“Tôi biết. Anh ấy đã hy sinh trên chiến
trường rồi.”
“Đúng thế!” Ariel thở dài một hơi,
“Khi còn học tại trường, anh ấy chính là một nhân vật truyền kỳ đấy, ngay đến cả
Huyết tộc năm ba cũng phải nể anh ấy vài phần. Thế rồi sao? Constantin của Rừng
Già Sâu Thẳm vừa phóng xuất ‘Thứu Long’ thì toàn bộ những người ở đó đều tan biến
không còn lại gì, ba ngàn binh sĩ của Liên Quân không còn một người trở về.”
“Đó là linh thú gì vậy? Sao lại đáng
sợ như thế?” Rio thực sự có chút hiếu kỳ.
“Là loại linh thú có phạm vi công
kích lớn,” ai đó vừa đặt sách trên bàn Rio, kéo ghế ngồi xuống, “Chẳng lẽ mày không
thể thi thoảng chăm chú đọc một cuốn sách sao? Lần nào nhìn thấy mày ôm sách là
kèm theo dáng ngủ gà ngủ gật!”
Rio kéo kéo khoé miệng, “Mars… Sao cậu
lại tới đây?”
“Xin lỗi nhé, quấy rầy thế giới của
hai người rồi!” Mars nhún vai, “Chỉ là có người bảo tao phải đặc biệt săn sóc
mày thôi!”
“Tôi thà tự chăm lo cho mình còn hơn!”
Rio ngáp nói.
“Cái thằng này, không thể thỉnh thoảng
đáng yêu một chút được sao!” Mars giận dỗi vò vò đầu Rio khiến cho nó nhoáng
cái đã trở thành tổ cú.
“Buông cậu ta ra -” Tiếng quát tháo từ
cửa truyền đến, sóng âm khiến cả trang sách cũng phải rung động. Tay Mars run
lên, nhìn về phía âm thanh đó phát ra, trông thấy vẻ mặt khẩn trương hiếm có của
Phyllis.
“Trời ạ, thì ra là Ngài!” Mars thở
dài một hơi đến chỗ anh, “Huyết tộc nhân các vị, ai cũng thích hù doạ người ta
như thế sao?”
Đột nhiên, một vật lạ kéo dài bất
thình lình đâm sát tới sau lưng Phyllis, Rio kêu to sợ hãi, “Coi chừng!”
Phyllis tức khắc dùng một tay chống
xuống mặt đất rồi dịch chuyển qua chỗ khác, gương mặt và bờ vai đập xuống sàn
nhà đau nhức không sao tả xiết. Nghiến răng chịu đựng, anh ngẩng đầu lên, phát
hiện thứ kia theo khe hở giữa vai và cánh tay thoát ra ngoài.
“Sao lại… có chuyện gì…” Ngay khi Rio
định quay đầu lại thì cảm giác có ai đã túm lấy cổ mình.
“Đừng có lộn xộn!” Tiếng nói tinh nghịch
của Ariel vang lên bên tai cậu, “Hiện giờ chính là lúc vô cùng nguy hiểm đấy!”
Ngón tay lạnh lẽo của Ariel đặt trên
động mạch của Rio, chậm rãi nói, “Xem ra Manrcy đã trở về rồi!”
“Không sai!” Phyllis kéo Mars, từng
bước từng bước tiến đến chỗ Rio.
“Ariel… Cậu đang làm gì thế?” Rio
nhìn ánh mắt của Phyllis trước mặt, cậu biết anh muốn ám chỉ cho mình điều gì…
mọi thứ dường như sụp đổ tan tành.
Rio cảm nhận được không khí bên tai
rung động, tựa như Ariel đang cười, “Tôi đang chuẩn bị chạy trốn a, cậu có muốn
đi cùng không?”
“Cậu ta sẽ không đi đâu hết!” Phyllis
khẽ nâng tay trái lên.
“Ngươi muốn sử dụng đao phong ư?”
Ariel tỏ vẻ coi thường, kéo Rio về phía sau, “Nhưng trước khi cắt đến ta thì nó
có làm Rio bị thương hay không thì rất khó nói.”
“Ngươi muốn gì?” Phyllis buông tay
trái xuống, nắm chặt lại, móng tay cắm chặt vào da thịt nhưng anh lại không hề nhận
ra.
“Nếu các ngươi đã bắt đầu đề phòng
thì nhiệm vụ của ta cũng không thể hoàn thành được rồi – đương nhiên là phải về
nhà thôi. Có điều… ta muốn mời Rio Rozadol đưa tiễn một đoạn!”
“Cô đến từ Rừng Già Sâu Thẳm? Chính
cô đã giết Cathy?” Rio run rẩy hỏi.
“Ta không phủ nhận nhưng chỉ muốn
đính chính lại một chút, mục tiêu của ta là Wenlly Ioster!”
“Tôi chưa từng thấy cô sử dụng linh
thú!”
“Bởi vì ta là Huyết tộc nhân mà!”
Thanh âm của Ariel thoáng hiện ra sự đắc ý, “Nhân Ngư bị năng lực của Huyết
nhân giết chết, ai lại có thể nghi ngờ một Nhật tộc nhân chứ.”
Rio nghiến chặt răng, trái tim đau nhức
tưởng như ngừng đập… Cô gái mà cậu đã quan tâm lâu như thế, tin tưởng lâu như
thế… vậy mà lại là Huyết nhân của Rừng Già Sâu Thẳm!
Lúc này Ariel đã lùi đến bên cửa sổ,
“Tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng mà ta nghĩ đã đến lúc nói lời tạm biệt với
ngôi trường này rồi.”
“Nói tạm biệt có phải còn quá sớm
không?” Tiếng nói lãnh liệt phát ra phía sau hai người.
Khi Ariel ý thức được chuyện gì đó
thì một cánh tay đã xuyên thấu bụng cô ta. Rio có thể nghe thấy tiếng da thịt
và xương cốt bị tổn hại. Cậu muốn quay đầu lại nhưng ngón tay Ariel lại càng cố
trụ chặt hơn
“Xem ra… Ta thực sự quá sơ suất…
Knight Derwent!” Trong nháy mắt, Ariel xuất ra vô số gai xương kéo dài đâm thẳng
về Knight Derwent đang đứng phía sau. Knight Derwent vì né tránh đành phải rút
tay về, thừa lúc đó Ariel thuận thế ôm Rio lộn ngược ra ngoài cửa sổ.
Knight Derwent và Phyllis cũng nhảy
xuống theo sát nút.
“Phóng linh thú của ngươi ra!” Ariel
đè chặt Rio, uy hiếp.
Ngược lại, Rio bất động phóng xuất
Speed, nó hung hăng nhắm thẳng về phía Ariel.
“Hừ!” Cô ta cười lạnh, một gai xương
đâm ra ngoài, chọc thủng Speed. Trong nháy mắt gai xương trên lưng cô ta cắm thẳng
xuống mặt cỏ, cố sức đỡ lấy trọng lượng của cả hai, “Ngươi còn quá non trong
khoản gian trá để chơi với ta đấy!”
Rio cảm thấy trên lưng mình một mảng
lạnh lẽo, cậu biết đó chính là máu của cô ta.
“Cô buông tay đi! Bị thương nặng như
thế, Phyllis và Knight Derwent sẽ rất nhanh bắt được cô thôi!”
“Vậy thì chờ bọn hắn bắt được ta rồi
hãy nói!” Ariel kéo Rio dậy, đúng lúc Phyllis và Knight Derwent vừa đáp xuống
bên cạnh.
“Ariel – ngươi phải chết -”
Rio phải rất khó khăn mới có thể ngẩng
đầu lên để tìm kiếm hòn đảo trên không trung, nơi phát ra âm thanh đó. Wenlly
đang đứng ở đấy, đôi tay cầm cung, đầu mũi tên nhắm thẳng vào đầu Ariel.
“Xì… cung tên của Nhân Ngư…” Ariel cười
lạnh, “…thứ vũ khí duy nhất mà bọn ngươi có thể xuyên thấu được Huyết tộc.
Nhưng mà… với tâm trạng hiện giờ, ngươi bắn nổi sao?”
“Đừng kích động, Wenlly!” Phyllis đáp
xuống phía sau cô, ngón tay đặt trên cung tên, “Sẽ hại chết Rio đấy!”
“Vậy thì sao?! Trước hết phải bắt được
kẻ sát nhân kia đã!” Lúc này một vài vị Nguyên lão đã tới, kẻ vừa phát thanh đó
chính là tên trưởng lão Topher.
“Đến khi kẻ bị bóp cổ và bất cứ lúc
nào cũng có thể bị xuyên mấy trăm cái gai trên người là ông, ta xem ông còn nói
như thế được hay không!” Knight Derwent cười lạnh, dùng ánh mắt quét qua khuôn
mặt Topher.
“Hừ!” Topher quay mặt, “Còn không bắt
tên gian tế của Rừng Già Sâu Thẳm đi!”
Một trưởng lão mặc hắc bào phía sau
Topher lập tức phóng xuất linh thú ‘Chiếm đoạt’, nhưng còn chưa kịp tới gần
Ariel thì đã bị gai xương chĩa ra từ người cô ta bức lui, phát sinh tiếng rên rỉ.
“Các ngươi thực sự đã chọc giận ta rồi
đấy!” Nụ cười của Ariel khiến tất cả không khỏi lạnh người. Cô ả kề môi lên cổ
Rio, hướng về phía động mạch, cắn phập xuống.
“A….” Khoảnh khắc những chiếc răng nhọn
hoắt đó đâm vào, cảm giác tê dại lan toả toàn thân khiến Rio chỉ có thể mở to mắt
cảm nhận máu bị hút ra, cơ thể không chịu sự kiểm soát mà ngửa về phía sau.
“Ariel!” Knight Derwent muốn tiến đến
nhưng lại bị Phyllis dùng một tay ngăn lấy. Trông thấy gai xương phía sau đầu
Rio, các khớp ngón tay của anh không ngừng rung động.
Không
thể… Cứ bị khống chế như thế… Rio tự nói với chính mình.
Thoát khỏi cô ta… Rio, cùng lắm thì chỉ bị mấy
cái gai xương kia đâm thủng thôi mà!
Ariel đột nhiên chấn kinh rồi đẩy vội
Rio ra ngoài, phát hiện linh thú Pratt đang bám vào lưng cậu.
“Ta còn tưởng ngươi chán ghét ta đến
thế cơ chứ!” Ariel lau vết máu trên miệng, vì nhận được máu tiếp viện nên vết
thương ở phần bụng của cô ả nhanh chóng khôi phục.
Rio đè vết thương trên cổ lại, ngơ
ngác nhìn về phía Phyllis và Knight Derwent. Tay cậu run rẩy, nhận thức được
máu đang chảy ra khỏi cơ thể mình… Cảm giác hoa mắt ập đến. Rio đờ đẫn loạng
choạng đi về phía trước, đúng lúc sắp ngã xuống thì cánh tay cậu được ai đó
nâng lên, thân thể nhanh chóng được đỡ lại.
Trong mông lung, cậu trông thấy
Phyllis và Knight Derwent ở hai bên dìu lấy cơ thể mình.
“Rio -”
“Chịu chết đi -” Một mũi tên của
Wenlly bắn xuống, Ariel nhanh chóng mở rộng gai xương phòng ngự. Không ngờ mũi
tên kia lại mang khí thế quyết đánh đến cùng, xuyên thấu bức màn bảo vệ của
Ariel. Ngay khi mọi người cho rằng cô ả chết là cái chắc thì bỗng nhiên một Phi
Hành thú phóng tới, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu Ariel đi.
“Đáng hận!” Wenlly nhảy xuống từ hòn
đảo trên không trung muốn đuổi kịp kẻ đang đào thoát kia, nhưng con linh thú ấy
không giống Phi Hành thú thông thường, tốc độ như tăng lên tới ba lần, nhoáng
cái đã biến mất nơi chân trời.
Thế nhưng Wenlly lại không muốn bỏ cuộc,
liên tiếp bắn ra hơn mười mũi tên nhằm thẳng hướng bọn chúng chạy trốn. Đáng tiếc
là đã không còn kịp nữa.
“Đừng đuổi theo – đó là Phi Hành thú
của Mefile -” Knight Derwent kêu to, “Mau đến xem Rio đi -”
Knight Derwent đỡ lấy thân thể Rio.
Bàn tay cậu vốn bịt lại vết thương nhưng giờ đã vô lực buông xuống bên người.
Phyllis thay cậu đè lại vết thương không ngừng chảy máu.
Wenlly dường như không nghe không thấy
bất cứ thứ gì, vẫn điên cuồng chạy về phía trước. Mãi đến khi bị một cành cây cản
đường khiến bản thân ngã mạnh xuống đất, cô mới vùi đầu vào trong bụi cỏ, nghẹn
ngào khóc.
Phyllis nhìn thân hình Wenlly ngã
trên mặt đất, thở dài một hơi. Anh nhấc cổ tay, dùng răng xé rách tay áo, sau
đó quấn lên cổ Rio rồi nhìn Knight Derwent ra hiệu, “Đi – đến thẳng y viện -”
Ngay sau đó hai người nâng Rio dậy,
trong chớp mắt đã rời khỏi nơi hỗn loạn kia.
Vì mất máu mà đầu óc Rio trở nên mơ hồ,
tất cả những sự việc cậu trải qua từ khi đi tới thế giới này thoáng chốc lướt
qua trước mắt.
Rio cảm thấy bản thân mình đang lần
mò trong bóng đêm, thế rồi tiếng cười của Liby truyền đến. Cậu thầm nghĩ… nếu bản
thân mình không đi theo tiếng cười đó thì mọi chuyện sẽ ra sao? Phải chăng cậu
sẽ tỉnh lại trong căn phòng tràn đầy mùi thuốc tiêu độc, sau đó tiếp tục cuộc sống
bình thường của mình?
Hình ảnh trong đầu lần nữa chuyển
qua… là Ariel đang đứng bên bàn, ngượng ngùng hỏi, “Tôi có thể ngồi chỗ này
không?”. Rio mấp máy môi, muốn lắc đầu nói không thể. Nếu như cậu trả lời
như thế, có khi nào bản thân sẽ không phải chịu cảm giác phản bội vì mưu tính của
cô ấy hay không?
Cậu không biết mình đã ao ước bao
nhiêu điều… đến khi mở mắt ra, những mong có thể nói với chính mình rằng
những chuyện kia chỉ là một giấc mộng, nhưng khuôn mặt của Quincy và nét lo lắng
của Liszt đã khiến cậu hiểu được rằng mình vẫn chưa thoát khỏi cơn mơ.
“Rio, cuối cùng anh cũng tỉnh lại -”
Quincy chu môi, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng không yên.
Nét mặt này, Ariel
cũng đã từng có.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét