Nét mặt Phyllis vẫn không thay đổi, chỉ
lẳng lặng đứng từ xa nhìn tấm lưng run rẩy của Rio.
Mấy ngày sau đó Rio đều ngẩn người. Cậu
không ngừng băn khoăn tự hỏi...
Vì sao mình không đuổi theo Knight
Derwent sớm hơn?
Vì sao Rừng già sâu thẳm lại muốn đưa
hắn đi?
Và...
...Knight Derwent còn sống hay
không?...
Những câu hỏi đó cứ không ngừng giày vò
đến nỗi cậu không sao chợp mắt được. Cậu cố gắng thả tư duy bay xa, nhưng mãi
vẫn không thể tương thông với suy nghĩ của Knight Derwent. Việc đó khiến cậu
càng thêm lo lắng, sợ hãi người kia đã xảy ra chuyện gì.
Ban đêm, Rio lăn qua lăn lại trên
giường không cách nào ngủ được. Cậu đứng phắt dậy, xốc rèm trướng ra ngoài.
Bước trên mặt tuyết, nhìn hơi thở của mình lượn lờ rồi tụ thành khối sương mờ
nho nhỏ, trái tim cậu lại thêm trĩu nặng.
Cậu không thể nào an tĩnh lại, bất cứ
khi nào lòng lắng dịu là hình ảnh Knight Derwent sẽ lại tràn ngập trong tâm
trí.
Vì thế, cậu cứ đi đi lại lại. Những
binh sĩ đi tuần tra nhìn cậu cúi chào, cậu cũng không nhận ra. Đi một lúc lâu,
cậu đã nơi nguồn nước của Liên quân. Đó là một vùng nước được tạo thành bởi
phần mặt băng bị Nguyệt điểu làm tan chảy, khi không có gió cũng không khác gì
mặt Kính hồ. Cậu nhìn mặt nước phản chiếu những ánh sao rồi từ từ nhắm mắt lại.
Bước từng bước về phía trước, cậu cúi đầu xuống, tiếng nước
róc rách bên tai, sự lạnh lẽo đến thấu xương khiến đầu óc hỗn loạn của cậu dần
dần thanh tỉnh.
Couvenli từng nói, khi mình và Phyllis
đã bị nhốt trong hắc động hơn hai mươi ngày, trong khi chẳng ai
biết ở nơi Hắc động kia có phải là sự hủy diệt vĩnh viễn hay không, khả năng
lớn nhất chính là mình và Phyllis đều đã chết. Thế nhưng Knight Derwent không
hề từ bỏ, có lẽ trong lòng anh ấy cũng đã không mang theo hy vọng gì, tất cả cố
gắng chỉ là muốn chứng minh kết quả kia… Nhưng cuối cùng, anh ấy đã cứu được
mình.
Knight Derwent…
Nhớ tới những lần dịu dàng hiếm hoi của
hắn, Rio lại cảm thấy có thứ gì đó còn lạnh lẽo hơn nước hồ từ trong mắt trào
ra.
Trên bờ, Phyllis lẳng lặng nhìn mặt
nước kia. Anh thực sự muốn được ôm chặt lấy cậu, hàng ngàn hàng vạn lần muốn
lôi cậu ra khỏi nơi lạnh lẽo đó. Nhưng cuối cùng, anh chỉ trầm mặc dõi theo.
Mặt hồ gợn sóng, Rio chầm chậm bước lên
bờ rồi ngồi thở hổn hển, những giọt
nước tí tách nhỏ xuống. Bỗng một đôi tay lồng vào lau khô mái tóc cậu. Rio
nghiêng đầu trông thấy gương mặt dịu dàng của Phyllis.
“Bây giờ em nghĩ thông chưa?” Phyllis
thoáng cười hỏi.
“Em nghĩ thông rồi.” Rio nhìn về một
phương xa xăm, “Em muốn phá cho được Cung
điện mùa Đông.”
“Có lẽ khi em còn sống sẽ không thể có
cơ hội hoàn thành mục tiêu này đâu.”
“Em cũng không tin vào kỳ tích,” Rio
nghiêng mặt nhìn chàng trai bên cạnh, “Em chỉ biết có một số việc nhất định
phải làm. Dù cho anh ấy còn sống hay không, em vẫn muốn đưa anh ấy về.”
Phyllis cúi đầu, tiếng cười trầm bổng
thoát ra, “Bây giờ anh thật hâm mộ Knight Derwent… Vì cậu ấy có thể chiếm lấy
toàn bộ tâm hồn em.”
“Đừng mang bản thân anh với Knight
Derwent lên bàn cân. Vì em chưa bao giờ so sánh giữa hai người cả.”
Có đôi khi em dốc hết sức lực để tìm ra
trong hai người, em yêu ai hơn. Thế nhưng đây giống như một đề toán khó khăn vô
cùng, khiến cho em chỉ có thể tự hỏi chứ không sao tìm ra đáp án.
Phyllis nghiêng đầu. Có lẽ anh đang suy
nghĩ điều gì, hoặc có khi chỉ là cười khổ. Một hồi lâu sau anh đứng dậy, chìa
tay tới trước mặt Rio, “Vậy cậu chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi, thượng
tá Rozadol. Nhân tiện nói cho em biết, kẻ mang đi Isas chính là Jie Lena Wusu –
thuộc tộc Nhân ngư của Rừng
già sâu thẳm. Nhà Wusu trong Nhân ngư tộc được gọi là ‘kẻ tạo
mộng’.”
“Có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là, Isas có thể vĩnh viễn
sống trong mộng cảnh mà cô ta tạo ra, quên đi quá khứ, thậm chí quên luôn cả
em.”
Rio ngẩn người, lập tức nắm tay Phyllis
đứng lên, “Dù anh ấy quên đi quá khứ hay quên mất em đi chăng nữa cũng không
phải chuyện gì đáng sợ. Em chỉ muốn đưa anh ấy về mà thôi.”
Cung điện mùa Đông – Rừng
già sâu thẳm.
Jie Lena quỳ một gối xuống trước vương
tọa, “Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã đưa Isas Knight Derwent về đây.”
“Ừ.” Người phụ nữ ngồi trên vương tọa
mang mặt nạ, không ai có thể xét đoán suy nghĩ ẩn dấu phía sau, cũng không ai
có thể bắt được tâm tư của bà. Bà đứng dậy, tựa như không khí sau lưng cũng
đọng lại, thời gian đã chết lặng dưới chân bà, “Cho hắn một giấc mộng. Ta chỉ
muốn hắn cống hiến sức lực cho ta mà thôi, những thứ khác không quan trọng.
Đừng để hắn tiếp xúc với người của Liên quân.”
“Thuộc hạ hiểu.” Jie Lena chầm chậm lui
ra.
Ngay từ đầu cô ta còn nghi ngờ, vì sao
khống chế Knight Derwent lại phải để ‘kẻ tạo mộng’ như mình ra tay, cứ dùng Môn
đồ khống
chế không phải là được rồi sao. Nhưng Liby nói cho cô ta biết rằng, nếu Môn
đồ sống
quá lâu trong cơ thể một người sẽ giết đi tư duy vốn có của người ấy. Nếu như
điện hạ Pampas cần sức mạnh của Knight Derwent thì không thể bóp chết suy nghĩ
của hắn được. Mà thông qua ‘tạo mộng’ thì có thể khiến hắn tin rằng bản thân
hắn thuộc về Rừng
già sâu thẳm, như
vậy, hắn nhất định sẽ cam tâm tình nguyện phản chiến mà đối phó với Liên quân.
Nhưng mà, rốt cuộc thì vì sao mà điện
hạ Pampas lại cần sức của Knight Derwent cơ chứ?
Trong phe cánh Rừng
già sâu thẳm bên
kia bờ Lục nhân hà, Mefile đứng ở nơi cao nhất trên dòng sông băng nhìn về phía Cung
điện mùa Đông.
“Đang nghĩ gì vậy?” Constantin phủ thêm
áo choàng cho bà.
Mefile hơi kinh ngạc. Bà không biết vì
sao Constantin đang ở Tây tuyến lại có thể tới Nam tuyến được, “Sao ông lại ở
đây?”
“Không biết vì sao tự nhiên lại muốn
được gặp em, thế nên ta đã đi suốt đêm tới đây.”
“Nói dối.” Mefile xoay người đi, “Chúng
ta đã ở chung mấy ngàn năm rồi, ông còn không chán sao?”
“Ta đâu nói dối đâu.” Trên gương mặt
bất cần đời của Constantin thoáng hiện nét cười ảm đạm, “Khi nào em không còn
nhìn về phía dòng Tinh hà rồi nhớ về Claude nữa thì có lẽ ta sẽ không còn bất
an như vậy nữa.”
Mefile không nói, chỉ nâng tay phải lên
áp vào gương mặt Constantin.
“Pampas đã bắt được Knight Derwent
rồi.”
“Ừ, biết rồi.” Mefile gật đầu thoáng
ngả người, thân thể tựa sát vào người đàn ông phía sau.
“Bà ấy đang nghĩ rằng Knight Derwent có
thể phản xạ lại ‘Chân huyết khế ước’ của Lynn Heven, nhưng lại không nghĩ đến
đã qua nhiều năm như vậy, ‘chân huyết’ của Lynn đã sớm khô cạn.” Constantin
cười nhạo nói.
“Vậy… cũng chưa chắc.” Mefile liếc mắt
nhìn về nơi Liên quân đóng giữ, trên gương mặt khẽ điểm một nụ cười bí hiểm.
Từ khi ba hướng tiến công được hình
thành, Nam tuyến, Bắc tuyến và cả Tây tuyến đều dốc toàn lực nhắm thẳng về phía
bờ kia Lục nhân hà. Nhưng thực lực hai bên tương đương cho nên luôn là bất phân
thắng bại, mãi vẫn chưa có kết quả.
Trận chiến gần đây nhất kéo dài liền
năm ngày bốn đêm, cuối cùng Liên quân vẫn ở lại chỗ cũ, không thể tiến về phía
Lục Nhân hà nửa bước.
Còn Rio mỗi khi quay về quân trướng chỉ
có thể tựa đầu vào gối, liền ngủ.
Tình trạng đó duy trì đến hơn nửa tháng
cho tới một ngày Trung tướng Simon gọi Rio vào doanh trướng.
“Con có biết vì sao chúng ta không thể
nào đột phá tuyến phòng ngự của Rừng
già sâu thẳm ở
Nam tuyến không?” Trung tướng Simon không có thời gian hàn huyên tâm sự, Rio
vừa chào theo nghi thức quân đội thì ông đã nói thẳng vào vấn đề.
“Vì chúng ta phân tán rộng mà địa thế Rừng
già sâu thẳm lại
chuyển sang phòng thủ. Quân ta mãi dùng một cách đánh chính diện, quá cứng
nhắc, khiến cho thế công còn chưa triển khai thì quân địch chỉ nhìn lướt qua đã
thấu hiểu rồi. Bọn chúng có thừa thời gian chuẩn bị nghênh chiến.”
“Đúng thế.” Trung tướng Simon liền
khẳng định với Rio không chút giấu giếm, hơn nữa ông còn chỉ vào một chỗ trên
bản đồ cho cậu thấy, “Cho nên, ta cảm thấy chúng ta cần phải thay đổi sách lược
tấn công. Thấy đoạn nước cạn giữa hai bờ sông không?”
“Ngài muốn phái hai cánh quân từ nơi
này đánh lén Rừng
già sâu thẳm, quấy rối trận tuyến của họ rồi sau đó đâm một
kích chính diện để công phá?”
“Đúng thế. Bên này đoạn nước cạn, Rừng
già sâu thẳm đã
phái binh canh gác. Ta cảm thấy nơi này có thể thích hợp để quân Nhật tộc tác
chiến chính diện. Còn bên kia, ta nghĩ có thể giao cho quân đặc nhiệm xử lý.”
“Ngài gọi con, là muốn phái con đi
sao?”
“Đúng vậy Rio. Dù còn trẻ nhưng con đã
là Thượng tá rồi. Tuy nhiên, ta vẫn muốn nói một câu, với tư cách là trưởng
bối, chứ không phải thủ trưởng rằng, hy vọng con có thể tiếp tục thuận buồm
xuôi gió.”
Rio nhìn ánh mắt Trung tướng Simon,
“Con không quan tâm có thuận buồm xuôi gió hay không, con cũng phải tìm được
đường sống trong chỗ chết… Nguyện vọng lớn nhất của con là có thể phá được Cung
điện mùa Đông khi
còn sống.”
Trung tướng Simon gật đầu, Rio hành lễ
rồi rời đi.
Khi cậu còn chưa đi được bao xa bắt gặp
Phyllis vừa theo Warsaw Miller chạy về từ nơi nào đó.
Từ phía xa, Phyllis bước tới. Khi đi
qua dãy lều trại giống nhau như đúc, anh cảm thấy tựa hồ bản thân mình đang
lướt qua thời gian, nhìn thấy luân hồi liên tục lặp lại dường như không có điểm
tận cùng. Điều thay đổi duy nhất, cũng chỉ có dáng hình đang đứng trên mặt
tuyết đang nghiêng nghiêng nhìn anh mà thôi.
Một thiếu niên Nhật tộc.
Anh bước đến bên Rio rồi cả hai sóng
vai mà đi.
“Bây giờ chúng ta phải tách ra hành
động.”
“Sao, anh lo cho em hả?” Rio nhẹ giọng
nói.
“Em đã là Thượng tá rồi, không còn là
đứa nhỏ chẳng biết gì trong Học viện nữa.” Phyllis buồn cười nói.
“Nhưng dù bao năm trôi qua, trong mắt
anh thì em vĩnh viễn chỉ là đứa nhỏ thôi, đúng không?” Rio dừng bước nhìn theo
bóng lưng anh.
“Sai rồi.” Phyllis xoay người lại, chân
thành nói, “Trong mắt anh, em không phải một đứa nhỏ, mà là một giấc mơ. Chỉ là
giấc mơ thôi, nên dù anh có nắm được trong tay nhưng vẫn sợ một lúc nào đó sẽ
mất đi, khiến anh không thể nào yên lòng được.”
“… Em sẽ không sao đâu mà.”
“Vậy… hãy nhớ rõ lời em hứa.” Phyllis
cúi người nhìn Rio, đầu lưỡi anh hé mở đôi môi Rio nhưng không hôn tới, có lẽ
giống như sự trêu chọc, hoặc như một lời tạm biệt vô thanh, “Anh chờ em trở
lại.”
Phyllis nói không sai, Rio đã không còn
là thằng nhóc lông bông không biết gì khi còn ở trường học nữa. Giờ cậu đã là
Thượng tá, điều động đến hơn một ngàn năm trăm người. Nhưng trong đó, một nửa
là học sinh mới tốt nghiệp ra. Nhắc đến điểm này Rio không khỏi nhớ tới Liszt
đã từng nói ra rằng, nếu trận chiến này không kết thúc trong năm nay thì Quincy
hiện đã ở năm ba cũng sắp phải ra chiến trường rồi. Cho nên khi nhìn thấy những
người vừa tốt nghiệp đó, trong lòng Rio lại ngổn ngang trăm mối.
Trước khi xuất phát, Rio nhìn những cậu
trai trẻ với nét mặt căng thẳng, cười cười nói, “Trong các cậu có rất nhiều
người đã từng gặp tôi ở trường, đã từng bàn tán về tôi, hoặc là khinh thường
tôi. Nhưng dù trong lòng mọi người hiện giờ đang nghĩ gì, thì nơi đây cũng là
chiến trường, mà tôi là cấp trên của các cậu. Dù có ai không tín nhiệm tôi thì
tôi cũng tin rằng, mình có thể đưa tất cả trở về.”
Cậu nhìn lướt qua biểu cảm trên gương
mặt nhóm học sinh vừa tốt nghiệp, có hoài nghi, có bất an, cũng có người giữ
nguyên nét căng thẳng.
Rio phất tay, mọi người liền cưỡi trên
Phi Hành thú. Những người lính có kinh nghiệm tác chiến thì ở đầu trận tuyến.
Nhóm vừa tốt nghiệp được trung tá Hitcock Smith dẫn theo ở phía sau cùng.
Tuy rằng Trung tướng Simon nghĩ chỗ
nước cạn thích hợp đánh chính diện, nhưng Rio không hẳn làm theo. Cậu phái
Counvenli dẫn dắt năm vị Thiếu tá và ba Trung tá rời khỏi Phi hành thú đi theo
hướng rừng khô vây quanh bên vùng cạn.
Để che giấu hành động của họ, Rio bèn
thả Địa ngục chi mâu ra giữa tiếng than sợ hãi của nhóm học sinh vừa tốt
nghiệp. Hàng vạn linh thú phụ thuộc đánh thẳng vào doanh địch. Quả nhiên chỉ
huy đối phương hoàn toàn bị hành động của cậu thu hút. Năng lực của hắn không
kém, có thể thấy rằng Mefile cũng dự đoán được khi Liên quân ở thế công lâu
không tiến được thì rất có khả năng sẽ phái người tập kích chỗ nước cạn, cho
nên đã phái ra đội quân tinh nhuệ trấn thủ nơi này. Trong doanh địch, Pratt đã
được phóng ra để chống đỡ sự công kích của linh thú phụ thuộc. Tiếng rít gào
của Địa ngục chi mâu chẳng những khiến kẻ địch chân tay luống cuống mà cả nhóm
học sinh mới tốt nghiệp cũng sợ hãi đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hitcock thét lớn, “Sợ cái gì! Đó là
linh thú của Thượng tá chứ có phải của kẻ địch đâu! Mới thấy qua Địa ngục chi
mâu đã vậy, thế nhìn đến Nguyệt điểu thì chắc các ngươi sẽ sợ tới mức không dám
tiến lên hả!”
Khóe miệng Rio hiện lên chút ý cười,
Hitcock quả hiểu lòng cậu.
Sĩ quan chỉ huy của quân địch cũng
phóng ra Địa ngục chi mâu chống lại Rio, khiến trên môi chàng chỉ huy trẻ khẽ
điểm nụ cười. Cậu quay đầu lại, hô lớn với Hitcock, “Mọi người có thể sang bên
kia được rồi!”
Đúng vậy, mục đích của Rio là cầm chân
kẻ có khả năng chiến đấu cao nhất trong quân địch – chính là sĩ quan chỉ huy.
Bây giờ kẻ đó đang vất vả đấu với linh thú của cậu thì càng tiện cho Hitcock
dẫn người đến cùng Counvenli hợp lực bất ngờ tấn công.
Hitcock đưa hơn ba trăm người cộng với
bốn trăm học sinh vừa tốt nghiệp bất ngờ đánh tới khi nhóm của Counvenli đã
thuận lợi đạt được mục đích. Hơn mười con Nguyệt điểu họp lại thành bầy lao
thẳng xuống Rừng
già sâu thẳm. Bọn lính đều tập trung toàn bộ sự chú ý ở phía
trước, thật sự không ngờ Nguyệt điểu giống như nước lũ từ bốn phía tập kích
lại. Bọn chúng muốn chạy sang hướng khác, nhưng không ngờ Hitcock đã chực sẵn ở
đó.
Rio thấy thời cơ đã chín muồi liền
phóng ra con Địa ngục chi mâu thứ hai. Sĩ quan chỉ huy của đối phương chật vật
ngăn cản, cuối cùng bại trận. Trận chiến này đánh không tới hai tiếng đồng hồ,
cơ hồ quân lính Rừng
già sâu thẳm ở
vùng nước cạn đều bị diệt sạch.
Sắp xếp lại đội hình, Rio nhìn thấy tín
hiệu ở Liệt cốc bên kia sông băng, biết quân đặc nhiệm cũng đã thành công thì
không khỏi lộ ra chút ý cười. Trong chủ doanh Rừng
già sâu thẳm, Liên quân đã phái ra mười ngàn quân đóng ở vùng
cạn, thế vây sắp hình thành. Lòng Rio càng thêm hy vọng họ thực có thể đột phá
hàng phòng thủ đầu tiên của Mefile ở Lục nhân hà để tiến vào phạm vi của Rừng
già sâu thẳm.
Knight Derwent… Bây giờ anh thế nào
rồi?
Cung điện mùa Đông – Rừng
già sâu thẳm.
Chàng thanh niên Huyết tộc sau bao ngày
ngủ say cũng đã nặng nề mở mi mắt, thấy một cô gái ngồi bên giường mình.
“Chị hai, em ngủ bao lâu rồi?” Hắn nói
bằng giọng khàn khàn.
Cô gái tươi cười nói, “Isas, em ngủ sắp
nửa tháng rồi đấy.”
“— Claude Isis quả thật ghê gớm.”
Knight Derwent ấn hàng lông mày đau nhức, “Nhưng một ngày nào đó em nhất định
sẽ giết chết hắn.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng Huyết
tộc lộ ra nụ cười tàn nhẫn và cao ngạo, Jie Lena không khỏi lén thở phào nhẹ
nhõm. Dù sao người kia cũng là con cháu thuộc một trong sáu đại gia tộc của
Huyết nhân, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã khiến không ít tiền bối chịu khổ dưới tay
hắn. Cho nên một khi cảnh mộng của cô ta tạo ra thất bại thì chẳng cần phải
nghi ngờ, có lẽ Knight Derwent đối với ả càng tàn nhẫn hơn so với bọn họ.
“Nghỉ ngơi đi, Isas.” Jie Lena cúi đầu,
lưu lại trên trán hắn một nụ hôn.
“Chiến cuộc tiền tuyến thế nào rồi?”
Knight Derwent bắt lấy cổ tay cô ta trước khi ả rời đi, nhíu mày hỏi.
“Em không cần lo lắng chuyện đó, nếu
như Liên quân có thể đến được Đông cung nhật tộc thì càng tốt chứ sao. Claude
Isis tự đưa mình đến cửa không phải càng bớt việc
ư?”
“Vậy cũng được.” Knight Derwent im lặng
nằm trên giường, đầu hắn đau nhức không sao tả xiết, tựa như toàn bộ suy nghĩ
đều bị đập nát thành hàng ngàn mảnh nhỏ không thể chắp lại thành một hình ảnh
hoàn chỉnh nào cả.
Tựa hồ có điều gì đó vốn khắc cốt ghi
tâm mà giờ lại… thất lạc…
Jie Lena khép cửa phòng lại. Cô ta đã
cho Knight Derwent một giấc mơ. Trong mơ, chàng Huyết tộc trẻ tuổi từ nhỏ đã
sống ở Rừng
già sâu thẳm rộng
lớn, là chị em cùng cha khác mẹ với ả. Mà phụ thân họ chết dưới tay Claude. Một
tháng trước, Knight Derwent muốn báo thù cho cha, lại bị Claude đánh bại, tả
tơi trở về.
Jie Lena không biết mộng cảnh của mình
có thể duy trì bao lâu, bởi Knight Derwent có lối suy nghĩ rất mạnh mẽ. Sẽ có
một ngày hắn phá được mộng cảnh của ả, trộm nhìn thế giới thực sự bên ngoài.
Knight Derwent lại nặng nề ngủ, trong
mơ tựa hồ có người ngồi bên giường hắn.
“Chị hai?” Knight Derwent rên rỉ trở
mình nhìn người kia, nhưng thân hình đó không phải của phụ nữ. Rất nhanh, hắn
tinh ý phát hiện ngồi bên cạnh mình là một chàng trai Nhật tộc xa lạ.
“Ngươi là ai?” Hắn không nghĩ ngợi
nhiều liền bóp chặt cổ họng đối phương.
Nhưng khi vừa chạm lên làn da kia, hắn
lại không sao có thể dùng sức tổn thương cậu. Trong không khí tràn ngập mùi máu
tươi ngọt ngào, tựa như nhụy hoa đang chực hé nở trong sương sớm, mỗi khi lay
động lại tỏa ra mùi hương thơm ngát. Ngón tay hắn cảm nhận ngọn nguồn sự sống
đang tuôn trào nơi cổ người kia. Rõ ràng đó là tư thế tràn ngập uy hiếp, nhưng
người kia lại vẫn ngồi đó, bình thản như không, gương mặt không hề lộ ra chút
sợ hãi nào.
Thiếu niên Nhật tộc kia nhoẻn cười,
miệng thì thầm nói, “Thật tốt quá… Anh còn sống…”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Hàng lông mày
Knight Derwent lại càng nhíu chặt hơn.
Hắn kéo đối phương về phía mình. Đó là
một người với gương mặt thanh tú lại mang thêm phần anh hùng khí khái. Dù dung
mạo không thể nào sánh bằng sự tuấn mỹ của Huyết tộc, nhưng lại khiến cho hắn
cảm thấy, gương mặt ấy xuất hiện trong mắt mình là điều gì đó thật tự nhiên,
tựa như hơi thở vậy.
Sự đau xót thoáng hiện lên trong mắt
thiếu niên Nhật tộc kia lại giống như lưỡi dao xẹt qua trái tim Knight Derwent,
khiến hắn thật không rõ, rốt cuộc người đau lòng là cậu ta, hay là chính mình.
Bàn tay thiếu niên áp lên gương mặt
hắn, mang theo hơi ấm khiến người ta cảm nhận được sự quyến luyến mà không có
thứ gì sánh bằng, “Anh không nhớ rõ em sao? Nhưng mà… Không sao cả, chỉ cần anh
còn sống… Chỉ cần anh còn sống…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét