Khoé miệng
Knight Derwent điểm nhẹ một nụ cười. Hắn thu ngón tay về, trên mặt bàn khẽ gõ một
cái. Cây bút của Rio liền lăn lăn theo mép bàn rơi xuống, tiếng lạch cạch trong
phòng học yên lặng đặc biệt vang dội, mà thần hồn của chủ nhân chiếc bút kia
cũng nhanh chóng bị kéo trở về. Rio lập tức cúi lưng, mò xuống dưới gầm bàn muốn
tìm cái bút không biết đã lăn tới đâu.
A, tìm được rồi!
Rio vừa mới
duỗi tay ra, bỗng dưng một bàn tay khác cũng vươn tới đè vai cậu lại.
“Knight
Derwent? Anh mò xuống gầm bàn…” Rio còn chưa nói xong, ngón tay Knight Derwent
đã đặt dưới cằm rồi kéo cậu về phía hắn, đôi môi lạnh lẽo liền phủ lên. Hắn gắt
gao quấn lấy chiếc lưỡi đang chạy trốn của Rio, chẳng hề lưu tình mà mút tới.
Rio kinh hãi,
sự khiêu khích bất ngờ của đối phương làm cậu cả kinh, thần trí trống rỗng. Hai
người cứ chui rúc dưới gầm bàn khiến Rio muốn thở cũng không xong. cậu hung
hăng kéo tóc Knight Derwent, mong rằng đau đớn có thể khiến hắn buông cậu ra. Thế
nhưng người kia chỉ cần dùng sức ngón tay bóp nhẹ một cái như thể trả thù. Cằm
đau khiến Rio muốn khóc.
Đã làm thì
làm cho tới luôn!
Nhoáng cái Rio
liền phóng ra Speed khiến những học sinh khác giật mình quay sang nhìn nơi khởi
nguồn sự việc. Ngay trong khoảnh khắc Speed xuyên thủng cái bàn, Knight Derwent
nhanh chóng rút lưỡi ra khỏi khoang miệng cậu, lập khôi phục lại dáng ngồi như
trước. Còn Rio vì chưa kịp tránh nên đã lĩnh ngay một mảnh gỗ vào đầu.
“Anh muốn làm
gì thế hả?!” Rio hung hăng trừng mắt nhìn cái tên vẫn cười tươi như hoa kia.
“Rio! Tôi mới
là người phải hỏi trò muốn làm gì trên lớp của tôi đây!” Tiếng thầy giáo giận dữ
truyền tới, bên cạnh là ánh mắt của các học trò khác đang háo hức chờ xem kịch
vui.
“Con… Thực sự
xin lỗi!” Rõ là xui xẻo!
“Thưa thầy,
cái bàn của ta bị phá rồi.” Knight Derwent vẫn một bộ dạng cao nhã như trước,
“Xin hỏi ta có thể về nghỉ ngơi không?”
“Hả… có thể…”
Thầy giáo ngơ ngác trả lời, lửa giận vừa rồi thoáng cái đã bị đè bẹp xuống.
Rio túm tay
Knight Derwent, nghiến răng đè giọng hỏi, “Sao anh lại làm thế với tôi?”
“Như thế…”
Đôi môi người kia càng lúc càng tiến đến gần. Nhìn sự trêu chọc hiện lên trong
đôi mắt hắn, Rio cắn răng ép mình không được né tránh. Hơi thở của Knight
Derwent nhẹ nhàng phả tới bên tai cậu khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy
ngưa ngứa, “…để cậu tạm thời có thể quên cái con nhỏ kia!”
Nói xong, hắn
nhẹ nhàng nâng tay thoát khỏi sự kiềm chế của Rio, tiêu sái xoay người rời khỏi
phòng học.
Thật sự là một
tên quái đản!
Rio ngồi về
chỗ, nhìn cái bàn bị phá hoại kia, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Một học kỳ đầy
hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc. Vì thời gian lên lớp không đủ nên kỳ thi cuối
kì của Hợp tác khóa sẽ sửa thành thi viết. Sau khi thi xong, tất cả học sinh sẽ
bắt đầu thu dọn hành trang để trở về nhà, ít nhất cũng phải nửa tháng không gặp
lại.
Quincy kéo
Rio tới phòng ăn để cùng mọi người hội họp làm buổi chia tay nho nhỏ, nhưng chờ
tới lúc đến nơi thì cậu mới phát hiện ra buổi gặp gỡ đó cũng chẳng nhỏ gì cho
cam.
Khi Rio và
Quincy vừa vào đến cửa, Wenlly đã nâng cốc ra hiệu cho hai người. Quincy liền vội
vàng kéo Rio chạy tới. Vừa nhìn thấy Liszt cũng ngồi ở đó thì cậu liền hiểu rõ,
thảo nào Quincy lại hưng phấn như thế. Vừa mới ngồi xuống trò chuyện được hai
câu thì bỗng nhiên bị gõ đầu, Rio vừa ngẩng lên đã trông thấy Mars đang bẻ khớp
đứng cạnh.
“Đừng hiểu nhầm
đó! Nếu không phải tiểu thư Wenlly và Ngài Liszt mời đến thì tao cũng không
thèm có mặt đâu nha!”
“Biết rồi! Biết
rồi!” Rio đặt tay trên vai Mars, ra bộ anh em thân thiết.
Mars thì
không nhịn được kéo tay Rio tới, sau đó nhét một cuốn sách vào trong lòng cậu,
“Chăm chỉ đọc đi, nghỉ ngơi cũng không được lười!”
Rio nhìn tên
sách: bách khoa toàn thư về thu phục các loại linh thú. Cậu bỗng cảm thấy
bản thân quả là một người may mắn, bên cạnh có thật nhiều bạn bè quan tâm đến
mình.
“Đang nghĩ
chuyện gì vậy?” Tiếng nói trong trẻo như nước suối vang lên, Rio nghiêng mặt đã
thấy Phyllis ngồi bên từ lúc nào.
“Đang nghĩ…
thời gian trôi qua thật nhanh.” Rio sờ sờ cuốn sách, cười nói.
“Đúng thế, thời
gian trôi qua thật nhanh,” Phyllis nhìn về phía cửa nhà ăn, Knight Derwent đang
đi về phía họ, “Nhưng cũng không phải chuyện gì tốt đẹp…”
Việc đầu tiên
sau khi Knight Derwent ngồi xuống là cười cười với vẻ mặt coi thường rồi nói,
“Thật may mắn! Một học kỳ bị cậu làm cho hỗn loạn hết cả lên rốt cuộc cũng kết
thúc!”
Rio không tức
giận, chỉ dùng điệu cười ác liệt giống hắn như đúc mà đáp lại, “Mong là học kỳ
sau Ngài sẽ không xui xẻo mà gặp phải tôi nữa!”
Knight
Derwent không nói gì, chỉ tiếp tục duy trì tư thế đó nhìn người đối diện, mãi đến
khi Liszt chịu không nổi tình cảnh quái dị này mới khuấy động bầu không khí, “A
A… Mọi người không nên cứ ngồi không như thế, nào, chúng ta cùng uống đi…”
Những học sinh
tụ tập trong nhà ăn đương nhiên không ít, nhưng tất cả mọi người đều bị bàn của
Rio gây chú ý. Dù sao đi nữa, có thể khiến Huyết tộc, Trường thọ tộc và
Nhật tộc cùng ngồi ăn một chỗ thật sự là một chuyện quá lạ kỳ.
Sau khi gặp mặt
xong, thời khắc chia tay cuối cùng cũng đến.
Rio và Quincy
cùng về nhà trên chiếc ‘xe ngựa’. Đương nhiên ‘ngựa’ ở đây chính là linh thú.
Vì cách nhau không xa cho nên sau mỗi học kỳ, hai gia đình đều cùng đón hai đứa
trẻ quay về.
Trong lúc lên
xe, Rio lơ đãng nhìn về phía hòn đảo nhỏ trên bầu trời nơi Phyllis đang đứng. Nụ
cười của anh vẫn nguyên vẹn như trước, tựa hồ dù có phải trải qua tang thương
cũng không làm nó mảy may biến đổi. Chiếc xe đã bắt đầu lao vụt trên không
trung, cậu không nghe rõ Phyllis đang nói gì, thế nhưng môi anh lại mấp máy như
đang nói tiếng ‘tạm biệt’. Bên cạnh Phyllis còn có một người đang cúi đầu –
Knight Derwent. Đây là lần đầu tiên Rio trông thấy hắn cúi đầu, hình ảnh ấy không
khiến người ta cảm thấy coi thường, mà còn mang đến một nét trân quý vô cùng.
Được rồi, hẹn
kỳ sau gặp lại!
Phyllis vẫn đứng
thẳng trên hòn đảo nhỏ giữa trời không, ánh mắt không hề rời nơi xa ấy.
“Knight
Derwent, hình như từ nhỏ tới giờ chúng ta chưa từng thích cùng một thứ.”
Thân ảnh bên
cạnh ngồi dọc theo đường biên của hòn đảo, nói bằng giọng bàng quan, “Đó là vì
thị hiếu của anh khiến cho người khác khó có thể theo được.”
“Ha ha,”
Phyllis cũng gập chân ngồi xuống, “Vậy vì sao chúng ta lại yêu chung một người
kia chứ?”
Knight
Derwent nhíu mày, một hồi lâu sau mới nói: “Có lẽ vì ‘thích’ không giống với
‘yêu’ chăng… Hoặc có thể cả hai chúng ta đều đuổi theo một thứ gì đó biết rõ là
không thể…”
“Isas, vậy
sau này bất kể cậu ấy có lựa chọn thế nào, cậu đều sẽ không hối hận chứ?”
“Hối hận có
tác dụng gì chứ?” Knight Derwent nghiêng mặt, hỏi người bên cạnh bằng nét mặt
tò mò.
Phyllis không
đáp, chỉ nhắm mắt lại thưởng thức ngọn gió mát khẽ khàng thổi qua, cười nhẹ.
Trong xe, Rio
bỗng nhớ tới một vấn đề quan trọng, “Quincy, trong nhà anh có những ai? Anh
quên hết rồi…”
“A… Thật
không hổ là anh Rio… Cái gì cũng quên hết trơn!” Quincy làm bộ không còn gì để
nói, “Trong nhà Rozadol chỉ còn lại có anh và cha của anh – Victor Rozadol thôi.”
“Hả, xem ra
những gia đình quý tộc đúng là hiếm hoi thật! Anh không có chú, bác, hay anh em
họ gì gì đó sao?”
Quincy lắc đầu.
“Mẹ của anh
thì sao?”
Quincy ngẩn
người, nghiêng nghiêng chỉ về phía Đông xa xôi.
“Nơi đó là
đâu?”
“Trung ương
thần điện.”
“Mẹ anh là Thần
quan sao?”
Cũng không
nên giống như trong tiểu thuyết viết về thần nữ yêu mến một người quý tộc,
sau đó sinh ra đứa nhỏ nhưng cả nhà không thể đoàn viên chứ…
“Không phải,
bà là một nữ anh hùng. Tất cả những người đã hy sinh trên chiến trường, bất kể
là Nhật tộc, Trường thọ tộc hay Vĩnh thọ tộc đều là anh hùng. Tên của họ được
khắc trong thần điện.” Quincy nói xong, lại cúi đầu.
Rio thoáng ngẩn
người, “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Trong trận
chiến mười hai năm trước…”
Lúc đó
mình vẫn còn là một đứa trẻ!
Rio thoáng
xúc động. Khi cậu còn chưa được biết mẹ của mình thì người phụ nữ đã không còn
tồn tại trên cõi đời này nữa. “Vậy cha của anh đâu?”
“À… Em gặp
ông cũng không nhiều lắm, ông vẫn ở Liên Quân hoài mà. Năm ngoái khi gặp mặt thì
ông là Thiếu Tướng của Nhật tộc ở Đông quân, bây giờ thì em cũng không rõ lắm.”
“À…” Rio gật
đầu, trong lòng lại cảm thấy hiếu kỳ.
Victor Rozadol
– ông rốt cuộc là người như thế nào đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét