“Địa Ngục Chi Mâu?”
Mặc dù đang phẫn nộ ngút trời nhưng Wenlly phải dừng tay lại, “Đừng nói với ta
là Knight Derwent đã nhốt Địa Ngục Chi Mâu ở bên trong…”
“Không
sai!” Phyllis lấy lại chiếc bình dài từ tay Wenlly rồi đặt về bên hông Rio,
“Cho nên… Rio, em phải đặc biệt cẩn thận. Nếu linh thú kia bị phóng xuất ra mà
em lại không đủ năng lực thu phục thì đó sẽ là đại họa đấy.”
Rio
kinh ngạc nhìn về phía Phyllis, thì ra chiếc bình tinh xảo này không phải là
một món quà bình thường, “Knight Derwent… có thể bắt được linh thú này
ư?”
“Là
lấy từ Johanson! Hắn là học trò của Mefile, kẻ bị giết trong nhiệm vụ lần trước
của tụi anh.”
“Kẻ
kia cũng quá là bê tha đi!” Wenlly nhăn mặt nhíu mày, “Dám để một thứ nguy hiểm
như thế bên cạnh Rio.”
“Ha
ha, em nghĩ hẳn là anh ấy rất tin tưởng vào ‘dụng cụ bắt giữ’ của Wenlly chị
đấy.” Rio cười cười.
“Không
phải!” Phyllis tiến tới, vỗ vai Rio rồi quay ra ngoài doanh trướng, “Isas chính
là tin tưởng em chắc chắn có thể thu phục được linh thú này nên mới đưa nó đến
bên cạnh em.”
“Tối
gặp nhé, Rio!” Wenlly cũng đứng dậy đi theo Phyllis, “Chúng ta còn phải tới chỗ
cấp trên để nhận nhiệm vụ.”
“Vâng,
tối gặp lại!” Rio nắm chặt chiếc bình trong tay.
Màn
đêm buông xuống. Phyllis và Wenlly đã về đến doanh trại của Rio, còn có cả Mars
nữa. Bốn người mở một buổi gặp mặt nho nhỏ, cả Thượng Tá Rod cũng tốt bụng
tặng cho bọn họ một bình rượu ấm lòng. Ngồi quanh chậu than, mọi người nói nói
cười cười, bầu không khí vô cùng chan hòa thân mật.
Những
người bạn học xa cách lâu ngày cuối cùng cũng có thể tụ lại một nơi mà vui cười
với nhau, thực sự khiến cho người ta cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Nếu
như có Quincy và Liszt ở đây thì tốt quá!” Rio than thở.
“Tôi
lại nghĩ rằng em không muốn gặp Quincy ở đây đâu.” Phyllis nhìn gương mặt Rio
đang sáng lên dưới ánh lửa soi chiếu, “Liszt đã đến chiến tuyến phương Bắc,
chắc hẳn đã gặp Isas rồi.”
Nhắc
tới Knight Derwent, đôi tay Rio đang mở ra trong không trung đột nhiên cứng đờ.
Người ấy có khỏe không? Knight Derwent…
Phyllis
nhìn Rio chầm chậm đưa tay xuống. Anh phủ bàn tay mình lên bàn tay cậu, những
ngón tay nhè nhẹ lướt qua, như có như không đan vào các kẽ hở.
Rượu
quá ba hồi, dù Phyllis và Wenlly vẫn tỉnh táo như trước nhưng Rio và Mars đã
bắt đầu liêu xiêu. Phyllis dìu Rio về giường, đắp lên tấm chăn, ngón tay lướt
qua mái tóc mềm mại rủ xuống trên trán cậu.
“Này,
chúng ta có việc phải làm đấy, anh mà còn dây dưa nữa thì trời sẽ sáng mất.”
Wenlly khoanh tay, nói với giọng trêu chọc rồi lôi anh ra khỏi trướng.
Cảm
giác có cồn trong người khiến Rio ngủ không ngon giấc.
Hừng
đông, quân doanh đột ngột vang lên tiếng ầm ĩ xôn xao. Còn chưa kịp định thần
thì doanh trướng của Rio bất ngờ đổ ầm xuống. Pratt và Phi Hành thú trong nháy
mắt phóng ra, cậu vội kéo Mars đang khò khè dưới đất ra trước khi doanh
trướng bị hủy diệt.
Chứng
kiến những gì đang diễn ra trước mắt mình, Rio nghẹn họng trân trối.
Toàn
bộ binh lính hoảng hốt không biết phải làm sao thì quan chỉ huy đã thét lớn hai
tiếng “Phòng ngự!”. Toàn bộ quân doanh lộn xộn nhốn nhào, tiếng ầm ĩ gọi nhau
pha trộn vào âm thanh chiến đấu.
Con
quái vật dữ tợn đang nhe nanh múa vuốt, nuốt trọn mọi thứ trước mắt kia là gì?!
“Trời
ạ… Địa Ngục Chi Mâu…” Một vị sĩ quan mang hàm Trung tá nhìn con quái vật trước
mắt, lẩm bẩm nói.
“Khốn
kiếp! Đánh lén à?” Thượng Tá Rod thả Phi Hành thú nhắm thẳng về phía mấy trăm
binh sĩ đang bị quái thú cắn nát vì không tránh né kịp. Trong nháy mắt, một
Nguyệt Điểu được phóng ra, đâm thẳng về phía quái vật.
Rio
như sực nhớ ra điều gì, cậu sờ sờ bên hông – Thôi chết rồi! Không thấy
cái bình đâu nữa!
Nói như vậy… con quái vật to lớn trước mắt chính là
thứ Knight Derwent đã đưa cho mình!
Bốn,
năm vị sĩ quan hàm tá theo sau Rod cũng phóng ra Nguyệt Điểu. Đáng tiếc là ma
thú kia quá gần quân doanh nên họ không dám tung ra hỏa diễm của Nguyệt Điểu,
vì nếu thế thì toàn bộ quân doanh cũng hóa thành biển lửa, đá nát ngọc tan.
Tín
hiệu truyền lệnh vang lên, tất cả mọi người đều rút lui ngoại trừ các sĩ quan
hàm tá.
Đáng ghét, chẳng lẽ mình lại đánh rơi dụng cụ bắt
linh thú ? Hay là có kẻ nào đó đã lấy đi?
Tuy
nhiên, hiện tại đã không còn thời gian để tự vấn bản thân như thế nữa. Mars
đứng bên cạnh Rio cũng đã hoàn hồn, nhìn quái vật trước mắt mà không khỏi kinh
hãi, “Trời ạ – đó là thứ gì thế ?!”
“Mars!
Cậu đi trước đi! Tôi phải giúp Rod!”
“Cái
gì?” Mars tức giận, “Bảo tao đi trước? Bảo tao bỏ lại bạn bè mà chạy trốn một
mình sao?”
“Không
phải như vậy! Không có thời gian giải thích đâu, Mars! Đó là Địa Ngục Chi Mâu!
Tất cả là do tôi không cất giữ cẩn thận dụng cụ bắt linh thú, là trách nhiệm
của tôi!” Rio cau mày muốn đẩy Mars ra, nhưng người kia lại phóng Phi Hành thú
lao đến phía sau ma thú.
“Đúng
là cơ hội hiếm có! Tao còn tưởng Địa Ngục Chi Mâu chỉ có trong sách vở thôi
chứ!” Mars cười cười nhìn Rio, “Nếu lần này tao bỏ chạy, dù có sống sót nhưng
mỗi lần nhìn thấy mày thì người ta sẽ nghĩ tao là một kẻ nhu nhược!”
Rio
sốt ruột thở dài một hơi, bám theo sau Mars.
Lửa
cháy nóng rực và mùi máu tanh hòa vào nhau, thần sắc mỗi người đều căng thẳng
đến cực điểm. Nguyệt Điểu của Rio kêu lớn, lao vào phạm vi chiến đấu.
Cách
đó không xa, Thượng Tá Rod bảo Rio, “Tiểu quỷ! Ngươi phải cẩn thận!”
Ông
vừa dứt lời, Địa Ngục Chi Mâu bị Nguyệt Điểu đeo bám đã mất tính nhẫn nại, gầm
lên mấy tiếng kinh hoàng. Từ miệng nó phóng ra mấy linh thú hình người, vẻ mặt
chúng vặn vẹo tràn đầy thống khổ, dường như đang phải nhận hết nỗi giày vò nơi
địa ngục.
“A-”
Rio vô cùng sợ hãi khi một con trong số chúng đột ngột vọt tới trước mắt cậu.
Hunting nhảy vọt ra, quần chiến với nó. Mars cũng phóng Hunting của mình tới
giúp Rio.
“Đây
chính là sự điên cuồng của Địa Ngục Chi Mâu, những gì bị ma thú này nuốt vào
bụng, sau khi qua hệ tiêu hóa sẽ biến thành ‘Linh thú phụ thuộc’ của nó! Mẹ
kiếp! Lẽ nào chúng ta phải vùi thây như thế?” Thượng Tá Rod cau có mặt mày. Lúc
này, một vài Linh thú phụ thuộc đã rất nhanh chóng quấn lấy một vị sĩ quan cấp
tá đang thao túng Nguyệt Điểu. Rod vội vàng phóng xuất những linh thú có tính
công kích tới giúp nhưng chỉ trong nháy mắt, vị sĩ quan kia đã trở thành thây
cốt vô hồn.
“Chết
tiệt!” Nét mặt bi ai phẫn hận của Rod đánh thẳng vào lòng Rio.
Đều là lỗi của mình… Đều là lỗi của mình… Nếu như
mình cẩn thận bảo quản dụng cụ bắt linh thú… Rõ ràng Phyllis đã cảnh báo cho
mình biết rồi, vì sao lại còn bất cẩn như thế?
Rio
cắn răng vọt tới trước, cậu ước gì Nguyệt Điểu của mình có thể cắn phập vào con
linh thú to lớn kia.
Ngay
trước mặt Rio, một con Nguyệt Điểu khác bị nuốt trọn vào cái miệng to lớn của
Địa Ngục Chi Mâu, tiếng gió thê lương thổi qua chấn động màng tai cậu. Ngay sau
đó, Nguyệt Điểu ấy được phun ra, thế nhưng hình dạng đã hoàn toàn thay đổi: đôi
cánh vốn tràn đầy hào khí đã tiều tụy hẳn đi, hơn nữa, dường như nó đã mất hết
lý trí mà vọt thẳng tới Nguyệt Điểu của Rio.
Nguyệt
Điểu của Rio ngay tức khắc chuyển hướng muốn trở lại bảo vệ chủ nhân mình nhưng
vẫn chậm một bước. Khoảnh khắc khi Nguyệt Điểu phụ thuộc đột phá
Pratt của Rio, bất ngờ có một người đỡ lấy thắt lưng cậu từ phía sau, tiếng đao
phong bén nhọn trong không khí bóp méo hỏa quang, xé rách từng mảnh xương cốt
linh thú. Ngay sau đó, Nguyệt Điểu của Rio liền đuổi theo chiến đấu với nó.
“Em
không biết trên chiến trường kị nhất là lòng người đại loạn sao?!” Rio quay đầu
lại, thấy Phyllis không biết từ lúc nào đã ở ngay phía sau mình. Đó là nét mặt
giận dữ không thể kiềm nén mà lần đầu tiên Rio gặp phải.
Rio
cắn răng, “Bởi vì… Đều là do em…”
Linh
thú phụ thuộc cách đó không xa đột ngột chạy tới, “Tập trung tinh thần!”
Phyllis nắm chặt vai Rio, Speed và Snake bị phóng ra liền phá tan tầng tầng vây
công của những vị khách không mời đó.
Vô
số mũi tên lao tới từ phía sau lưng Rio, Hunting đang bị vây hãm nhất thời được
giải thoát.
“Wenlly!”
Rio trông thấy Wenlly hiên ngang đứng phía sau Mars, ra hiệu cổ vũ với mình.
Cậu
hít một hơi thật sâu, lắng nghe Phyllis thì thầm bên tai, “Rio, không có
linh thú nào cường đại mãi mãi, chỉ có tư duy mới có thể làm được điều đó. Khi
lòng em mạnh mẽ hơn “Địa Ngục Chi Mâu”, cho dù chỉ có mỗi Speed, em cũng vẫn có
thể đánh bại nó.”
Rio
nhìn nét mặt đau khổ của Phyllis dưới ánh lửa của Nguyệt Điểu, cậu nuốt khan.
Mình hiểu, nếu như bản thân còn tiếp tục yếu đuối,
kẻ phải trả giá không chỉ có mình mình mà còn có những người bạn kia nữa.
“Hây
-” Rio bất chấp áp lực, điều khiển Nguyệt Điểu bay tới. Cánh chim dang rộng áp
chế cái miệng to đang không ngừng mở rộng của ma thú, ba con Nguyệt Điểu còn
sót lại cũng vọt tới rất nhanh. Không gian lẽ ra phải tràn ngập ánh nắng mai
giờ đây đã không còn màu sắc rực rỡ, chỉ còn ánh lửa rực đỏ như máu hừng hực
tuôn trào.
Lần
đầu tiên Rio cảm giác được tư duy của mình như đang đối diện với một bức tường
cao đến mức không cách nào vượt qua nổi. Cậu muốn xuyên thấu hàm răng hung tàn
kia, nhưng mỗi lần đánh thì kẻ bị lay động lại là chính mình.
Ta thực sự yếu đuối như thế sao?
Đó
là Địa Ngục Chi Mâu… Nguyệt Điểu cũng đã sức cùng lực kiệt rồi… Thật khó chịu…
thật sự rất khó chịu…
Rio
vô thức lùi về phía sau. Cậu tự nói với chính mình rằng không được từ bỏ, nhưng
cái cảm giác bất lực này không khác gì sóng thần, dù có đau đớn giãy giụa cách
nào thì cuối cùng bản thân cũng vẫn bị nhấn chìm xuống.
Hốt
nhiên, lưng cậu bị giữ lại, không thể nào lui được nữa.
“Nghĩ
rằng mình bất lực nên muốn lui về phía sau ư?” Ánh mắt sắc bén của Phyllis
khiến cậu cảm thấy đau đớn.
Rio
lắc lắc đầu, nhưng lại không nói được một câu nào cả.
“Cho
dù là Nhật tộc, Nhân Ngư, hay thậm chí là Huyết tộc…” Tấm lưng Phyllis xoay ra
nơi ngọn lửa cháy mạnh, trong nháy mắt xử sạch đám Linh thú phụ thuộc đang tiến
lên, “… cũng đều không có thời gian để yếu đuối đâu. Chỉ lùi về phía sau một
bước thôi cũng đủ khiến em phải suy xét xem mình sẽ có kết quả gì.”
Biết
rõ bản thân không thể lùi lại, Rio cố gắng dùng tất cả sức lực để đừng thoái
lui nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.
Chắc Phyllis thất vọng về mình lắm đây…
“Cũng
giống như tôi, một khi mềm yếu, sẽ mất em!” Phyllis kéo Rio về phía sau, nhẹ
nhàng nhảy qua đầu Phi Hành thú.
“Phyllis
—” Rio sợ hãi kêu lên, cậu không thể tiến về phía trước. Chỉ thấy trong không
trung phóng ra vô số đao phong, trong nháy mắt tiêu diệt những linh thú phụ
thuộc từ trong miệng Địa Ngục Chi Mâu tiến ra khiến chúng biến đi không còn
tung tích.
Bóng
của Phyllis tràn ra, bện thành một tấm lưới buộc chặt cái mồm rộng của con quái
vật, từng chút từng chút càng xiết chặt thêm. Trong nháy mắt tay anh đâm thủng
một cái răng nanh, cố sức xoay vòng làm cho nó rớt xuống.
Thượng
Tá Rod không khỏi cảm thán, “Huyết thống của gia tộc Tenant quả nhiên không tầm
thường… Có thể ngang sức đánh trực diện với Địa Ngục Chi Mâu, thật khiến cho
người ta…”
Linh
thú càng thống khổ kêu gào, cái bóng của Phyllis càng siết chặt. Cuối cùng,
cánh cửa địa ngục đã chiếm đoạt không biết bao nhiêu sinh mệnh kia dần dần khép
lại.
“Phyllis
cẩn thận!” Wenlly thét lớn, cấp tốc nạp cung. Phi tiễn rời dây, tiếng mũi tên
xé gió âm vang đến mức khiến người ta phải bịt tai lại, khi đến gần Địa Ngục
Chi Mâu khiến mọi vật đều đổ sập, cũng may mọi người trong Liên Quân đã lùi ra
ngoài phạm vi công kích.
Rio
vừa lấy lại tinh thần thì trái tim liền ngừng đập.
Cái
miệng rộng của Địa Ngục Chi Mâu bất ngờ mở ra làm cho chiếc bóng của Phyllis bị
phá nát thành ngàn mảnh nhỏ. Ma thú hoàn toàn không để ý đến mũi tên của
Wenlly, vì chỉ chạm vào răng nanh của nó thôi mà mũi tên đó đã hóa thành bụi.
“Đừng
—” Nguyệt Điểu của Rio điên cuồng đánh tới Địa Ngục Chi Mâu nhưng không thể nào
ngăn cản con quái vật áp sát tới Phyllis, một hơi nuốt trọn. Wenlly cắn răng,
trong nháy mắt bắn ra bảy, tám mũi tên càng khiến cho ma thú càng tức giận hơn.
“Hỏng
bét!” Thượng Tá Rod thét to.
Pratt
của mọi người ngăn cản phía trước, ma vật rít gào phóng ra hàng ngàn Linh thú
phụ thuộc, chẳng khác gì mưa rào không một kẽ hở. Pratt của Rio lập tức biến
hình bám trên người cậu, Snake quấn quanh chủ nhân, hỏa diễm của Nguyệt Điểu
cũng bao phủ một mảnh thê lương.
Rio
cảm thấy áp lực ùn ùn kéo đến, cả người bị xốc ra ngoài.
Tiếng
huyên náo qua đi, Rio mở mắt, ngẩn người nhìn đăm đăm vào khung cảnh trước mặt.
Ánh
mắt chạm đến đâu cũng đều là một mảnh tan thương, những cánh tay cụt trong gió
đung đưa, máu đào tuôn chảy…
“Wenlly…
Mars… Hai người ở đâu? Phyllis! Phyllis!”
“A—”
Trong
không gian chỉ còn lại tiếng thét tan nát cõi lòng
Địa
Ngục Chi Mâu vẫn không ngừng bành trướng, tựa hồ đang cười nhạo sự nhỏ bé và
yếu đuối của Rio. Không thể khống chế được bản thân mình, cậu ngã xuống từ Phi
Hành thú… Nước mắt hòa cùng tuyết. Rơi rơi.
Hết rồi…
…tất cả…
…đều hết rồi…
Đêm qua mọi người còn cùng nhau nâng ly uống rượu
thỏa thích…
Tại sao… Tại sao lại thành ra thế này…
“ Chỉ lùi về phía sau một bước thôi cũng đủ
khiến em phải suy xét xem mình sẽ có kết quả gì.” Lời nói của
Phyllis vẫn còn quanh quẩn bên tai. Rio cảm thấy nghẹt thở, cậu thầm khát khao
rằng mình không hề tồn tại trên đời này. Tất cả mọi chuyện đều là do bản
thân mình đã lui bước…
Giữa
mông lung, Rio trông thấy người thanh niên Huyết tộc tuấn lãng phi phàm kia
đang ngồi trên đỉnh Thư viện Trung ương, nhìn mình đang hưng phấn điều khiển
Phi Hành thú. Môi anh họa nên đường cong, ánh mắt khi anh đang chống đầu nhìn
mình, nụ hôn lành lạnh nhưng ắp đầy cuồng nhiệt…
“Khi
mong ước trong lòng người hòa cùng niềm tin, luôn luôn có thể mang đến sự kiên
cường vượt ngoài sức tưởng tượng.” Augustine nhảy ra từ kính hồ, trong nháy mắt
lộ ra vẻ mặt ma mị, “Ngươi biết không, những lúc mọi hy vọng trở thành tuyệt
vọng, người ta hoàn toàn suy sụp cũng là điều đương nhiên. Tuy nhiên, một số
người lại có thể hồi sinh từ trong khổ đau và càng kiên cường hơn để dấn thân
trên con đường phía trước.”
Rio
lảo đảo đứng dậy, từng bước tiến lên. Cảnh vật trước mắt đều là giày vò.
Ta phải làm gì bây giờ?… Mọi thứ đều không còn nữa…
Có lẽ…
…ta nên đi theo mọi người…
Phyllis… Phyllis… Em…
“Cũng giống như tôi, một khi mềm yếu, sẽ mất em!” Bóng lưng Phyllis
quay đi trong khoảnh khắc đó khiến Rio thoáng chốc giật mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét