Trái tim Rio trĩu nặng như chìm vào một
vực thẳm chưa người biết đến, cậu vươn tay ra, tha thiết ôm lấy Wenlly đang run
rẩy.
“Nhưng mà… Sẽ không có … một trăm năm
nữa… Ngay cả thêm một đêm thôi cũng sẽ không có… Thì ra, ta còn yêu nàng nhiều
hơn ta tưởng…”
Cậu nhìn mái đầu cô, ngẫm
nghĩ… nếu như nói rằng Cathy đã ở cùng cô hơn một trăm năm, như vậy khi mất
đi sẽ đau đớn hơn bao nhiêu so với người mới làm bạn với cô được vài năm?
Khi Rio rời khỏi phòng Wenlly, hoàng
hôn đã buông xuống. Cậu đẩy cửa ra, trông thấy Knight Derwent đang đứng dựa người
vào tường, có lẽ đã chờ rất lâu.
“Muốn vào gặp cô ấy sao?”
“Không cần.” Điệu bộ Knight Derwent
như đang chuẩn bị rời khỏi, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Cậu không định về ký túc xá sao?”
Knight Derwent đi phía trước nói, “Sắp tối rồi.”
“Vậy thì sao? Dù gì thì đối với anh,
buổi tối có gì nguy hiểm chứ, chẳng lẽ anh lại muốn giống như sứ giả giữ hoa mà
đưa tôi về phòng sao? Buồn cười nha, chẳng hợp với phong cách của Knight
Derwent tí nào.”
“Sẽ có Nhân Ngư trưởng lão tới trông
nom cô ấy, cậu không cần lo lắng!”
Rio quay đầu nhìn gian phòng của
Wenlly, không khỏi thở dài một hơi, cậu không còn sức để tranh luận gì với
Knight Derwent nữa.
Điều khiển Phi Hành thú bay ngang qua
nơi Cathy gặp nạn, Rio bất chợt dừng lại. Cậu dùng tay vốc một ít nước suối,
quay đầu nhìn Knight Derwent lẳng lặng đứng cách đó không xa mà nói, “Nghe nói
cố hương của Nhân Ngư là nước… Cho nên di thể của Cathy cũng sẽ trở về đó sớm
thôi.”
Rio xoay người hỏi: “Rốt cuộc là ai
đã tàn nhẫn như thế? Đâm trên người Cathy hơn một trăm vết thương… Là Liby
sao?”
“Nó là kẻ tình nghi lớn nhất. Nguyên
lão viện cũng đang cho người gắt gao lùng bắt nó!”
“Hơn một trăm vết thương, kẻ đó muốn
rút sạch máu của cô ấy sao? Nhớ trước đây Liszt làm anh bị thương nặng như thế
mà hai buổi tối đã khỏi hẳn rồi, lẽ nào Nhân Ngư không có năng lực đó sao?”
“Bởi vì tốc độ thụ thương đã vượt
trên tốc độ hồi phục.”
“… Thật mong manh!”
Rio đứng dậy chuẩn bị phóng xuất Phi
Hành thú, bất thình lình cậu bị ôm chặt lấy từ phía sau, trên gáy cảm nhận được
cằm của đối phương, cứng đến đau buốt.
“Cậu cũng rất mong manh… Phải nói là…
So với bọn họ cậu còn mong manh hơn nữa…”
Rio kinh ngạc. Cậu không thể nào giải
thích được vì sao đột nhiên Knight Derwent lại ôm mình như thế, dường như trong
mắt hắn, cậu vốn mang một ý nghĩa độc nhất vô nhị. Chẳng lẽ cái chết của Cathy
khiến cho tất cả mọi người lại trở nên đa sầu đa cảm hơn sao?
Rio đặt bàn tay mình trên cánh tay
Knight Derwent, nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ thay đổi mà! Sẽ trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ
không để mình chết dễ dàng vậy đâu.”
“Chỉ mong cậu nói được làm được!” Sợi
tóc Knight Derwent bay lướt qua gương mặt Rio, dịu dàng đến nỗi khiến người ta tưởng
là ảo ảnh.
“Ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan!” Một
thân ảnh trong suốt ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn tròn, cười lạnh nói.
“Đúng là ngươi phải tìm một nơi ẩn
náu,” người kia không nhanh không chậm ngồi vào chiếc ghế đối diện kẻ đó,
“Phòng thẩm vấn của Nguyên lão viện thực sự là nơi tốt đấy!”
“Đúng thế! Nơi nguy hiểm nhất chính
là nơi an toàn nhất, ngươi định làm gì ta đây, Phyllis Tenant?”
“Ngươi nói sao, Liby? Đáng ra ngươi
có thể ngoan ngoãn trở lại Rừng Già Sâu Thẳm, thế mà giờ lại vẫn ẩn trốn ở đây,
nhiệm vụ của ngươi là gì?” Phyllis vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng như trước, chỉ là
sát khí trong đôi mắt lại không buồn che giấu.
“A… A… Ta còn tưởng có vấn đề gì khiến
ngươi cứ theo sát không tha chứ. Chuyện của Cathy làm ngươi lo lắng không yên
sao? Hiện tại ngươi đang lo sợ điều gì?” Liby lộ ra dáng vẻ cố gắng suy nghĩ,
“Không lẽ nào a, Cathy và ngươi quả thật không cùng một đẳng cấp. Cô ta chết vì
cô ta quá yếu, nhưng mà ngươi thì không thể dễ dàng bị giết như thế đâu…”
“Ngươi giết Cathy?” Phyllis chậm rãi
hỏi.
“Có thể nói như thế. Nhưng ta thề rằng
đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi!” Liby vươn đầu tới phía trước, ra vẻ
chăm chú, “Ta nghĩ lúc này ngươi lẽ ra nên đi an ủi người bạn thân đang đau
thương cùng cực kia chứ?”
“Ta tình nguyện báo thù thay cô ấy!”
Phyllis đánh một chưởng trong không khí, đầu Liby lệch sang một bên, tách một
tiếng, chiếc đèn tường phía sau lưng nó liền vỡ vụn.
“Ngươi thực sự khiến người ta chán
ghét!” Liby đứng lên, lùi về sau hai bước, “Nhưng mà ngươi thật sự không nên…
làm phiền ta mãi như thế!”
“Nói thật, ta cũng chẳng có hứng thú
làm phiền ngươi!”
“Đâu, ý ta là ngươi không nên cứ một
mực phải bắt ta cho bằng được — vì việc đó cũng vô tình tiết lộ nhược điểm của
ngươi rồi!” Liby cười cười nói, “Với lại, ta nhớ là đã nhắc nhở ngươi và Knight
Derwent, các ngươi đánh giá ta quá thấp đấy.”
Phyllis nheo mắt lại, bỗng nhiên bốn
phía xuất hiện vô số Speed ùn ùn kéo đến tấn công thẳng về phía anh. Nhưng chỉ
sau một cái chớp mắt, không khí xung quanh đã hóa thành lưỡi dao sắc bén xé
rách từng con từng con một, “Bản lĩnh của ngươi chỉ có thế này thôi sao?”
“Ta nói rồi — không nên đánh giá thấp
ta mà!” Liby vừa dứt lời, Phyllis tựa hồ hiểu được chuyện gì. Vừa định quay đầu
lại thì một con linh thú thật lớn phía sau há miệng nuốt chửng anh vào trong.
Nguy hiểm ập đến. Phyllis thấy Liby
hướng mình làm động tác ngả mũ, miệng nó mấp máy như đang nói, “Gặp lại sau nhé!”
Không được rồi, mình sơ suất quá!
Khi anh dùng toàn lực thoát khỏi được
linh thú kia thì đêm cũng đã khuya. Lời nói của Liby còn vang vọng trong đầu
anh, “việc đó cũng vô tình tiết lộ nhược điểm của ngươi rồi”
Nhược điểm của ta… Nhược điểm của ta là gì? Vì sao ta
cứ phải đuổi theo Liby cho bằng được? Vì sao khi biết tin tức có liên quan đến
Cathy, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kinh hoàng khó hiểu như thế? Vì sao?
Vì sao? Vì sao?
Thật là ngốc, nguyên nhân không phải vĩnh viễn chỉ có
một thôi sao?
Phyllis nhảy ra từ bệ cửa sổ Nguyên
lão viện, chạy như điên đến ký túc xá của Nhật tộc.
Khi anh khẩn trương đẩy cửa ra, người
thiếu niên luôn khiến tâm tình anh bốn bề dậy sóng kia đang ngủ say, chỉ là đôi
mày vẫn chau tựa như đang phiền não điều gì. Anh vươn tay thăm dò hơi thở của cậu,
mềm mại và yếu đuối… nhưng không hiểu sao lại khiến anh an tâm hít sâu một hơi.
Có người đẩy cửa bước vào, Phyllis
căng thẳng quay đầu lại, “Ai?”
Người kia tựa hồ bị anh dọa cho nhảy
dựng lên, sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới mở miệng nói, “Tôi mới là người phải
kinh ngạc khi thấy Ngài ở trong phòng ngủ của mình mới phải?”
“Thì ra là Mars.” Phyllis vội vàng ổn
định lại tinh thần, mỉm cười đáp lại, “Thật xin lỗi, ta thấy cửa không khóa nên
đã tự tiện đi vào.”
Mars buông quyển sách trên tay xuống,
nhìn người đang ngủ trên giường rồi sờ sờ thái dương mà nói, “Cậu ta lại không
khóa cửa sao? Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi!”
Phyllis đặt ngón tay trỏ lên môi, nhỏ
giọng nói, “Để cậu ấy ngủ đi. Từ khi Cathy gặp chuyện không may, hình như cậu ấy
chưa ngủ.”
“Vậy còn Ngài? Vì sao một Huyết tộc
nhân lại quan tâm đến một Nhật tộc nhân chứ?” Mars nhỏ giọng hỏi.
“Mong cậu chăm sóc cậu ấy!” Phyllis
không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lưu lại bóng lưng trước khi hoàn toàn biến mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét