Khi anh trở lại phòng ngủ của mình,
dường như có người vẫn đang chờ.
“Isas, sao em lại ở đây?”
“Mấy ngày nay anh đi đâu thế?” Knight Derwent
nhìn chăm chú vào người anh họ của mình. Tuy rằng họ cùng nhau lớn lên, nhưng rất
nhiều khi hắn không tài nào hiểu rõ người đang đứng trước mặt.
“Không có gì, chỉ là anh phát hiện ra
hành tung của Liby thôi.”
Knight Derwent đột nhiên tiến đến,
túm áo Phyllis nói, “Anh điên rồi chắc? Nó chính là linh thú của Mefile, anh
dám một mình đơn độc đi tìm nó à?”
“Nếu không thì sao? Chờ đám Nguyên
lão viện đó tìm được nó thì anh và em đều chết cả rồi!” Phyllis nhàn nhạt nói.
“Em không yếu đuối như thế!”
“Nhưng có người không giống chúng ta!”
Knight Derwent dường như ý thức được
chuyện gì nhưng cánh tay túm áo Phyllis không hề di chuyển, “Anh bắt được Liby
chưa?”
“Chưa!”
“Đáng ra anh nên gọi em đi cùng!”
“Giờ nói gì cũng không kịp rồi, Isas!”
Phyllis nhìn cậu em họ của mình… hắn đã thay đổi rất nhiều, hoặc có thể là
bản thân anh chưa từng thay đổi, “Có phải em đang lo lắng cho ai không?”
“Em chẳng lo cho ai hết!” Knight
Derwent đẩy Phyllis ra, nhanh chóng rời khỏi căn phòng, để lại vị chủ nhân đang
mang trên mặt nụ cười thâm thuý.
Vì trường học được nghỉ nên Rio cũng
không cần dậy sớm, thế nhưng lúc này cậu lại đang mở to mắt mà nhìn chằm chằm
vào người bạn Mars cùng phòng của mình. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Rio quyết
định đi thăm Wenlly. Vừa mở cửa ra cậu đã thấy Ariel đứng ngoài, tựa hồ đã do dự
thật lâu.
“Cậu đến rồi sao không vào?” Rio đóng
cửa lại, nhìn người con gái trước mặt.
“Vì tôi đang tức!” Ariel cúi đầu.
“A -” Rio dường như nhớ ra điều gì,
“Xin lỗi! Tôi rời vũ hội mà không nói cho cậu hay… Vì tôi biết Cathy xảy ra
chuyện, cho nên mới vội…”
“Tôi biết, tôi cũng rất buồn!” Ariel
bỗng ngẩng đầu lên, Rio có thể nhìn thấy rõ ràng gợn nước trong mắt cô, “Nhưng
cậu có nghĩ tới mấy ngày nay không liên lạc, tôi cũng sẽ lo lắng cho cậu
không…”
Rio ngây dại, một hồi lâu mới vươn
tay ôm chặt lấy Ariel, “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!” Thiếu chút nữa cậu đã quên vẫn
còn có một người quan tâm đến mình như vậy.
“Tôi rất sợ… sợ cậu cũng sẽ giống như
Cathy…” Nước mắt cuối cùng tuôn rơi.
Rio chua xót vỗ tấm lưng run rẩy của
cô, “Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ là một Nhật tộc nhân thôi mà, sao có thể
trở thành uy hiếp với Rừng Già Sâu Thẳm được kia chứ?”
“Sau này dù có chuyện gì đi nữa, mong
rằng cậu nhớ còn có tôi lo lắng cho cậu…”
“Nhất định mà, cứ tin tôi đi!”
Vài ngày sau, người của gia tộc Cathy
tới để chuẩn bị đưa di thể cô rời đi sau khi cuộc điều tra kết thúc. Rio và một
vài người bạn của Cathy nhìn Wenlly yên lặng ngồi bên di thể của Cathy, chải đầu
cho cô. Bỗng dưng Wenlly gục đầu xuống. Rio biết cô đang khóc… nước mắt của cô
chỉ thuộc về Cathy, không muốn để cho người khác thấy.
“Từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới
người Wenlly yêu lại là Cathy… Rõ ràng cô ấy lúc nào cũng tỏ ra rất có hứng thú
với những người khác…” Liszt xúc động nói.
“Vì sao cô ấy lại che giấu chứ? Cứ
nói thẳng ra với Cathy là được rồi mà…” Ánh mắt Melany cũng đong đầy những giọt
nước.
“Bởi vì thích một người cũng có thể
khiến chính mình sợ hãi. Trái tim bị người khác nắm giữ, không còn chịu sự khống
chế của bản thân… cho nên mới lừa mình dối người mà tự nhủ, ‘ta có thể khống chế được, ta không
hề yêu ngươi’.” Phyllis chậm rãi nói.
Rio lại mở lời, “Trên đời này chỉ có
ba việc không thể che giấu được mà thôi…” Cậu bỗng nhớ tới câu tục ngữ kia.
Bầu không khí trở lại trầm mặc. Một
lúc lâu sau, Rio phát hiện có người đang đẩy đẩy mình. Cậu bèn quay lại, thấy
Knight Derwent đang xoay xoay tay hỏi, “Là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Rio có phần không
hiểu nổi những câu hỏi không đầu không đuôi của người này.
“Cậu ấy muốn hỏi ‘ba việc không
thể che giấu được trên đời này’ đó mà!” Phyllis nhẹ giọng giải
thích thay Knight Derwent.
“Không có gì, chỉ là nghèo khổ, ho
khan và yêu mà thôi!” Rio nhìn về phía Wenlly vẫn đang cúi đầu,
“Lời người xưa đó mà!”
Thời gian như ngừng lại, tất cả đều
trở nên trống trải và lặng yên.
Vài ngày sau, Rio vẫn ở Thư viện cùng
Ariel, toàn bộ thời gian chỉ dành để đọc sách. Ban ngày ở Thư viện số lượng học
sinh nhiều hơn thường ngày. Rio hiểu trong khoảng thời gian không ngừng xảy ra
biến cố này, ở trong phòng của mình chẳng khác nào tra tấn. Ngồi ở Thư viện,
xung quanh có bạn có bè khiến người ta cảm thấy an tâm hơn.
Lúc này trong Nguyên lão viện, Wenlly
đứng lặng trước cửa phòng họp tựa như một bức điêu khắc. Một người đàn ông
trung niên khoác áo choàng đen bước đến trước mặt cô.
“Đã lâu không gặp, Wenlly!Thật không
ngờ ta mới đi có mấy tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.” Người đàn ông đó
vỗ vai Wenlly, an ủi nói, “Mong con sẽ kiên cường!”
“Bây giờ sức mạnh giúp con tồn tại
chính là sự thật. Xin Ngài cho con thấy được sự thật — đại nhân Manrcy Embers!”
Wenlly nhìn thẳng về phía người trưởng lão hơn mình bốn trăm tuổi.
“Láo xược! Sao ngươi có thể dùng ngữ
khí đó mà nói chuyện với đại nhân Embers được cơ chứ! Hơn nữa Ngài ấy vừa mới
trở về học viện, cầm phải nghỉ ngơi!” Người khoác áo choàng đen phía sau Manrcy
lớn tiếng nói.
“Đối với toàn bộ học sinh trong học
viện này mà nói…” hai bóng người từ trong bóng tối bước ra, đứng thẳng phía sau
lưng Wenlly, “Quan trọng nhất chính là sự thật. Với lại biết đâu một khắc sau
người bị ám sát lại là Ngài – trưởng lão Topher Zasie!”
“Phyllis Tenant…. Cả Isas Knight
Derwent… Sao các trò lại ở chỗ này?” Trưởng lão tên Topher muốn tiến đến định
giáo huấn mấy tên tiểu bối không biết lễ độ kia.
Bất ngờ Manrcy chặn hắn lại, ánh mắt
khiển trách, “Ngài còn không hiểu sao? Hiện tại chính là lúc nhạy cảm nhất —
chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả học viên ở đây! Di thể của Cathy
đang ở đâu?”
“Là ở đây!” Wenlly khẽ nghiêng người,
mở cánh cửa phía sau ra
“Các ngươi… dám đặt thi thể ở trong
phòng họp sao? Thật hỗn láo!” Topher tựa hồ như muốn xô Wenlly ra.
“Topher!” Manrcy nghiêm khắc nhìn
Topher, “Làm trưởng lão của Nguyên lão viện thì đừng quên trách nhiệm của Ngài
là gì! Nguyên lão viện không phải là một đám thùng rỗng kêu to!”
Nói xong, ông bước thẳng tới bên chiếc
quan tài đóng băng, cúi đầu hành lễ.
“Rất xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ
của con, nhưng chúng ta cần biết rõ chân tướng sự việc.”
Manrcy đưa tay đặt trên trán Cathy,
nhắm hai mắt lại, mọi người nín thở ngưng thần. Trong nháy mắt, toàn bộ không
gian trong phòng họp liền trở thành khung cảnh của hòn đảo nhỏ trên không
trung, thời gian quay về đêm hôm đó… Ánh trăng như nước, âm thanh của vũ hội từ
Thư viện Trung ương phía xa truyền đến. Cathy khoác chiếc áo choàng tử sắc của
Wenlly, dáng người bay lên vô cùng linh hoạt, vững vàng đáp xuống.
Bất chợt mặt nước có bóng người
thoáng qua. Wenlly khẩn trương tiến lên một bước, “Cathy —”
Phyllis giữ vai cô lại, “Đây chỉ là cảnh
được tái hiện thôi, nếu cô xông lên sẽ làm nhiễu loạn tư duy của Ngài Manrcy
đó.”
“Đúng vậy… Cathy đã…” Đôi mắt Wenlly
trở nên đờ đẫn, đôi môi lại hiện lên đường cong bi thương.
Trong ảo ảnh, dường như Cathy cũng cảm
nhận được có người đang theo sau cô. Cô dừng lại, đảo mắt nhìn xuống mặt nước
nhưng chỉ thấy bình yên không gợn sóng. Cathy bĩu môi, tựa hồ đang cười nhạo sự
đa nghi của mình
Đang lúc chuẩn bị nhảy sang một hòn đảo
khác cách đó không xa, bỗng cô cảm thấy có người từ phía sau ôm chặt lấy. Cathy
định giãy giụa nhưng không ngờ lại có vô số những dao nhọn từ phía sau đâm
xuyên qua thân thể, ngay cả cơ hội kêu một tiếng cũng không có. Cathy mở to mắt
quay đầu lại, nhưng điều cô muốn thấy không phải là kẻ đã giết mình, mà chính
là vũ hội bình yên nơi Thư viện.
Có lẽ cô đang gọi tên Wenlly, nhưng
đôi môi chỉ có thể mấp máy mà nói không ra lời. Từ mũi nhọn của thứ đang xuyên
qua người, dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống đọng thành một mảnh.
Xoẹt một tiếng, thứ hung khí đó rút
ra khỏi người Cathy, cơ thể trống rỗng yếu đuối đó rơi vào hồ nước bên cạnh…
“Ngươi giết nhầm người rồi, đồ ngu!”
Một nam hài tử nhẹ nhàng hạ xuống từ không trung, “Cô ta đâu phải Wenlly!”
Kẻ sát nhân kia nhìn hồ nước đã nhuốm
màu huyết sắc, nhíu mày nói, “Liby… Là ngươi nói Wenlly khoác áo choàng tím rời
khỏi vũ hội kia mà… Sao lại thành Cathy thế này?”
“Ngươi hành động mà không nhìn rõ con
mồi của mình sao?” Liby bất mãn nói.
“Ngươi nghĩ Wenlly rất dễ đối phó ư?
Chờ đến khi ta thấy được mặt cô ta thì đã không còn cơ hội ra tay nữa rồi!”
Lúc này tất cả ảo ảnh đều biến mất,
thời gian dường như đã quay lại trong căn phòng họp của Nguyên lão viện.
Phyllis cau mày, cuối cùng anh cũng
hiểu được tại sao trong phòng thẩm vấn hôm ấy, Liby lại nói rằng cái chết của
Cathy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
“Các con có biết hung thủ là ai
không?” Manrcy ngẩng đầu hỏi.
Wenlly bước lùi về phía sau, một bước
lại một bước, làm sao cô có thể chấp nhận được sự đả kích này, “Thì ra… người bọn
chúng muốn giết là ta… Hung thủ lại là… Trời ạ, thực sự ông trời quá trêu chọc
ta rồi… vì sao…. vì sao ta lại đưa áo choàng cho nàng cơ chứ…”
“Thôi chết!” Phyllis tái mặt xông thẳng
ra ngoài.
Knight Derwent sững sờ một hồi, rồi tựa
như hiểu ra điều gì, cũng cắn răng xông ra theo sát Phyllis, “Cái tên ngốc kia ngàn
vạn lần đừng có chuyện gì a —”
Trong Thư viện Trung ương, Rio chống
đầu nhìn đường nét khuôn mặt Ariel, hàng lông mi cong cong, chiếc mũi xinh xắn.
Cô gái yếu đuối này rồi sẽ có ngày lên năm ba, sau đó tốt nghiệp, lại phải tới
nơi chiến trường ác liệt kia. Thế rồi sao? Hiện tại ngay cả trường học cũng
không còn đơn giản như trước nữa.
“Cậu đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Ariel quay đầu lại.
“Tôi đang nghĩ vì sao cậu lại muốn tới
học ở ngôi trường này? Học sinh ở đây sau khi tốt nghiệp không phải đều phải tới
Liên Quân sao?”
“Tôi hiểu ý cậu…” Ariel vén tóc ra
sau, “…nhưng gia đình quý tộc nào cũng phải đưa con tới nơi này. Chúng ta được
hưởng đặc quyền không phải lo ăn lo mặc thì cũng phải thực hiện cho tốt nghĩa vụ
của mình chứ.”
“Vậy à?” Rio thầm nghĩ, xem ra nhà Rozadol
cũng là gia đình quý tộc.
“Cậu biết không? Hồi trước có một người
học viên năm ba tên là Carlos.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét