ không để cậu phải về nhà một mình nữa… Cậu
nói chuyện với mình đi được không? Từ trước đến giờ cậu không bao giờ phớt lờ
mình mà… Cho dù mình có phóng túng đi chăng nữa…”
Wenlly không ngừng nói chuyện với
Cathy, cô khóc nhiều đến mức nước mắt tưởng chừng như đã cạn sạch. Rio biết rõ,
nước mắt của Nhân Ngư có thể khép lại vết thương dù nó có nghiêm trọng cỡ nào…
thế nhưng không bao giờ có thể khởi tử hoàn sinh.
Đêm nay, thực sự rất lạnh.
Thi thể của Cathy được đặt tại một
gian phòng đặc biệt trong Nguyên lão viện, cũng như di hài của Maku Bernard sau
khi bị ám sát cũng được đưa tới đây.
Cái chết của Cathy làm cho vũ hội giữa
năm bị ngưng lại, để điều tra chuyện này mà nhà trường quyết định cho nghỉ học
ba ngày. Ngôi trường một lần nữa bị bao trùm trong sự lo sợ, thế nhưng hiện tại
lại không giống trước kia – Cathy là người Rio quen biết, là bạn của cậu. Cho đến
bây giờ Rio vẫn còn nhớ rõ… lần đầu tiên gặp mặt, người con gái dịu hiền đó đã
nở nụ cười với cậu, và khi họ cùng nhau uống trà bàn luận những chuyện liên
quan đến linh thú.
Rio biết một ngày nào đó những người
xung quanh mình sẽ lần lượt mất đi, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này
lại đến sớm như vậy. Bản thân đã đau buồn như thế, vậy thì Wenlly còn bị kích động
đến mức nào…
Đêm đó, Wenlly đổ bệnh, cô nằm trên
giường hôn mê tròn một ngày một đêm. Khi Rio tới thăm, câu đầu tiên cô hỏi cậu
là, “Ta đang nằm mơ sao? Cathy đâu?”
Rio không có cách nào trả lời câu hỏi
đó.
Wenlly ngẩn người, ngả đầu về phía
sau. Cô sững sờ, thân thể không ngừng run rẩy. Đó chính là sự đau khổ không thể
nào kiềm chế được, hung hăng tiến vào sinh mệnh của cô.
“Chúng ta đã ở bên nhau… Hơn một trăm
năm… Ta từng nghĩ rằng hai người chúng ta có thể còn có một trăm năm nữa… rồi một
trăm năm nữa… Cho nên ta luôn nói với chính mình là… Không sao đâu… Wenlly,
ngươi muốn làm gì thì làm, bởi vì Cathy sẽ luôn luôn… cưng chiều ngươi… bao
dung cho ngươi… vẫn chỉ nhìn hướng về một mình ngươi thôi… Có lẽ rồi một ngày
nào đó… nàng sẽ yêu một người tốt hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, đến lúc đó,
ngươi cũng có thể mỉm cười để nàng ra đi… Nếu như… Ta nói nếu như… Hai trăm
năm, ba trăm năm sau nàng vẫn chọn ngươi… Vậy thì ngươi nhất định phải lớn tiếng
mà nói cho nàng biết là… Ngươi yêu nàng… Ngươi yêu nàng… Ngươi yêu nàng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét