Sáng hôm sau, Rio tới doanh trướng của
Thiếu Tướng Rod để báo cáo công việc.
Từ trong đống văn kiện, Thiếu Tướng
ngẩng đầu lên, trong sự bình thản lại mang phần trịnh trọng, “Cậu đã về!”
“Vâng!” Rio đứng thẳng chào theo nghi
thức quân đội.
Rod gật đầu, cũng không nói dài dòng,
đây là tác phong từ trước đến nay của vị Thiếu Tướng vừa nhậm chức này. Ông
dùng giọng điệu của một quân nhân thông báo với Rio rằng, toàn bộ là do tình
hình trợ chiến khi Nam tuyến không mấy khởi sắc của quân Trung tướng Simon nửa
tháng trước. Cuối cùng, ông nhìn vị Trung tá trước mặt mình, thâm ý nói, “Sau
này phải bảo vệ mình cho tốt. Đây là Quân lệnh!”
Rio cao giọng trả lời, “Rõ!” biểu đạt
sự tôn kính và cảm kích đối với vị cấp trên này. Tiếp nhận mệnh lệnh xong, cậu
liền trở lại quân doanh báo cho Counvenlii và Hitcock chuẩn bị xuất phát.
Thoạt nhìn thì Nam tuyến cũng không
khác gì so với Tây tuyến. Liên Quân đóng quân trong một khu rừng khô, còn tại
bên bờ Lục Nhân hà là tòa thành bằng đá mà Rừng Già Sâu Thẳm kiến tạo nên. Đóng
tại cứ điểm chính là Mefile và một trong sáu đại gia tộc của Huyết tộc – Samuel
Agere Crow. Khi Rio theo Thiếu Tướng Rod tới đóng quân ở Nam tuyến, việc đầu
tiên là đi tới doanh địa của quân đặc nhiệm, hy vọng có thể trông thấy Phyllis.
Khi bước tới lối vào doanh địa thì cậu
bị cản lại. Một quân sĩ Huyết nhân có phần cao ngạo nói với cậu rằng, “Đây là
doanh trại của quân đặc nhiệm, không phải ai cũng có thể vào được!”
Rio biết hiện giờ chiến sự căng thẳng,
hơn nữa đã từng có chuyện Justin và Ranslo tập kích trước kia. Hiện tại đã
không giống khi xưa có thể tùy ý qua lại giữa các doanh trại. Rio thầm nghĩ
không có vấn đề gì, nếu như đã ở trong cùng một trận doanh thì một ngày nào đó
sẽ gặp lại được thôi.
Chỉ là thấy tiếc thôi, thật muốn anh
biết được mình bây giờ đã bình an vô sự rồi.
Đang lúc cậu chuẩn bị xoay người chuẩn
bị rời đi thì có người ở phía xa gọi to tên cậu, “Rio? Rio – là cậu thật hả?”
Rio quay đầu lại, trông thấy Liszt đang
kinh hỉ vẫy tay với mình.
Người lính Huyết tộc vừa ngăn Rio lại
kia lộ ra nét kinh ngạc, “Ngài là… Trung tá Rio Rozadol sao?”
“A… Đúng vậy!” Rio gật đầu, lúc này
Liszt đã đi tới trước mặt, choàng vai cậu.
Người binh sĩ Huyết tộc kia bỗng đứng
thẳng dậy, chào Rio theo nghi thức quân đội, “Hoan nghênh Ngài trở về, Trung
tá!”
“Hả?” Cậu có phần không giải thích được
sự thay đổi trong thái độ của người kia.
Trong khi đó Liszt lôi cậu vào, trêu
chọc nói, “Đừng sốc, quân hàm của cậu cao hơn hắn. Hơn nữa một Nhật nhân có thể
chiến đấu với hai tên Huyết tộc mà không mất phong độ thì đáng được Huyết tộc
chúng ta tôn kính!”
Liszt đưa Rio vào một doanh trướng, kéo
màn lên nói, “Đây là doanh phòng của Phyllis, nhưng mà anh ấy đang báo cáo công
tác với cấp trên, sẽ về nhanh thôi. Tiểu đội của ta còn một chút việc cần xử
lý, lát nữa chúng ta sẽ tụ tập một phen. Tiếc là Knight Derwent lại đang ở chỗ
Quân chủ lực… Trời ạ… Rio, vậy là cậu có thể nghe được nhìn được rồi… A, không
phải ta đang nằm mơ chứ?”
“Tôi chắc chắn đây không phải mộng
đâu!” Rio nhún vai, “Anh cứ đi đi, hôm nay tôi cũng không có việc gì, trước giờ
ngủ trở lại là được mà!”
“Được thôi, ta đi đây! Tối cậu phải kể
rõ cho ta nghe xem làm thế nào cậu hồi phục được đấy!” Một người luôn nho nhã
như Liszt bỗng nhiên lại nói nhiều như thế, Rio biết người bạn thân thiết này
là vì thấy mình nên mới vui vẻ như vậy.
Rio ngồi xuống bên giường. Doanh phòng
của Phyllis tao nhã, đơn giản và sạch sẽ. Trên bàn có bộ trà được bày chỉnh tề,
đầu giường có vài quyển sách, đều là liên quan đến linh thú. Trên gối còn lưu
lại sợi tóc vàng, Rio vươn ngón trỏ chạm vào.
Dường như cậu chưa bao giờ chú ý quan
sát Phyllis, và có lẽ cả Knight Derwent nữa, bất luận là một chi tiết nhỏ nào.
Để cho mãi đến ngày hôm nay cậu mới phát hiện rằng, thì ra sợi tóc kim sắc
tượng trưng cho sự cao ngạo của Huyết tộc cũng là mềm mại như thế. Trong đệm
chăn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt của Phyllis. Rio nghiêng người vùi đầu
vào gối anh. Ròng rã suốt đêm tới Nam tuyến khiến cho cảm giác mệt mỏi bao trùm
lấy nhớ mong nảy lên trong lòng. Cậu chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng hơn,
cuối cùng thì cuộn tròn trên giường Phyllis, thiếp đi lúc nào không biết.
Trong khoảnh khắc Phyllis vén màn
trướng lên, mùi hương quen thuộc thoang thoảng liền khiến cho nỗi lòng vốn bình
tĩnh của anh trận trận nổi sóng. Mang theo cảm giác không thể tin được, anh
từng bước từng bước hướng về phía gương mặt đang an bình kia, dường như sợ rằng
sẽ làm chàng trai trên giường giật mình tỉnh giấc, và rồi cậu ấy sẽ tựa như một
giấc mộng đẹp, bị nghiền nát và biến mất không còn dấu vết.
Phyllis ngồi xuống bên mép giường, khẽ
cúi người, ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc phủ lên gương mặt Rio. Hơi thở của
cậu như có như không chạm trên ngón tay Phyllis, mềm mại mà tinh tế.
Rio nuốt nước bọt, xoay người lại, mí
mắt khẽ hé mở, khuôn mặt không hề nhàn hạ của Phyllis liền hiện lên trong tầm
nhìn của cậu.
Chóp mũi của anh chạm vào mũi cậu, đôi
môi anh vẫn mềm mại như trong trí nhớ của cậu, “Ta đang nằm mơ sao?”
Sự dịu dàng của anh khiến mũi Rio chợt
cay cay. Cậu vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông ưu nhã đó, nhẹ giọng nói, “Anh
không nằm mơ đâu! Vì sao mỗi người khi gặp em đều nói là nằm mơ thế?”
“Bởi vì nét đẹp của em tựa như chỉ có
trong mộng mà thôi, thật khiến cho người ta cảm thấy rằng bất cứ lúc nào cũng
có thể tan biến mất.” Phyllis hôn lên môi Rio, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ
cậu.
Đây là lần đầu tiên người trong lòng
không chống cự anh, khiến trái tim anh lại đập nhanh hơn. Lưỡi anh mở ra môi ý
trung nhân, mà Rio cảm nhận được sự chần chờ không biết có nên tiến tới hay
không của đối phương, liền dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào người kia. Không cần đến
tín hiệu thứ hai, cậu đã bị Phyllis gắt gao quấn quít, thân thể bị người đó ôm
chặt lấy, tựa hồ cả cơ thể đều bị đối phương ép vào trong lòng vậy.
“Ri…O…” Liszt vén màn trướng đi vào
thấy hai người thân mật như vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Rio nghe thấy tiếng Liszt, vội vàng
vươn tay đẩy Phyllis ra, mà người kia thì lại lưu luyến trong khoang miệng cậu,
còn phải đảo qua hàm trên và nội bích mới chịu vừa ý lui ra. Rio cúi đầu ngồi
dậy, từ cổ đến mang tai đều đỏ lừ, mà Phyllis thì lại tự nhiên như không, làm
như chẳng có chuyện gì xảy ra, hô một câu: “Liszt sao?”
Ở bên ngoài, Liszt vẫn buồn cười rốt
cuộc công khai đi tới, “Ta có thể van các ngươi đừng nên dùng cái cách này mà
kích thích trái tim người khác được không?”
Phyllis nhíu mày nói, “Ta còn nghĩ rằng
ngươi nhìn đến vô cùng hài lòng kia.”
Lúc này có người ở ngoài doanh trướng
hô to: “Xin hỏi Thượng Tá Phyllis Tenant có trong đó không?”
Liszt dùng ánh mắt nói rằng, xem
đi, ngươi lại có việc phải làm rồi. Phyllis thở dài một hơi, kéo màn
trướng ra, trông thấy một vị quân nhân truyền lệnh Huyết tộc. Người kia từ
khe hở tựa hồ liếc mắt trông thấy Rio đang ngồi trên giường, “Thật tốt
quá, ngay cả Trung tá Rozadol cũng có mặt. Trung tướng Simon mời các vị
tới doanh phòng của Ngài ấy!”
Phyllis quay đầu lại nhìn Rio, cậu gật
đầu nhìn Liszt với ý xin lỗi rồi theo truyền lệnh quan tới doanh trướng của
Trung tướng Simon.
Mới bước vào, Rio liền chú ý đến trong
trướng còn một vị Thiếu Tướng Huyết tộc khác. Phyllis trông thấy đối phương rất
nhanh liền chào theo nghi thức. Vị Thiếu Tướng Huyết tộc kia đứng dậy, ánh mắt
đảo qua Rio, “Cậu là Trung tá Rozadol sao?”
“Vâng, thưa Thiếu Tướng!”
“Ta là chỉ huy Huyết tộc quân tại Nam
tuyến thay Trung tướng Stephen đã tới quân chủ lực, tên ta là Warsaw
Miller. Trung tướng Simon và ta gọi hai người đến đây là có nhiệm vụ
trọng yếu muốn giao cho. Nhiệm vụ này không đơn giản chút nào. Nguyên Soái Claude
Isis đề cử cậu, Thượng Tá Tenant, còn Nguyên Soái Jikar Bes cũng khen Trung tá
Rozadol không dứt miệng, cho nên chúng ta quyết định cử hai người đi chấp hành
nhiệm vụ lần này.” Khí chất mà vị Thiếu Tướng Miller này tỏa ra khác hoàn toàn
tính cách bất cần đời của Stephen, nét mặt ông khiến người ta không khó đoán
biết, từ đầu đến chân đều biểu lộ ra bản thân là một sĩ quan quý tộc.
“Nhiệm vụ của chúng ta là gì?” Phyllis
hỏi thẳng.
Trung tướng Simon vẫy tay với họ, hai
người bước về phía trước liền trông thấy địa đồ được đặt trên bàn. “Bởi pháo
đài mà Rừng Già Sâu Thẳm xây nên được kiến tạo bởi những tảng đá lớn, cho nên
dù có dùng Nguyệt điểu thì cũng chỉ làm mặt băng ngoại thành tan chảy mà thôi.
Nếu chúng ta vẫn áp dụng chiến thuật đánh chính diện, mà đối phương cứ cố thủ
không ra thì tổn thất của quân ta sẽ là rất lớn. Vì vậy chúng ta đang nghĩ đến
việc phái ra một tiểu đội gây nhiễu phía sau tòa thành, sau đó tiền hậu giáp
công, khiến cho bọn họ trở tay không kịp.” Thiếu Tướng Miller đưa một phong thư
đến trước mặt hai người, “Trong này có tên của năm mươi sĩ quan sẽ
cùng đi với hai người trong hành động lần này. Ta rất tiếc phải rằng cả hai
không có quyền từ chối đâu, cũng không có…”
Ông còn chưa nói xong, Rio đã nhận lấy
phong thư, “Tôi nhớ rõ bản thân là một quân nhân!”
Phyllis nghiêng mặt nhìn Rio, muốn nói
lại thôi.
Mệnh lệnh rất nhanh được truyền xuống
dưới. Năm mươi vị quân nhân bao gồm thuộc hạ của Rio có: Thiếu tá Counvenli và
Thiếu tá Hitcock, cùng Zioen Leria trong quân đội của Nhân Ngư, Huyết tộc có
Liszt, Hierna và Duchovny. Rio hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.
Chiến cuộc tại Tây tuyến rất có lợi cho Liên Quân, thế nhưng nếu Nam tuyến và
Bắc tuyến không cách nào phối hợp được thì dù cho Tây tuyến có chiếm được ưu
thế thì Liên Quân cũng vô pháp thẳng tiến tới Rừng Già Sâu Thẳm.
Rio ngồi trong doanh phòng, chà lau con
dao găm mà Wenlly đã đưa cho cậu trước khi rời khỏi phòng tuyến phía Tây.
Phyllis ngồi đối diện với cậu bên kia
chiếc bàn, nhìn cậu nói, “Rio… Dùng cách gì mà em lấy lại thị giác và thính
giác được vậy?”
“Dùng cái này!” Rio dùng ngón tay trỏ
chỉ chỉ vào đầu mình, cong khóe môi lộ ra một nụ cười tự tin.
Phyllis mỉm cười, “Anh vẫn nghĩ rằng
trừ phi anh và Knight Derwent có thể tìm được Justin, bằng không em sẽ vĩnh
viễn sẽ không xuất hiện trước mặt anh như bây giờ. Em luôn luôn mạnh mẽ hơn
những gì anh tưởng tượng!”
“Bởi vì em cũng muốn đứng cùng một nơi
với hai người!” Rio nhẹ nhàng nói, “Chúng ta là bình đẳng mà!”
“Chúng ta nhất định phải trở về!” Phyllis
đứng dậy, ôm cậu từ phía sau, đuôi tóc của anh rơi xuống trán cậu, dịu dàng mà
triền miên.
“Đương nhiên rồi.” Rio tha thiết nắm
lấy cánh tay người kia đang vòng trước ngực mình.
Hành động của họ được giữ bí mật, ngoại
trừ những thành viên tham gia, ngay cả các chiến hữu khác đều không hay biết.
Trước khi đi, Rio gặp một vị sĩ quan
sắp tới Quân chủ lực tại Bắc tuyến.
“Cho hỏi, tôi có thể nhờ anh chuyển một
lời tới Thượng Tá Isas Knight Derwent không?”
“Là câu gì?” Người kia đáp lại bằng
thái độ nho nhã.
“Anh hãy nói là, Rio Rozadol đã hoàn
toàn bình phục, xin anh ấy đừng lo lắng nữa!”
“Ta chắc chắn sẽ chuyển lời!”
Trong bóng đêm mịt mờ Rio nhìn
theo bóng lưng người kia ra đi, mỉm cười nghĩ, đúng
vậy, hiện giờ quả thực mình đã bình phục rồi, nhưng nếu để Knight Derwent biết
được mình đang làm nhiệm vụ gì thì muốn anh ấy không lo lắng sợ là chẳng được
đâu.
Rio tuân theo thời gian viết trong
phong thư, thừa dịp ánh trăng mờ ảo mà cùng các sĩ quan khác rời khỏi quân
doanh. Để tránh lính gác của Rừng Già Sâu Thẳm phát hiện nên Nhật nhân không
thể thả Phi Hành thú ra, khiến cho tốc độ di chuyển của họ khá chậm chạp. Tia
nắng ban mai đã gần đổ xuống từ phía chân trời, thời gian lẻn vào phạm vi quy
định cũng đã tới gần.
Khi mọi người trông thấy quân đội của
Huyết tộc và Nhật tộc đóng tại ngoại thành thì không khỏi đau đầu. Bọn họ chỉ
có năm mươi người, nếu muốn vượt qua mà không để lính canh phát hiện thì quả là
một nhiệm vụ bất khả thi.
Thiếu tá Duchovny đi tới trước mặt
Phyllis, hai người trao đổi điều gì đó. Rio liền bừng tỉnh, làm sao cậu có thể
quên được Thiếu tá Duchovny có khả năng “hạt hóa” chứ! Ông ấy không thể khiến
cho tất cả đều hóa thành bụi nhưng chỉ có năm mươi người thì cố chút sức chắc
chắn không có vấn đề gì.
Quả nhiên, Duchovny yêu cầu tất cả nắm
tay đứng cùng một chỗ. Mọi người hồi phục tâm tình. Thực sự chỉ trong nháy mắt
khi Duchovny chạm vào Phyllis thì tựa như phản ứng Domino, năm mươi người đã
biến thành bụi, theo gió thổi bay qua bên sườn quân trú đóng.
Duchovny rất cẩn thận để tuyết bám vào
thân thể mỗi người, như vậy khi bọn họ hạt hóa thì giống như sương mù hình
thành trong gió. Lúc bay tới phía sau tòa thành, họ nhẹ nhàng đáp xuống dưới
tường, nơi này chính là góc chết của trú quân. Thế nhưng vấn đề khó khăn tiếp
theo cũng tới. Bức tường bằng đá dài hơn mười thước, dù cho có leo lên rồi cũng
sẽ bị lính canh bắt gặp, một khi kinh động bọn họ thì mọi chuyện sẽ không xong.
Phyllis cười cười, kề bên tai Rio, hơi
thở len lỏi trong ốc tai khiến Rio vô thức co vai, lại bị Phyllis ôm khiến cậu
chẳng thể né tránh, “Bây giờ đến lượt anh rồi!” Môi anh lướt qua vành tai cậu
nhưng không quấn quít lâu liền buông ra.
Phyllis nhẹ nhàng bước về phía sau,
toàn thân hoàn toàn nhập vào thạch bích. Lúc này Rio mới nhớ tới “Xuyên thấu
bất cứ vật thể nào” cũng là một trong những năng lực của Phyllis. Anh lẻn vào
trong thành rồi, cái bóng lặng yên ẩn núp sau đám lính canh. Ngay khi bọn chúng
chưa kịp ý tới thì đã trở thành vong hồn dưới tay Phyllis rồi.
Từ trên cổng thành, Phyllis hé mặt ra
hiệu cho mọi người “bắt đầu”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét