“Chúng ta thắng?” Rio đờ người nhìn phía chân
trời.
“Chúng ta thắng rồi!” Knight Derwent và Phyllis gần
như đồng thanh trả lời cậu.
Rio xoay người, ôm chặt lấy cả hai người. Đáp lại
cậu chính là vòng tay càng thêm tha thiết.
Không có thứ gì trân quý hơn giây phút này!
Liên Quân đã chiếm được Wen Wagner.
Lúc này những quân nhân hy sinh trên chiến trường
đã chiếm hơn nửa số người tham chiến. Hai mươi mốt thuộc hạ của Rio, có sáu
người tới thẳng quân y, hai người vì thương thế quá nặng, dù có bảo vệ được
tính mệnh nhưng sau này cũng phải rời khỏi quân ngũ.
Nhìn vị Trung úy đã mất đi cánh tay phải và một vị
Thượng Úy không bao giờ còn đi lại được nữa, cậu rất muốn nén lại nước mắt,
nhưng hốc mắt vẫn phiếm hồng.
Trung úy còn có thể cử động tay trái vươn ra ngoài
cửa xe, đẩy mạnh Rio một cái, “Xin Ngài không nên buồn rầu – Thiếu tá – ta rất
vinh hạnh làm thuộc hạ của Ngài!” Sau đó, ông ta chào Rio theo nghi thức quân
đội thật vững vàng.
Người Thượng Úy không thể đi lại kia cũng nhướn
người ra, “Thiếu tá – cảm ơn Ngài đã cho chúng ta thấy được kỳ tích – giờ ta
phải về nhà rồi – Ngài nhất định phải thay chúng ta tiếp tục cố gắng đấy!”
Nhìn chiếc xe đang ngày một xa dần, Rio nhấc tay
phải hành lễ và cứ giữ nguyên như vậy, dường như đã hóa thành một pho tượng
không hề biến đổi.
Ở phía xa, Knight Derwent và Phyllis đều nhìn theo
bóng lưng cậu.
“Sau này cậu ấy sẽ phải đối mặt với nhiều lần ly
biệt như thế.” Phyllis dựa vào cây khô phía sau, nhẹ giọng nói.
“Cho nên em mới phải ở bên cạnh cậu ấy!” Knight
Derwent nhướng mi, liếc nhìn Phyllis bên cạnh, “Bây giờ, anh vẫn chiếm một vị
trí nho nhỏ trong lòng cậu ấy, nhưng sẽ có ngày tất cả đều thuộc về em. Một
mình em cũng có thể lo cho cậu ấy!”
“Vậy sao -” Âm cuối của Phyllis nhướng lên, cảm
giác áp bách kéo tới, “Tôi sẽ chống mắt lên coi!”
Mấy ngày sau, cấp trên hạ mệnh lệnh, vì trong chiến
dịch Wen Wagner, Rio Rozadol đã có biểu hiện xuất sắc, được đề bạt lên làm
Trung tá. Đồng thời Phyllis và Knight Derwent lên hàm Thượng Tá, chỉ còn thiếu
chút nữa là được gọi là ‘sếp’ rồi.
Chuẩn giáo Counvenli được thăng làm Thiếu tá, tiếp
tục ở bên cạnh Rio làm phụ tá, Hitcock Smith lên làm Thiếu tá, bộ hạ của Rio từ
tiểu đội hai mươi mốt người trở thành một đội gồm một trăm linh năm người.
“Phụ thân Ngài chắc chắn sẽ vì Ngài mà được quang
vinh!” Ánh mắt Counvenli vui mừng nhìn về phía Rio.
“Cảm ơn!” Rio cúi chào. Cậu có một ảo giác, người
đối diện dường như rất giống Vitor.
Trong chiến dịch vừa qua, Mars bị thương ở xương sườn
nên phải nằm trong quân doanh nhiều ngày.
Rio bưng bát thuốc tới nói với hắn dăm ba câu.
“Sau mày cứ thăng cấp vèo vèo thế, giờ đã là Trung
tá rồi. Thực sự tao sợ không đuổi kịp mày nữa!” Mars đau khổ nói.
“Sao lại muốn đuổi kịp tôi? Tôi nhớ là hai chúng ta
là bạn bè, là chiến hữu, chúng ta vẫn kề vai sát cánh đó thôi!”
“Đúng thế, chúng ta là bạn bè cũng là chiến hữu! ”
Mars thoáng cười, “Đến khi nào mày thành ‘sếp’ rồi, tao cũng càng yên tâm hơn.
Tao vẫn tin mày hơn đám già cổ lỗ sĩ kia!”
Cung điện mùa Đông –
Rừng Già Sâu Thẳm.
“Nghe nói Liên Quân lần này đánh thắng trận lớn
rồi, ngay cả Mefile và Constantin đều phải lui về giữ bên bờ Lục Nhân hà, thật
vất vả mới lấy được mảnh đất kia của Saint Douglas vậy mà thoáng cái đã bị giựt
lại rồi.” Một thiếu niên Huyết tộc ngồi trên ghế tựa, đùa bỡn với con vật hình
dạng giống chuột đang sắp hết mạng kia.
Ariel liếc mắt nhìn thiếu niên kia, thâm trầm hỏi,
“Justin, ngay cả Boning cũng chết, Mefile có không đánh lại được cũng không có
gì ngạc nhiên. Dù sao Claude và Jikar liên thủ cũng không dễ dàng gì đối phó
được mà.”
“Đúng vậy, Boning cũng tiêu – uy tín của Huyết tộc
chúng ta thực sự bị mang đi quét rác rồi. Cả bọn Vivian cũng bị quân đặc nhiệm
đánh cho te tua cơ mà!” Justin bĩu môi nhìn thằng bạn vẫn đang trầm tĩnh.
“Ta không muốn gây chuyện thị phi đâu, Justin!” Cậu
thiếu niên đang đọc sách lại lật sang trang mới, “Vì Boning chết mà cha ta rất
đau đầu rồi, nếu như ngươi buồn chán quá thì đừng tới tìm ta.”
“Đừng vậy mà! Nghe nói kẻ giết chết Boning chính là
người của quân đặc nhiệm, hình như là Phyllis Tenant. Hắn cũng là người trong
Lục đại gia tộc của Huyết tộc mà, tuổi cũng không hơn chúng ta bao nhiêu đâu.
Ngươi không muốn đi xem xem sao, Ranslo?” Justin không nghe vẫn tiếp tục hỏi.
“Boning lần đầu tiên là bại dưới tay Knight Derwent
nhà Isas, lúc sau lại bị Phyllis kết liễu. Nếu vậy chỉ có thể nói Boning quá
yếu, chứ không phải là kẻ địch quá mạnh.”
Ariel vỗ tay, biểu tình như thể tuyệt đối tán thành
với luận điệu của Ranslo.
“Ngươi đã nghĩ vì bọn họ quá yếu, không bằng
chúng ta cá cược đi. Ngươi với ta lẩn vào chỗ bộ đội đặc nhiệm, xem xem có thể
giết chết bọn họ được không. Nếu như ta giết được Phyllis hoặc Isas trước thì
chỉ có thể nói Lục đại gia tộc của Huyết tộc các ngươi đã xuống dốc rồi!”
Justin giật cuốn sách trong tay Ranslo đi.
Ariel ngây người. Cô ta không thể nghĩ được rằng
Justin lại đưa lại cái loại phương pháp hoang đường đến thế, “Này, Ranslo,
ngươi đừng…”
“Được thôi!” Ranslo Crow giật lại cuốn sách, “Chờ
ta đọc xong cái đã!”
Rio đang ở trong doanh trướng thu dọn hành trang.
Cậu đi theo Trung tướng Simon từ Tây tuyến triệu hồi tới Bắc tuyến, đến ngày
mai sẽ khởi hành rồi. Nhưng mà cậu vừa sắp xếp đồ đạc lại vừa cảm thấy không
được tự nhiên.
Phyllis thuần thục dùng ấm trà giản dị trong doanh
trướng của cậu để pha trà, mà Knight Derwent lại ngồi bên giường hí hoáy chơi
đùa với đám hành lý mà cậu đã thu thập xong.
Aiz, sao hai người lại cùng nhau tới
kia chứ… Mà tới cũng nói chuyện với nhau được rồi, đừng có im lặng ở đây, khó
chịu lắm. Mà khoan, chính mình không nên nói là được rồi… Nhưng vẫn thấy không
khí giữa Phyllis và Knight Derwent thật kỳ quái.
Aiz, kỳ quái cũng là vì mày thôi, mày
còn oán giận gì người khác nữa chứ!
Nếu không lo lắng hai chàng trai Huyết tộc đang ở
trong doanh trại của mình, cậu sợ rằng chính mình sẽ vò đầu bứt tai ngay lập
tức mất.
Cảm tình mà họ đối với mình, ngay cả kẻ đần độn
nhất cũng hiểu, huống chi mình đã cùng bọn họ…
Nghĩ đến đây, Rio không khỏi nuốt nước bọt, mặc dù
xa cách khiến cho cậu cảm thấy không nỡ, thế nhưng đến Bắc tuyến cùng Trung
tướng Simon không chừng lại càng thêm “an toàn”. Sau đó, cậu cũng có đủ thời
gian để thấy được rõ tình cảm của mình đối với hai người ấy. Cuối cùng thì cậu
yêu ai? Trận chiến tranh này thực sự sẽ đưa số phận của cậu tới nơi nào?
Thế nhưng, điều động như vậy, cậu và bọn họ đến bao
giờ mới có thể gặp lại đây?
Nghĩ đến điều đó, cặp mắt Rio bắt đầu cay cay, động
tác sắp xếp vì vậy mà cũng ngưng lại.
“Làm sao thế?” Phyllis quay đầu qua.
“Đồ ngốc kia, không phải là em tự nhiên quên mất
phải mang cái gì đi đó chứ?” Knight Derwent bĩu môi.
Rio không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu, “Chúng ta
nhất định sẽ còn gặp lại, đúng không?”
Hai chàng trai Huyết tộc ngẩn người.
“Đương nhiên còn có thể gặp lại rồi.” Phyllis tiếp
tục pha trà.
“Bảo ngốc đúng là ngốc mà, lúc nào cũng nghĩ đến
mấy chuyện ngu ngốc!” Knight Derwent cười đẩy Rio một cái.
Buổi tối thực sự yên tĩnh, chỉ có âm thanh đạp trên
mặt tuyết khi các sĩ quan hàm úy đi tuần tra.
Rio nhìn đỉnh trướng màu tro, bỗng không sao chợp
mắt được. Những hồi ức trước kia đột nhiên ùa về.
Lần đầu tiên gặp Phyllis, thì là lúc anh đang ngồi
trên bàn nhìn cậu với anh mắt thăm dò, khi anh trông chừng cậu thuần phục con
linh thú Speed đầu tiên trong cuộc đời, và rồi thân ảnh đó vội vàng chạy tới
khi cậu bị Ariel bắt cóc, cảm giác khi đôi môi ấy chạm vào những vết thương do
Nguyệt điểu tạo nên đầy thương yêu, cả cái cách mà anh khiến cho cậu dù có tức
giận cách mấy cũng phải thừa nhận cảm xúc trong lòng mình. Và khi ánh mắt anh
mang theo nỗi bi ai nhất nhất cùng cậu trên mặt tuyết. Còn có… những lời thổ lộ
đó… kiên định vang lên bên tai khi anh ôm cậu mang đến cho cậu dũng khí…
Knight Derwent, người con trai tùy hứng mà chấp
nhất đó… Rio không quên được đường nét người ấy khi hắn đứng dưới Thư viện
Trung ương, nụ hôn nồng nhiệt mà hắn trao cho cậu nơi hành lang thư viện, hắn
cầm lấy bàn tay cậu, không để cho cậu có một cơ hội phản kháng nào mà xoay vòng
trên lan can trong buổi vũ hội, và cả sự mềm mại khi được chạm vào đầu ngón tay
hắn lúc hắn mang đến đặt vào tay cậu Địa Ngục Chi Mâu, còn có… sự quyết tuyệt
khi hắn đẩy cậu đi để một mình xông tới phía trước đối mặt với nguy hiểm…
Victor ơi, con phải làm gì bây giờ? Làm
thế nào mới có thể được như người, suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình mẹ
Leana?
Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên khung cảnh khi
Phyllis và Knight Derwent đứng trên hòn đảo nhỏ giữa không trung nhìn theo bóng
cậu lúc rời xa, ánh mắt xa thẳm đến thế, khiến trái tim cậu khắc ghi nỗi yêu
thương chan chứa.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy có chuyện gì đó khác lạ.
Tại sao những tiếng bước chân đều đặn của các quân
nhân cấp úy đi tuần tra đột nhiên không nghe thấy nữa? Rio khoác thêm quân y,
vén màn trướng lên rồi không khỏi kinh hãi. Tất cả những binh lính tuần tra đều
ngã gục trên mặt đất, bị tập kích sao?
Rio tìm được ống tín hiệu trên người một sĩ quan đã
ngã xuống trên mặt đất, còn chưa lấy ra đã thấy một chiếc bóng hiện trên mặt
tuyết.
“Kẻ nào?” Pratt tự động được thả ra.
Ngay khi cậu bất ngờ xoay người lại, ngón tay lạnh
lẽo đã tóm lấy cổ cậu. Hunting tự động mở ra trong không khí, cắn thẳng về phía
kẻ đánh lén kia.
Tên kia khéo léo xoay người mấy vòng lập tức tránh
né thế công của Hunting, sau đó đứng thẳng cách đó không xa, mang theo vài phần
kinh ngạc nhìn Rio.
“Ta còn cho rằng tất cả bọn chúng đều đang ngủ say
cơ, à nhầm, nếu là ta khiến tất cả đều ngủ hết rồi thì ai tới trả lời câu hỏi
của ta đây?” Ngữ điệu của thiếu niên không chút nào ẩn dấu sự đắc ý dào dạt.
“Ta đã sớm nói với ngươi rồi, tất cả mọi việc nên
chuẩn bị cho tốt trước đã. Ngươi không nên vội vã như vậy. Bây giờ thì hay rồi,
ngay cả doanh địa của quân đặc nhiệm ở đâu cũng không rõ nữa!” Tiếng nói không
mang chút cảm tình nào từ phía sau truyền tới.
Rio ngẩng đầu, phát hiện một thiếu niên ngoài mặt
lạnh tanh đang đứng trên đỉnh doanh trướng.
Rio cấp tốc lấy ra ống tín hiệu. Thiếu niên này
không thể nào làm cho toàn bộ Wen Wagner đều ngủ cả, chí ít ở đây có mấy ngàn
Nhân Ngư và hàng trăm Huyết nhân, bọn họ không thể nào dễ dàng bị hạ gục như
vậy.
Đáng tiếc tín hiệu vừa phóng trên đỉnh đầu Rio thì
đã bị thiếu niên lạnh lùng kia bóp nhẹ liền bị hủy diệt.
“Haha, xin chào, ta tên là Justin. Như ngươi thấy
đấy, chúng ta tới từ Rừng Già Sâu Thẳm. Phiền ngươi nói cho bọn ta biết quân
đặc nhiệm ở nơi nào?” Khuôn mặt tươi của của Justin ngâm ngâm tiến tới.
Đáng tiếc căn bản Rio không lý nào lại để hắn tự
tiện như vậy. Hunting thét gào xông lên phía trước, Justin nỗ lực dùng một tay
đè nó lại, nhưng sức mạnh ý chí của Rio đã khiến Hunting hất mạnh Justin xuống
đất.
“Hắn là Trung tá đấy!” Thiếu niên lạnh lùng kia
nhảy xuống, một chưởng phát ra liền đẩy Hunting ngã nhào vào tuyết.
“Hử? Không thể nào! Có Trung tá trẻ như thế sao?”
Justin đứng lên, sờ sờ cái cổ của mình, “Ngươi nói đùa sao, Ranslo?”
“Đồ ngu, nhìn quân hàm của hắn đi!”
Rio nhíu mày. Hai tên đó đều là Huyết nhân, nhưng
lại không biết năng lực của chúng là gì. Mà quan trọng nhất là mục tiêu của
chúng lại là quân đặc nhiệm!
“Aiz, Trung tá thân mến, chúng ta không có ý quấy
rối ngươi nghỉ ngơi đâu, chỉ muốn tới tìm Phyllis Tenant và cả Isas Knight
Derwent mà thôi!” Justin tỏ ra vô cùng chân thành, thế nhưng Rio không nhìn
thấy bất cứ điều gì hiện lên trong đôi mắt hắn.
“Nói đùa cũng có giới hạn thôi!” Rio nhíu mày, “Chỉ
dựa vào hai ngươi mà cũng muốn đi gây chuyện với Phyllis và Isas sao — trưởng
lão của Rừng Già Sâu Thẳm không dạy các ngươi biết cái gì gọi là làm việc theo
khả năng sao?”
Khí thế của Rio khiến cho Ranslo không hiểu sao lại
cảm thấy áp lực, “Justin, người này không đơn giản đâu!”
“Dù có không đơn giản thì cũng chỉ là Trung tá Nhật
tộc mà thôi!” Justin cuồng vọng nhìn Rio, túm lấy cổ áo cậu nói, “Nếu như
muốn ít phải chịu sự tra tấn của ta, thì mau nói cho chúng ta biết quân đặc
nhiệm…”
Lời còn chưa nói xong, Snake đã trườn ra từ vai
Rio, quấn lấy cánh tay của Justin, tốc độ cực nhanh khiến tên Huyết nhân kia
chẳng kịp phản ứng. Justin lập tức quyết định, cấp tốc lui về phía sau tránh né
Snake.
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Thiếu chút là mất
cái vai rồi!” Vị thiếu niên Huyết tộc kia ngoài miệng làm như cười cười, thế
nhưng trong mắt hiện rõ sự ngoan độc.
“Ta khuyên các ngươi bây giờ lập tức rời đi, bằng
không thứ bị mất sẽ không chỉ là cánh tay của các ngươi đâu!” Rio bình tĩnh
nói.
“Thú vị đấy! Ranslo, ta muốn đích thân giải quyết
kẻ kia!” Các đốt ngón tay của Justin phát ra từng tiếng răng rắc, “Ngươi cũng
đừng có tùy tiện ra tay đấy!”.
“Chẳng sao, ngươi cứ nhanh nhanh chút giải quyết đi
là được. Không thì đến khi mấy kẻ quân nhân khác tới, chúng ta lại phiền phức
ra.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét