Khi chiếc xe ngựa đáp xuống mặt đất, Rio trông thấy trước mắt mình hiện ra một lâu đài nhỏ cổ xưa. Cẩn thận xem xét, cậu phát hiện tòa kiến trúc này được xây dựa vào một ngọn núi, quả là được mãn nhãn.
Rio ngơ ngác
đi đến trước cửa, đúng lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi và cô gái mặt điểm
tàn nhang đẩy cửa ra đón cậu.
“Thiếu gia! Cậu
đã về!” Rio nhìn cô gái đang chạy về phía mình, bỗng nhớ ra hình như đó chính
là người đã chăm sóc cậu trong y viện khi bản thân vừa xuyên không tới thế giới
này.
“A, đã lâu
không gặp… Nhưng mà tôi lại không nhớ tên cô…” Rio mỉm cười nhìn cô.
Cô gái ngẩn
người, sau đó lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Không sao! Thiếu gia, tôi là
Tess!” Đến khi Tess định xách hành lý của cậu vào trong, Rio liền cản cô lại.
“Cô là con gái,
những việc nặng như vậy nên để nam nhi làm!” Rio nhấc hành lý lên, “Đưa tôi về
phòng nào, Tess.”
“Thiếu gia…”
Tess ngây người, “Quả là từ sau khi bị mất trí nhớ, cậu đã thay đổi rất nhiều!”
“Vậy ư? Tôi
thay đổi thế nào?” Rio có chút hiếu kỳ.
“Trước kia cậu..”
Tess vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông bên cạnh đã ho khan một tiếng ra hiệu
im lặng.
Rio nhìn về
phía ông, “Xin hỏi ông là..?”
“Tôi là quản
gia nhà Rozadol, tên là Sariputra. Chuyện thiếu gia mất trí nhớ, Tess đã thưa lại
với lão gia. Chúng tôi còn tưởng là bây giờ cậu đã khôi phục được ký ức rồi.”
Ông lão xách đèn đi trước, dẫn những người phía sau băng qua một hành lang chật
hẹp tối tăm. Đột nhiên mọi thứ trở nên sáng tỏ, bên trong toà thành không hề cũ
kĩ như vẻ bề ngoài của nó.
“Vậy cha tôi…”
“Lão gia còn
đang ở vùng biên thuỳ, chắc khoảng ngày mốt mới có thể trở về.” Ông lão mở một
cánh cửa ra, Rio thoáng sửng sốt trước sự bày biện xa hoa ở bên trong căn
phòng, “Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước đi!”
“Vâng.” Rio
có thể cảm nhận được chiếc giường kia mềm mại đến thế nào, cậu bỗng hiểu ra lời
Ariel đã nói, “Bởi vì bản thân không phải lo ăn mặc, cho nên chiến
trường chính là trách nhiệm của chúng ta!”
Ông Sariputra
lui ra ngoài, để lại Tess thu xếp đồ đạc thay Rio.
“Vừa rồi cô
muốn nói tôi là kiểu người nào thế?” Rio ngồi bên giường nhìn bóng dáng Tess
đang bận rộn, lơ đãng hỏi.
“Ơ…”
“Là loại người
thất thường hả?”
“Đúng thế…”
Tess ấp úng.
“Không sao!”
Rio ngả người, lăn lăn vào trong giường, “Vốn dĩ tôi là một kẻ thất thường mà.”
Tối hôm đó
Rio ngủ rất sâu, chuyến đi liên tục từ sáng đến tối khiến cậu mệt lử cả người.
Suy nghĩ của cậu chìm vào trong bóng đêm, dường như bay lên, băng qua lớp sương
mù dày đặc để vén ra tấm mạng che mặt của cõi trần. Khắp trời tinh tú lấp lánh.
Rio khẽ cúi mặt xuống, một mặt hồ không gợn sóng lọt vào tầm mắt, dường như
đang phản chiếu mọi sự trên thế gian này. Cậu có một loại ảo giác rằng khi mặt
mình gần dán lên mặt nước đó thì một người giống hệt mình sẽ xuất hiện trong hồ.
“Đến bao giờ ngươi
mới tìm thấy ta?”
“Ngươi là
ai?” Tay Rio vươn đến, ngón tay khẽ động vào mặt nước vẽ ra những gợn sóng lăn
tăn.
“Ta đã chờ
ngươi rất lâu!”
“Vì sao lại
phải chờ ta?”
“Hãy mau
mau tới đây…”
“Ngươi là ai?
Đây là chỗ nào?” Thân ảnh trong hồ nước dần dần mờ nhạt, Rio thậm chí không thể
thấy rõ hình dạng người kia, “Đừng đi! Ngươi là ai?!” Rio muốn lặn xuống hồ tìm
đáp án nhưng ngay khi thân người vừa chìm xuống thì cậu lại mở mắt, phát hiện
mình đang nằm trên giường, trên đỉnh đầu là bức màn trắng toát.
“Thiếu gia, cậu
nằm mơ sao?” Không biết từ khi nào Tess đã vào phòng cậu, đang xếp những món điểm
tâm sáng trên chiếc bàn cách đó không xa.
Rio ngẩn người,
điều chỉnh nhịp thở rồi lẩm bẩm nói, “Đúng thế… hình như tôi nằm mơ…” Cậu ấn ấn
thái dương, đầu như muốn phình to lên.
“Cậu mơ thấy
cái gì vậy?” Tess cười cười đưa cho Rio chiếc khăn mặt ấm.
“À… Tôi thấy
một chiếc hồ thật lớn, mặt nước rất yên ả, giống như tấm gương vậy, xung quanh
hồ là rừng cây bao quanh,” Rio lau mặt, cảm thấy dễ chịu hơn, “Sau đó có người
nói chuyện với tôi…”
“Nói chuyện với
cậu ư?” Tess cười nói, “Thứ cậu miêu tả rất giống với Kính Hồ.”
“Kính hồ?”
“Ơ kìa, Thiếu
gia cậu không nhớ sao? Kính Hồ chính là hồ nước nằm trong vùng đất được phong của
nhà Rozadol đấy.”
“Vậy ư? Tôi
có thể đi xem không?” Rio bỗng nhiên tràn đầy hứng thú.
“Có thể mà! Cậu
cứ đi từ cửa đông ra, theo bóng cây xanh tới giữa khu rừng rậm là có thể trông
thấy cái hồ đó đấy!”
Rio sờ sờ cái
mũi. Dù sao thì cha cũng không về nhanh đến thế đâu, đi dạo
loanh quanh cũng không chết ai mà.
“Nhưng cậu phải
cẩn thận vì trong rừng đó có vài linh thú đặc biệt. Nói chung là chúng sẽ không
công kích Nhật tộc, nhưng nếu cậu muốn thu phục thì chúng sẽ không khách khí
đâu!”
“A, biết rồi!”
Còn có linh thú khác sao? Càng lúc Rio càng có hứng thú.
Dùng xong cơm
sáng, Rio liền theo miêu tả của Tess mà ra khỏi cửa Đông của toà thành, theo những
bóng cây tiến sâu vào rừng. Gạt những cành cây rậm rạp ra khỏi tầm nhìn, chiếc
hồ rộng lớn hiện ngay trước mắt khiến Rio không khỏi cảm thán.
“Trời ạ ——”
Cậu không thể
nào khống chế được mong muốn tiến đến gần bên hồ. Rio bước đến bờ cát trắng mịn,
ngồi xuống nhìn chiếc hồ trước mắt, bỗng dưng cảm thấy như thời gian đang dừng
lại.
Một trận gió
thổi qua, Rio đưa mắt nhìn nhưng chẳng thấy trên hồ có nửa điểm gợn sóng. Sự hiếu
kỳ trỗi dậy khiến cậu đứng dậy đi tới hồ. Nước thấm ướt bàn chân, bắp đùi rồi đến
tận thắt lưng. Cậu vốc một vốc nước lên, nhìn dòng nước theo kẽ ngón tay chảy
xuống, tựa hồ như không có gì khác biệt với nước thông thường.
Đang lúc Rio
cúi đầu trầm tư, bất chợt một bàn tay vươn ra từ phía dưới hồ, tóm lấy chân Rio
kéo cậu vào trong nước.
Rio kinh hãi,
ùng ục ùng ục uống tới mấy ngụm nước. Dựa theo ánh sáng phản chiếu trên mặt nước,
cậu nhận ra người kéo chân mình là một đứa trẻ ước chừng mười tuổi. Trông thấy
Rio rơi xuống nước, đứa trẻ bày ra một bộ dạng tinh quái, cười đến xảo trá.
Rio phải rất
vất vả mới bò được lên bờ. Vừa quay đầu lại, cậu đã trông thấy đứa trẻ kia đứng
cách đó không xa, nhô đầu khỏi mặt nước.
“Nhóc là ai?
Sao lại ở trong địa phận đất phong nhà Rozadol?”
“Thật nhỏ mọn!”
Đứa nhóc kia chậm rãi lên bờ, “Victor cha ngươi cũng từng kinh hãi như ngươi.
Ta tới đây bơi chơi không được sao?”
“Nhóc biết
cha ta?” Rio nhíu mày, quần áo ướt sũng nên rất khó chịu, “Nhóc là con nhà ai,
sao lại tới nơi nguy hiểm không người này mà bơi lội chứ?”
Đứa nhóc kia
chu mỏ, nhún vai ra vẻ không đồng tình, sau đó nhảy vào hồ nước, thực hiện động
tác bơi ngửa vô cùng thư thái.
Một thứ gì đó
màu hồng bay xẹt qua bầu trời, phát ra tiếng kêu sắc bén nhưng không chói tai.
Rio nhìn thấy thân hình trong suốt một nửa, nghĩ thầm chắc chắn là linh thú. Mà
hình như con linh thú có vẻ ngoài giống chim này không hề sợ Rio khi nod chẳng
kiêng dè gì mà đứng trên bờ cát. Đứa nhóc đã bơi rất xa kia không biết đã quay
về lúc nào, ghé vào bờ nhìn Rio châm chọc, “Này, ngươi sao thế? Lần đầu nhìn thấy
‘ Nguyệt Điểu’ hả?”
Rio chỉ ngơ
ngơ gật gật.
Thật kỳ diệu,
bản thân mình khi học ở trường không gặp qua linh thú nào như thế này hết.
“Lúc nó cáu
giận thì nơi nào đôi cánh nó quét qua sẽ trở thành Hồng Liên địa ngục. Nó
cũng chẳng phải loại linh thú ôn hoà gì đâu!” Đứa nhóc kia trông cứ như người lớn
đang giảng giải cho trẻ nhỏ vậy.
“Thế bây giờ
nó…”
“Sao không
công kích ngươi chứ gì?” Đứa nhóc nhún vai, “Vì nó không thích đấu. Ôn thuận với
gây chiến là hai chuyện khác nhau.”
“Sao nhóc biết
nhiều thế?” Rio bỗng có phần cảnh giác, đứa nhỏ với bề ngoài nghịch ngợm này
khiến cậu nhớ tới Liby, nhưng thân thể Liby là trong suốt một nửa trong khi đứa
nhỏ này chính là thực thể, “Nhóc rất giỏi bơi lội, không phải là Nhân Ngư chứ?”
“Ngốc thế!” Đứa
nhỏ hung hăng đánh vào đầu Rio một cái, “Trong nước thì Nhân Ngư sẽ hiện nguyên
hình, ngươi thấy ta có đuôi sao? Ta chắc đến tám phần là ngươi trên lớp không
chịu chăm chỉ học tập, nếu không sao lại thiếu kiến thức đến thế chứ?”
Rio xoa xoa đầu,
nhớ hình như bản thân cậu mỗi lần lên lớp đều ngáp ngắn ngáp dài.
“Nào nào nào,
để ta dạy cho ngươi!” Đứa nhỏ chỉ một con linh thú hình dạng giống con trăn
đang quấn trên cành cây và nói, “Đó là Snake, nếu bị nó quấn vào rồi thì có mà
thoát thân! Đừng thấy nó hiện giờ ngắn ngủn vậy mà xem thường, thân thể nó có
thể kéo dài vô tận đấy.”
Rio mở to hai
mắt nhìn. Sau một buổi chiều ngắn ngủi, đứa nhỏ kia đã dạy cho Rio rất nhiều điều
cậu không biết khi còn ở Học Viện Trung ương.
“Chăm chỉ học
đi! Rồi sẽ có một ngày ngươi lăn xả trên chiến trường, đến lúc đó cũng đừng giống
một đống rau cải bị Rừng Già Sâu Thẳm bỏ vào nồi chứ.”
“Đúng a, một
ngày nào đó ta cũng phải ra trận mà.” Rio cười khổ, “Nhưng ta thì… ngay cả vì
sao nổ ra chiến tranh cũng không biết nữa…”
“Không phải
chứ… ngươi không học giờ Lịch sử sao?” Đứa nhóc kia tỏ vẻ nhức đầu, “Đương
nhiên là vì Pampas và Lynn Heven rồi!”
“Lynn Heven?
Tôi biết ông ấy! Đối với Nhật tộc chúng tôi mà nói, ông ấy giống như là một thần
thoại có thực vậy!”
“Không sai…
Lynn… Người đó quả thực rất giống với thần thoại…” Đứa nhóc nhìn về phía chân
trời, nét mặt thoáng hiện nét cô đơn. Thần sắc đó, Rio chỉ từng thấy trong mắt
Phyllis.
“Có thể cho
ta biết, đó là câu chuyện như thế nào không?”
Đứa nhóc kia
quay sang, cười cười nói, “Chắc trong sách lịch sử cũng không nhắc tới việc
chuyện Pampas phản bội Saint Douglas đâu nhỉ, vì Saint Douglas không muốn người
dân của mình đồng tình với người phụ nữ đó… nhưng mà, nói cho ngươi nghe cũng
chẳng sao….”
“Rất lâu, rất
lâu trước kia, đã bao lâu rồi ta cũng không nhớ rõ nữa… Chủ nhân của Rừng Già
Sâu Thẳm lúc đó chính là Pampas, khi ấy hai nước cũng đang xảy ra chiến tranh.
Lynn Heven là Nguyên Soái Nhật nhân của Liên Quân, mà Pampas lại là Huyết nhân
– con gái của chủ soái Mareve. Pampas khi đó có lẽ khoảng hai ngàn tuổi, xinh đẹp
trẻ trung, nụ cười mị thế, hầu như không ai có thể chống lại ‘Sự mê hoặc của viên kim cương xanh’ từ
nàng. Nhưng vị Huyết nhân đó lại vô tình yêu mến Lynn Heven, thực là một tai hoạ…”
Trái tim Rio
đau như bị kim chích, đôi mắt nhức nhối.
Tai họa sao?
Cậu bỗng nhớ
đến lúc chia tay, bóng dáng của Phyllis và Knight Derwent đứng trên một hòn đảo
nhỏ xa vời
“Nhưng nàng lại thuộc dạng người nếu làm việc
mà bản thân cho là đúng đắn thì sẽ không chùn bước, dù cho phụ thân và toàn tộc
không đồng ý.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét