“Sau đó thì sao?”
“Sau
đó, nàng theo đuổi Lynn Heven vượt qua Lục Nhân hà – ranh giới hai nước, mãi
cho đến khi đánh đến Cung điện mùa Đông của Rừng Già Sâu Thẳm.
Cứ như một chuyện hoang đường. Đây cũng là lý do vì sao cho đến tận bây giờ,
sau tám ngàn năm mà di thể của Lynn vẫn được người ta thờ phụng tại Trung Ương
thần điện.
Chiến
tranh đã kết thúc, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chưa chấm hết.” Đứa nhỏ dùng ánh
mắt châm biếm nhìn vào mặt hồ yên ả không chút gợn sóng, “Lynn không đón nhận
tình yêu của Pampas, ngược lại còn kết hôn với công chúa Josephine của Nhật
tộc. Pampas không cam lòng, đau khổ theo đuổi mãi cho đến khi Josephine sinh
cho Lynn một đứa con.”
“Vậy
là Pampas nổi cơn ghen rồi trả thù?”
“Không
sai, nghe thật giống một câu chuyện tình cũ rích? Nhưng ngươi có biết năng lực
của Pampas là gì không?”
“Đôi mắt
phá huỷ…” Rio nhíu mày, “Nghe nói đây là loại năng lực có thể hấp thụ tất cả
thời gian sống của người ta, dù là Nhật tộc, Trường thọ tộc hay Vĩnh thọ tộc
cũng không thể cưỡng lại được.”
“Nhưng
năng lực này tuyệt đối không thể lạm dụng, bởi vì trong khi hấp thụ thời
gian của người khác thì Pampas sẽ yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn. Đây
cũng là nguyên nhân vì sao Saint Douglas đến giờ vẫn còn tồn tại. Pampas cũng
dùng cách này mà báo thù Lynn. Nàng hấp thụ thời gian của Josephine và đứa trẻ
kia khiến cả hai đều phải chết. Việc này đã làm cho Nguyên lão viện hết sức
kinh hoàng bèn phái ra sáu đại gia tộc trong Huyết nhân để truy bắt Pampas,
nhưng nàng đã chạy thoát về Rừng Già Sâu Thẳm. Càng châm chọc hơn chính là
Mine, McCowen và Crow trong sáu đại gia tộc lại không chịu được sự quyến rũ của
Pampas nên đã cùng nàng trốn tới Rừng Già Sâu Thẳm, lập nên chính quyền mới.”
“Vậy
Lynn đã chết như thế nào? Có người nói khi ông ấy đuổi tới bên bờ Lục Nhân hà
thì bị Pampas ám toán mà chết?”
“Ai
mà biết được?” Nam hài nhún vai, “Dù sao thì kết cục của ông ta vẫn là cái
chết!”
“Vậy
thì bây giờ Pampas đối địch với Saint Douglas là vì cái gì? Lynn đã chết rồi,
ngay cả con nối dõi cũng không có!”
“Ngốc
thế! Nữ nhân thù dai số một đấy! Lynn dù có chết cũng không thể bù đắp cho nàng
ta danh dự và tình yêu, cho nên nàng ta một mực khao khát một ngày kia có thể
đánh hạ Trung Ương thần điện, lấy Vạn Tuyền chi nhãn để làm thuốc dẫn
mà hấp thủ tất cả thời gian của Saint Douglas. Thật chẳng khác gì người điên!”
“Đúng
thế, bà ấy yêu thật điên cuồng… không có được thì đạp đổ, kể cả thế giới mà
Lynn đã từng bảo vệ!” Rio thở dài một hơi.
Thế
nhưng đứa nhóc kia lại phá lên cười.
“Đó
chỉ là chuyện họ kể vậy thôi. Có lẽ Pampas không phải người đa sầu đa cảm như
ngươi nghĩ đâu. Trời sinh nàng ta đã thích phá hoại rồi, nếu không thì năng lực
của nàng ta sao lại là ‘Con mắt huỷ diệt’ chứ?”
“Chờ
đã! Nói là có sáu đại gia tộc của Huyết tộc… Còn ba gia tộc nữa là…?”
“Ha
ha, một là nhà Isis, Nguyên Soái hiện tại của Huyết tộc chính là người của gia
tộc này – Claude Isis. Ngoài ra còn có nhà Tenant và nhà Knight Derwent.”
“Thì
ra là thế…”
Thảo
nào trong trường, ngay cả giáo sư cũng nể trọng Phyllis và Knight
Derwent như thế.
“Được
rồi, nhóc tên gì? Vì sao lại biết nhiều như thế?”
“Tên
của ta?” Đứa nhỏ buồn cười, “Cứ về nhà hỏi cha ngươi thì biết!” Nói xong, nó
lại ‘phốc’ một cái nhảy vào trong hồ rồi bơi đi bỏ lại Rio ngu ngơ đứng trong
gió nhìn bóng dáng nó rời khỏi.
Vừa
về nhà Rio đã trông thấy Tess đứng chờ mình.
“Thiếu
gia, lão gia đã về!”
“Cái
gì? Cha ta về rồi sao? Không phải ngày mai mới về ư?” Cậu vội vàng sửa sang lại
quần áo đầu tóc, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt cha trong ‘lần gặp đầu tiên’.
Rio
đi theo Tess qua hành lang dài, ánh nến trên tường lúc mờ lúc tỏ, bất giác lại
đè nặng lên tâm tình của cậu.
Kỳ
lạ thật, khi đối diện với sự chất vấn của Nguyên lão viện, bản thân cũng không
cảm thấy áp lực đến thế.
Cánh
cửa bằng kim loại của thư phòng thoạt nhìn thật nặng nề và uy nghiêm, nhưng khi
mở ra lại phát hiện bên trong không có sự áp bách như tưởng tượng. Những quyển
sách bày ra lộn xộn, hương trà ngào ngạt khiến cho thư phòng có thêm phần ấm
áp.
“Lão
gia, thiếu gia đã tới!” Tess thông báo một tiếng liền lui xuống.
Rio
nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm bóng dáng người cha của mình giữa một biển
sách cao ngất trời. Bỗng dưng vang lên tiếng “Ôi chao”, một cuốn sách nện trên
thân hình lom khom của ai đấy ở đằng kia. Rio đến gần, đỡ người đàn ông đeo mắt
kính một bên trở dậy.
“Ch…
cha…” Rio gọi một tiếng không dám chắc.
“Xem
ra con thực sự là đã mất trí nhớ rồi!” người đàn ông kia cười cười, chỉ vào một
chồng sách tựa hồ muốn nói ‘ngồi đi’, “Từ nhỏ đến lớn, chỉ lúc nào đòi ta mua
cho cái gì thì con mới gọi ta là ‘cha’ thôi!”
“Vậy…
con gọi Người là gì?” Rio ngước mắt nhìn, người trước mặt chẳng mang phong thái
trang nghiêm một chút nào hết, lại còn ăn mặc giống như một thủ thư.
“Victor,”
Victor Rozadol nhún vai, “Thật đáng tiếc! Ngay cả người cha này con cũng quên
rồi!”
Nụ
cười của Victor khiến Rio cảm thấy tất cả sự hồi hộp lúc đầu đều là thừa thãi
cả, “Con rất vui từ giờ được biết Người, Victor!” Rio mỉm cười rồi ngồi xuống
chồng sách trước mặt ông.
Hai
người nói chuyện rất nhiều, kể cả những chuyện khi Rio còn bé. Điều đó khiến
cậu cảm nhận được một cách rõ ràng cái ý ‘tùy hứng’ mà Tess nói có nghĩa là gì.
Khi
bầu trời bắt đầu hiện lên màu trắng bạc, Victor mới luyến tiếc thốt lên, “E là
đến lúc con phải đi nghỉ rồi, con trai của ta!”
“Vâng.
Không biết sao con lại nói nhiều chuyện với người như vậy.”
“Là
cha con, chúng ta đã lâu không trò chuyện nhiều như thế này. Biết đâu, lần sau
sẽ là trên chiến trường…”
Rio
vừa đẩy cửa ra đã nghe được những lời xúc động của Victor, cậu không thể không
dừng bước mà quay đầu lại hỏi, “Người không thấy cuộc chiến này là vô
cùng sai lầm sao?”
“Mọi
cuộc chiến đều là sai lầm. Con không ngăn cản sự điên cuồng của Pampas được đâu,
chỉ có thể tận lực bảo vệ thứ con trân quý nhất… Giống như mẹ của con vậy.”
“Mẹ
của con?”
“Bình
thường nàng vẫn nói, nếu như Rừng Già Sâu Thẳm có thể bị đánh tan trước khi nàng
mất thì tốt biết bao… như vậy, con trai của nàng có thể lớn lên trong sự bình
an vô tư lự, chỉ biết đến chiến tranh qua những tranh sách…”
Trong
lòng Rio bỗng nhiên chấn động, viền mắt không nhịn được mà thoáng ướt. Người mẹ
của cậu là một nữ anh hùng, chỉ muốn dành cho chủ nhân của thân thể này một
cuộc sống hạnh phúc nhất mà thôi, “Xin lỗi… Con đã làm cho Người… mất đi nàng…”
“Không
phải thế, Rio. Con là thứ quý giá nhất của ta và nàng, hy vọng con cái của mình
có được những thứ tốt đẹp nhất là điều bất cứ bậc phụ mẫu nào trong thiên hạ
cũng đều mong muốn.” Victor nhẹ nhàng xoa nếp nhăn nơi khoé mắt, nụ cười chất
chứa sự độ lượng mà Rio không thể hình dung, “Và ta cũng chưa bao giờ mất đi
nàng ấy. Nếu như… Ta nói nếu như ta mất đi mà chiến tranh vẫn chưa
kết thúc, ta mong tên mình sẽ được khắc bên cạnh tên mẫu thân con trong Trung
Ương Thần Điện.”
Đến
tận bây giờ, hai người họ dường như chưa từng xa cách…
Nhẹ
nhàng khép lại cánh cửa thư phòng, Rio bỗng cảm giác đầu ngón tay khẽ nóng lên.
Thì
ra, sự tồn tại của bản thân lại mang ý nghĩa đặc biệt đến vậy.
Ngày
hôm sau, Victor lại dạy Rio dùng Liên lạc thú và Súc địa thú.
“Tất
cả mọi người đều cho rằng Súc Địa Thú chỉ là một loại linh thú có khả năng bí
mật di chuyển trong thể rắn, không có tác dụng gì lớn cũng như vô phương sử
dụng để tấn công hay phòng thủ. Tuy nhiên, mẫu thân của con lại dùng nó để truy
đuổi và dò xét.” Victor mỉm cười nhìn Rio đang chơi đùa với Súc địa thú trong
sân.
“Vật
nhỏ này rất biết cách lẩn trốn, con phải nghĩ đến hình dáng của chúng khi xuyên
qua mặt đất, nếu không thì sẽ chẳng thể nào thuần phục được nó đâu!”
“Ừ.
Con còn có thiên phú hơn ta tưởng đấy!” Victor mỉm cười nói.
Dường
như chợt nghĩ đến điều gì, Rio liền quay lại hỏi, “Victor, ở Kính hồ con có gặp
một đứa nhỏ đang bơi, nó nói là bạn cũ của nhà ta… Bộ dáng đúng là trẻ con
nhưng hiểu biết thật sự không ít. Người biết tên nó không?”
Đôi
mắt Victor ánh lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại yên ổn như lúc đầu, “Nó là
Augustine, con nhà Shawn, nhà họ nổi tiếng bác học đấy. Đứa nhỏ đó chỉ mới từng
đấy tuổi, không thì con đã có thể gặp được nó ở Học Viện Trung Ương rồi.”
“Thì
ra là thế, thảo nào nhóc đó lại biết nhiều vậy. Đúng rồi Victor, hình như người
còn có rất nhiều tàng thư, có thể cho con mượn đọc không? Chúng có vẻ thú vị
hơn đống sách giáo khoa trong trường nhiều.”
“Đương
nhiên là được, con trai ta!” Victor mỉm cười, sự hồn hậu ấm áp khiến cho người
khác không hề có cảm giác đây là một vị tướng lão luyện trên sa trường.
Ban
đêm, trong lúc Rio ngủ say, Victor khoác áo choàng rồi mang theo ngọn đèn,
hướng về phía Kính hồ mà cất bước.
Rừng
rậm trong đêm đen, mặt hồ phản chiếu ánh trăng mang phần uyển chuyển, vừa mê
hoặc lại vừa huyền bí. Victor đặt đèn bên bờ cát. Mặt hồ khẽ gợn sóng, một đứa
nhỏ cười hì hì bò lên bãi cát, “Lâu rồi không gặp, Victor!”
“Lâu
rồi không gặp, Augustine!”
“Hình
ảnh ngươi cầm kẹo đứng bên bờ Kính hồ khóc nhè cứ như chuyện vừa mới xảy ra,
chỉ chớp mắt thôi mà ngươi đã lớn đến thế này rồi…”
Khuôn
mặt Victor lộ ra vẻ khó xử, “Ta cũng không nghĩ mình lại già đi nhanh như vậy…
Ngươi đã gặp Rio rồi đúng không?”
“Ừ,
đứa nhỏ rất thú vị!”
“Ngươi
đã dạy nó những gì? Ta thấy trên người nó có thương tích, là vết thương do bị…
Nguyệt điểu tấn công…”
“Victor,
so với ngươi thì Rio có nhiều thiên khiếu hơn đấy. Ta cũng hoài nghi nó có phải
là đứa con của một tên không ra hồn như ngươi không…”
“Đúng
vậy…” Victor không biết làm sao đành sờ sờ đầu, “Thật sự xin lỗi, ta không có
đủ khả năng giải phóng năng lực của ngươi!”
“Không
sao, thế giới bên ngoài cũng không có gì là đặc sắc lắm.” Trong nháy mắt
Augustine đã xây lên một pháo đài trên nền cát, trong khi Victor chỉ an tĩnh
ngồi ở bên cạnh làm bạn với nó.
Ngày
nghỉ của Rio trôi qua rất nhanh. Ban ngày cậu thường đến Kính hồ gặp đứa nhỏ
tên Augustine kia. Đứa nhóc đó dường như cô đơn đã lâu nên hết sức thích thú
việc chọc ghẹo các linh thú khác, làm hại Rio cứ luống cuống tay chân miết.
Chẳng hạn như có một lần cậu bơi nửa buổi vẫn không thấy nhóc xuất hiện, Rio
lặn xuống tìm thì phát hiện nó đang bị một linh thú vây khốn, xém chút là chết
ngộp.
Buổi
tối, Rio ở cùng Victor trong thư phòng, nói chuyện trên trời dưới đất. Kiến
thức trong những cuốn sách giáo khoa buồn chán được Victor tô vẽ trở nên thành
thú vị hơn gấp nhiều lần, quan trọng nhất là mỗi lần Rio đọc sách gặp chỗ không
hiểu, Victor lại nhẫn nại ngồi giải đáp cho cậu.
Mãi
cho đến một buổi sáng, Rio mơ mơ hồ hồ tỉnh lại thì đã thấy Victor ngồi bên
giường mình từ bao giờ.
“Sao
vậy, Victor?” Rio lẩm bẩm, còn chưa tỉnh hẳn.
“Ta
phải về Liên Quân rồi.” Bàn tay Victor xoa đầu Rio, ấm áp và hiền hậu, “Bỗng
nhiên phát hiện ra, con đã trưởng thành nhiều lắm. Xin lỗi, con trai ta… dường
như ta không đủ tư cách làm một người cha tốt.”
“Không
đâu, người đã cho con rất nhiều rồi!”
Victor
mỉm cười đứng dậy, “Tạm biệt nhé, Rio.”
“Cha…
Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đúng không?” Rio khẽ xoay người, gọi giật lại
hình bóng đang rời đi đó.
Giây
phút cậu thốt lên tiếng ‘cha’, trong nháy mắt, Rio trông thấy bờ vai kia khẽ
run… sau đó người ấy thoáng quay lại, theo thói quen mà khẽ đẩy gọng kính, “Đương
nhiên rồi!”
Victor
khống chế Linh thú bay xẹt qua bầu trời trên toà pháo đài. Trước cửa, Rio lặng
đứng trông theo.
Những
ngày nghỉ sau đó, Rio đều ở chung với Augustine. Không hiếm những lần thoát
chết trong gang tấc, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng bay đi. Rio bị cậu nhóc
kia vần cho thần kinh cũng sớm suy nhược, thế nhưng cậu lại thu được nhiều thứ
vượt ngoài mong đợi của mình.
Cuối
cùng kỳ nghỉ cũng kết thúc, Rio phải thu dọn hành trang trở về Học Viện trung
ương. Quincy chưa gì đã tới cổng chờ cậu rồi.
“Cái
tên tiểu tử kia tám phần mười là muốn gặp Liszt tới phát điên rồi!” Rio bĩu
môi, đột nhiên nhớ tới điều gì liền chạy khỏi phòng, “Quincy — anh đi một lát
rồi về!”
“Anh
Rio —” Quincy đứng tại chỗ giậm giậm chân, chung quy cũng là tại đuổi không kịp
Phi Hành thú của Rio.
Rio
đi tới bên hồ, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy hình bóng Augustine
đâu cả. Bỗng nhiên có người ở phía sau gõ vào đầu cậu một cái, Rio quay lại thì
liền trông thấy khuôn mặt nghịch ngợm của Augustine.
“Augustine
-” Rio buồn cười nhìn nó.
“Sao
thế? Phải về trường rồi à?” Đứa nhỏ di di ngón chân trên mặt cát.
“Ừ!
Cảm ơn nhóc mấy ngày qua đã làm bạn với ta, ta cũng đã học được không ít,” Rio
vỗ vỗ vai nó, “Mong là trước khi tốt nghiệp sẽ được trông thấy nhóc ở trường!”
“Ở
Học viện trung ương?” Augustine ngẩn người, lại như đột nhiên hiểu được chuyện
gì, “Victor nói với ngươi thế nào?”
“Nói
nhóc là con nhà Shawn, gia tộc các ngươi còn rất thông thái nữa. Nếu không sao
nhóc lại dạy ta nhiều được như thế?” Rio có chút kinh ngạc. Đúng thế,
Augustine chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, làm sao lại học thông hiểu rộng như
vậy? Cũng không thể nào dạy mình những điều ngay cả Phyllis và Knight Derwent
đều không dạy tới?
“Nhóc…
Rốt cuộc thì nhóc là ai?”
Đứa
nhỏ nở một nụ cười, “Rio, ta biết mấy ngày nay ta làm khổ ngươi quá nhiều rồi…
nếu như ngươi tức giận, muốn gọi ta là ‘Hỗn Thế Ma Vương’ gì gì đó
thì cứ tự nhiên đi.”
“Rốt
cuộc thì ngươi là ai?” Rio bỗng dưng có phần đề phòng. Augustine khiến cậu nhớ
tới Liby, thế nhưng lại không hoàn toàn giống với nó. Liby tồn tại ở hình dạng
linh thú, mà Augustine chỉ mang hình hài của một đứa nhỏ mà thôi.
“Ta
là Augustine nhà Shawn, ngươi không tin thì về hỏi ông già nhà ngươi á!” Rio
vừa đứng lên, định tiến tới túm lấy vai Augustine thì nó liền nhảy vào trong
hồ, bơi đến giữa hồ mới ló mặt ra cười ha hả, “Rio — kỳ nghỉ tới nhớ phải tới
gặp ta nha — ta còn rất nhiều thứ để dạy cho ngươi —”
Rio
đứng bên bờ, nhìn mặt hồ thoáng chốc đã trở về yên tĩnh, trong lòng nổi lên vô
số nghi vấn.
Có
lẽ lần sau gặp mặt phải hỏi lại Victor mới được.
Dù
sao đi nữa thì học kỳ mới cuối cùng cũng tới rồi. Rio ôm chặt những người bạn
thân thiết của mình, cùng nhau ngồi trong nhà ăn, mãi đến lúc no căng mới trở
về phòng ngủ.
Vừa
mới mở cửa ra, cậu chợt nghe thấy giọng nói ấm thuần vang lên từ trong bóng
tối.
“Đã
lâu không gặp.”
Rio
quay đầu lại nhìn gương mặt tuấn mĩ của người kia, không khỏi xúc động, “Đã lâu
không gặp… Nhưng đối với Huyết tộc các anh mà nói thì hơn một tháng cũng không
tính là lâu nhỉ?”
“Đúng
vậy… Thì ra mới chỉ hơn một tháng…” Phyllis tựa hồ nhận ra điều gì, trên môi
điểm một nụ cười.
Rio
nghiêng người để Phyllis bước vào. Hai người vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì
tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
“Tám
phần là Quincy!” Rio đứng dậy định bụng mở cửa.
“Chưa
chắc đâu.” Nụ cười của Phyllis tràn đầy hưng phấn. Rio thầm nghĩ, không
phải Quincy thì còn là ai nữa?
Khoảnh
khắc cánh cửa mở ra, Rio thật sự có cảm giác không thể tin nổi – người đứng
trước mặt mình lại chính là Knight Derwent!
“Này,
học kỳ mới vừa bắt đầu, anh sẽ không tới gây phiền phức cho tôi chứ?” Rio nhướn
mày nói.
Knight
Derwent cũng hất mặt, nghênh ngang bước vào cứ như thể gian phòng này cũng là
của hắn.
“Không
phải anh cũng nhớ tôi đấy chứ…” Trong
bụng Rio thầm nghĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét