Chỉ sau mấy ngày, Phyllis đã đặt chân
tới Trung quân. Chuyện cần làm đầu tiên là phải báo cáo công việc với cấp trên
– Thiếu Tướng Stephen. Nhìn dáng vẻ chán ngán của đối phương, Phyllis hơi khẽ
cúi người.
“Ai yo, rõ ràng là một tư thế khó coi,
làm thế nào mà có người lại cảm thấy ngươi vừa mắt được cơ chứ?”
“Vậy ra… Thiếu Tướng muốn ta phải cúi
chào Ngài cho thật nghiêm túc?” Phyllis vẫn giữ nguyên nụ cười kia.
“Sao lại thế chứ? Tuy rằng ta hơn ngươi
hai cấp nhưng cũng không hề ỷ lớn hiếp nhỏ đâu nhé.”
“Hai cấp? Ta nhớ là…”
“Đúng vậy đúng vậy, chúc mừng ngươi đã
được thăng làm Trung tá, đương nhiên còn có cả Knight Derwent nữa! Cứ cái đà
này, thế nào rồi cũng có ngày ta phải kính các ngươi một tiếng Sếp rồi!”
Phyllis hơi ngẩn người, thật không ngờ
bọn họ chỉ chặn đường cung tiễn đưa tới Rừng Già Sâu Thẳm thôi mà cũng được
thăng chức. Xem ra quân đội đặc nhiệm ở tiền tuyến đã tổn thất không nhỏ.
“Ha ha, ngươi nhận ra rồi à? Không sai,
hiện giờ số Thiếu Tướng của quân đặc nhiệm đã suy giảm từ mười hai xuống chỉ
còn bảy người, nói không chừng chỉ mai đây thôi là tên ta cũng sẽ được khắc vào
Trung Ương Thần Điện đấy!”
Phyllis khẽ nhíu mày.
“Cấp trên hình như sẽ giao một nhiệm vụ
bí mật nào đó, có thể sẽ chọn ngươi hoặc Knight Derwent.”
Thiếu Tướng Stephen vừa đi khỏi, Phyllis
lập tức cảm thấy nặng nề trong lòng. Đúng như ông nói, không chừng một ngày kia
tên anh cũng sẽ bị khắc nơi đó… Điều này khiến Phyllis nhớ tới vị thiếu niên
anh vừa ôm vài ngày trước, tuy nhiên hiện giờ, cậu ấy có lẽ đang hận anh đến
thấu xương.
Cung điện mùa Đông –
Rừng Già Sâu Thẳm.
Một người đàn ông tóc màu bạch kim ngồi
trầm ngâm dưới ánh nến như đang tập trung nghiên cứu thứ gì đó. Dưới ánh sáng
lập lòe, một cái bóng nhỏ nhẹ nhàng mở cửa chui vào.
Người đàn ông đó nhìn cái bóng trên
tường, mỉm cười, thản nhiên tiếp tục công việc của mình.
Rốt cuộc, người kia không kiềm lòng
được mà đi tới vỗ vai đối phương rồi nói, “Này, sớm đã phát hiện ra em mà sao
không nói gì cả? Thật đáng ghét!”
“Không phải em rất thích chơi trò ú tim
với ta sao?” Người đàn ông xoay người lại, vẻ mặt hiện rõ nét cưng chiều,
“Ariel nghịch ngợm!”
“Hừ,” Ariel ôm lấy cánh tay của người
ngồi trước mặt, “Một đám cung tên anh thiết kế cho chúng ta đã bị đám Liên Quân
kia chặn lại rồi… Minos, anh không thấy tiếc sao?”
“Tiếc chứ, đương nhiên là tiếc!” Minos
nhéo nhéo mặt Ariel, “Nhà Ioster chắc chắn sẽ cải tạo loại cung tên hiện tại,
cho nên ta lại phải phí thêm đầu óc để chế tạo ra loại khác thôi!”
“Em nhìn thế nào cũng không thấy như
anh đang mất tinh thần a! Trái lại, hình như còn cảm thấy rất thú vị thì phải?”
“Không có địch thủ ngang hàng, đó là
chuyện cực kì buồn chán đấy!”
“Được rồi, nghe nói Liên Quân sẽ vận
chuyển một chuyến Nước mắt Nhân Ngư tới phòng tuyến phía Tây. Nghe hấp dẫn
không? Đi cướp đống Nước mắt Nhân Ngư đó để lấy lại danh dự đi!” Ariel đùa giỡn
với những sợi tóc vắt ngang vai, ” Nói không chừng… phụ thân đại nhân cũng sẽ
đi. Nếu thế, em với anh phải tháp tùng theo là cái chắc.”
“Em vẫn ngốc nghếch như thế! Nước mắt
Nhân Ngư còn quan trọng hơn cung tiễn ta chế tạo ra, Liên Quân chắc chắn sẽ
phái những đặc nhiệm tinh anh nhất để vận chuyển.”
“Anh nói em sẽ thành trở ngại à?”
“Ta chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi!”
Ariel cười cười, ôm đầu Minos, “Đây mới
là lời mà một ông anh trai cần phải nói chứ! Ấy, cái gì thế? Nhìn đẹp ghê!”
Ariel cầm lấy chiếc đồng hồ cát trên giá trước bàn, nhìn những hạt cát lấp lánh
như hàng vạn vì sao.
“Đó là ‘ Cát thời gian’, cát bên trong
đều là những mảnh vụn của thiên thạch từ Biển Sao vớt lên đấy.”
“Có thể dùng để tính giờ à?” Ariel ngập
tràn hứng thú, “Anh mà cũng làm thứ gì khác ngoài vũ khí sao?”
“Nó không dùng vào việc tính thời gian,
mà là để lưu trữ.” Minos lộ giọng cưng chiều, hướng về phía Ariel, mỉm cười,
“Em là Huyết tộc nhân, căn bản là không cần tới nó đâu.”
“Nhờ ân trạch của điện hạ Pampas nên
anh cũng không cần mà[1]. Cứ đưa cho em
đi, có gì thì để phòng xa.” Ariel đong đưa chiếc đồng hồ cát, bộ dạng giống như
một đứa trẻ lần đầu tiên thấy món đồ chơi mới.
“Cứ lấy đi, ta cũng không dùng làm gì!”
“A, anh đúng là ông anh tốt nhất trên
đời ~” Ariel hôn chụt một cái lên mặt Minos, nhảy nhót mở cửa chuồn đi.
Tâm tình Rio đang thấp thỏm không yên
vì nửa tháng sau đội quân của cậu sẽ tới quân chủ lực phương bắc, điều này cũng
có nghĩa là cậu sắp phải gặp lại Phyllis… Đến lúc đó, bản thân phải dùng loại
biểu tình nào để đối mặt với anh đây?
Quân đội đóng quân ổn thỏa đâu vào đấy
rồi, Rio ra đứng ngoài doanh trướng. Lực lượng chủ lực đúng là khác hẳn, đi qua
đi lại một lúc toàn thấy người mang quân hàm Thượng Úy. Trong mắt họ, mình thật
chẳng khác gì một đứa gà mờ.
“Nhìn gì vậy, Thượng Úy Rozadol?” Mars
buồn cười nói, “Không cần nghĩ bọn họ quá giỏi làm gì! Phải biết rằng trong số
một trăm Thượng Tá, chưa chắc có được một người có thể điều khiển Địa Ngục Chi
Mâu đâu.”
“Cậu vẫn tiếp tục lải nhải Địa Ngục Chi
Mâu hả?” Rio sờ sờ đầu, “Cái tai tôi sắp chai ra rồi nè!”
“Được rồi! Được rồi! Nguyệt Điểu cũng
rất lợi hại a! Nói không chừng… một ngày kia mày còn thao túng được linh thú
Chiếm đoạt to lớn, Swatch và cả Thứu Long cũng nên!”
Rio nhún vai, “Có lẽ khi tôi còn sống,
chuyện đó sẽ chẳng thể nào phát sinh đâu.”
“Chuyện gì sẽ không phát sinh khi cậu
còn sống thế?”
Rio và Mars thò đầu ra ngoài doanh
trướng. Liszt đang cười tươi rói.
“Trời – Liszt –!!” Rio mở to mắt, “Tôi
còn đang nghĩ có thể gặp anh ở đây không! Không ngờ anh lại tìm được tôi!”
“Haha, sáng sớm nghe Knight Derwent nói
cậu được an bài làm bộ hạ của Thiếu Tướng Simon cho nên ta mới lân la đi hỏi
mọi người, không ngờ Rio đây lại nổi tiếng đến như vậy!”
Nghe Liszt khen ngợi như thế, Rio càng
thêm xấu hổ, chưa kể còn có Mars bên tai thì thầm, “Đúng thế, tên nhóc này đã
tiến bộ lắm rồi, còn có thể thao túng được Địa Ngục Chi Mâu nữa cơ!”
“Thế nào? Hai người có muốn đi xem bên
chúng ta ra sao không?” Liszt ngỏ lời mời.
“Mọi người không phải là quân đặc nhiệm
à?” Rio kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, điều kiện cũng khá hơn! Cho
nên mới nói, nếu muốn tụ tập thì phải là ở chỗ chúng ta rồi!” Liszt cười cười.
Mars lộ ra ánh mắt coi thường rồi túm
Rio kéo đi, “Đi, đi xem quân đặc nhiệm ghê gớm thế nào!”
Tới được doanh trại của Liszt, Mars
không khỏi kêu lên thán phục, lắc lắc vai Rio mà nói, “Quả nhiên sự đối đãi với
Huyết tộc và Nhân Ngư là khác hẳn a… Rio, mày phải cố gắng lên, đến khi được
thăng lên Thiếu Tướng rồi thì cũng có thể khoe khoang một tí.”
Rio đành phải cười khổ với Liszt. Đối
phương chỉ chỉ vào doanh trướng cách đó không xa, “Được rồi! Đó là địa bàn của
Knight Derwent đấy, cậu đi gọi anh ta đi! Còn ta kêu Wenlly và Melany cho cả
nhà đoàn tụ một phen!”
Rio ngẩn ngơ, nhìn về phía Liszt hướng
đến, trong lòng không khỏi run lên.
Knight Derwent… Anh… Có khỏe không?
[1] (Chú
thích: Minos là Nhân ngư tộc, gã và Ariel là anh em cùng mẹ khác cha, mẫu thân
họ là Nhân ngư.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét