“Quincy… Em đến rồi à…” Rio gượng cười.
Quincy mở miệng tựa hồ muốn nói điều
gì nhưng Liszt đứng phía sau đã nhận thấy sự miễn cưỡng của Rio, anh bèn vỗ vỗ
vai Quincy rồi nói, “Đừng nói nhiều nữa, Rio còn phải nghỉ ngơi mà!”
“Nhưng…”
“Em xem, cậu ấy đã tỉnh lại rồi, một
lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra. Em không muốn ngồi ngốc ở đây cản trở đâu, đúng
không?”
“Vâng…” Quincy liếc nhìn Rio, lưu luyến
không muốn rời nhưng cũng theo Liszt đi ra.
Còn lại Rio nằm trên giường, lặng lẽ
nhìn trần nhà trắng toát. Ngoài cửa sổ tràn ngập ánh mặt trời nhưng trong lòng
cậu lại cảm thấy giá lạnh. Liby cũng đã từng ngồi bên giường cậu, chân thành nhắc
nhở, “Ngày mai xin Ngài hãy cẩn thận một chút, chủ nhân của ta!” Tuy
rằng Rio không hề lưu tâm để rồi sau đó bị đám học sinh kia ném vào trong hồ
trên hòn đảo giữa không trung, thế nhưng cậu vẫn cảm kích Liby, nó đã cho cậu một
cơ hội sống lại, đã kiên nhẫn giảng giải toàn bộ về thế giới này cho cậu…
Và còn Ariel, Rio thậm chí đã từng nghĩ…
nếu có một ngày họ cùng nhau vào Liên Quân, cậu nhất định sẽ bảo vệ người con
gái khiến người ta yêu thương ấy. Vậy mà sự thật lại trái ngược… Ariel mạnh hơn
cậu hàng trăm hàng nghìn lần, sau này nếu thực sự trên chiến trường, nói không
chừng chính bản thân lại bị cô ta giết chết ấy chứ…
Thật mỉa mai! Rốt
cuộc thì cái gì là thật, cái gì là dối trá? Có khi nào ngay đến Liszt và Quincy
cũng đều là giả không? Chẳng có ai thực sự là bạn bè chân chính của cậu cả.
“Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Tiếng
nói dịu dàng của Phyllis vang lên. Rio khẽ chuyển động con ngươi, trông thấy
anh đã ngồi bên giường mình không biết tự lúc nào. Cách đó không xa, bên bàn
trà, Knight Derwent đang ngán ngẩm mà tàn phá cành hoa Castanopsis trong lọ.
“Cậu ta còn có thể nghĩ đến chuyện gì
đây? Bị con nhỏ Huyết tộc giả danh Nhật tộc kia lừa gạt tình cảm, đang bắt đầu
hối hận đó mà —” Knight Derwent vẫn ác khẩu như thế, ngón tay chà xát cánh hoa
khiến nó lả tả rơi thành một đống nát vụn trên bàn.
Chữ ‘hối hận’ cứ mãi quẩn quanh trong
đầu Rio. Cho dù là Trương Hiểu Nhiễm trước kia thì cũng chưa có người nào dùng
từ này để nói cậu như thế, bất kể gặp phải chuyện gì, điều đầu tiên cậu nghĩ đến
là làm thế nào giải quyết được nó. Như hiện tại, chẳng lẽ vì bản thân bị Liby
cũng như Ariel lừa dối và lợi dụng mà cậu sẽ không bao giờ tin tưởng người khác
nữa sao? Đương nhiên không phải! ‘Tin tưởng’ đã là bản tính của cậu rồi, nếu
không có phần tính cách đó, cậu căn bản không thể sống nổi.
Rio bất chợt bừng tỉnh. Một bàn tay lạnh
lẽo mò vào trong chăn khiến cậu không khỏi rùng mình. Người kia nắm lấy tay
Rio, đặt lên ngực cậu, “Rio, lắng nghe chỗ này đi. Em còn sống! Em chưa chết
đâu! Hãy nghĩ thử xem vì sao Mars lại đến Thư viện tìm em? Với tính cách của cậu
ta mà chịu ngồi chung với em sao? Bởi vì cậu ta muốn nhìn thấy em, muốn bảo vệ
em. Hãy thử nghĩ xem vì sao trong lúc Ariel cưỡng ép em, Wenlly lại không bắn
tên? Cô ấy muốn báo thù cho Cathy biết nhường nào? Em và tôi đều hiểu… Còn có cả
Quincy và Liszt…”
Rio nắm chặt tay Phyllis, xoay người
lại, cảm giác nặng nề trong lòng chậm rãi tiêu tan, trên môi cậu lại hiện nụ cười
rạng rỡ, “Này, không lẽ anh muốn dùng lời như thế mà an ủi em sao? Quả thật em
rất buồn, nhưng còn chưa đến mức đau đớn quằn quại không còn đường lùi đâu. Với
lại, nếu như em cứ tin tưởng một người mà mặc kệ người đó có xấu xa thế nào đi
nữa, thế thì hai chữ ‘tin tưởng’ cũng sẽ trở thành vô giá trị mất thôi.”
Phyllis mỉm cười, “Xem ra lo lắng của
tôi đối với em là dư thừa rồi!”
“Cũng không hẳn là như thế!” Rio cười
xấu xa, “Người khác quan tâm mình càng nhiều thì càng tốt mà!”
Knight Derwent buông cánh hoa
Castanopsis đã tan tành, đi thẳng tới bên giường Rio. Ánh mắt của hắn vẫn băng
lạnh như trước, thế nhưng Rio đã học được cách tìm kiếm trong đó sự ôn nhu.
“Này, tên Nhật nhân đứng cuối lớp
kia, đừng quên cậu đã hứa sẽ làm gì đấy!” Knight Derwent hất cằm, bộ dạng khinh
thường của hắn đúng là trước sau như một, “Hình như Nhật Tộc các cậu giỏi nhất
là thất hứa thì phải!”
Rio ngẩn người, nhớ lại lúc cùng
Knight Derwent quay lại hòn đảo sau hôm Cathy bị ám sát… Hắn ôm lấy mình, còn
mình đã nói với hắn rằng, “Tôi sẽ trở
nên mạnh mẽ!”
“Tôi đương nhiên nhớ rõ lời hứa của bản
thân mình, nhất định sẽ thực hiện mà! Nhưng đại nhân Knight Derwent à, Ngài
quan tâm đến tôi như thế, sẽ làm tôi nảy sinh ảo tưởng đấy!” Rio học theo
Knight Derwent bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng.
“Ảo tưởng gì?”
“Tôi sẽ nghĩ Ngài đang yêu thầm tôi đấy!”
“Có điên mới thầm yêu ngươi!” Knight
Derwent tức giận xoay người, cánh cửa bị đóng lại cái rầm.
Sau khi hắn đi, Rio không nhịn được
mà cười sằng sặc, sau đó nghiêng mặt thở hổn hển hỏi Phyllis đang ngồi bên cạnh,
“Anh xem… Tuy anh ấy thoạt nhìn có vẻ hung hăng nhưng quả thực là rất khờ mà…”
Phyllis chỉ lặng yên nhìn cậu, mãi đến
khi Rio khó hiểu ngưng cười rồi nhìn lại anh. Ngón tay Phyllis run rẩy chạm
trên vết thương đã được băng bó, đầu ngón tay dừng lại nơi vết máu hiện ra, chậm
rãi mở miệng nói, “Em có biết cách Huyết tộc làm sao để thể hiện tình yêu
không?”
“Hút… máu?”
“Đúng thế!” Nụ cười trên môi Phyllis
mang phần bất đắc dĩ, “Cho nên anh rất hiểu tâm tình của Knight Derwent!”
“Tâm tình gì cơ?”
“Em bị Huyết nhân khác cắn!”
“…” Rio đột nhiên nhớ tới khi Ariel
hút máu mình, bản thân đã không thể chống cự, “Cô ta chỉ muốn máu tươi để khôi
phục vết thương thôi mà?”
Thế
nhưng ta sẽ ghen! Phyllis nghiêng mặt không nói.
Hai ngày sau, Rio thuận lợi xuất viện.
Vừa vào phòng ngủ, cậu đã thấy hộp cơm chất đầy trên bàn. Quincy và Liszt đều đến
thăm, còn có cả Wenlly nữa. Mars có phần bất mãn về việc căn phòng ngủ nhỏ bé bỗng
dưng lại quá đông, khuôn mặt như muốn giết người vậy.
Cậu cười cười, vỗ vai hắn, “Cảm ơn cậu
nha! Mấy ngày nay còn muốn cậu đảm nhận chức vụ ong chúa bảo vệ tôi nữa!”
Mars xê dịch bờ vai, có phần tức giận
nói, “Ngài mà cũng cần tôi bảo vệ sao? Speed và Pratt Ngài đều có thể thao túng
được rồi… Thành thật nói cho tao biết, có phải mày đã khôi phục được ký ức rồi
không?”
“Chưa đâu, chỉ là có người dạy tôi
làm thế nào để thu phục chúng thôi mà!”
“Phyllis?”
“Ừ… Pratt là Knight Derwent đưa tôi
đi tìm đấy…”
“Knight Derwent? Không phải mày và kẻ
đó…”
“Anh ấy hả —” Rio buồn cười nhún vai,
“Chỉ là con cọp giấy thôi mà!”
“Con cọp giấy là cái gì?” Mars tỏ vẻ
khó hiểu, bộ dạng như thế lại có vài phần dễ thương.
“Chính là thoạt nhìn thì hung ác độc
địa, kỳ thực là chẳng có gì đáng sợ cả!”
Rio đảo mắt đến ban công thì trông thấy
Wenlly đi tới, cậu thoáng nhìn Mars rồi bước đến.
“Cảm ơn chị.” Rio dựa vào lan can,
nói với Wenlly đang nhìn về nơi chân trời.
“Không có gì phải cảm ơn cả! Sau này
chúng ta cùng vào Liên Quân, đến lúc chạm trán cô nàng ghê gớm kia, ta tuyệt đối
không nương tay đâu!” Wenlly xoay người lại, “Rio, ta chỉ muốn nói cho cậu biết,
đừng tìm những thứ hư ảo không có thực mà quên đi ánh mắt từ lâu đã dõi theo
mình!”
“Em biết mà!” Rio đáp.
Đêm đó cậu không ngủ được, khẽ trở
mình một cái lại thấy loáng thoáng một dáng người bên cửa sổ. Cậu thoáng hoài
nghi, đã trễ thế này còn có ai ở ngoài chứ? Cẩn thận nhìn lại, thực sự có người
mà.
Rio đi xuống giường, đưa tay
vén rèm lên, không khỏi cả kinh.
“Li —”
Bàn tay đối phương bịt miệng cậu lại,
mang theo dáng cười thoả mãn mà nói, “Nhỏ giọng chút nha Rio! Đánh thức Mars
thì ta không thể không giết hắn đâu nha!”
Trong lòng Rio lạnh buốt. Bàn tay
Liby lặng lẽ rời khỏi, cậu thấp giọng, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Cái này… Ngươi biết mục tiêu của
McCowen là Knight Derwent, mục tiêu của Ariel là Wenlly, vậy ngươi nói mục tiêu
của ta là ai nào?” khuôn mặt Liby bỗng áp sát Rio. Còn chưa kịp suy nghĩ đến ẩn
ý trong lời nói kia thì trong nháy mắt cậu đã cảm tháy trước mắt mình tối đen,
tay chân đều không chịu sự chi phối của bản thân nữa, không thể nào cảm nhận được
những sự vật bên ngoài.
Rốt cuộc mình bị sao vậy? Liby đã làm gì mình thế này?
“Chủ nhân đừng lo, ta chỉ muốn
mượn thân thể Ngài thôi mà —” Thanh âm trêu chọc của Liby quay về, “Thoát khỏi
sự khống chế của Môn đồ không dễ
chút nào đâu nha!”
Phyllis đang ngồi trên giá sách, dựa
vào bức tường phía sau, tùy ý để đầu óc thoát khỏi sự kiểm soát. Mấy ngày qua
đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ anh cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.
Vừa đặt tay lên khoé mắt, Phyllis đã
nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai vậy? Khuya thế này rồi còn tới?”
Anh không nhanh không chậm bước xuống. Khi cánh cửa vừa mở ra, anh vô cùng kinh
ngạc, “Sao thế Rio? Trễ thế này mà còn chưa ngủ à?”
Vị thiếu niên trước cửa chỉ khoác bên
ngoài chiếc áo mỏng, bên trong tựa hồ chỉ mặc đồ ngủ. Chiếc áo khoác bị gió xốc
lên để lộ ra xương quai xanh tinh tế, dưới ánh trăng mang theo mị lực chết người.
Mùi máu tinh khiết trong không khí toả ra khiến cho ngón tay Phyllis đang đặt
trên cửa không nhịn được mà run nhẹ.
Người thiếu niên kia không đáp, chỉ
ngẩng đầu nhìn anh. Thẳng thắn không e dè, ngón tay cậu chạm trên khuôn mặt
Phyllis, lành lạnh.
“Rio, ra ngoài muộn thế này mà sao em
mặc ít vậy?” Phyllis biết rõ đứng trước mặt mình là một người mạnh mẽ, chưa bao
giờ cần người khác yêu thương như một cô gái. Thế nhưng ngón tay ngày thường vẫn
mang độ ấm giờ lại lạnh lẽo như thế, quả thật khiến cho anh không đành lòng.
“Được rồi, dù có chuyện gì chăng nữa
thì cũng vào đi đã.” Anh mở cửa kéo tay Rio.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Rio bỗng
nhiên nhào vào lòng Phyllis khiến anh kích động đến mức không nhịn được phải
lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững. Bờ môi Rio chạm đến, cảm xúc mềm mại
trong phút chốc đã chiếm đoạt toàn bộ suy nghĩ của anh. Phyllis cảm nhận được bụng
dưới như có lửa đốt, hai tay anh nắm lấy bờ vai Rio, chừa lại giữa hai người một
khoảng cách.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét