Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 48


Cảm giác thoát lực, chóng mặt hoa mắt đan xen cùng khoái cảm khiến Rio không nhịn được mà bám chặt vào bờ vai Phyllis, như một người đang trôi nổi giữa dục hải bất chợt bắt được cọng rơm. Rõ rằng đang ở trên băng tuyết nhưng cơ thể lại nóng rực lạ lùng.

Ngón tay trượt dài bên hông Rio, Phyllis chậm rãi thu hồi răng nhọn cắm vào da thịt cậu. Đầu lưỡi đảo qua vết thương, ánh mắt anh hướng về phía vị thiếu niên vẫn mê man như trước, nhìn người đó phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng.
Hàm răng Phyllis cắn vào chiếc cúc đầu tiên trên bộ quân y của Rio, một tiếng ‘soạt’ vang lên giữa không gian tĩnh lặng làm cho đối phương bỗng nhiên thanh tỉnh, “Buông em ra! Phyllis!”
Thâm độ trong nụ cười của người kia lại càng thêm ngông cuồng, “Em còn có thể tìm được lý do gì khiến tôi buông em ra sao? Ví dụ như… Em chán ghét tôi?”
Rio tức giận, cố sức đẩy Phyllis ra nhưng chỉ càng làm cho lưng mình lún sâu hơn vào tuyết, “Đúng! Em gh-…” Chưa dứt lời liền bị nụ hôn nồng nhiệt của người kia nuốt trọn.
Nụ hôn đó không còn ôn nhu giống như trước đây mà lại chứa đựng sự điên cuồng và tức giận. Rio nhận thức được rằng mình không còn cách nào chống cự được anh, mỗi lần cậu muốn né tránh thì lại bị đôi môi kia bức bách đến không chỗ nào lẩn trốn. Ngón tay của đối phương xẹt qua vạt áo Rio, kéo mạnh một cái khiến nó rách ngay tức thì. Ngón tay Phyllis bắt đầu vươn tới, tinh tế đùa bỡn hai khỏa anh đào, tay kia đi đến bên hông. Rio lo lắng lùi lại muốn né khỏi phạm vi xâm phạm đó nhưng lại càng khiến cho người kia dễ dàng kéo quần dài của cậu xuống tới cổ chân.
Cậu cố gắng chuyển động hai chân, muốn dùng đầu gối đẩy đối phương ra nhưng thắt lưng Phyllis lại chèn vào giữa khiến cho sự cọ sát giữa hai người càng thêm kịch liệt. Thậm chí Rio còn có thể cảm nhận được thứ tượng trưng nam tính kia đang chạm vào hông mình.
Buông tha Rio tưởng sắp chết vì hết khí, Phyllis dùng cằm tựa trên đỉnh đầu cậu khẽ nói, “Mỉa mai sao? Dù cho Huyết tộc không có thân nhiệt nhưng khi xuất hiện dục vọng thì nơi đó cũng sẽ nóng lên.”
Rio xoay đầu, cậu biết Phyllis hôm nay không giống ngày thường, nhất định sẽ không chịu buông tha… Đã vậy, chỉ còn cách tự cứu lấy mình thôi!
“Á!” Rio kêu lên một tiếng đau đớn. Đôi cánh của Nguyệt Điểu vừa lộ ra, ngay lập tức đã bị Phyllis bóp nát trong lòng bàn tay. Bị thương trong khi trấn áp linh thú, chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo cổ tay anh nhưng hàng lông mày cũng không buồn nhíu lại.
Rio kinh ngạc đến ngây người. Rõ ràng tự mình muốn thoát khỏi tay anh, thế mà vì sao khi thấy đối phương bị thương thì bản thân lại đau lòng?
“Đây là câu trả lời em dành cho ta sao?” Anh nắm lấy tay Rio, đặt nó trên ngực mình, “Suốt hai nghìn năm… chưa có ai ngoài em khiến ta phải đau đớn khổ sở như thế…”
Một giọt nước trong suốt chảy xuống từ khóe mắt Phyllis, rơi xuống hóa thành băng, dù cho không hề lộ vẻ bi thương nhưng lại khiến người ta lòng đau như cắt.
Không phải… không phải em muốn tổn thương anh… chỉ là… chỉ là em đang sợ hãi thôi…
Chiếc bóng của Phyllis trong nháy mắt trói chặt hai tay Rio rồi cố định nó trên mặt đất. Tiếp đó, anh phong kín đôi môi cậu khiến cho lời an ủi kia không kịp thoát ra.
“Dù có bị che miệng thì trong lòng em cũng sẽ lặp lại những lời khiến tôi đau lòng phải không?”
Trừng mắt nhìn hai chân mình bị người kia khai mở làm cho nơi bí mật bị lộ ra trong gió lạnh, Rio xấu hổ muốn khép lại nhưng lực đạo Phyllis quá mạnh khiến cậu không thể nào nhúc nhích. Phyllis gác chân Rio lên vai mình, ngắm nhìn đối phương đang run rẩy trong khi hai mắt vẫn còn nhắm chặt .
“Nơi đó của em thật đẹp…” Phyllis lẩm bẩm, vươn tay khẽ vuốt nơi nếp uốn nhỏ bé rồi chậm rãi dò xét bên trong, “Em biết không… Ngày nào ta cũng mơ, mơ thấy em mời gọi ta như thế này.”
Rio khóc không ra nước mắt. Cậu đã chịu sự giáo dục của phương đông, làm sao dám bày ra loại tư thế đó chứ…
Ngón tay Phyllis thâm nhập mỗi lúc một sâu, Rio căng thẳng thắt chặt cơ thể. Người kia lại xấu xa đảo một vòng khiến cậu khẽ rên lên.
“A, rốt cuộc em cũng có phản ứng!”
Rio nhắm mắt lại, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn phần phân thân đang dựng cao của mình. Phyllis cũng không muốn buông tha mà tiến vào ngón tay thứ hai làm cho cậu sợ đến bắp thịt đều co quắp.
“Sao lại sợ đến thế, ta như vậy khiến em chán ghét sao?” Ngữ điệu Phyllis rất ôn hoà, âm cuối hơi cao lên. Ngón tay anh rõ ràng là xoa bóp bắp chân cậu mà lại tràn ngập sự trêu đùa tình sắc. Rio bị đối phương kích thích đến mức ngay cả khí lực để lắc đầu cũng chẳng còn.
Phyllis cúi đầu, hôn lên hàng mi đang nhíu chặt của Rio, “… Hằng ngày, mỗi khi tinh thần rảnh rỗi, ta lập tức sẽ nghĩ tới chuyện này… Rất tức cười đúng không…”
Rio không ngừng thở dốc, phần đỉnh của Phyllis đã ép lên cửa vào tiểu huyệt khiến tất cả các nếp uốn đều bị giãn ra, “Xin lỗi… Ta thực sự không nhịn được nữa…”
Sức bành trướng mạnh mẽ đó làm cho bên trong Rio bị giãn ra đến tột cùng, “Đừng… Ư…” Cậu vô thức ngẩng đầu lên, những tưởng muốn ngất đi.
“Ha…” Sự bao bọc ấm áp khiến Phyllis thở hắt ra một tiếng, giọng nói trầm đục của anh vang lên, “Thả lỏng, Rio!”
Đồ tồi – anh muốn tôi phải thả lỏng thế nào đây?
 Rio hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đầu têu kia. Giống như biết rõ điều cậu muốn nói, đầu lưỡi đối phương liếm qua gương mặt tức giận đó. Đến khi cảm giác được người dưới thân đã tập trung sự chú ý nơi đầu lưỡi của mình, Phyllis mạnh mẽ sáp nhập khiến Rio cả kinh không khỏi cong thắt lưng lên.
“Em xem, thế này không phải tốt hơn sao?” Thanh âm Phyllis mang theo sự trêu chọc, thế nhưng Rio lại thấy được dục vọng đang bị đè nén trong ánh mắt người kia. Quả nhiên, đối phương đột ngột nắm lấy thắt lưng cậu hung hăng ấn về phía mình, ép nơi nối liền hai người càng thêm chặt chẽ.
Mồ hôi lạnh chảy xuống bên thái dương Rio. Nếu như có thể, cậu bây giờ tình nguyện cứ thế chết đi cho rồi.
“Như thế này thôi mà em đã nghĩ đến cái chết sao? Thế thì ngày nào ta cũng phải chịu đựng sự giày vò của nhớ nhung và dục vọng, chẳng phải sẽ sớm xuống địa ngục ư?” Phyllis chậm rãi rút dương vật của mình ra. Ngay khi Rio hít sâu một hơi, anh lại mạnh mẽ tiến vào.
Bên trong cơ thể đang gắt gao hấp thụ phân thân của người kia, Rio thậm chí còn cảm nhận được từng đường gân nổi lên, mỗi lần đẩy mạnh như bạo tàn đâm thủng cơ thể. Phyllis hồ như không thể nào khống chế được sự nhẫn nại của mình, anh gầm nhẹ một tiếng, dốc sức vọt tới.
Thân thể Rio cọ sát trên mặt tuyết, tiếng băng xốp bị đè ép sột soạt bên tai. Hạ thể đau đớn từng trận theo sự xâm nhập của đối phương khiến cậu ngay cả thở mạnh cũng không dám, mỗi lần va chạm đều mãnh liệt tới mức bản thân tưởng như đang chịu cực hình.
Cậu hé mắt, gian nan nhận ra thân ảnh của Phyllis. Đầu anh khẽ cúi, đôi mắt rơi vào vực sâu của dục vọng, gợi cảm mà tràn đầy dấu hiệu phá hủy.
Dường như chàng kích như vậy vẫn không cách nào thỏa mãn được Phyllis, anh nhấc cao một chân Rio, ép hai đùi cậu càng mở lớn ra. Rio đau nhức chỉ có thể nắm chặt hai tay, đầu vùi vào tuyết.
Chất dịch đỏ tươi chảy dọc theo nơi gắn kết, phần gốc phân thân của người kia lại không lưu tình mà đánh vào mông cậu, đột ngột chạm vào điểm nhạy cảm làm cho Rio kinh hãi đến cả cơ thể đều bắn lên. Phyllis cảm giác được phản ứng của Rio nên không ngừng công kích điểm ấy khiến cậu tưởng chừng như sắp phát điên. Đối phương nắm chặt lấy phần phân thân sắp phóng xuất của cậu, không cho nó giải thoát. Rio căng thẳng càng cố sức kẹp chặt hung khí đó, vô tình kích thích Phyllis đến cực hạn… anh gần như muốn hủy diệt người thiếu niên khiến trái tim mình vĩnh viễn không thể nào lặng yên.


Đến khi tỉnh lại, Rio phát hiện ra mình đang nằm trong doanh trướng. Cậu ngơ ngác nhìn đỉnh trường xám lạnh, khẽ cong hai chân, tưởng rằng cơn đau buốt sẽ kéo tới nhưng lại chẳng cảm thấy gì. Nghiêng mặt trông thấy bình Nước mắt Nhân Ngư trống rỗng, cậu hiểu tất cả mọi chuyện đều không phải là giấc mơ.
Rio những tưởng bản thân sẽ phải khóc lóc một hồi nhưng lại không hề xảy ra chuyện đó. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu lúc nào cũng hưởng thụ sự quan tâm của Phyllis nhưng lại cự tuyệt đến cùng câu trả lời… bị như thế này âu là cũng đáng. Tuy nhiên Rio lại có chút hận vì đối phương đã phá nát ảo ảnh hoàn mỹ của cậu về anh.
Màn trướng bị kéo lên, Rio vội vàng nhắm mắt lại. Nếu là Phyllis, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao đối mặt với anh.
“Còn đang ngủ à?” Tiếng nói của Mars vang lên, hắn dùng ngón tay chọc chọc vào má Rio, “Wenlly và Phyllis tới phòng tuyến phương bắc mà mày cũng không dậy tiễn chút sao?”
Đi? Cứ như vậy mà đi ư? Rio vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra bản thân có chút cảm giác mất mát. Đáng lẽ mình phải cảm thấy may mắn vì không phải đối diện với anh ta chứ?
Dường như giọt lệ nơi khóe mắt Phyllis chảy xuống đã rơi vào lòng cậu, mảnh băng sương đọng lại thoáng chốc ngập tràn không gian.
“Ưm… Mars…” Rio nhẹ giọng.
“A!” Mars tựa hồ bị tiếng nói của Rio làm cho hoảng sợ, “Mày thức rồi hả ?! Nghe nói mày vừa thuần phục được cái linh thú gì rất ghê gớm đúng không…”
“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Rio ngắt lời.
“Hả? Chuyện gì?”
“Ví dụ… tôi nói là ví dụ có một người rất yêu cậu… còn cậu thì… có lẽ hơi hơi thích hắn…”
“Chỉ có ‘hơi hơi’ thôi à?”
“Được rồi, chắc là rất thích hắn… Nhưng vì sao khi người kia đòi hỏi… cậu lại muốn cự tuyệt chứ?”
“Đòi hỏi cái gì?”
“Cậu nói còn có thể đòi hỏi cái gì?!” Rio giận đến mức muốn nhảy từ trên giường xuống.
“Biết đâu…” Mars dùng giọng điệu không đứng đắn mà nói, “…tao còn yêu một người khác. Biết đâu… trong lòng đang sợ hãi mà không biết.”
Rio nhìn Mars chằm chằm, hồi lâu sau cũng không thốt ra lời nào.
“Này, không phải mày đã yêu tao rồi đấy chứ?”
Rio không thèm để ý đến lời nói đùa nhạt nhẽo của Mars, cậu nghiêng người, im lặng.
Vậy thì… nói cho cùng là vì mình còn yêu một người khác hay là vì bản thân sợ hãi người kia mà không biết?
Có lẽ là cả hai.
Wenlly chống đầu nhìn Phyllis không có chút mảy may ý cười, cố tình dùng âm điệu ung dung mà hỏi nhỏ “Này, hình như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó lâu lắm rồi phải không? Trông thấy tên ngốc kia xém chút tan vỡ lúc mất đi anh, có phải trong lòng cảm thấy rất đắc chí?”
Phyllis dựa người vào thùng xe, ánh mắt bỗng dưng rất xa xăm, “Nếu như ta nói cho cô biết, ta cảm thấy rất đau đớn thì sao…”
“Gì?”
“Cậu ấy mà có mất đi ta, chẳng qua chỉ xém chút thì tan vỡ. Nhưng mà mỗi lần ta tưởng tượng… nếu như mình mất đi cậu ấy, sẽ nghĩ đến…”
“Nghĩ đến Yên giấc ngàn thu sao?” Wenlly nhẹ giọng hỏi.
“Ai nói Huyết Tộc kẻ đi săn trời sinh… Thực là buồn cười a…” tiếng than thở của Phyllis nhẹ nhàng vang lên.
Mờ mịt…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét