Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 60


Speed của Rio xé gió mà tới, Justin lắc người tránh né, sờ mũi trêu chọc, “Cũng nhanh quá chứ!”
Vừa tới giây tiếp theo, kết giới của Linh thú giam giữ liền khóa chặt hắn lại.

Justin ở bên trong không chút hoang mang nói, “Ai yo! Đây chính là cảm giác bị Linh thú giam giữ nhốt đó sao? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả nhỉ.” Hắn giống như một đứa trẻ đang tham quan bảo tàng, lộ ra vẻ hiếu kỳ rồi lại thất vọng.
Rio liếc xéo Ranslo ngồi cách đó không xa. Kẻ đó chỉ ngồi trên đỉnh trướng, rút ra một cuốn sách, vô tâm lật giở xem.
Một Speed hiện ra trong chiếc lồng của Linh thú giam giữ, trong không gian nhỏ hẹp, Justin rất khó lẩn tránh sự công kích của nó khiến cho trên mặt hắn chẳng mấy chốc mà hiện lên hàng loạt vết cắt . Bằng vào năng lực khép lại của Huyết tộc thì mấy vết thương đó chẳng đáng là gì, tuy nhiên chỉ vậy thôi cũng có thể khiến hắn nổi khùng lên.
Rio tăng thêm sức mạnh tư duy, Justin đập phá lung tung nhưng chẳng cách nào giãy ra được.
Ranslo đang đọc sách cũng chỉ tà tà nói, “Justin, nếu như ý chí của ngươi không thể vượt trên hắn thì ngươi chẳng có cách nào thoát ra được đâu!”
“Chết tiệt –” Justin tàn bạo nhìn Rio, bỗng nhiên nụ cười hiển hiện trên môi hắn.
Trong giây lát, Rio cảm thấy chóng mặt, không khỏi nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì cậu chỉ thấy phía trước tối đen như mực. Cậu đưa tay tới trước mặt nhưng lại phát hiện ra mình không thấy bất cứ thứ gì.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Khi Rio lộ ra nét mặt không sao hiểu được kia thì chỉ trong nháy mắt, Justin liền thoát ra khỏi Linh thú giam cầm, nhảy tới trước mặt, bàn tay đánh úp vào ngực cậu. Đáng tiếc Pratt đã hình thành phòng hộ cản trở đòn tấn công của hắn.
“Tự động biến hình sao?” Justin hừ lạnh một tiếng, “Nhưng bây giờ ngươi chẳng nhìn thấy gì nữa đúng không?”
“Đây là năng lực của ngươi sao?” Rio nhíu mày.
“Chà — hình như ngươi cũng không quá sợ hãi đâu nhỉ. Năng lực của ta không chỉ là khiến ngươi không nhìn thấy thôi đâu!” Justin còn chưa nói xong, một sợi chỉ hồng đã bắn thẳng đến trước mặt hắn, tốc độ không hề thua kém đòn dịch chuyển tốc thời của Huyết tộc. Trên bờ vai hắn lộ ra dấu vết một đường thật dài, đòn sát thương nóng rực khiến hắn không thể không lấy tay bịt miệng vết thương lại, “Linh thú gì vậy?”
Ranslo ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, “Hình như là Nguyệt điểu!”
Justin tránh trái né phải khỏi sự tập kích của sợi dây màu đỏ kia, “Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Hình thể của Nguyệt điểu lớn hơn thứ này gấp bội!”
“Ngươi đúng là đồ ngu!” Ranslo gấp sách lại, hiển nhiên Rio đã khiến cho hắn thấy hứng thú, “Nguyệt điểu bị ép nhỏ lại, cho nên đòn công kích và tốc độ lại càng mạnh hơn!”
Nhớ tới cảm giác cháy bỏng kia, Justin biết mình không thể phản bác được. Dù sao vết thương do Nguyệt điểu gây ra cũng không bình thường. Càng nghĩ hắn lại càng tức, vì sao rõ ràng Rio không nhìn thấy đường nữa mà Nguyệt Điểu vẫn truy kích được hắn, mà lại chuẩn xác không hề lầm lẫn.
“Xem ra thính lực của ngươi cũng không vừa, Trung tá Nhật tộc!”

 Justin đánh một chỉ trong không khí, Rio lại cảm thấy nơi thần kinh, sự đau đớn từ màng tai hướng về phía sau kéo đến nơi sâu thẳm nhất trong đại não, tựa hồ có một phần nào đó vốn thuộc về thân thể cậu lại bị đối phương bức ép kéo ra. Sau đó cậu kinh ngạc phát giác bản thân mình không nghe thấy gì nữa. Tiếng gió thổi, tiếng âm thanh ma sát khi Justin di động trong không khí, tiếng Ranslo lẩm nhẩm đọc sách, thậm chí âm thanh mình hô hấp cũng hoàn toàn biến mất.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Rio nắm chặt tay, Justin cảm giác được rõ ràng tốc độ của Nguyệt điểu đã giảm sút, những ngọn lửa vốn bị thu vào nay dần hiện ra. Hắn ta kinh hỉ một lần nữa vươn tay đâm thẳng về phía Rio.
Đừng sợ!
Trong nháy mắt, vô số Speed nhằm thẳng về phía Justin, tốc độ kinh người tưởng như muốn tránh né cũng không được. Chỉ chớp mắt, Ranslo đã vọt tới kéo hắn ra khỏi phạm vi công kích của Rio.
Dù vậy, những linh thú như phát rồ kia vẫn chăm chăm lao về phía chúng.
“Chuyện gì vậy? Rõ ràng hắn không nhìn được cũng không nghe được rồi cơ mà?” Justin hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ranslo thở dài một hơi, “Trong hai chúng ta đã có người bị linh thú theo dõi bám theo rồi, hoặc là cả hai chúng ta đều bị!”
Suy đoán của hắn hoàn toàn không sai. Từ lúc Rio phát hiện ra bọn chúng thì đã phóng Súc Địa Thú bám vào trên người chúng rồi, bởi vậy mà dù thính giác và thị giác không có cũng chẳng sao, chỉ cần liên hệ giữa cậu và Súc Địa Thú vẫn còn thì Rio có thể nhận biết được hành động của bọn họ.
“Thật phiền phức! Mau mau đối phó với chúng nó đi!” Justin bắt đầu không nhịn được nữa.
Ranslo hừ mũi một cái, năm ngón tay mở ra lập tức hình thành một không gian đen kịt, những con linh thú ùa lên kia trong chớp mắt liền bị hút vào sạch.
“Làm tốt lắm!” Justin hưng phấn vỗ vai Ranslo, “Tên nhóc kia, tất cả đều bị hút vào không gian khác rồi, xem ngươi còn phóng ra được cái gì nữa!”
Rio cảm nhận được liên hệ giữa mình và các linh thú đột nhiên biến mất, cắn răng phóng càng nhiều linh thú khác ra.
“Sao vẫn còn?” Justin mở to hai mắt.
Ranslo một lần nữa mở ra hắc động, số lượng linh thú phóng ra quá nhiều khiến hắn khó có thể hút vào được, thế nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đưa được bọn chúng sang một không gian khác.
Trong lòng Rio không khỏi bắt đầu nôn nóng.
Năng lực của đối phương là cái gì đây? Chẳng lẽ lại giống với “Cự tuyệt” của Knight Derwent, cho nên hiệp ước giữa cậu và linh thú mới bị chặt đứt?
Chết tiệt!
Cậu thực sự muốn thả Địa Ngục chi Mâu ra, nhưng nơi này lại là quân doanh của Liên Quân, mà phạm vi công kích của Địa ngục chi mâu lại quá lớn, sẽ làm những chiến hữu của cậu bị thương luôn mất!
“Ta không tin hắn còn linh thú gì nữa!” Justin nhìn chằm chằm Rio, đợi bước tiếp theo của cậu, thế nhưng không ngờ Rio lại phóng ra một đống Speed cùng Snake hội tụ lại thành một luồng khí cực đại, đột ngột đánh tới.
Hắc động của Ranslo không thể nào hoàn toàn dung nạp một đống đó được, cả người bị ép lui về phía sau, liên tục đụng vào hơn mười lều trướng mới miễn cưỡng hút vào toàn bộ linh thú của Rio.
“Mẹ nó — Rốt cuộc là thế nào mà hắn có thể phóng ra nhiều linh thú như thế?”
Ranslo đứng ở chỗ cũ, thoáng đăm chiêu nhìn chăm chú về phía Rio đang đứng phía xa, “Hay là… là Địa ngục chi mâu.”
“Cái gì? Ngươi nói đùa gì thế? Nếu có người thao túng được Địa Ngục Chi Mâu thì phải là Thiếu Tướng, hoặc ít ra cũng là Chuẩn tướng!”
“Ngươi không nhớ Boning đã nói rồi sao? Bản thân hắn đã từng bị một Thượng Úy đẩy vào tuyệt cảnh đấy. Đừng để quân hàm của hắn đánh lừa!” Ranslo nhăn mày, “Chúng ta rất may mắn là đang ở trong quân doanh của Liên Quân chứ nếu không thì đối phương đã có thể thả ra Địa Ngục Chi Mâu đối phó với chúng ta rồi — mà ta thì chẳng có cách nào hút được con quái vật to lớn đó đâu!”

Lúc này thế nào rồi? Bọn chúng muốn làm gì tiếp theo đây? Cuối cùng là có nên thả Địa Ngục Chi Mâu ra hay không? Nhưng nếu thế thì chẳng khác nào đem bạn bè mình chôn chung!

Mỗi lần công kích đều như đạp trên miếng băng mỏng, mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?
Có một bàn tay ấm áp đặt trên lưng cậu.
Tiếng nói ưu nhã phô trần trong không gian, “Nếu các ngươi đã từ bỏ Wen Wagner, lại còn len lén vào quấy rối, có phải là hơi thiếu phong độ rồi không?”
Rio ngây người, cảm giác được ngón tay thon dài đó luồn vào kẽ tay mình, tha thiết nắm lấy, mang đến một sự cổ vũ và trấn an không lời.
“Phy… llis?” Rio nghiêng đầu.
Nhận ra sự kỳ lạ của cậu, gương mặt vốn hiền hòa của chàng trai Huyết tộc kia bỗng nhăn lại.
“Các người đã làm gì cậu ấy?” Ngữ điệu mang theo áp lực muôn phần kia khiến bọn Ranslo tự nhiên cảm thấy kinh hãi.
“Ngươi là ai?” Justin rõ ràng đã có chút lo sợ nhưng lại còn thể hiện ra bộ dạng khiêu khích.
“Biết được tên của ta rồi thì các ngươi sẽ chuẩn bị sẵn sàng xuống địa ngục chứ?” Phyllis nắm tay Rio, bước lên từng bước một, “– Phyllis Tenant!”
“Ngươi là Phyllis?” Justin ngẩng đầu đánh giá người thanh niên Huyết tộc đang bước tới gần kia. Phong thái của người đó thật bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt tưởng như lặng thinh kia lại nổi lên cơn tức giận như bão tố.
Không giống với Justin, từ khí thế của đối phương, Ranslo đã biết được năng lực của Phyllis không chỉ đơn giản giống như trong truyền thuyết đâu. Hắn kéo đồng bọn của mình từng bước lui về phía sau, thế nhưng lập tức lại phát hiện ra trên mặt đất xuất hiện một cái bóng ngày một rõ ràng, không khỏi quay đầu lại.
Một thân ảnh hướng về phía chúng, mái tóc dài trong gió đảo điên ngập tràn khí thế. Trong mắt hắn hiện lên sự khinh thường cùng châm biếm hoàn toàn khác với cái tự phụ của Justin, ánh mắt sắc bén như muốn rạch nát đối phương, “Còn có ta, Isas Knight Derwent. Hai người các ngươi muốn hại ai, ta đều không quan tâm, trừ cậu ấy ra!”
“Haha… kẻ mà chúng ta muốn tìm đều đến đủ rồi, may mắn thật!” Justin nhíu mày nhìn Ranslo.
Thế nhưng đồng bọn của hắn chỉ thở dài một hơi. Đều là tại tên Justin ngu ngốc này! Ranslo càng lúc càng cảm thấy được lúc này có muốn toàn thân thoát ra thực sự là thử thách quá lớn.
“Ta sẽ đối phó với Phyllis, còn Knight Derwent thì để cho ngươi đó!” Justin đi đến phía Phyllis, “Để ta được chiêm ngưỡng kỹ càng năng lực mà ngươi giết chết Boning Mine đi!”
“Trước đó, ta phải biết được ngươi đã làm gì cậu ấy?” Phyllis trầm giọng hỏi.
“Chẳng có gì!” Justin đắc ý cười, “Ta chỉ để hắn không nhìn thấy cũng không nghe thấy mà thôi. Nếu ngươi tới muộn thêm chút nữa thì ta sẽ biến hắn thành kẻ câm điếc, thậm chí cả xúc giác cũng không có nữa.”
Nhếch lên khóe môi đầy tàn nhẫn, Phyllis gằn từng chữ, “Ta nghĩ trưởng bối của các ngươi không nói cho các ngươi hay, có vài thứ vĩnh viễn đừng nên chiêm ngưỡng thì hơn –”
Vừa dứt lời, trong dòng khí cuồn cuộn nổi lên muôn vạn đao phong ùn ùn kéo tới. Justin né tránh được, thế nhưng tốc độ và sức mạnh của đao phong khiến hắn túa mồ hôi lạnh, tựa hồ phát hiện ra mình đã chọn nhầm đối thủ rồi.
Knight Derwent nghe thấy Rio bị cướp đi thị giác và thính lực thì lửa giận vô hình thiêu cháy trong lòng, các ngón tay bị nắm chặt đến phát ra những tiếng răng rắc, “Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!”
Nhìn Knight Derwent đang từng bước chậm rãi đi tới, không hiểu sao Ranslo lại cảm thấy được nguy hiểm đang tới.
Mình đúng là đồ ngu, sao lại đi đánh đố cùng Justin cơ chứ!
Vất vả thoát khỏi đao phong của Phyllis, Justin thiếu chút nữa bị cái bóng sắc nhọn trên mặt đất đâm phải.
“Mẹ nó — ngươi còn có năng lực gì nữa?”
“Nhiều lắm — chẳng hạn như…” Không biết từ bao giờ, Phyllis đã tới phía sau lưng hắn, một tay xuyên thủng lồng ngực hắn, “Năng lực tự do xuyên thấu vật thể chẳng hạn.”
Justin kinh người vọt rời đi, cúi đầu nhìn trên người mình hình như không có vết thương, không khỏi ra sức hít thở. Nếu như vừa rồi Phyllis hiện hóa cánh tay kia, e là trái tim của hắn đã bị móc ra rồi.
“Hay là ví dụ …” Trong nháy mắt không khí trở nên khô hanh, tất cả nước đều ngưng kết thành băng đao, ầm ầm rơi xuống như mưa bão. Justin bay người né tránh, thế nhưng vai và lưng đều bị cắm đầy thứ hung khí trong suốt kia, “…tự do thao túng hình thái của nước.”
Ranslo nhìn Justin đang dần bị máu nhuộm kia, trong lòng hiển nhiên hiểu được Knight Derwent nhất định cũng không đơn giản như thế.
“Sao thế, còn chưa phát động năng lực của ngươi kìa?” Nụ cười của Knight Derwent khiến cho người đối diện không biết sao mà rét run, “Nhưng bất kể năng lực của ngươi là gì, thì đều sẽ bị ‘phản xạ’ lại mà thôi.”
Ranslo thoáng lùi về phía sau, suy nghĩ xem có nên bỏ Justin mà chạy trốn hay không.
“Ta cũng không có tính nhẫn nại đâu!” Knight Derwent đã nhìn thấu ý đồ của hắn, “Nếu như ngươi muốn đi, thì ít nhất cũng phải thoát khỏi phạm vi công kích của ta đã chứ?”
Không cần phải sợ hắn… Cùng lắm thì hút hắn vào hắc động thôi!
Ranslo hạ quyết tâm, vươn tay tới, một không gian đen kịt xuất hiện trước mặt hắn.
Sợi tóc của Knight Derwent thoáng cái đã bị hút tới, thân thể hắn cũng không tự chủ được mà tiến về phía Ranslo, “Thì ra đây là năng lực của ngươi, cũng thực là thú vị. Nhưng mà — ngươi còn non lắm!”
Trước cửa động, một bức tường kính mở ra.
Trái tim Ranslo gần như vọt tới mắt — sẽ bị phản xạ lại sao? Ngay cả hắc động cũng bị phản xạ sao?
Câu trả lời là… Chắc chắn đấy!
Toàn bộ hắc động trong nháy mắt quay lại hướng về phía hắn. Hắn cố sức chống cự lại lực hấp dẫn từ một không gian khác, thật vất vả mới thu hồi được năng lực của mình, thế nhưng, nụ cười tàn nhẫn của Knight Derwent đã xuất hiện trước mắt hắn từ khi nào chẳng rõ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét