Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 69


Thiếu Tướng Miller mở miệng tựa hồ muốn nói gì nhưng Nguyên Soái nghiêng người nhìn bóng lưng Knight Derwent rời đi rồi nói, “Dù là Phyllis hay Rio thì đều không phải chỉ là quân cờ chiến tranh của chúng ta, khi tình thế bất lợi là có thể tùy ý vứt bỏ. Bọn họ… là chiến hữu của chúng ta. Nếu đã là chiến hữu thì đương nhiên phải nghĩ cách cứu họ trở về. Dù cho khả năng rất thấp thì cũng phải thử!”

“Ta hiểu!” Thiếu Tướng Miller thẳng lưng cúi chào Claude.
Khi Thiếu tá Duchovny nhận được mệnh lệnh cũng không có bất kỳ dị nghị nào, liền đi theo Knight Derwent rời khỏi nơi chủ quân đang đóng, ẩn nấp trong khu rừng khô đối diện Lục Nhân hà chờ thời cơ tiến vào phạm vi của Rừng Già Sâu Thẳm.
“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ hỏi vì sao Stephen lại cho ngươi theo ta chấp hành mệnh lệnh như vậy.” Knight Derwent dựa vào thân cây nhỏ giọng nói. Ánh trăng chênh chếch tạo nên bóng cây vương trên gương mặt hoàn mỹ của hắn.
“Nếu không có hai người họ, kẻ bị hút vào hắc động sẽ là ta!” Duchovny nghiêng mình quan sát lính gác đang tuần tra phía xa, “Chúng ta phải cẩn thận, đừng để Ranslo thì không tìm ra mà bản thân lại bị Samuel Agere bắt được.”
“Cám ơn!” Chàng thanh niên Huyết tộc vẫn luôn cao ngạo đó lần đầu tiên cảm ơn người khác, khiến Duchovny không khỏi kinh ngạc.
Một đám mây trôi lơ lửng phía chân trời che khuất đi ánh trăng lạnh lẽo, “Cơ hội tốt!”  Duchovny gật đầu với Knight Derwent, hai người nháy mắt hóa thành cát bụi phiêu tán tới lều trại nơi Rừng Già Sâu Thẳm đã dựng.
Xuyên qua từng màn trướng, tìm kiếm mục tiêu của họ.
Lúc này Ranslo đang nói chuyện với Jie Lena Wusu – học trò của Minos.
“Tên Justin kia biến mất thật kỳ quái!” Ranslo gõ nhẹ cuốn sách cũ trong tay lên mép bàn.
“Ừa –” Jie Lena búng tay trên gáy cuốn sách, “Ta còn tưởng Justin biến mất thì ngươi phải vui mừng lắm chứ. Dù sao hắn cũng từng than phiền với phụ thân ngươi, nói khi ngươi thấy tình thế bất lợi trong đại doanh của Liên Quân liền bỏ chạy mà.”
“Lúc nguy hiểm chẳng lẽ không nên rút đi sao?” Ranslo thản nhiên đáp.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao thì thằng nhóc tự cao tự đại kia cũng chẳng có tác dụng gì cả đâu!”
“Vậy còn ngươi?” Ranslo nhìn thẳng vào Jie Lena, “Lúc nào ngươi cũng ở Cung điện mùa Đông phụng sự điện hạ Pampas, những bạn đồng trang lứa như chúng ta đây cũng khó nhìn thấy ngươi một lần kìa!”
“Mục đích mà ta tới đây ư…” Jie Lena họa ra một nụ cười, “Bí mật!”
Lập tức cô ta rời khỏi doanh trướng của Ranslo.
Khi Jie Lena đi khỏi, Ranslo lại ngả người xuống giường, lật xem cuốn sách vốn đã cũ nát.
Cho đến đêm khuya thì mọi âm thanh đều bặt im, chỉ còn lại tiếng bước chân binh lính tuần tra đạp trên tuyết. Ranslo có chút mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Ngón tay không còn dùng sức, cuốn sách theo đầu ngón tay hắn trượt xuống bên gối. Lúc này một ngọn gió xốc màn trướng lên mang theo cả cát bụi.
Bụi… nhiều thật…
Cặp mắt sắp khép lại của Ranslo chợt mở ra, không đúng, đây là cánh đồng tuyết, tro bụi ở đâu đến chứ?
Ngay khi hắn vừa ngồi dậy thì bỗng đâu một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ họng đè mạnh hắn xuống giường.
Cát bụi thành hình. Ranslo kinh hoàng trông thấy Knight Derwent và Duchovny xuất hiện trong doanh phòng của mình.
“Để xem ngươi xuất chiêu chống đỡ nhanh hơn, hay việc ta cắt đứt cổ ngươi nhanh hơn—” Lời nói tàn nhẫn uy hiếp mang theo phần trào phúng thoát ra từ môi Knight Derwent.
“Cẩn thận…” Duchovny phát hiện một hắc động thiếu chút nữa hình thành ngay bên tai đồng đội, đáng tiếc nháy mắt liền bị phản xạ xuống gối Ranslo hình thành một động hõm hình tròn.
“Vậy thì nát nhé –” một tiếng vang giòn, xương vai Ranslo liền bị dập nát. Hắn đau đến muốn thét to lên nhưng cổ họng bị bóp chặt khiến hắn chỉ có thể phát ra một tiếng rên rỉ.
“Ta vốn không muốn tính mạng của ngươi đâu!” nụ cười tao nhã mà hung tàn hiện trên môi Knight Derwent, “Nhưng mà tại ngươi chẳng thành thật tí nào!”
Ranslo không thể phát ra tiếng nào chỉ trừng mắt nhìn hai kẻ xâm nhập.
“Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện để phụ thân đáng kính kia của ngươi nguyện ý cứu ngươi!” Knight Derwent một tay kéo Ranslo lên.
“Đê tiện…”
Nhìn khẩu hình miệng của đối phương, Knight Derwent chẳng thèm để ý, “Quá trình chẳng bao giờ quan trọng cả, nếu như có thể đạt được kết quả mà ta muốn thì ‘đê tiện’ chẳng qua chỉ là một từ tượng trưng mà thôi.”
Duchovny đưa Knight Derwent và con tin rời khỏi nơi Rừng Già Sâu Thẳm đóng quân. Ngay khi vượt qua Lục Nhân hà, bọn họ tưởng rằng hết thảy đều thuận lợi thì bỗng nhiên toàn bộ dòng khí đều chảy mạnh về một phương.
“Chết –” Duchovny hiện hóa cả ba người. Họ nặng nề rớt xuống trên mặt băng Lục Nhân hà tĩnh lặng.
“Phụ thân…” Ranslo kêu to, chỉ ngay sau đó hắn liền bị Knight Derwent đè mạnh xuống mặt băng.
“Các ngươi muốn rời đi dễ dàng vậy, có phải quá coi thường Samuel Agere ta rồi không?” Một thân ảnh sừng sững bên bờ sông. Dưới ánh trăng thưa thớt không thể nhìn rõ mặt mũi người kia, nhưng khí chất nghiêm nghị đó khiến người ta cảm thấy áp lực dị thường.
Chỉ chớp mắt một cái, vô số hắc động nhỏ đánh úp về phía bọn họ. Một khi bất cẩn bị đập trúng thì đoan chắc rằng không gian vặn vẹo kia sẽ bẻ gãy thân thể họ.
Lúc này Duchovny không thể hạt hóa đưa cả nhóm rời đi, bởi vì khi trở thành dạng hạt thì thể trọng sẽ vô cùng nhỏ bé, chỉ một cái hắc động thôi cũng dễ dàng hấp thu bọn họ.
Đứng trên mặt băng, Knight Derwent kéo Ranslo đang giãy dụa đứng lên, ánh mắt kiêu ngạo. Ngay khi hàng loạt hắc động đánh úp lại, trong không khí liền hình thành mặt kính phản xạ toàn bộ khiến chúng mãnh liệt xẹt ngay bên vành tai Samuel Agere.
“Nhà Knight Derwent sao?” Samuel Agere lãnh đạm nói.
Knight Derwent chỉ nhướng mày không đáp.
“Ngươi còn quá non!” Samuel Agere thoáng bước về phía trước, áp lực vô hình cũng kéo theo mà tới, “Ngươi cho rằng giữ con ta làm con tin thì ta sẽ nghe ngươi sai khiến sao?”
“Ngươi lầm rồi~” Ngón tay Knight Derwent lướt qua mái tóc vàng đang tung bay, “Ta chỉ dùng hắn để dụ ngươi tới thôi!”
Cười lạnh một tiếng, Samuel Agere nói, “Thế sao? Ngươi cho rằng thoát ra khỏi địa phận của Rừng Già Sâu Thẳm là có thể thắng được ta?”
“Dù có ở giữa trận doanh của Rừng Già Sâu Thẳm, ta cũng có thể thắng được ngươi!” Chàng Huyết tộc trẻ tuổi xô mạnh con tin về phía trước. Ranslo liền ngã xuống mặt băng trượt tới, đầu xém chút thì bị đập vào bờ sông, may sao Samuel Agere kịp giữ hắn lại.
“À vậy ư, ta đây thật có chút tò mò!” Hành động của Knight Derwent khiến Samuel Agere khó hiểu, “Ngươi muốn sao?”
“Chúng ta đánh cược một ván xem!” Knight Derwent bước về phía trước, khuôn mặt không chút sợ hãi nào, “Ngài đây dùng hết sức công kích ta một lần, nếu như ta có thể phản xạ được thì Ngài hãy thả Rio và Phyllis ra!”
“Có lẽ bây giờ bọn chúng đã chết hết rồi!” Samuel Agere lạnh lùng nói.
“Có thể vẫn còn sống!”
“Dù sao ta cũng nhận lời khiêu chiến của ngươi. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu như ngươi mà thua thì gia tộc Knight Derwent sau này e là không còn tồn tại nữa đâu.”
“Không có thứ gì có thể tồn tại vĩnh viễn cả, sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Chỉ là, tuyệt nhiên không phải bây giờ!”
“Rồi ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho sự non nớt của mình!” Samuel Agere duỗi thẳng tay phải ra, một hắc động đã xuất hiện trước mặt hắn.
Duchovny đánh một quyền xuống mặt băng ngàn năm của Lục Nhân hà, sau đó nắm chắc vào mặt nứt của băng.
Knight Derwent vươn hai tay che trước mắt, thân thể không chịu sự khống chế mà bị hút về phía hắc động kia. Không chỉ vậy mà cả trong rừng khô kia, những cành cây cũng vụn vỡ bị sức hút cuốn đi.
Rio, em đang ở đâu? Em còn sống không?
Mặt tường kính kéo dài trong không khí đối chọi với hắc động không ngừng mở rộng.
Samuel Agere cười lạnh, “Quên không cho ngươi biết, nếu năng lượng của ngươi yếu quá thì ngay cả ‘tường kính’ mà gia tộc Knight Derwent vẫn lấy làm kiêu ngạo đó cũng sẽ bị hấp thụ đấy.”
Nhìn mặt tường kính đang bị hút vào từng chút từng chút một, Knight Derwent nghiến chặt rằng, sức mạnh của Samuel Agere len lỏi qua khiến chân Knight Derwent gần như không trụ lại được nữa.
Vực sâu không đáy kia dường như đang mời chào chàng Huyết tộc trẻ tuổi.

Rio… Rio…
Knight Derwent đụng phải chính mặt tường kính mà mình tạo ra, thậm chí có thể cảm nhận được chỉ một cái chớp mắt thôi bản thân hắn cũng sẽ bị bóng đen kia nuốt trọn.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s200/yk.jpg
Rio đang tựa vào vai Phyllis, tâm tình vốn nôn nóng giờ đã bình lặng trở lại. Nếu như không thể chống trả được thì chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
“Đói sao?” Phyllis nhẹ giọng hỏi.
“Không. Cứ ngồi lại đây là được rồi!” Lúc mới đầu, nơi hoang vu này đã giày vò tâm trí của cậu, nhưng bây giờ đầu óc cậu đã tỉnh táo nhiều rồi.
Bỗng nhiên trái tim cậu chấn động, máu trong động mạch sôi trào tựa như bị thứ gì thúc giục. Cậu ngồi thẳng người, giống như đang cảm nhận điều gì đó.
“Làm sao vậy?” Phyllis hỏi.
“Là… là…” Rio nhíu mày.
“Là Liên lạc thú phải không?” Phyllis đứng dậy phủi đi bụi bám trên quần áo, “Knight Derwent đến rồi!”
“Sao anh biết được?” Rio cũng đứng lên theo anh.
“Không giống với ‘nhận’, ‘cự tuyệt’ của nhà Knight Derwent có thể có ưu thế hơn khi đối phó với Samuel Agere.” Phyllis không trả lời câu hỏi của cậu, “Cậu ấy tới cứu em, nhưng Samuel Agere kia không phải nhân vật tầm thường đâu, chắc em không muốn Knight Derwent phải đối mặt một mình chứ?”
“Em… phải làm sao bây giờ?” Rio bất giác hỏi.
Sự hy vọng lại nhen lên trong lòng cậu, có lẽ… hai người họ có thể thoát khỏi không gian hoang vắng này.
“Liên lạc thú có thể giúp suy nghĩ của hai người tương thông với nhau, em có thể giao tiếp với cậu ấy. Anh đoán hiện giờ cậu ta đang phải chiến đấu với Samuel Agere rồi.” Không có một tia sáng nên Rio chỉ nghe được lời đề nghị của Phyllis, nhưng còn ưu thương trong đôi mắt kia thì làm sao thấy?
Bình ổn cõi lòng, Rio để suy nghĩ của mình khuếch tán.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s200/yk.jpg
Knight Derwent không ngừng kéo dài mặt tường kính nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp tốc độ mở rộng của hắc động.
Samuel Agere chầm chậm thu những ngón tay lại, dừng ở đây thôi, đứa nhóc.

Vẫn là… không được sao?
Nhưng nếu như có thể đến nơi có em ở đó, thì cũng không phải là quá tệ…

Knight Derwent chợt nhớ đến bộ dáng Rio lần đầu chọc giận hắn.
Cặp mắt cậu trong suốt là vậy, nhưng dường như trong không gian nhỏ bé ấy có thể dung nạp cả cõi thiên hà. Mỗi khi cậu nhìn mình bướng bỉnh, dù hắn có bày ra bộ dạng cao ngạo tồi tệ thế nào, cậu cũng chưa bao giờ lảng tránh ánh nhìn của hắn.
Có lẽ, khi rơi vào hắc động này, bản thân hắn chỉ có thể được nghênh đón bởi sự cô độc vô tận và nỗi nhớ mong không thể nào gửi gắm, như vậy…
Ta làm sao cam lòng?
Mặt kính lại bành trướng. Samuel Agere có phần kinh ngạc, nhưng trong mắt hắn thì việc đó bất quá chỉ là sự giãy dụa trước khi chết mà thôi.
Knight Derwent không hề sợ hãi mà ngẩng đầu lên trực diện đối mặt với vực sâu không đáy, tựa hồ ánh mắt sắc bén sắp xuyên thấu qua điểm tận cùng của bóng tối kia.
Máu hắn chợt sôi trào, mỗi một lần khuấy động tựa như có một năng lượng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ chảy theo mạch máu tới đại não, vỗ về nỗi bất an và khiếp sợ của hắn, chống đỡ tư tưởng cuối cùng còn sót lại từ nơi vực sâu đứng dậy.
Rio…
Knight Derwent ngạc nhiên.
Em sẽ ở bên anh.
Lời nói kia tựa như vang lên bên tai, lại như đến từ sâu thẳm tiềm thức Knight Derwent.
Hàng lông mày Samuel Agere nhăn lại. Hắn cảm nhận được mặt tường kính đột nhiên mở rộng ra, kéo dài theo phạm vi của hắc động, đang cố bao phủ lên sức mạnh của hắn.
“Phụ thân …” Ranslo đứng bên cạnh cũng bắt đầu bất an.
Không hổ là nhà Knight Derwent, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Samuel Agere lại mở những ngón tay ra, hắc động nhanh chóng khuếch trương giống như muốn đem cả ánh mắt kẻ kia hấp thu vào.
Mặt băng ngàn năm của Lục Nhân hà bắt đầu phát ra tiếng nứt vỡ vụn, những vết rạn đan xen chằng chịt, mà toàn bộ cánh rừng khô phía sau Samuel Agere đổ rạp về phía hắn. Những cành cây thiếu tính dẻo dai liền bị bẻ gãy rồi cuốn sạch vào hắc động.
Ngay cả lính canh ở quânh doanh Rừng Già Sâu Thẳm phía xa cũng cảm nhận được dòng khí mãnh liệt đến nỗi tưởng như cuốn bay cả lều trại.
Cuối cùng, ngay đến những khối băng lớn nhất của Lục Nhân hà cũng không chịu đựng được mà bị kéo tới giữa không trung. Duchovny mất đi điểm tựa, cả người bay lên, cũng may Knight Derwent đã kịp kéo hắn về phía mình. Chỉ còn nơi được mặt tường kính bao phủ là điểm an toàn duy nhất.
Bên kia dòng sông, ngay cả đại doanh của Liên Quân cũng bị trận gió lớn kinh người này làm cho hỗn loạn, thiếu chút nữa là chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Claude vươn tay, cảm nhận được ngọn gió lướt qua kẽ ngón tay, “Tốc độ và hướng gió như vậy, chắc là hắc động của Samuel Agere rồi.”
Trung tướng Stephen vội chỉnh lại tư thế bất cần đời của mình, liền hỏi, “Làm sao bây giờ? Có cần gửi người đến tiếp viện không?”
“Kẻ đến chỉ có thể trở thành mồi ngon cho hắc động thôi, hơn nữa sẽ lại làm tăng gánh nặng cho Knight Derwent.” Claude trở lại doanh trướng bình thản ngồi xuống, “Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là chờ bọn họ trở về.”
Duchovny nhìn vực đen sâu thẳm che kín cả bầu trời kia mà quên cả thở.
Và cũng vì mặt tường kính bị hút vào mà Knight Derwent trượt về phía trước.
Nhưng trong máu tựa hồ có sức mạnh nào đó không ngừng tiến vào não hắn, khiến cho sức lực gần như sắp cạn kiệt đến nơi rồi lại được tái sinh, thậm chí kiên cường hơn trước.
Mặt kính dần trở nên dày hơn, hơn nữa lại liền một mạch mở rộng vượt qua phạm vi của hắc động.
Knight Derwent, bây giờ chúng ta cùng nhau tưởng tượng, nơi trung tâm của mặt kính chầm chậm lõm vào.
Nghe tiếng nói trong đầu, Knight Derwent bình ổn lại tâm tình.
Samuel Agere cười lạnh, hắc động cũng đột nhiên tăng thêm lực hút, mặt tường kính cũng bị kéo tiến vào tưởng như sắp bị hấp thu đến nơi rồi.
“Hây — ya–” Knight Derwent gầm nhẹ một tiếng, mặt kính bị kéo tới từ từ trở lại bình thường, hơn nữa lại hõm về phía Knight Derwent, điểm phản xạ sắp được hình thành.
Cảm giác như sự tôn nghiêm của mình bị tổn hại, Samuel Agere ra sức tăng cường giới hạn của hắc động, thế nhưng lại bị mặt kính bao trùm khiến cho nó không thể mở ra dù chỉ một ít. Thế rồi hắn lại muốn hút lại điểm phản xạ khiến cho Knight Derwent vất vả lắm mới duy trì được điểm lõm. Mồ hôi chảy xuống ướt lưng áo hắn. Vì phải dùng hết toàn bộ sức lực mà cả khung xương đều vang lên những tiếng răng rắc, tưởng như có thể bị gẫy vụn bất cứ lúc nào.
Bây giờ… Chúng ta cùng nhau phản xạ lại!
Tựa như có ai đó đang cầm lấy tay hắn, cùng hắn đẩy bật lại màu đen mang theo tuyệt vọng kia!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét