Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 70


Thân thể Samuel Agere ngả về phía sau, ánh mắt không thể tin được chằm chằm nhìn khối năng lượng đang đánh ngược về phía chính mình, gần trong gang tấc. Mấy ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên hắn bị chính sức mạnh của mình bức bách đến độ dường như phải đối mặt với tai ương ngập đầu.

"Phụ thân —" Ranslo kêu lên kinh hãi, không thể nào trụ định được thân thể mình mà bị hắc động hút vào. Trong nháy mắt, Samuel Agere đã kịp phản ứng túm trụ Ranslo, vội quyết định thu hồi lại sức mạnh của mình.
Khi hắc động kia tiêu thất trong không khí, bụi bặm tận diệt. Knight Derwent thở hổn hển, tóc rối vương trên cổ, trên trán, thế nhưng tất cả những sự chật vật đó vẫn không thể nào che dấu được sự kiêu ngạo hiện lên trong ánh mắt hắn.
Duchovny đứng phía sau còn đang ngây ngốc nhìn hết thảy sự việc diễn ra trước mắt, tựa hồ còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
"Ngươi thua rồi, Samuel Agere Crow!" Trong nụ cười cuồng ngạo của Knight Derwent đã mang vài phần dửng dưng.
"Ngươi—" Trong mắt Ranslo thì nụ cười đó thực sự rất chói lóa, hắn muốn tiến tới nhưng lại bị phụ thân giữ lại.
"Không sai, trận này ngươi đã thắng!"
"Vậy thì xin Ngài hãy thực hiện lời hứa của mình, thả họ về đi!"
Samuel Agere thoáng cười nhạo, một hắc động nữa lại hiện ra giữa không trung.

Rio và Phyllis ngồi lặng im giữa một biển cát, bỗng nơi họ ở không ngừng lún xuống tạo thành một dòng chảy. Việc đó khiến Rio cả kinh, vừa định nhảy ra khỏi nơi ấy thì đã bị Phyllis túm chặt lại.
"Phyllis..."
"Không phải em vẫn muốn ra ngoài sao?" Phyllis cười khẽ, "Theo dòng chảy này là chúng ta có thể đi ra!"
"Thật sao?" Rio mừng như điên, "Xem ra Knight Derwent đã thành công rồi!"
Vừa nâng mi, ánh mắt cậu đã chạm phải nụ cười bất đắc dĩ của Phyllis.
"Ở cùng một chỗ với anh nặng nề vậy sao?"
"Không phải... Em..." Rio muốn nói nhưng lại bị Phyllis giữ chặt lại.
Cho tới bây giờ em vẫn không thuộc về ta, ta biết.
Hiện tại đã đến lúc phải đưa em trở về rồi...

Rio bị Phyllis ôm chặt, hai người rơi vào dòng cát chảy.

Knight Derwent ngẩng đầu lên, nhìn dòng cát tựa như thác đổ ra từ một không gian khác. Rồi sau đó, hình dáng của người mà hắn vẫn ngày đêm tưởng niệm rơi từ trên cao xuống, ngã trong lòng Phyllis.
Knight Derwent mừng rỡ muốn tiến tới phía trước, thế nhưng khi nhìn Phyllis đỡ Rio dậy, mỉm cười phủi đi hạt cát bám trên người cậu, thì sự chua xót, khổ sở và mất mát bỗng trào lên trong lòng hắn.
Khi em gặp nguy hiểm nhất... Ta lại không thể ở bên cạnh em...



Không khí tươi mát khiến Rio cảm nhận được cảm giác phá kén mà sống lại. Cậu nắm chặt ngón tay Phyllis lướt nhẹ qua mái tóc, trong ánh mắt tựa như có vô vàn tia sáng long lanh, "Chúng  ta — ra ngoài được rồi — em còn tưởng rằng —"
Nét mặt Phyllis vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình có bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn.
Rio nghiêng mặt, thấy cách mình không xa là Knight Derwent đang đứng lặng lẽ dõi theo.
Sau đó, cậu ngây người.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt Knight Derwent như thế. Ánh mắt tựa như một đường chỉ yếu ớt, nhỏ bé mà mềm mại, trông thấy được điểm đầu mà không biết nó sẽ kéo dài tới nơi đâu.
"Knight Derwent..."
"Ừ..." Hắn cười nhẹ, tất cả khí thế đều thu lại.
Rio chuyển động hai chân, từng bước từng bước đi về phía hắn. Nét phong trần vất vả đều hiện trên khóe mắt đuôi mày người ấy.
Ngay khi cậu sắp chạm đến bàn tay hắn vươn ra thì thanh âm lạnh băng của Samuel Agere lại vang lên, "Ta đã thực hiện lời hứa của mình. Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ta sẽ cho các ngươi còn sống trở về!"
Knight Derwent vội vàng kéo Rio về phía sau, Phyllis cũng dịch chuyển tức thời tới bên cạnh bọn họ.
"Ta có thể phản xạ ngươi một lần thì cũng có thể làm được lần thứ hai, thứ ba…" Trong ngữ điệu đường hoàng của Knight Derwent mơ hồ mang theo sự điềm tĩnh. Rio nhíu mày, vô thức nắm chặt tay hắn.
"Ta không tin hắn có thể thắng được ba người chúng ta!" Chỉ lời nói đó thôi của Phyllis cũng đủ để mang đến cho Rio và Knight Derwent thêm càng nhiều tự tin.
Ngay khi cánh tay Samuel Agere giơ lên thì đột nhiên hắn phát hiện bốn người trước mặt đã biến mất trong nháy mắt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ranslo kinh hãi.
"Hừ." Samuel Agere xoay người, "Trở về đi! Là Claude đưa bọn chúng đi rồi!"



Chỉ trong một cái chớp mắt Rio đã nhận ra bản thân mình đã ở trong quân doanh...
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn Claude Isis ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên trái phải còn có Trung tướng Simon và Thiếu Tướng Warsaw Miller đang ngồi ngay ngắn, Rio biết bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh rồi.
"Hoan nghênh đã trở về, Thượng Tá Phyllis Tenant và Trung tá Rio Rozadol!"
Rio quay đầu lại, trông thấy Duchovny dường như còn chưa lấy lại được hồn vía, mà Knight Derwent và Phyllis đã thẳng lưng hành lễ với Nguyên soái, "Đa tạ Ngài ra tay tương trợ!"
Rồi còn có Counvenli cùng Liszt đã đứng đợi họ bên ngoài doanh trướng không biết từ lúc nào. Khi Rio bước ra thì trông thấy nét mặt lo lắng hồi lâu giờ đã thoáng an lòng, Rio hít sâu một hơi cảm thán nói, "Lại một lần sống sót sau kiếp nạn a!"



Hai người được cứu ra cùng với Knight Derwent và Duchovny tham gia hành động cứu viện lần này được hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục.
Counvenli rất cẩn thận chuẩn bị cho Rio một bồn nước nóng ngay trong doanh trướng khiến cậu cảm động không thôi. Dù sao đã ở một không gian hư vô chỉ có thể làm bạn với cát bụi, thực lòng mà nói Rio cảm thấy cần phải cẩn thận tắm rửa một hồi.
Ngâm mình trong làn nước ấm áp khiến cho sự hưng phấn sau khi được cứu ra vốn có trong lòng Rio lại trở nên hỗn loạn, không bao lâu sau cậu đã dựa vào thành bồn ngủ say.
Vậy nên đương Knight Derwent đi tới đã trông thấy Rio yên giấc. Hắn nhẹ nhàng bước đến vì không muốn Rio giật mình tỉnh lại.
Knight Derwent ngồi xuống chiếc ghế đặt bên bồn tắm, buông hàng mi có thể nhìn thấy hơi thở của cậu tạo nên những gợn sóng trên mặt nước. Hắn vươn tay, đầu ngón tay mơn theo hàng lông mày, dọc xuống theo đường nét gương mặt, phác họa mạch máu chảy trên cổ cậu. Sau đó, chàng thanh niên Huyết tộc khẽ nghiêng người, chạm môi vào nơi máu không ngừng khởi động, răng nanh chầm chậm tiến vào làn da tràn ngập co dãn, nhưng cuối cùng cũng không hạ xuống.
Sau cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu, "Em biết không, yêu em là chuyện khiến cho ta cực kỳ mệt mỏi… nhưng ta biết mình chẳng thể nào ngăn lại sự giày vò này."
Nhưng nếu như 'yêu em' còn có điểm tận cùng, thì thực sự ta cũng không biết phải đi theo con đường nào để đến được nơi ấy.

Khoé môi Knight Derwent họa nên một nụ cười xấu xa. Hắn hôn lên môi cậu, hư hỏng quấy nhiễu mãi cho tới khi Rio tỉnh lại. Cậu giãy dụa vì thiếu dưỡng khí khiến bọt nước văng ra tung tóe. Knight Derwent run rẩy, cả người ngả về phía sau cười khoái trá.
Rio vừa tức vừa thẹn, xém chút nữa thì vung quyền nện vào mặt hắn, "Tí nữa thì anh làm em nghẹn chết —".
Chỉ đến giây tiếp theo, chóp mũi Knight Derwent đã chạm vào mũi cậu, hàng mi ưu nhã tạo nên một cái bóng  dịu dàng nơi mí mắt, "Chỉ là thiếu chút làm em nghẹn chết thôi, thế nhưng em lại khiến anh lo lắng không biết bao nhiêu rồi."
Rio ngây ngẩn. Chỉ trong khoảnh khắc, mũi cậu lại cay cay, trái tim tựa như bị thứ gì đó rung động.
Không biết từ lúc nào, một Knight Derwent luôn luôn kiêu ngạo lại hiện ra nét đẹp dịu dàng như vậy.
"Đôi khi em cũng mong rằng... Mong rằng mình cứ như vậy chết đi!" Ngón tay Rio chạm vào hàng mi Knight Derwent, "Bởi vì thời gian là thứ đáng chán nhất trên đời này. Biết đâu khi em đi rồi, các anh cũng sẽ có chút muộn phiền, nhưng sau trăm năm qua đi, tất cả đều hồi phục trở lại. Isas vẫn là Isas. Phyllis lại là Phyllis… Sẽ không còn lo lắng cho ai, cũng sẽ không vì ai mà mất đi chính mình."
Knight Derwent phì cười, vỗ vỗ đầu Rio, "Anh thì tình nguyện cho thời gian tại khoảnh khắc đó mãi mãi dừng lại… thời khắc được ở bên em."
Dù cho em luôn khiến lòng ta đau nhói!
Rio đặt mình trong làn nước đã dần mất đi độ ấm, nhìn bóng lưng Knight Derwent dời đi, bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Đêm nơi biên ải, vĩnh viễn lạnh lùng…

Trên đường quay về doanh trại, Knight Derwent bỗng nhiên ngẩng đầu. Những ngôi sao trên bầu trời như ẩn như hiện, tựa như ngàn năm có trôi qua thì chúng vẫn không hề có sự đổi thay nào cả.
Sương mù dày đặc trong không gian khiến cho con đường phía trước như gấp khúc.
Tựa như chiếc khăn che mặt mang theo một tầng thần bí, ham muốn thăm dò hấp dẫn Knight Derwent bước vào trong màn sương chất chồng kia.
Một tòa đình viện hiện lên trước mặt hắn, những đóa hoa hồng đọng sương mai. Dáng người phụ nữ đứng cách đó không xa, mái tóc dài mềm mại cột phía sau, chiếc váy tím nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp dịu ngọt.
"Isas — con chạy đâu chơi vậy? Nhìn con xem, cả quần áo cũng bị hư hết rồi, không phải con vẫn nói đây là bộ con thích nhất sao? Sao lại không quý trọng chứ?" Rõ ràng là lời trách mắng nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều ý cưng chiều.
Knight Derwent đứng ngây dại. Nụ cười xao động đó tựa như có thể khiến tất cả băng lãnh trên đời này đều trở thành hơi nước ấm áp.
"Mẫu thân..." Hắn bước tới từng bước từng bước một.
Người phụ nữ kia mở rộng vòng tay về phía hắn, "Mau tới đây, ta sẽ khâu lại cho con, con mà còn bướng bỉnh như vậy là ta sẽ tức giận đó nha!"
Knight Derwent mở to hai mắt, ta đang nằm mơ sao?
"Người sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta sao?"
"Đương nhiên rồi!" Người phụ nữ ấy nở nụ cười, tựa hồ Knight Derwent đã hỏi bà một câu hỏi tất yếu.
Nhưng vào lúc này, Knight Derwent thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, trong đầu hình thành mặt tường kính. Khi hắn mở mắt ra, sương mù liền tan đi, cách đó không xa là một người phụ nữ ôm ngực lộ ra nét mặt kinh hoàng.
"Trời ạ, vậy mà ngươi có thể phản xạ lại mộng cảnh của ta!"
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Knight Derwent nhăn mày lại. Hắn rất ghét kẻ kia, bởi lẽ ả đã chạm vào khoảng hồi ức đưa đến cho hắn cảm giác tốt đẹp, đồng thời cũng là thống khổ nhất.
Lúc này, các sĩ quan tuần tra cấp úy phát hiện tung tích kẻ lẻn vào bất minh, đang tiến tới công kích ả.
Ả chỉ nhẹ nhàng búng người trong không trung, một cái đảo người thôi là đã có hàng ngàn châm nhỏ ùn ùn phóng đến. Mười mấy người còn chưa kịp thả ra Pratt đã ngã xuống trong vũng máu.
Knight Derwent phản xạ châm của ả, thế nhưng không hiểu vì sao tất cả bọn chúng đều quay về trong túi bên hông người kia.
"Càng lúc càng nhiều người tới kìa, ai yo — Rio —" Ánh mắt ả chuyển sang khoảng không bên trái Knight Derwent.
Ngay khi hắn vừa quay đầu liền cảm thấy bản thân rơi vào một khoảng không đen kịp, thân thể không chịu khống chế nữa mà ngã xuống.
Chết rồi — là "môn đồ"!

"Liby, ngươi nói quả không sai a, ta đã quá coi thường Knight Derwent rồi. Thế mà hắn có thể phản xạ được 'mộng cảnh' của ta." Ả cúi người xuống, vỗ vỗ vào đầu Knight Derwent.
Từ phía sau, Liby bước ra, "Thế cho nên ta mới đi theo cô tới đây, Jie Lena."
"Rio là ai? Sao có thể khiến cho một Huyết nhân lợi hại như thế lộ ra sơ hổ chứ? Nếu không môn đồ của ngươi tìm đâu ra cách mà xâm lấn được!" Jie Lena khiêng Knight Derwent lên.
"Một kẻ dù mạnh đến đâu cũng có trong tim một nơi yếu đuối nhất." Liby cười cười, "Đi thôi, Liên Quân sắp đến rồi!" Nó giơ tay lên liền phóng ra những con Nguyệt điểu, thổi gió châm lửa giữa doanh trại Liên Quân, làm một trận trời rung đất lở.
Jie Lena và Liby thừa dịp Liên Quân hỗn loạn mà đưa Knight Derwent rời đi.
Ngay khi bọn hắn đắc chí tới bên bờ Lục Nhân hà thì bỗng đâu một con Snake quấn vào chân trái Jie Lena, lập tức kéo ả ngã nhào xuống mặt băng. Nhưng Knight Derwent đã mất đi ý thức vẫn bị ả kìm giữ thật chặt.
Từ giữa không trung, Liby đáp xuống mặt băng, bảo vệ Jie Lena phía sau, "Ta còn tưởng ai, ra là cậu bạn cũ a!"
Ngược ánh trăng, chàng thiếu niên tuấn tú kiệt xuất ngồi trên linh thú, ánh mắt tựa như tiễn vũ ba đầu sắc lẻm xé gió mà đến.
"Buông anh ấy ra!"
"Ngay cả người trợ giúp mà ngươi cũng không đưa đến sao? Thật là sai lầm lớn đấy, Rio bé bỏng ạ ——" Liby bắt đầu giãn gân giãn cốt.
"Ta bảo ngươi buông anh ấy ra!"
Giờ phút này, thoạt nhìn thì tưởng rằng Rio đang bình tĩnh kiềm chế nhưng kỳ thực trong lòng cậu sớm đã như lửa đốt. Khi cậu mặc quân phục rời khỏi lều muốn đuổi theo Knight Derwent thì không ngờ trong quân doanh đã rối loạn hết thảy. Hơn nữa trận lộn xộn này đến từ phía Knight Derwent trở về tập trung, làm cho cậu không an tâm.
"Ô —" Liby nhìn quân hàm trên vai Rio, "Rời học viện chưa tới hai năm mà ngươi đã lên Trung tá rồi sao, vậy thì để ta xem thử coi ngươi có bản lĩnh gì —"
Vừa dứt lời, hơn mười sợi dây do Nguyệt điểu nén lại bắn thẳng về phía Rio, tạo ra những vết tích khắc sâu kéo dài trên băng.
Kết giới của linh thú giam cầm mở ra, hơn mười sợi dây màu đỏ đó liền bị nhốt vào. Những con không bị bắt thì cũng bị Nguyệt điểu của Rio xuyên thủng.
"Hắn rất khá đấy!" Jie Lenan tựa hồ vô cùng hứng thú.
Liby nghiêng đầu. Hai, ba con Địa ngục chi mâu bước nhẹ về phía Rio, "Vẫn non lắm —"
Khi chúng còn chưa hoàn toàn mở rộng, Địa ngục chi mâu của Rio cũng đã xông ra đương đầu. Đối chọi bằng sức mạnh thì không linh thú của bên nào có thể thể hiện nguyên bản của nó được. Tiếng va chạm khi chúng quyết đấu khiến cả mặt băng phải chấn động.
"Trời ạ... Năng lực như vậy mà chỉ là Trung tá thôi sao?" Jie Lena lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Mà Rio, vì muốn mau chóng nghĩ cách cứu Knight Derwent nên không khỏi có phần luống cuống, và điều đó đã tạo cơ hội cho Liby mãnh liệt ngăn cậu lại. Mắt thấy linh thú sắp bị bức về, Rio bèn nhắm mắt lại, điều chỉnh dòng suy nghĩ của mình.
Đừng hoảng, Rio, đừng hoảng! Chỉ cần mày bối rối một chút thôi sẽ tạo ra rất nhiều sơ hở cho đối phương đấy!
Cậu ngẩng mặt lên, tập trung toàn bộ tinh thần để khống chế linh thú khiến cho sức tấn công càng thêm hung hãn, những linh thú cùng nhau phối hợp ép Địa ngục chi mâu của Liby bật về.
"Nhanh lên đi, Liby— Liên Quân sắp đuổi tới nơi rồi!" Jie Lena kéo Knight Derwent kêu to.
"Hừ!" Liby nhìn Rio cười lạnh, thân thể giãn ra.
Thôi chết, nó muốn biến thành Thứu Long sao?
Quả nhiên một con Thứu Long xuyên thấu tiến đến, gió bão mãnh liệt khiến Rio cũng bay ra ngoài. Mà thân thể Thứu Long liền xuyên thủng những con Địa ngục chi mâu kia chỉ trong chớp mắt, tiếng tru của chúng tiêu tán trong gió.
Tuy rằng Liby không thể đồng bộ với Mefile nên khó có thể thi triển toàn bộ sức mạnh, nhưng dù là như thế thì con Thứu Long này cũng đủ để đoạt mạng Rio. Theo tiếng gầm giận dữ, đao phong vùn vụt lao về phía Rio. Cả mặt băng bị gọt thành vô số sợi mì, nhưng tốc độ đao phong không những không giảm đi mà càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ngay cả Pratt của Rio dưới sự công kích này cũng không nhịn được mà kêu lên đau đớn.
Cậu liều mạng muốn tiến lên, thế nhưng đao phong đã từ chỗ xung yếu phá thủng phòng ngự của cậu. Thậm chí cánh tay, bả vai cậu đều bị sức mạnh kinh hồn kia chấn động đến kêu lên răng rắc.
Không thể lùi bước!
Knight Derwent... Ta muốn đưa Knight Derwent trở về!
Phía sau cậu tập trung một khối không khí đối lưu ép tất cả lưỡi dao sắc bén mà Liby phóng xuất ra trở về.
Dường như Thứu long đã bị chọc giận. Nó lượn một vòng vẫy đuôi, lực đạo kinh người, đánh bay Rio ra ngoài.
Khi Rio cho rằng mình sẽ ngã vô cùng thê thảm thì bỗng được ai đó ôm thật chặt, đao phong chém trên mặt băng thành vô số sợi nhỏ.
"Ôi——" Tiếng Phyllis rên vang lên bên tai cậu.
Lúc này Rio mới phục hồi lại tinh thần. Người vừa giúp cậu chặn lại đao phong của Thứu Long chính là Phyllis.
Rio vội vàng rời khỏi khuôn ngực anh đứng dậy nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa hết hồn. Máu tươi chảy từ lưng Phyllis dọc theo mặt băng tràn ra, hiển nhiên anh đã bị đao phong tổn thương không nhẹ.
Mà lúc này Thứu Long đã đưa Jie Lena và Knight Derwent biến mất bên kia bờ sông— và trên đời này không một loại linh thú nào có thể đuổi kịp Thứu Long được!
"Phyllis—" Rio nhìn Phyllis vô lực ngồi không động đậy.
Đầu anh thấp xuống, bên thái dương cũng có máu chảy ra. Cậu muốn ôm lấy anh để kiểm tra vết thương cho anh, nhưng bỗng nhiên người kia lại giáng cho cậu một cái tát vang dội.
"Đồ ngốc — lại còn dám đối kháng với Thứu Long! Chỉ cần ta đến muộn một chút thôi thì ngay cả mạng em cũng không còn!" Phyllis ở phía xa run rẩy đứng lên.
Rio muốn tiến lên đỡ lấy anh, nhưng lại bị anh gạt ra, "Nhưng mà... Bọn hắn đã mang Knight Derwent đi rồi..."
Lúc này, Liszt và Hiera đã đuổi tới, trông thấy dấu vết loang lổ trên mặt băng Lục Nhân hà thì không khỏi nghẹn họng trân trối.
Nhưng bất kể thế nào thì Liby và Jie Lena đã mang Knight Derwent đi thành công.

Vết thương của Phyllis khép lại rất nhanh. Tin Knight Derwent bị đưa đi cũng rất nhanh đến bên tai Claude Isis.
Rio hồi báo toàn bộ tình huống với Nguyên Soái và các vị tướng quân.
Claude nhìn thấy Rio cúi đầu, hai tay nắm chặt áp hai bên người, đầu thấp xuống không trông thấy ánh mắt. Trong doanh trướng chỉ còn lại tĩnh lặng. Thiếu Tướng Miller cau mày thoạt nhìn vô cùng lo lắng, Trung tướng Simon vuốt cằm tựa như đang tự hỏi điều gì.
"Rất khó chịu phải không... con trai? Con đã tận lực rồi nên không cần phải trách mình đâu." Thanh âm Claude nhẹ nhàng như vậy nhưng lại có thể tăng thêm trọng lượng của giọt nước mắt, khiến nó thoát khỏi kiềm chế của Rio, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trung tướng Simon đứng lên, đưa đầu Rio kéo về lồng ngực mình, đây là lần đầu tiên đứa con của người bạn già lộ ra nét yếu đuối trước mặt họ.
"Con muốn đưa anh ấy về... Con muốn đưa anh ấy về... Làm sao con mới có thể đưa anh ấy về đây..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét