“Chính
là cái tên Topher chết tiệt kia, đáng lẽ ta phải giết hắn mới đúng!” Knight
Derwent cáu kỉnh nói, “Hắn nói với Thiếu Tướng Simon rằng Rio có thể thao túng
Speed và Pratt. Hình như Thiếu Tướng rất tức giận vì điều này, cho rằng Rio
không muốn gia nhập Liên Quân nên làm bộ mất trí nhớ.”
“Bọn họ nghĩ em là người thế nào chứ?
Thiếu Tướng Simon là…”
“Simon là Nhật tộc nhân, ông ta hình
như là chiến hữu của cha em đấy. Có lẽ em sẽ bị thẩm vấn một lần nữa, chỉ là
bây giờ có thêm quân nhân tham dự thôi!” Phyllis giải thích.
“Vậy thì cứ việc, một lần hay hai lần
có gì khác nhau đâu!” Rio nhún vai.
“Nhưng em phải biết là trong tình hình
này, nếu họ phán định là em trốn tránh lâm trận thì nhất định em sẽ bị nghiêm
phạt rất nghiêm khắc. Hơn nữa, nếu thực sự mất trí nhớ thì em vẫn phải cùng
Nhật nhân năm ba tham gia Liên Quân.” Knight Derwent nhìn bộ dạng không đồng
tình của Rio, cảm thấy thật sự đau đầu.
“Có những nghĩa vụ chúng ta vĩnh viễn
phải thực hiện!” Rio cúi đầu cười cười, hành động của cậu khiến Knight Derwent
muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Dù sao đi nữa thì tôi vẫn mong em có
thể tự bảo vệ tốt bản thân mình!” Trước khi đi, Phyllis nhẹ giọng nói.
Đúng như những gì Rio dự liệu, chương trình học sáng ngày
hôm sau vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì có một vị giáo sư bước vào phòng dẫn
Rio tới Nguyên lão viện. Thành thật mà nói, cậu không biết bản thân nên khóc
hay nên cười khi dường như mình là Nhật nhân bị Nguyên lão viện thẩm tra nhiều
nhất trong kỳ.
Trong phòng họp, ngoài các vị trưởng
lão, quả nhiên còn có một vài quân nhân.
Cậu chú ý đến một người đàn ông có
gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mắt phải có chiếc băng che lại, hình
như là một vết thương rất nặng trong chiến tranh. Toàn bộ bên trái gương mặt
của người này có một vết sẹo kéo dài từ lông mày xuống tới quai hàm. Rio đoán
đây có lẽ là Thiếu Tướng Simon trong truyền thuyết. Ngồi bên cạnh ông ta dường
như không phải quân nhân của Nhật tộc mà là hai gã Huyết nhân, và một người
khác có vẻ là Nhân Ngư.
Vấn đề được đưa ra xem xét cũng giống
như lần đầu, Rio vẫn trả lời bình tĩnh như trước. Dù ánh mắt của Thiếu Tướng
Simon khiến người ta có cảm giác áp bức nhưng Rio vẫn tỏ rõ sự ngay thẳng của mình.
Khi những câu hỏi đều được trả lời hết thì Thiếu Tướng Simon vốn vẫn trầm mặc
cuối cùng cũng mở miệng.
“Cho nên ngươi cũng không định vào
Liên Quân?” Hai tay Simon khoát lên trên đầu gối, dáng vẻ nghiêm cẩn.
“Nếu là một tháng trước đây, tôi sẽ nói
tôi không có ý định đó. Nhưng mà hiện tại tôi sẽ nói: ‘Tôi có thể’!”
“Hả?” Simon nhíu mày, “Bởi vì Victor
tử trận nên ngươi muốn kế thừa di chí của ông ta?”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ có ấn tượng với
Victor trong một tuần ngắn ngủi mà thôi, cho nên di chí của ông là gì tôi cũng
không rõ lắm. Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho kẻ đã
lợi dụng con trai ông để bôi nhọ tôn nghiêm của người đã khuất!” Ánh mắt Rio
lãnh đạm đảo qua Topher đang ngồi trong Nguyên lão viện. Kẻ kia không thể không
cúi đầu trước ánh mắt đó.
“Ái chà, thú vị nha!” người vừa mở
miệng nói chính là vị Huyết nhân để tóc mai ngồi bên trái Thiếu Tướng Simon,
“Một tháng trước ngươi còn không có ý định vào Liên Quân nhưng bây giờ thì lại
đổi ý chỉ vì muốn giữ gìn sự vẻ vang của Trung tướng ư?”
“Một tháng trước tôi chỉ có thể thao
túng được Speed và Pratt mà thôi, vì thế tôi không cho rằng mình có đủ khả năng
làm được trò trống gì. Một cái chết vô giá trị không phải là cách để bảo vệ sự
tôn nghiêm cho gia tộc. Thế nhưng tôi nghĩ… bây giờ bản thân hẳn là đủ khả năng
làm quân nhân rồi!” Rio vẫn dõi thẳng về phía trước, trong ánh mắt không có
chút dao động nào.
Thiếu tướng Simon cũng không nhận xét
gì ngay, chỉ chăm chăm nhìn vào Rio rồi sau đó gật đầu, “Ta chấp nhận quan điểm
của ngươi! Vậy…”
“Chờ chút nào!” Huyết tộc nhân kia vội
vàng mở miệng, “Ngươi nói ngươi có đủ khả năng làm quân nhân, vậy thì chứng cứ
đâu? Hay là chỉ vì sợ hãi chiến trường nên phải mượn cớ trốn tránh?”
“Ừ — ý kiến của Thiếu tá Duchovny rất
có lý! Nhưng nếu như Ngài đã đưa ra quan điểm đó, hẳn là cũng có cách để nghiệm
chứng rồi?” Người Huyết tộc tóc ngắn lộ rõ vẻ muốn xem kịch vui.
“Đương nhiên là có, thưa Thiếu Tướng
Stephen!” Thiếu tá Duchovny liếc mắt nhìn Rio, “Không bằng để ta làm giám khảo
kiểm tra một chút năng lực của cậu ta? Nếu như thực sự đạt được tiêu chuẩn tác
chiến thì cậu ta có thể gia nhập Liên Quân. Liên Quân của chúng ta không cần đồ
bỏ!”
“Đó cũng là một cách.” Thiếu tướng
Simon nãy giờ vốn đang trầm mặc cũng mở miệng đồng ý, “Địa điểm là rừng thực
tập của học viện. Rio, ngươi có chấp nhận lời khiêu chiến đó không? Dù sao thì
Duchovny cũng là Thiếu tá của Huyết tộc.”
“Tôi chấp nhận! Trong trường hợp tôi
gặp phải Thiếu Tướng trên chiến trường, nếu như không có quân lệnh thì bản thân
có muốn rút lui cũng chẳng được, không phải sao?”
“Rất có tinh thần đấy, tiểu quỷ!”
Thiếu Tướng Stephen nở một nụ cười.
Khi Rio bước ra khỏi phòng thẩm vấn,
cậu nhìn thấy Phyllis và Knight Derwent đang đứng lặng nơi hành lang.
“Ơ kìa, không phải là con nhà Tenant
và Knight Derwent đấy ư? Sao lại đứng ngây ngốc ở đó thế?” Thiếu Tướng Stephen
cười cười đi tới chào hỏi.
“Thì ra là Thiếu Tướng Stephen, chúng
ta chỉ đang đợi bằng hữu thôi mà,” Phyllis cười khiêm tốn rồi dùng ánh mắt ám
chỉ người bạn đó chính là Rio, “Không biết bên quân đội và Nguyên lão viện kết
luận như thế nào?”
“Thế nào là thế nào a?” Stephen làm vẻ
thần bí lấy ngón tay chỉ chỉ Duchovny, “Các ngươi cùng nhau tới xem không phải
là sẽ rõ cả sao?”
“Vậy chúng ta không khách khí nữa.”
Phyllis khẽ cúi người trước Stephen rồi kéo Knight Derwent đi theo.
Đoàn người hướng về khu rừng thực tập.
Khi tất cả đến nơi thì mặt trời đã lên cao, vô cùng chói mắt.
Knight Derwent nhìn Rio đang đi về
phía Duchovny, ánh mắt như muốn nói điều gì. Rio cười cười,
cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày bản thân mình sẽ thấy được sự lo lắng hiện
trên gương mặt kiêu ngạo của vị Huyết nhân kia. Rio mấp máy môi như muốn nói,
“Cứ tin tưởng em!”
Cũng như những Huyết tộc nhân khác,
dưới vầng sáng bao phủ của mặt trời, thân ảnh Duchovny mang theo một loại mỹ
cảm cao quý kỳ lạ.
“Tiểu quỷ, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta
chỉ giải thích một lần thôi. Nhiệm vụ của ngươi chính là phải dùng hết khả năng
bắt được ta trước khi ta bắt được ngươi!” Sự cao ngạo của Duchovny khá giống
với Knight Derwent, chỉ là nếu phải so sánh thì Knight Derwent lại mang theo
vài phần tùy hứng của trẻ nhỏ. Nghĩ vậy, Rio bỗng cảm thấy thì ra Knight
Derwent cũng có nét đáng yêu.
“Có hơi quá đáng không? Dù sao thì Rio
cũng chỉ là một Nhật nhân chưa có kinh nghiệm thực chiến.” Trưởng lão Manrcy
nhíu nhíu mày.
“Trước khi tới chiến trường, học sinh
nào cũng đều không có kinh nghiệm thực tiễn. Sớm hiểu được sự tàn khốc của
chiến trường cũng không phải chuyện gì tồi tệ, dù sao thì chiến tranh cũng
không giống với thi cử, chẳng có cái gì gọi là công bằng.” Simon đáp lại.
“Vậy thì… bắt đầu nào!” Duchovny vẫy
tay như nói ‘Tới đây’.
Trong nháy mắt, Rio liền phóng ra Phi
Hành thú rồi bay thẳng về phía Duchovny với tốc độ còn nhanh hơn cả ngọn gió.
Phyllis nắm chặt tay, cơ thể đang dựa
vào thân cây khẽ run rẩy. Anh biết bản thân mình đang lo lắng. Đối phương là
Duchovny, chỉ động một ngón tay thôi cũng có thể làm tổn thương người thiếu
niên trong lòng.
Knight Derwent nhíu chặt hàng lông mày.
Đồ ngốc! Ngay cả năng lực của đối
phương là gì em còn không biết, vội vàng lao thẳng tới làm chi!
“Ai yo, tốc độ nhanh thật, nhưng
mà có phải cậu ấy đã đánh giá thấp Duchovny rồi không?” Stephen ngồi một bên
lười biếng nói.
Quả nhiên, khi Rio vọt tới trước mặt
Duchovny thì trong nháy mắt đối phương đã hóa thành một đám tro bụi, biến mất
trong không khí ngay trước mắt cậu.
“Năng lực của Duchovny chính là hạt
hóa, có thể phân giải cơ thể mình chỉ trong tích tắc, và cũng có thể chớp mắt
một cái là trở lại nguyên hình.” Trưởng lão râu bạc giải thích, “Như vậy…
Duchovny không thể bị bắt, việc ông ấy yêu cầu Rio bắt được mình có phải có
chút không công bằng không?”
“Tôi đã nói rồi, trên chiến trường
không có gì gọi là công bằng cả!” Thiếu Tướng Simon vẫn bình thản như trước.
Tuy rằng mọi người đều không có hy
vọng về việc Rio có thể bắt được Duchovny nhưng điều kỳ quái chính là, Speed
của Rio có thể không ngừng truy kích Duchovny, ép ông ta phải hóa thành bụi.
Hơn nữa, khi bất luận bộ phận nào trên thân thể Duchovny hiện hóa cũng lập tức
bị Hunting công kích bất ngờ.
“Không tệ! Chỉ là một tiểu quỷ thôi mà
có thể sử dụng Hunting đẳng cấp cao, còn Speed của cậu ta dường như có thể biết
được Duchovny ở đâu nữa. Thật kỳ lạ! Theo lý mà nói, khi Duchovny biến thành
dạng hạt thì không thể nào nhìn thấy mới đúng chứ?” Stephen lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Phyllis tựa hồ hiểu ra được điều gì,
nhếch môi lộ ra tiếu ý, “Chúng ta hình như đã quên mẫu thân của cậu ta là ai
rồi.”
“Leana Rozadol, am hiểu việc thao túng
“Súc Địa Thú”, dùng để truy lùng và dò xét. Chỉ cần theo dõi một hạt trong thân
thể Duchovny là có thể biết được ông ta ở chỗ nào, nhưng… Súc địa thú bám vào
người Duchovny từ bao giờ chứ?” Simon nheo mắt tự hỏi.
“Hẳn là lúc ở trong phòng thẩm tra,
khi tiểu quỷ kia vừa đáp ứng cuộc kiểm tra của Duchovny. Cậu ta rất có tư chất
làm quân nhân đấy!” Ánh mắt Stephen lộ ra vài phần tán thưởng, “Chỉ có điều…
việc Duchovny không thể hiện hóa tức là hắn không có khả năng bắt ngươi, nhưng
nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi cũng không thể nào bắt được hắn. Tiểu quỷ,
ngươi tính sao đây?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét