Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 50


Rio bước đến doanh trướng, không thể ngăn mình hồi hộp.
Vén màn trướng lên, cậu nhận ra quân doanh của đặc nhiệm đều là dành cho một người. Bên trong bày biện tách chén và sách vở rất gọn gàng, ngay cả quân phục khi không dùng cũng được treo bên cạnh giường.

Rio cẩn thận bước vào, ngồi ở đầu giường ngắm nhìn mái tóc vàng mềm mại của người nam tử kia đang lộ ra dưới tấm chăn, như ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở giữa những áng mây chiếu soi mặt đất. Khẽ kéo chăn lên, cậu trông thấy ngón tay thon dài của người đó nắm lấy góc chăn, vầng trán trắng mịn, hàng mi tinh anh lặng yên buông xuống không mảy may mang sự kiêu hùng ngày thường.
Cậu nhẹ nhàng gỡ ngón tay của đối phương ra, khẽ nghiêng người nói, “Này, đêm nay có buổi gặp mặt đấy! Nếu anh không dậy thì tụi em không đợi anh nữa đâu.”
Hàng mi thanh nhã khẽ nhíu lại. Giống như đứa nhỏ còn ngái ngủ, nam tử khẽ cằn nhằn một tiếng, lại vùi đầu vào trong chăn.
“Xì – đứng lên đi! Knight Derwent!”
Thanh âm chẳng khác gì tiếng chuông đánh vào tâm trí, trong lòng Knight Derwent như dậy sóng ầm vang. Hắn mở bừng đôi mắt, nét cười của Rio chẳng mấy chốc đã hiện ra.
“Ơ… sao em lại ở đây…? Tôi vẫn đang mơ à…?”
“Đúng thế, anh đang nằm mơ đấy! Còn không dậy là em đi luôn đó nha! Nghe đồn đồ ăn của quân đặc nhiệm các anh cũng khá lắm!”
Knight Derwent níu ngón tay Rio lại như muốn xác nhận điều mình đang thấy. “Ấm…” Sau đó hắn bật người ngồi dậy, xém chút đụng vào đầu Rio, “Hôm nay quân của em tới đây?!”
“Đúng thế, đúng thế!” Rio lấy quân trang được treo ở đầu giường xuống, “Mau mặc mau mặc nào! Liszt và Wenlly đang chờ chúng ta đấy.”
Nhìn Rio cầm lấy quân y, Knight Derwent không nói lời nào mà chỉ ngồi ngẩn ngơ khiến Rio có chút bực mình, “Này, em mệt rồi đó! Anh mặc hay không đây?!”
“Mặc, mặc…” Knight Derwent quay đầu đi. Hắn nhớ rõ hồi còn rất nhỏ, người phụ nữ kia cũng đã từng giơ y phục lên như thế để gọi mình rời giường. Nơi Rio chạm đến vẫn còn âm ấm… Đây chính là điểm hắn ao ước nhất ở Nhật tộc. Không giống Huyết tộc, vô luận là khi mưa rơi tuyết đổ hay lúc trời nắng chói chang, sự ấm áp vẫn cứ vẹn nguyên, như cách ly hoàn toàn với thế giới.

Hai người cùng tới doanh trại của Liszt. Mars đã ăn gần hết một nửa thức ăn trên bàn, còn Wenlly thì đang khoe khoang với Liszt và Melany làm sao mình cải tạo được cung tiễn của Minos. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hai người sóng vai bước vào, dòng máu ác ma của Wenlly lại được dịp phát tác, “Sao nhìn thế nào ta cũng thấy hai người xứng đôi vừa lứa ghê nhỉ?” Vừa dứt lời, quả nhiên cô nàng phải lãnh ngay ánh mắt phóng dao của Melany, “Người xứng đôi với Knight Derwent chỉ có mình ta thôi!”
Knight Derwent cười cười, kéo Rio lúc này đã đã miễn dịch với Wenlly tới bàn ăn. Bỗng dưng cửa lại được kéo lên, một giọng nói thanh thuận đột ngột cất lời, “A – ai xứng với ai thế?”
Tâm tình của Rio hốt nhiên trầm mạnh xuống. Knight Derwent nhận thấy ngón tay cậu đang run rẩy, không kiềm chế được mà nhíu mày.
“Phyllis, tới đây!” Wenlly giơ tay, kéo anh tới bên cạnh mình.
Mình hồi hộp cái quái gì chứ, ngốc thật! Rio cắn răng, ngẩng đầu lên nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Phyllis. Cậu khẽ run lên, vì sao ánh nhìn ấy lúc nào cũng làm dao động lớp vỏ ngụy trang của mình chứ?
“Đã lâu không gặp!” Thanh âm luôn mang theo một sự bình thản bất biến.
“Cái gì mà đã lâu không gặp, nửa tháng trước chẳng phải đã giáp mặt rồi sao?” Wenlly lơ đễnh vỗ vai Phyllis.
“A… Haha…” Rio xấu hổ cười cười, ngồi xuống bên cạnh Wenlly. Cô nàng vừa muốn đứng dậy nhường chỗ cho Rio thì lại bị người kia đè xuống.
Wenlly có phần khó hiểu nên liếc mắt nhìn Phyllis. Biểu tình của anh vẫn không thay đổi.
Knight Derwent lặng lẽ nhìn sóng ngầm giữa ba người bọn họ đang cuộn trào mãnh liệt. Hắn không nói gì, vẫn ngồi yên bên cạnh Rio. Bầu không khí gặp gỡ có chút kỳ lạ vì bình thường, Rio luôn cùng với Wenlly lời qua tiếng lại không ai chịu thua kém ai. Mars hôm nay xem như mất cạ cũng chỉ tiếp tục nhai nhai.
Liszt không phải là kẻ ngốc. Nhìn Mars đã ăn no rồi, anh cố ý cười cười, “Này, ăn chậm chút đi, ngày mai còn có hội nghị quân đội nữa mà. Chúng ta lần sau sẽ tiếp tục nhé?”
Lúc này Mars đã ăn đến mức sắp bể cả bụng nên lập tức gật đầu tỏ ý tán thành. Wenlly đang lúc bị cuốn trong dòng xoáy không khí quái lạ giờ đây quả thực giống như đã được giải thoát, lười biếng duỗi người đứng lên, bình tĩnh ly khai, “Haiz – lần sau gặp nhé!”
Rio kéo người bạn cùng phòng đang không ngừng vừa nấc vừa ợ lại chào mọi người, không cẩn thận chạm phải ánh mắt thắc mắc của Knight Derwent. Tuy nhiên cậu cũng chỉ có thể cười trừ rồi rời đi.
Không khí se lạnh ngoài doanh trướng dường như khiến trí óc Rio minh mẫn hơn. Về đến doanh trại, Mars cũng đã no đến mức khó chịu đổ mình xuống giường.
Nằm trên tấm đệm nhìn vào chấm sáng nhàn nhạt giữa cửa doanh trướng, Rio nhớ lại vẻ mặt Phyllis nhìn mình khi rời đi. Dường như đôi môi anh mấp máy, tựa hồ muốn nói, “Không muốn nhìn thấy ta sao?”
Cậu bỗng cảm thấy chán nản…
Mày ghét anh ấy sao, Rio?
Nếu như không phải thì tại sao lại không dám nhìn anh ấy?

Knight Derwent đi theo phía sau Phyllis. Đêm khuya ở quân doanh, ngoài gió lạnh đang rít gào thì tất cả hoàn toàn yên lặng.
“Anh đã làm gì cậu ấy?” Knight Derwent lạnh lùng mở lời.
Phyllis khẽ thở dài, chậm rãi xoay người, “Làm chuyện mà cậu cũng muốn làm!”
Knight Derwent đứng lặng tại chỗ, khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đối diện… một khuôn mặt luôn luôn dịu dàng.
Thế giới tĩnh mịch. Ánh trăng lạnh lùng rơi trên mặt đất hiển hiện nét tịch liêu. Phyllis dời mắt khỏi Knight Derwent, xoay người tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên, tiếng khớp xương “rắc rắc” vang lên trong bầu không gian tĩnh lặng, chỉ trong nháy mắt mà Knight Derwent đã xẹt tới phía sau Phyllis, vung quyền đánh vào gương mặt tuấn tú kia. Phyllis không hề né tránh, bị đấm bật về phía sau mấy bước.
“Ta muốn giết ngươi!” Chủ nhân của thanh âm có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.
“Nếu như có thể, ta cũng muốn giết ngươi!” Phyllis chấn định thân mình, nhẹ giọng nói, “Bởi vì loại cảm giác ‘đố kị’ này… suốt hai ngàn năm qua, lần đầu tiên ta mới cảm nhận được. Thật không dễ chịu chút nào!”
Knight Derwent không nói gì, hai chân hắn nặng như chì, cứ như muốn cắm rễ tại nơi băng tuyết mãi mãi. Chỉ thấy Phyllis giơ tay lên, dần biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hồi lâu sau, hắn mới trở lại doanh trướng, đờ đẫn tiến vào trong chăn, ôm chặt lấy chính mình.
Đôi mắt thoáng chốc đã cay cay.
Nơi này, không ai nhìn hắn, cũng không ai thấy hắn. Dường như hắn còn nghe thấy tiếng mình lầm bầm.
Nếu như em không thích ta, thì đừng dịu dàng với ta như vậy.
 “E hèm, các thuộc hạ thân mến của ta…” Khi lời dạo đầu mà Thiếu Tướng Stephen tự nhận là vô cùng thân mật vang lên, tất cả các sĩ quan đều phải cố nén vẻ mặt sốt ruột mà nhìn lên phía trước, “Danh sách nhiệm vụ của chúng ta đã tới rồi đây.”
Stephen liếc mắt, chán nản phát hiện mấy vị bộ hạ hài hước hơn mình vì không đủ kiên nhẫn nên cứ im re. Không thể làm gì khác, ông đành thất vọng đi tới bên cạnh một vị cấp dưới khác, dùng vai huých huých đối phương rồi đẩy một phong bì qua đó, “Này Knight Derwent dễ thương của ta, hai rương Nước mắt Nhân Ngư này giao cho ngươi đấy! Trong này còn có danh sách các thành viên trong đội của ngươi.”
“Rõ!” Vị Huyết nhân trẻ tuổi gật đầu, mở bức thư ra, đến khi thấy những cái tên thì cặp mắt không khỏi trợn tròn, “Stephen — thế này là sao?!”
“Ầy… phải gọi là Thiếu Tướng Stephen chứ!” Stephen ngoáy ngoáy tai, “Trung tá Knight Derwent à, ta biết số người được phái cho ngươi là quá ít, nhưng nếu như điều động hơn hai mươi người rầm rộ đi qua địa bàn của Rừng Già Sâu Thẳm… Như thế chẳng khác nào bảo đối phương đến cướp đồ của ta đi sao?”
“Ý ta là… Rio Rozadol… Cậu ta chỉ là Thượng Úy thôi!” Knight Derwent có phần sốt ruột, việc vận chuyển Nước mắt Nhân Ngư căn bản không thể nào biết trước được sẽ nguy hiểm ra sao.
Rio… nếu cậu ấy…
“Ngươi muốn nói đến vị Thượng Úy có thể thao túng được Nguyệt điểu? Hay là vị Thượng Úy đã thu phục được cả Địa ngục chi mâu?” Thanh âm của Stephen vô hình tạo nên một loại áp lực giữa khoảng không.
Phyllis cũng không thể không khẩn trương theo, “Rốt cuộc là Ngài có ý gì?”
“Ôi chao!” Stephen nhún vai, “Đào hố chôn kẻ khác vốn là đam mê của ta mà! Haha… Nghe này, chúng ta cần những Nhật tộc ưu tú làm cộng sự. Theo năng lực mà nói, Huyết tộc và Nhân Ngư mạnh hơn họ là cái chắc. Tuy nhiên Nhật tộc lại có thể thao túng linh thú khiến cho năng lực của họ thay đổi không lường trước được, cho nên ta mới muốn mượn tên tiểu tử đó từ chỗ Simon.”
“Ta phản đối!” Tiếng nói của Knight Derwent và Phyllis đột nhiên vang lên cùng một lúc khiến cho các vị sĩ quan khác kinh ngạc liếc nhìn. Stephen thì trái lại, có vẻ như đã lường trước rằng bọn họ sẽ phản ứng như vậy.
“Nơi này là quân đội, chúng ta là những quân nhân! Knight Derwent, sau khi hội nghị kết thúc, ngươi có thể chuẩn bị đi được rồi!” Stephen lãnh đạm nói.
“Vậy được, ta cũng muốn đi!” Phyllis đứng lên, nhìn về phía Stephen.
“Thật xin lỗi, Trung tá thân mến của ta, ngươi còn có nhiệm vụ khác!” Stephen giơ ngón tay ý bảo anh ngồi xuống.
Chuẩn bị rời khỏi doanh trướng trong nháy mắt, Knight Derwent cầm bản danh sách ném vào Stephen. Vị Thiếu Tướng bị khiêu khích kia chỉ nhún vai hô một tiếng, “Được rồi, ta hiểu mà —”
Đợi đến khi các sĩ quan rời đi, Phyllis vẫn ngồi yên tại chỗ cũ với nỗi lòng cuồn cuộn sóng lớn, “Nhiệm vụ của ta là gì?”
Vẻ mặt nịnh hót lập tức xuất hiện trên mặt Stephen, ông cầm một phong thư nhét vào túi áo trước ngực Phyllis rồi dùng giọng điệu nghiêm túc mà nói, “Phải chờ đến khi Knight Derwent xuất phát rồi thì ngươi mới được mở ra. Đây là mệnh lệnh.”

Cùng lúc đó, Rio và Mars cũng nhận được thông báo nhiệm vụ của mình.
“Trời ạ, hợp tác với quân đặc nhiệm! Bọn họ mà cần hợp tác à?” Mars nhíu mày hỏi, “Việc vận chuyển Nước mắt Nhân Ngư không phải toàn bộ là do đặc nhiệm làm sao?”
“Hình như trên đường từ Bắc tuyến tới Tây tuyến, nhất định phải đi qua Greg Walden. Nơi đó đã bị Rừng Già Sâu Thẳm chiếm lĩnh rồi.” Rio có phần lo lắng vì đây là lần đầu tiên cậu nhận được một nhiệm vụ nặng nề như thế, “Nói không chừng… quân địch nơi đó sẽ dốc toàn bộ lực lượng ra chiến đấu đấy, nếu như nhiệm vụ của chúng ta bị tiết lộ… Đúng rồi, quân đặc nhiệm phái ai tới vậy?”
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột xuyên qua doanh trướng mà truyền tới.
“Là ta đấy! Các ngươi có muốn đổi người khác không?” Thanh âm trầm xuống, gió lạnh cuốn tấm màn trướng khẽ khàng bay lên. Rio trông thấy Knight Derwent đang đứng giữa một màu trắng xóa, cao ngạo mà hững hờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét