Rio
nhìn Địa Ngục Chi Mâu ở phía xa, rốt cuộc cậu cũng hiểu “Địa ngục” ở đây có
nghĩa là gì.
Khi
mất đi hy vọng và niềm tin, ta phải làm sao đây?
Phải
chăng ta không có dũng khí để chiến đấu một mình?
Rio
bỗng nhiên cảm thấy bất lực. Cậu vô thức lùi về phía sau, chợt nhận ra đã không
có ai đỡ lấy thắt lưng, cũng chẳng còn người nào nhìn cậu cổ vũ nữa. Một bước
lùi lại, sự nhục nhã lại càng nặng nề thêm .
Nếu
như đã không còn gì cả, vì sao ngươi vẫn muốn lui bước?
“Rio,
không có linh thú nào vĩnh viễn cường đại, chỉ có tư duy mới làm được điều đó.
Đến khi sự mạnh mẽ của em vượt qua Địa Ngục Chi Mâu, cho dù chỉ có mỗi mình
Speed thì em cũng có thể đánh bại nó”. Lời nói của Phyllis trầm bổng trong ngọn
gió quạnh hiu.
Được
rồi… Phyllis, nếu như em vứt bỏ tất cả đi theo anh, phải chăng em còn có cơ hội
nắm lấy tay anh lần nữa?
“Ta
tới đây!” Rio tự nói với chính mình, nhảy lên Phi Hành thú. Nhờ cậu thả lỏng
suy nghĩ, Phi Hành thú nhanh như chớp bay thẳng đến Địa Ngục Chi Mâu.
Nguyệt
điểu một lần nữa rung động đôi cánh, hỏa diễm nóng rực xé toạc bầu không khí,
cùng lúc đánh thẳng vào hàm răng con quái thú kia. Địa Ngục Chi Mâu thét gào,
phun ra một đàn linh thú nhiều như ong vỡ tổ. Rio không hề nhắm mắt lại, tâm tư
tập trung hơn hẳn lúc thường, cảm giác như bản thân có thể thấy rõ sự chuyển
động của từng linh thú phụ thuộc. Tiếp đến, Speed vùng vẫy thoát khỏi tất cả
trói buộc, dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà tập kích bất ngờ,
tiêu diệt những linh thú phụ thuộc kia trước khi chúng kịp tới trước mặt Rio
Ta
không có Swatch[1], cũng không có
Thứu Long[2]… nhưng
Phyllis, nếu như lời anh nói là sự thật, thì em sẽ dùng Speed để chinh phục nó!
Khi
Snake trườn ra, Địa Ngục Chi Mâu lại thét gào rồi phóng xuất hàng ngàn linh thú
phụ thuộc.Tuy nhiên, hành động đó không thể nào ngăn chặn được sự tấn công của
Snake, vì Rio đã phóng Pratt bám vào Snake, trong khi cậu lại chủ động nhốt
mình trong kết giới của Linh thú giam cầm khiến cho tất cả những linh thú phụ
thuộc chẳng thể làm bản thân mảy may thương tổn. Snake kéo dài vô hạn, quấn
trên hàm nanh Địa Ngục Chi Mâu.
Rio
nhíu mày. Snake phát ra một tiếng rít chói tai, cái miệng rộng của Địa Ngục Chi
Mâu liền từ từ khép lại. Thế nhưng ma vật cũng không từ bỏ hy vọng, từ khe hở
càng lúc càng hẹp lai kia bỗng dưng phóng ra một bóng đen. Bóng đen đó rất
nhanh khuếch đại khiến Rio nhất thời tỉnh ngộ, hình như đó là một linh thú
chiếm đoạt.
Quả
nhiên, Nguyệt điểu của Rio tức khắc bị nó nuốt vào, chỉ lưu lại hơi nóng trong
không khí.
“Không
được loạn… Bình tĩnh, bình tĩnh…” Rio nhớ lại cuốn Bách khoa toàn thư về linh
thú mà Mars đã từng cho cậu mượn. Linh thú chiếm đoạt là linh thú có thể nuốt
hết mọi thứ, dù cho thể tích của con mồi còn to hơn bản thân nó. Thế nhưng… nếu
như linh thú bị nuốt vào có thể đột phá sự dẻo dai của linh thú chiếm đoạt thì vẫn
có thể tự thoát ra được.
“Có
phải mình là kẻ rất may mắn không? May mắn là cái thứ này không phải Tư Ốc.”
Rio vung tay gọi, Hunting lập tức lao tới, rất nhanh nuốt sống linh thú chiếm
đoạt kia. Cậu nhíu mày, lãnh đạm nói, “Ngươi đã ăn nhiều lắm rồi… Bây giờ nên
nhổ ra đi!”
Cánh
tay cậu vung lên. Trong nhất khắc, từ đuôi linh thú Chiếm đoạt, hàm răng sắc
nhọn của Hunting xé toạc da cốt của nó rồi kéo Nguyệt điểu bên trong thoát ra.
“Đi
thôi — Speed —”
Theo
đúng kế hoạch tấn công, linh thú Speed ngược gió mà đi, dẫn dắt nó chính là
Hunting và Nguyệt điểu. Trong lòng Rio không thể không chuyên tâm, ánh mắt của
cậu cố định tại trung tâm Địa Ngục Chi Mâu.
Ma
thú tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, thét gào muốn giãy ra khỏi Snake. Đáng tiếc,
chủ nhân của Snake lại không hề có chút dao động nào, kiên trì khóa trụ cái
miệng to lớn muốn mở ra kia. Từ khe hở giữa răng nanh con quái vật phóng ra một
linh thú không biết tên, như sự giãy giụa trước khi chết, đánh trực diện vào
Speed đang xông lên.
Hunting
dùng hàm răng sắc nhọn vạch đường, Nguyệt điểu lượn phóng phía trước, đốt hết
tất thảy mọi trở ngại. Còn Speed thì giống như Lưu Tinh đang luyến lưu mặt đất,
tốc độ của nó làm cho không khí xung quanh đều bị thiêu cháy.
Rio
nhắm mắt lại, cảm giác tư duy của mình vượt qua tầng tầng rào chắn cứng rắn mà
không ngừng lao tới trong bóng đêm, sau đó lại như được tái sinh khi nhìn thấy
ánh dương quang chói lòa.
Áp
lực quá lớn khiến cho Rio và Phi Hành thú bị hất văng ra ngoài. Khi cậu ổn định
trở lại, khói bụi đang chậm rãi tản ra.
Linh
thú một sừng chậm rãi bước về phía trước, nó đứng trước mặt cậu, cúi thấp đầu.
Rio thở hồng hộc, dường như còn chưa tỉnh táo sau đòn tập kích vừa rồi.
“Chúc
mừng cậu đã thu phục được ‘ Địa Ngục Chi Mâu’!” Giữa tĩnh lặng, một giọng nói
vang lên mang theo tâm tư khó nén được vui sướng.
Rio
ngẩn người nhìn bốn phía xung quanh, không có thảm cảnh thi thể ngổn ngang,
cũng chẳng hề hiện hữu vết tích tang hoang nào cả. Thượng Tá Rod đang đứng
trước mặt cậu, trong tay còn nắm “Dụng cụ bắt linh thú”.
Chuyện…
là thế nào vậy?
Rio
nghiêng mặt hướng về nơi âm thanh phát ra. Cậu trông thấy Phyllis ưu nhã ngồi
trên tảng đá cách đó không xa, ánh mắt vẫn dịu dàng khổ đau như lần đầu hai
người gặp mặt.
“Anh
còn sống…” Chỉ một cái liếc khẽ thôi nhưng cũng đủ khiến Rio cảm thấy một loại
tình cảm không thể nói bằng lời, như hỏa sơn ngàn năm đột nhiên nhô lên từ nơi
sâu thẳm nhất.
“Đúng
vậy, tôi còn sống.”
Vậy
tất cả những thứ vừa rồi là gì?
“Thật
xấu hổ, Rio!” Wenlly đi tới, vô cùng áy náy mà vỗ vai cậu, “Địa Ngục Chi Mâu
không phải linh thú bình thường, nếu như cậu không thể làm chủ được sự bình
tĩnh của mình thì không có cách nào điều khiển nó được. Vì vậy chúng ta mới bàn
bạc với Thượng Tá Rod, dùng phương pháp này giúp đỡ cậu…”
“Phương
pháp này… Là phương pháp gì?” Tâm trạng Rio vẫn không cách nào trở lại bình
thường được, âm thanh run rẩy như thể hiện tại bản thân mình còn đang trong mơ…
“Trái
với năng lực ‘Chân thế’ của trưởng lão Manrcy Embers là khả năng ‘Huyễn thế’
của nhà Ioster chúng ta – có thể cho cậu thấy được những gì chúng ta muốn cậu
thấy.”
“Cho
nên chị đã tạo ra một khung cảnh giả cho em xem?” Rio không thể tin được mà
nhìn bọn họ, dần dần hiểu ra tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, “Làm em
nghĩ mọi người đều đã chết! Sao chị có thể cho em xem những thứ như thế?! Mấy
người thật quá đáng!”
Rio
cuồng loạn túm tóc mình, chỉ có trời mới biết vừa rồi cậu đã dằn vặt bản thân
biết bao nhiêu.
“Ta
đã bảo anh đừng làm thế rồi mà!” Wenlly đẩy Phyllis một cái, nhưng lại vì ánh
mắt người kia mà ngây cả người.
Biết
người này đã hơn ba trăm năm, đối với Huyết tộc thì cũng không tính là dài
nhưng về phía Nhật tộc và Nhân Ngư mà nói thì tuyệt đối không ngắn. Đây là lần
đầu tiên… lần đầu tiên cô trông thấy ánh mắt đặc biệt như thế nhìn vào một
người, dường như đó là tất cả sinh mệnh của anh.
Rio
có cảm giác mình bị ôm lấy, “Xin lỗi… Tôi chỉ có thể như vậy…” Giọng nói
Phyllis quanh quẩn bên tai cậu.
Wenlly
thở dài một hơi, nhún vai với Thượng Tá Rod rồi cả hai liền rời đi.
Rio
trầm mặc không nói gì. Đối phương cười yếu ớt, nhẹ nhàng buông cậu ra, “Nếu như
chán ghét tôi, tôi có thể lập tức ly khai!”
Phyllis
xoay người, bước về phía Wenlly vừa quay gót.
“Anh
thật bỉ ổi!” Rio lạnh lùng nói.
Nụ
cười trên môi người kia lại càng tăng thêm, anh nghiêng mặt ngắm nhìn vẻ bướng
bỉnh của thiếu niên phảng phất trong ánh nắng, “Thế à! Lần đầu tiên mới có
người nói tôi bỉ ổi.”
“Chẳng
lẽ không đúng sao? Anh có cả ngàn cách giúp em thu phục ‘ Địa Ngục Chi Mâu’
nhưng lại bắt em phải trông thấy điều mình không muốn thấy nhất! Anh đang ép
em… ép em phải cho anh đáp án!”
“Không
sai… Bởi vì tôi đã mất đi tính nhẫn nại rồi!” Phyllis tiến về phía Rio, mỗi một
bước đi đều vô hình tạo nên áp lực, “Gần hai ngàn năm chờ đợi của tôi có lẽ đã
dùng hết với em!”
“Cho
nên anh mới dùng cách này để bắt em nhận ra là anh có bao nhiêu quan trọng đối
với em?... Được thôi! Mục đích của anh đã đạt được rồi! …Khi nghĩ rằng anh đã
chết, em tưởng như đã tan nát hết cả!” Rio bỗng cảm thấy… không còn nhận ra
được người thanh niên tuấn nhã đang đứng trước mắt mình.
“Tôi
không nói dối, cũng không ép buộc em! Tôi chỉ muốn cho em thấy chuyện có thể
xảy ra vào một ngày nào đó mà thôi. Dù có là Huyết tộc nhân đi chăng nữa thì
nơi đây là chiến trường, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể Yên giấc ngàn thu trước em.” Thanh âm chậm rãi của Phyllis khiến trái
tim Rio nhói đau, “Suốt hai ngàn năm qua tôi chỉ bỉ ổi một lần này, còn em, chỉ
mới hai mươi năm ngắn ngủi đã có thể trêu đùa tôi trong lòng bàn tay. Tôi và
em, rốt cuộc ai mới bỉ ổi hơn ai chứ?”
“Em
đùa giỡn với anh lúc nào?!” Rio tiến tới túm áo người kia, khóe miệng Phyllis
cong lên như đang chế giễu sự ngốc nghếch của cậu. Giây tiếp theo, đôi môi Rio
đã bị người kia chế trụ, điên cuồng dây dưa mút lấy. Sự xâm lược tức giận đó
khiến Rio luống cuống lùi lại, vô ý đổ xuống mặt tuyết.
Rio
cố gắng tránh né, người kia lại chẳng chút do dự dùng ngón tay băng lạnh vén
chiếc áo cậu đang mặc lên, không hề dịu dàng vuốt ve mà dường như muốn nhào nặn
huyết nhục tiến vào thân thể đối phương. Khi đôi môi Phyllis rời khỏi nơi ấm áp
đó, chống lại cặp mắt chứa đầy lửa giận của thiếu niên, anh tự giễu, “Nếu như
em không muốn cho thì tôi đành phải tự mình tới lấy vậy!”
Rio
cảm thấy quần mình bị xé ra, cậu không khỏi kinh hãi. Speed còn chưa kịp phóng
tới đã liền bị Phyllis hung hăng ấn xuống tuyết.
“Buông
ra —” Rio nhìn vào khuôn mặt Phyllis, bỗng dưng cảm nhận được một nỗi sợ hãi vô
biên. Cậu chưa bao giờ trông thấy sự uy hiếp như vậy trong mắt anh, nụ cười vẫn
luôn tao nhã lại lộ ra sự ma mị phệ huyết như thế.
“Quên
không nói cho em biết… Chuyện Knight Derwent làm được, đương nhiên tôi cũng có
thể. Cho nên dù em có phóng ra linh thú nào, thậm chí là Địa Ngục Chi Mâu đi
chăng nữa thì cũng phí công vô ích thôi.”
Tuy
nhiên Rio cũng không dễ dàng đánh mất hy vọng như thế, cậu lập tức phóng ra
linh thú vừa thuần phục được nhưng chỉ trong nháy mắt, Phyllis đã cúi đầu áp
môi lên động mạch chủ nơi cổ, hàm răng xuyên thấu đường cơ mềm mại kia khiến
cho mùi vị thơm ngon chẳng mấy chốc đã tràn đầy khoang miệng. Tựa hồ anh muốn
nuốt cả vị thiếu niên đó vào cơ thể mình.
Rio
khẽ co giật, cảm nhận sinh mệnh đang bị hút ra khỏi thân thể. Đại não cậu dần
mê man, thân thể không ngừng phát nhiệt. Tất cả khoái cảm dường như đang tuôn
trào…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét