Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 29


Phyllis còn chưa nói xong, nụ hôn của Rio đã trượt xuống. Lướt qua mi tâm, đầu lưỡi cậu liếm nhẹ trên chóp mũi khiến anh không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

“Rio… đừng tiếp tục nữa…” Phyllis cuống quýt lùi về phía sau, thế nhưng chỉ bản thân anh mới hiểu chính mình có bao nhiêu khát vọng được ôm chặt người con trai trước mặt vào trong lòng để làm gì tùy thích! Tuy nhiên… dường như có chỗ nào đó không đúng…


Còn chưa kịp suy nghĩ, lưỡi của Rio đã như linh xà từ bên tai trượt xuống cổ. Phyllis định đẩy ra nhưng cậu lại trực tiếp liếm tới kẽ ngón tay anh. Phyllis cảm thấy bản thân mình tựa như đang giẫm lên vật gì đó, không kịp nhận thức thì đã bị đẩy ngã xuống rồi. Tấm khăn trải trên giường phát ra tiếng sột soạt như điềm báo khiến cho trái tim anh ngứa ngáy khó chịu.

“Rio…” Phyllis giương mắt, trông thấy đối phương đang khóa trên thắt lưng mình, màn sương mù trong ánh mắt tựa hồ có thể làm cho người ta điên cuồng. Như bị đầu độc, anh vươn tay chạm vào gương mặt đó, người kia lại nghiêng mặt hôn lên cổ tay anh. Mỗi cái đụng chạm đều khiến Phyllis cảm giác được sự lún sâu không thể nói thành lời.

“Đừng đùa nữa… Ta đã nhẫn nại hết sức rồi…”

Phyllis nhìn Rio, khẽ cong ngón trỏ lướt qua bờ môi cậu rồi bỗng nhiên đứng lên. Trời đất hốt nhiên đảo ngược. Rio ngã xuống chiếc đệm mềm mại, nụ hôn của Phyllis hạ theo, ngậm lấy ngọn nguồn kích động. Anh mở hàm răng người kia ra, mút lấy mật nước trong miệng cậu, đầu lưỡi lướt qua bờ môi… chỉ một sự đáp lại nhẹ nhàng của đối phương cũng đã cắt đứt sợi dây lí trí cuối cùng trong anh.

Lần đầu tiên Phyllis cảm giác được bản thân đang mất đi nhịp bước mà mình đã duy trì hơn ngàn năm qua. Anh vội vàng đưa môi tới bên tai Rio, ngón tay gấp gáp mở mảnh băng vải trên cổ cậu. Hương vị ngọt ngào kia ngay tức thì lấp đầy khoang mũi, vết thương còn chưa khép miệng, chỉ mới tạo một lớp vảy mỏng manh. Lưỡi Phyllis đảo qua một vòng, chỉ trời mới biết anh khao khát muốn được cắn xuống chiếc cổ đó đến mức nào. Thế nhưng anh hiểu, nếu anh làm như thế thì sinh mệnh của con người đang nằm dưới thân anh lúc này sẽ lập tức tiêu tan, vì vậy bản thân chỉ có thể hôn lên đó. Ngón tay ngốc nghếch muốn mở toang chiếc áo khoác kia ra, vậy mà càng cuống lại càng làm không được. Phyllis cắn răng một cái, dứt khoát xé toang tấm áo đó, vùi đầu vào nơi xương quai xanh vẫn mong nhớ bấy lâu.

Ta yêu người này! Ta muốn người này! Thực sự không thể đợi thêm được nữa!

Nhưng phải nhịn xuống đi, Phyllis… Người đó là Nhật tộc nhân, chỉ cần một giây mất kiểm soát, ngươi sẽ lấy mạng cậu ấy đấy!

Áo ngủ của Rio bị kéo lên, bàn tay Phyllis chạm trên làn da đối phương rồi bắt đầu trượt xuống quần ngủ. Rio cũng hết sức phối hợp với động tác của anh, nhấc chân trái lên khiến chiếc quần cũng dễ dàng rời khỏi chủ nhân của nó. Đầu gối của Rio bất chợt lướt qua thắt lưng Phyllis, sự ma sát trong khoảnh khắc đó như trời long đất lở. Phyllis không thể nhịn thêm được nữa, hai tay lướt dọc theo đường cong nơi thắt lưng người kia, đi tới cặp mông căng tròn tinh tế. Ngón tay tham lam luồn vào, tìm đến nơi bí mật.

Hai tay Rio quàng vào cổ anh, kéo anh về phía mình, lại một nụ hôn điên cuồng nữa.

Đột nhiên trong nháy mắt, hai tay Phyllis giữ chặt lấy cổ tay Rio, đặt chúng bên cạnh chủ nhân của mình. Anh nhìn vị thiếu niên dưới thân, nụ cười mị hoặc chẳng khác nào một pho tượng thần.

“Còn muốn giả bộ đến khi nào?” Phyllis chậm rãi mở miệng.

Người phía dưới bất chợt ngẩn người, ngay sau đó lại lộ ra giọng cười mỉa mai, “Ngươi phát hiện ra khi nào vậy?”

“Nếu ta nói từ lúc ngươi đứng ở bên ngoài thì sao?”

“Thôi đi, người vừa rồi cùng ta ‘nhiệt tình như lửa’ là ai ấy nhỉ?”

“Chẳng còn cách nào khác. Đôi khi… biết rõ là mình sai nhưng không thể nào sửa được.”

“Vậy hiện tại muốn sửa sai sao?”

Ngón tay Phyllis lại dùng sức, bức Speed sắp sửa dũng mãnh tiến ra từ bàn tay Rio phải trở về trong thân thể chủ nhân, “Phương pháp này của ngươi hay lắm, thế nhưng ta không muốn chết trong ảo tưởng đâu!”

Bởi vì áp lực mà đầu gối của người dưới thân lệch sang một bên, giọng điệu chế nhạo khẽ vang lên, “Ngươi không nghĩ tới việc, nếu không vạch trần ta thì có thể tiếp tục muốn làm gì thì làm à?”

“Ta cũng rất muốn cho mình một cái cớ đấy chứ. Hẳn là ta nên cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi thì e là không thể có cơ hội thân mật tiếp xúc với cậu ấy như thế này đâu. Thế nhưng… hiện giờ tốt nhất ngươi lăn ra đây cho ta!”

“Ha ha…” Thiếu niên bật cười khiến cho cả giường đều rung động, “Ngươi lo rằng đầu óc của cậu ta sẽ hỏng nếu bị ta khống chế sao?”

Phyllis cau mày, sức ở cổ tay bất ngờ lại tăng thêm.

“Ái chà chà, đừng cố sức nữa, ta không cảm thấy đau nhưng cậu ta thì có đấy. Hơn nữa, nếu như ta không chịu được mà làm cho lý trí của cậu ta đứt đoạn thì ngươi tính sao?”

Phyllis nở nụ cười, cúi người xuống thì thầm bên tai hắn, “Nhớ là ngươi từng nói qua, rằng bọn ta không nên coi thường ngươi. Nhưng mà… ngươi cũng không nên coi thường ta mới đúng chứ?”

Trong nháy mắt, tay Phyllis luồn vào giữa cổ Rio, bóp chặt cổ họng Liby rồi kéo ra ngoài. Ngón tay Phyllis định không chút vị tình nào mà bóp nát nó, thế nhưng trong nháy mắt, trong không khí mấy trăm linh thú đột ngột ngưng kết lại, nhắm thẳng vào người đang yếu ớt chìm sâu trong hôn mê – Rio!

Phyllis kinh hãi, cái bóng dưới thân lập tức kéo dài ra chắn trước người Rio, trong chớp mắt nuốt sạch tất cả số linh thú trong không khí. Liby thừa dịp Phyllis đang phân tâm, vùng vẫy khỏi sự khống chế của anh rồi chạy vọt ra phía cửa sổ tính bỏ trốn, không ngờ cái bóng của Phyllis theo sát lại ngay sau hắn. Chính vào lúc cái bóng sắp đuổi kịp Liby thì một Phi Hành thú đã ngăn lại ở phía trước.

“Điều khiển bóng là năng lực của McCowen! Ngươi không phải người trong gia tộc hắn!” Liby quay đầu  lại, cái bóng kia đã bị Phi Hành thú giữ chặt không thể động đậy.

“Ngươi biết năng lực của Knight Derwent là gì không?” Phyllis không nhanh không chậm hỏi.

‘Cự tuyệt’! Chính là cự tuyệt tất cả sức mạnh, đồng thời còn phản xạ ngược trở lại.” Liby nhíu mày.

“Thế tương phản với ‘cự tuyệt’ là gì?” Trong quang ảnh đan xen, nụ cười của Phyllis lại hiện lên vẻ quỷ dị mà mị hoặc.

‘Tiếp nhận’?” Liby thừa nhận rằng, bản thân làm linh thú lâu năm như vậy mà ngày hôm nay đối mặt với vị Huyết tộc nhân trẻ tuổi này lại thực sự phải kinh hãi.

“Cho nên, hôm nay ta sẽ không cho ngươi chạy trốn dễ dàng thế đâu —” Phyllis vừa dứt lời, đao phong đã phóng tới khiến Liby chỉ có thể hốt hoảng né tránh, đồng thời phóng xuất ra linh thú phòng ngự khác.

“Phyllis — ta nhắc ngươi một câu — ngươi kéo ta ra khỏi thân thể Rio nhưng lý trí của cậu ta vẫn còn bị giam cầm, hiện tại ai có thể thay cậu ta hít thở đây?” Liby có phần đắc ý khi nói những lời này, đưa tay chém đứt cái bóng của Phyllis rồi cưỡi lên Phi Hành thú, nghênh ngang bỏ đi.

Phyllis tựa hồ nhớ ra chuyện gì nên lập tức buông tha Liby. Vội vã quay về bên giường, anh ôm lấy Rio, điên cuồng chạy ra ngoài

Em sẽ không có chuyện gì đâu! Em lúc nào cũng kiên cường lắm mà, lúc này nhất định phải cố gắng nhé!

Đêm nay đối với Wenlly mà nói thực sự là một đêm mất ngủ.

Từ sau khi Cathy qua đời, cô không biết chính mình đã bao nhiêu đêm không hề chợp mắt. Đôi khi bản thân ngồi lì ở trong phòng khách, ngây ngốc nhìn chăm chăm vào bộ đồ trà mà khi sinh thời Cathy yêu thích nhất… tựa như có thể trông thấy nàng mang theo nụ cười ngọt ngào, tao nhã mà pha trà ngay bên cạnh. Wenlly cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một tách. Vừa hớp vào một ngụm, cái lạnh hòa cùng vị đắng lập tức ùa vào tái tê.

Ngay khi cô đang thất thần thì cửa phòng bất thình lình bị đá bật ra. Wenlly đứng dậy, trông thấy Phyllis đang ôm một thiếu niên chạy ào vào.

“Mau cứu cậu ấy —”

Đến khi Phyllis đỡ người thiếu niên kia xuống, Wenlly không khỏi cả kinh, “Rio? Cậu ta làm sao thế?”

“Cậu ấy bị Liby giam ý thức lại rồi, không thể nào hô hấp được…”

“Cái gì?” Wenlly kinh hãi thốt lên. Đến khi tinh thần ổn định, cô lập tức lấy ra Nước mắt Nhân Ngư cho Rio uống, “Mong rằng còn kịp…”

Phyllis nhìn chăm chú vào gương mặt không còn chút huyết sắc nào của Rio, khớp hàm đã bị cắn đến phát đau. Anh chưa bao giờ sợ hãi như thế.

Lúc này anh mới hiểu được, bất kể Rio có nói cậu muốn trở nên mạnh mẽ bao nhiêu thì một mai khi nguy hiểm ập tới, đến cuối cùng cậu cũng chỉ là một Nhật tộc nhân  —  chủng tộc yếu ớt nhất trên thế gian này. Phyllis đau đớn nhận ra, dù bản thân mình có cẩn thận ra sao thì giấc mộng đẹp này vẫn có thể nát vụn bất cứ lúc nào.

“Ha —” Lồng ngực lặng yên bấy lâu kia cuối cùng cũng có sinh lực trở lại. Ra sức hô hấp, Rio cố gắng mở mắt. Cậu trông thấy Phyllis nhíu mày, bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì nên kêu to lên, “Phyllis, mục tiêu của Liby chính là anh đấy!”

Trong chớp mắt, Phyllis tha thiết ôm Rio vào lòng. Ngón tay lạnh lẽo của anh luồn vào mái tóc cậu, giọng nói run rẩy, “Thật may… Em còn thở được…”

Rio vô thức vươn tay tới đặt trên lưng anh, “Sao vậy? Liby có tới tìm anh không? Em bị nó khống chế, chẳng làm được gì cả…”

“Phyllis, nếu thật sự không muốn Rio chết vì ngộp thở thì em khuyên anh nên buông tay đi!” Wenlly kéo Phyllis ra.

Nhưng Rio lại chẳng lo lắng cho bản thân mình, nghiêm túc hỏi lại, “Rốt cuộc Liby có tới tìm anh không?”

“Yên tâm đi, nó chạy rồi.” Phyllis đỡ Rio nằm xuống, “Hiện giờ em cần nhất là phải nghỉ ngơi đấy.”

“Chờ chút nào!” Rio nắm lấy tay Phyllis, cau mày nói, “Ý của anh là nó có tấn công anh hả? Anh có làm sao không?”

“Tôi đã dùng từ ‘chạy’, em thấy nó có thể làm gì tôi nào?” Phyllis dần thu lại tâm trạng căng thẳng vừa rồi, mỉm cười an ủi Rio.

“Vậy nói cho em biết, có cách gì có thể không bị Môn đồ khống chế không?” Rio thở dài một hơi, nhìn thẳng về phía Phyllis.

Wenlly đứng một bên nhìn hai người đang giằng co, đành phải đi tới bên giường ấn Rio xuống lần nữa, “Ta không nhớ rõ có linh thú nào có thể chống cự được môn đồ. Hôm nay cậu cũng không cần cố suy nghĩ mấy chuyện này, bị môn đồ khống chế, đầu óc của cậu cần phải nghỉ ngơi đấy!”

“Nhưng mà nếu như tôi lại…”

“Thực ra không có linh thú nào chống được môn đồ đâu.” Ngón tay Phyllis lướt qua những sợi tóc trên trán cậu, “Nhưng mà chính em có thể làm được!”

“Chính em sao?”

“Lấy một ví dụ nhé, khi suy nghĩ của em vượt trên tốc độ của Speed, em có thể thu phục được nó. Cho nên, nếu em tin tưởng vào bản thân thì dù là môn đồ cũng có thể bị em nắm trong tay.”

“Em hiểu rồi.” Tuy nhiên… hiểu và thực hành lúc nào cũng như ‘một trời một vực’, đáp án đó của Phyllis không thể làm cậu hài lòng.

“Vậy thì ngủ ngon nhé, tôi nghĩ bây giờ phải tới Nguyên lão viện rồi.” Phyllis xoay người mở cửa , “Thay ta chăm sóc cậu ấy một đêm nhé, Wenlly.”

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, anh gần như không đỡ được trọng lượng cơ thể mình mà trượt theo vách tường hành lang, ngồi bệt xuống đất.

“Rốt cuộc ta phải làm thế nào… Mới có thể thực sự giúp em thoát khỏi tất cả mọi nguy hiểm đây?” Phyllis gục đầu xuống, bàn tay che đi đôi mắt mình, dường như đang dùng tất cả sức lực để suy xét đến một câu hỏi không hề có đáp án.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét