Rio nhìn vào mắt Phyllis. Đôi khi cậu nghĩ, phải chăng ánh mắt người này
có quan hệ với những chuyện mà anh ta đã từng trải qua. Phyllis trước mặt cậu của
hiện tại dường như đang ẩn chứa cả khoảng thời gian hơn một ngàn chín trăm năm
thăng trầm, thâm sâu khó lường chất chứa nơi đáy mắt.
“Được mà… Tôi sẽ cố hết sức…” Rio vùng đứng dậy, sự đau đớn cùng với mùi
máu tanh khiến cậu đột nhiên cảm thấy minh mẫn hơn rất nhiều, “Tiếp đi…”
Có lẽ…. cơ hội tốt nhất để khống chế linh thú là lúc nó xuyên qua thân thể
mình. Bởi vì chỉ có khi ấy, mình mới có thể thật sự nhìn thấy được tốc độ của
nó.
Tiếng rít vẫn sắc nhọn như thế, lần đầu tiên Rio nhận ra cảm giác bị linh
thú kia xuyên vào thân mình khiến bắp đùi đau đớn. Nó ma sát với cơ thể cậu, tê
buốt như bị kim châm, đau đớn tưởng như trái tim cũng bị rung động. Lúc này cậu
thực sự không đứng thẳng được nữa, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất mà nhìn vũng máu
dưới thân.
“Tôi nghĩ cậu nên ngừng cái hành động tự sát này đi.” Tiếng nói của
Phyllis vang vang trên đầu Rio. Cậu có thể nhận ra sự hờn giận trong âm thanh
không nhanh không chậm ấy.
“Cho tôi một cơ hội nữa đi…” Rio giãy giụa, nhưng toàn thân đau nhức khiến
cậu không đứng dậy nổi.
“…” Phyllis rủ mày, nhìn Rio bằng ánh mắt mà cậu khó có thể hiểu được,
sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tin tôi đi, một lần cuối cùng!” Rio đè lại vết thương đang không ngừng
chảy máu, “Ban nãy khi nó xuyên qua, tôi còn không biết gì, nhưng vừa rồi tôi lại
cảm thấy đấy! Chứng tỏ là tốc độ của nó đã chậm lại…”
“Không phải tốc độ của nó chậm lại, mà là tư duy của cậu nhanh hơn rồi.”
Phyllis khụy chân xuống, gương mặt khiến bao kẻ tâm tình lay động kề gần như thế,
dưới ánh trăng bị che khuất lại không ngừng toát lên sự thần bí.
“Ha ha… cảm ơn đã khen ngợi!”
“Cơ hội cuối cùng đấy!” Ngay khi lời vừa thoát ra khỏi miệng, Phyllis liền
đứng dậy, buông linh thú trong tay ra.
Rio ngửa đầu, nhìn linh thú kia lao xuống. Cậu tựa hồ trông thấy cặp mắt
phẫn nộ của nó, thân thể như rắn linh động vô cùng…
Ta muốn theo kịp ngươi – Ta phải bắt được ngươi!
Trong nháy mắt, Rio bỗng cảm thấy mình tựa như ma quỷ, quên sạch tất cả
đau đớn. Cậu chậm rãi đứng lên. Tên nhóc kia cách chóp mũi không đến hai tấc
đang gắt gao giãy giụa, muốn lao tới phía trước phá huỷ hết thảy mọi chướng ngại
vật.
Thật xin lỗi, giờ đây tự do của ngươi thuộc về ta!
Rio chợt nhận thấy trong thân thể mình có một sức mạnh kỳ ảo theo đại não
phát ra ánh mắt, không đến nửa khắc, tiểu tử kia đã chậm rãi tan thành mây khói
ngay trước mặt cậu.
Cơn đau lại lần nữa kéo đến, Rio chầm chậm nhắm hai mắt lại, ngả người về
phía trước.
Một tiếng thở dài kỳ lạ vang lên thật thản nhiên.
Thân ảnh thon dài ôm Rio đang hôn mê bất tỉnh kia dần hoà vào bóng tối
sâu thẳm nơi hành lang.
Knight Derwen ở trong căn phòng không phải của mình, chờ mọi vật chìm vào
bóng đêm. Hắn lục lọi tất cả các kệ đầy sách trên tường làm cho mọi thứ lộn xộn
hết cả lên, đáng tiếc là không tìm được một quyển yêu thích.
Khi trời tảng sáng, hắn đợi người đẹp mở cửa, sau đó nhàn nhã ngả vào
sofa trước mặt
“Đi đâu về thế?” Knight Derwent hạ quyển sách xuống, nhìn về phía Phyllis
đang đi tới cạnh chiếc Sofa
“Ừ… Làm một vài chuyện thú vị!”
“Ví dụ như xem mấy cuốn sách nói về việc thu phục linh thú sao? Huyết tộc
chúng ta từ trước tới nay đâu cần mượn sức linh thú!” Giọng Knight Derwent khẽ
cao lên.
“Isas…” Phyllis không trực tiếp đáp lại câu hỏi của hắn, lấy tay che đôi
mắt mình, “Đã bao lâu rồi cậu không có cảm giác đói khát?”
“Lâu rồi!” Knight Derwent lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Chúng ta là Huyết tộc đẳng
cấp cao, chỉ cần trong lễ trưởng thành hấp huyết ba mẹ xong thì sau mấy nghìn
năm cũng không còn cảm giác đói nữa.”
“Hôm nay… ta đã gặp một người, hắn chảy rất nhiều máu… màu sắc rất đẹp…
mùi vị nồng đậm… khiến cho ta rất đói!”
“Gì? Anh điên rồi sao? Trong tình huống như thế, không phải anh đang đói
mà là rất ham muốn được kết hợp với người đó!” Knight Derwent gần như nhảy dựng
lên trên ghế, hắn thật không ngờ anh họ mình cả đêm không về lại có thể nói cho
mình nghe cái tin tức kinh hoàng ấy.
“Ha….” Trong ánh nắng nhàn nhạt buổi ban mai, không hiểu sao Phyllis lại
lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Knight Derwent đi tới bên giường, thoáng cái đã kéo màn cửa lên, “Người đó
không phải là người của Huyết tộc?”
“…”
“Là Nhân Ngư à?”
“…”
Lông mày Knight Derwent chau lại, “Anh làm sao có thể thích loại Nhật tộc
hạ đẳng kia được?”
“Đúng thế, thời gian họ có được vẻ đẹp nhất rất ngắn ngủi, tựa như sao
băng trên bầu trời… khi xẹt qua rồi thì không lưu lại bất cứ thứ gì hết.”
“Em chỉ cảm thấy bọn họ hết sức nông cạn, quá mức bình thường, không những
chịu được cô quạnh mà còn chẳng thật tâm hứa hẹn bất cứ điều gì hết. Giống như
khi nói sẽ yêu người khác suốt đời… Bọn họ thì sống được bao lâu chứ, bất quá
chỉ trăm năm mà thôi, nhưng thay lòng đổi dạ thì rất nhanh. Thật gai mắt! Tất cả
hứa hẹn đều không cánh mà bay!” Knight Derwent đến bên Phyllis, hắn không ngồi,
chỉ ngó xuống nhìn bàn tay vẫn đang che đậy đôi mắt, “Anh định làm thế nào?”
“Chờ!”
“Chờ?” Knight Derwent nhíu mày
“Chờ đến khi người đó dần dần già đi, sau đó rời khỏi cuộc sống của ta.”
Knight Derwent nhún vai, đứng dậy đi đến trước cửa, “Nếu như em là anh,
em sẽ giữ người đó thật chặt. Chính là bởi vì sao băng chỉ đẹp trong một khoảnh
khắc cho nên chúng ta mới có thể suốt đêm nguyện đợi bên cửa sổ để hưởng thụ vẻ
đẹp thoảng qua trong phút giây… Ngay cả một cái chớp mắt thôi cũng không được bỏ
lỡ.”
Hắn hung hăng đóng sập cửa lại, gió lạnh thấu xương thoáng chốc đẩy bức
rèm đang che phủ khiến ánh dương rọi vào thật chói mắt.
“Đó là vì em chưa từng trải qua đó thôi.” Phyllis nhìn theo hướng Knight
Derwent bước đi, thì thầm nói.
Khi Rio tỉnh lại thì đã phát hiện trên đầu mình là bức màn màu thuỷ lam.
Gió mát ngoài cửa nhè nhẹ thổi, nước suối trong không trung tản ra tứ phía đang
phản chiếu ánh mặt trời.
Rio sờ đầu muốn ngồi dậy, “Nơi này là đâu…?”
“Ơ kìa, ngươi tỉnh rồi sao?” Một cô gái với nụ cười dịu dàng đi tới bên
giường cậu, “Xin chào! Ta là Cathy, là bạn tốt của Wenlly. Cô ấy hôm nay có Hợp
tác khóa cho nên nhờ ta chăm sóc ngươi.”
“Wenlly…” Rio sắp xếp suy nghĩ lại một chút. Ngày hôm qua cậu còn đang ở Thư
viện Trung ương thu phục linh thú, sao hôm nay lại ở trong phòng Wenlly được nhỉ?
“Nghe Phyllis nói ngươi đã thuần hóa được Speed rồi. Vì ngươi bị thương
nên thân thể không thể chống đỡ nổi mới ngất đi.” Cathy cười cười, “Chúc mừng
ngươi a! Nghe nói ngay cả Nhật Tộc cấp ba cũng không phải ai cũng thuần phục được
linh thú này đâu.”
“Cảm ơn!” Rio nhận cốc nước từ tay Cathy, “Nhưng…sao tôi lại ở đây?”
“Ha ha… ngươi bị thương, Phyllis đương nhiên phải đưa ngươi tới chỗ Nhân
Ngư rồi. Nước mắt Nhân Ngư là thuốc trị thương tốt nhất đấy!” Cathy kiên nhẫn
giải thích, “Lúc nhìn thấy ngươi toàn thân đầy máu, Wenlly thực sự bị doạ cho
phát khiếp.”
“Xin lỗi! Đã khiến các vị lo lắng rồi!” Rio có chút xấu hổ, nghĩ thầm rằng
thì ra đó là lí do mà những vết thương trên người mình không còn chút đau đớn
nào. Cậu vén áo lên, ngay cả vết sẹo cũng không nhìn thấy.
Cathy nhìn bộ dáng Rio, che miệng cười cười.
“Ha ha… Ha ha… Ăn chút gì đi, không phải buổi chiều ngươi cũng có Hợp tác
khóa sao.”
Rio mắc cỡ chui ra khỏi chăn rồi đi đến bên bàn. Ăn thì ăn nhưng ngoài miệng
cậu vẫn không nhịn được mà mỉm cười – hiện tại, chí ít bản thân đã không
còn sợ hãi Knight Derwent trả thù nữa.
Chờ đã.
Sợ?
Cậu – Rio – tại sao phải sợ cái tên Knight Derwent đó chứ!
Hợp tác khóa buổi chiều tiến hành
dưới bóng mát của Thư viện Trung ương. Ngẩng đầu nhìn pháo đài đảo ngược kia,
Rio bất chợt nhận ra trong lòng mình đang rung động một sự can đảm mơ hồ.
Nghiêng xem Quincy đang đứng bên cạnh thì thằng nhóc này vẫn không ngừng khẩn
trương.
“Sao thế, Quincy, em đang lo lắng cái gì sao? Không phải đã bảo Liszt là
một Huyết nhân rất tốt à?”
“Hả? Nhưng…. em lo là mình yếu quá… sẽ khiến anh ấy phiền phức…” Quincy
cúi đầu mân mê ngón tay
Rio trợn tròn mắt nói, “Tôi xin cậu, Quincy thiếu gia à, năng lực của cậu
trong năm nhất đã rất khó có được rồi!”
Quincy cười cười, ngượng ngùng bĩu môi.
Tất cả những học sinh xung quanh vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa kiềm chế sự
hưng phấn và hồi hộp đang lặng lẽ lan tràn.
Đột nhiên có một người trong đám thốt lên một tiếng, “A —”, sau đó tất cả
đều nhao nhao ngẩng đầu lên. Tuy không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng ánh mắt Rio
vẫn dõi theo hướng mọi người nhìn đến.
Ở một tầng nào đó của Thư viện Trung ương, những Huyết nhân với dáng người
tao nhã mở cửa phi thân ra ngoài. Mái tóc của bọn họ theo gió tung bay không
theo một quy luật nào khiến cho Rio nhớ tới Phyllis ngày đó dạy mình thao túng Phi
Hành thú.
Huyết nhân đáp xuống mặt đất hết sức uyển chuyển, hầu như không phát sinh
bất cứ một tiếng động nào khiến Rio không khỏi hâm mộ.
Dù sao cũng là tái sinh mà vì cớ gì lại không được ở trong thân thể Huyết
tộc cơ chứ?
Tiếng ca ngợi không ngừng vang lên. Hầu hết Nhật nhân đều nóng lòng trông
chờ, chỉ có Rio nhớ tới cộng sự của mình mà không khỏi nhíu mày. Mong sao tên
Isas Knight Derwent kiêu căng kia sẽ vì chán ghét kẻ cộng sự hèn mọn này mà
buông tha cho cậu.
Một Huyết nhân mang theo nụ cười ấm áp đi tới trước mặt Quincy, sau đó nhẹ
nhàng đưa tay ra, “Xin chào, xin hỏi cậu là Quincy Sandra đúng không?”
“Đúng… Đúng thế…” Khuôn mặt Quincy liền đỏ lên. Rio không khỏi buồn cười,
quả nhiên là trẻ con ngây thơ chưa từng trải.
“Ta là Liszt Quain, cộng sự lần này của cậu!” Liszt cười cười nắm tay
Quincy, “Chúng ta bây giờ có thể đến chỗ giáo viên nhận nhiệm vụ rồi, mong rằng
có thể hợp tác vui vẻ!”
“A, vâng…” Thần sắc Quincy như đang bước trên mây, theo Liszt ly khai khỏi
đám đông.
Các nhóm khác cũng dần dần tìm được cộng sự của mình, đám người chậm rãi
tản đi. Rio chán nản quệt mồ hôi trên trán. Mặt trời đang ở phía Tây, ánh tà
dương trên mái nhà Thư viện Trung ương chiếu xuống mặt đất tạo thành những góc
độ lạ lùng.
Rio trông thấy Knight Derwent cách đó không xa. Hắn đang đứng thẳng, hất
mặt về phía trước, độ cong của quai hàm lộ ra mỹ cảm tinh tế. Rio biết hắn đang
nhìn cậu bằng ánh mắt khình miệt kèm theo ý ‘chả có gì đáng nói’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét