Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người,
thời gian tưởng như dừng lại. Và rồi cổ họng Rio khẽ động, bỗng nhiên thân thể
cậu mãnh liệt uốn cong lên. Nơi bị ‘Liệp trảo’ bắn thủng tựa hồ đang khép lại,
chỉ là mũi tên kia vẫn bám sâu trong lồng ngực đã ngăn trở sự
hồi sinh.
“Đây là… chính là…” Simon ngây người,
tình huống trước mắt khiến ông không thể nói lên lời.
“Đây chính là khả năng khép lại của
Huyết tộc.” Phyllis nuốt khan, “Nhanh đi gọi thầy thuốc! Bảo họ mau mau lấy
‘Liệp trảo’ ra!”
Vừa nghe thấy tiếng gọi của Phyllis,
quân y phải lách qua đám người đang chen chúc kia mới tới được bên giường, “Vậy
chúng ta đây đi chuẩn bị!”
Trong không gian tối đen, Rio liều mạng
đuổi theo Augustine. Thế nhưng cậu không tài nào tưởng tượng nổi chỉ trong nháy
mắt Augustine đã biệt tăm biệt tích. Cậu không thấy nó di chuyển như thế nào,
thậm chí còn không nhìn được dấu vết vận động của nó.
Augustine đã nói, nếu như mình không
đuổi kịp nó thì hết thảy coi như xong.
Chính là… Với tốc độ như vậy, căn bản
là mình không thể nào…
Mình nên làm gì bây giờ?
Rio nhìn quanh bốn phía, xung quanh chỉ
là một màu tối đen. Ngoại trừ liều mạng lao về
phía trước thì cậu cũng không biết phải làm gì hơn.
Không được từ bỏ!
Nhắm mắt lại, Rio nhớ lời Augustine
từng nói, tốc độ của ta còn nhanh hơn so với ngươi tưởng tượng rất
nhiều.
Nếu như ngay cả tưởng tượng cũng không
thể đuổi kịp tốc độ của nhóc, vậy những gì anh đây có thể làm chính là nhanh
hết sức, để cho giây tiếp theo còn phải nhanh hơn giây trước đó!
“A –” Rio phóng về phía trước.
Ta muốn nhanh hơn, ta còn muốn nhanh
hơn nữa! Hãy để cho sức tưởng tượng vượt qua cả cực hạn!
Cậu không còn tìm kiếm bóng dáng
Augustine nữa mà chỉ cảm nhận không khí ma sát trên da thịt dường như sắp bốc
cháy đến nơi rồi. Bây giờ cậu giống như một lưỡi dao sắc bén tựa hồ muốn xé
toang màn đêm vô tận này.
Sau đó càng lúc càng nhanh hơn. Cậu
quên cả thở, quên hết tất cả sự tồn tại của trọng lượng, cuối cùng, cậu đã
nhanh đến mức không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
Lúc này, không hề suy
tư, chỉ còn tốc
độ!
Cậu không biết hiện tại mình nhanh đến
mức nào, cậu chỉ biết tuyệt đối không thể dừng lại.
Mãi cho đến giây phút ấy, cậu bỗng cảm
thấy thân thể bị đè nén kịch liệt tựa hồ có sức mạnh nào đó ép cậu phải quay
lại không gian kia. Thế nhưng khi cậu lướt qua thì lại tưởng như có những mảnh
nhỏ tản ra tứ phía rồi bị tốc độ của cậu nghiền nát thành bột phấn. Dòng không
khí mới mẻ dũng mãnh tiến vào cơ thể cậu, tràn đầy trong lồng ngực. Tựa như
ngôi sao sau bao ngày không ngừng bay nhảy trên bầu trời đêm, rốt cuộc có thể
tìm được thứ thuộc về mình trước khi chịu huỷ diệt.
Mạch suy nghĩ đã ngừng xuyên qua mỗi
một dây thần kinh trong thân thể cậu. Cơ thể căng cứng khiến cậu bật dậy, ra
sức thở gấp, tựa hồ khí quản của cậu sẽ tắc nghẹn lại nếu như dưỡng khí
hít vào không đủ .
Cậu xiết chặt bàn tay. Thế giới này vẫn
trầm lặng như trước, nhưng dường như lúc này lại được lấp đầy bởi nhịp đập từ
trái tim của hàng ngàn hàng vạn người. Sau đó, cậu trông thấy đủ loại mừng vui,
từ hạnh phúc đến không thể tin được, đều hiện trên nét mặt mọi người.
Mồ hôi trên trán nhỏ vào mắt cậu, cay
xót nhức nhối. Rồi bỗng có ngón tay lành lạnh lướt qua đuôi mày cậu, lau đi
những giọt mồ hôi đang rơi. Chỉ một cử chỉ dịu dàng mà dường như có thể
kéo cậu từ chốn hư không về đến hiện thực.
“Phy… llis…” Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng
khi đôi môi thì thầm cái tên này lại mang đến cảm giác phi thường đến thế. Mà
quan trọng hơn là, cậu chưa bao giờ nhìn thấy chàng thanh niên Huyết tộc kia lộ
ra vẻ mặt như vậy.
Không có nỗi bi thương tuyệt vọng, chỉ
là còn sâu lắng hơn cả niềm vui sướng.
Phyllis hé đôi môi tưởng như muốn nói
gì, thế nhưng cuối cùng anh chỉ đưa tay lên, ngón tay dừng lại trước mũi cậu,
run rẩy lạ thường.
Anh muốn biết chắc rằng cậu đang hô
hấp.
“Em còn sống?”
Nét mặt như muốn vạn lần cảm tạ trời
xanh đó, Rio những tưởng vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiện ra trên gương mặt
chàng trai ấy.
“Vâng, em còn sống…” Rio vươn tay nắm
chặt lấy cổ tay anh, giữa hàng mi khắc dấu nếp nhăn, kéo thân thể tiều tuỵ mệt
mỏi của người đó ôm vào lòng mình.
Dường như có ai đã nói với quân lính
bên ngoài câu gì, để rồi sau đó tiếng hoan hô vang lên tận mây xanh.
Thanh âm ồn ào như vậy khiến sự kiên
cường mà Rio dày công xây đắp bỗng chốc sụp đổ, nước mắt trào ra cho thoả nỗi
lòng. Thế nhưng điều khiến cậu xúc động chính là chàng trai trước mặt nhắm lại
đôi mắt, chầm chậm đưa môi về phía mình.
Đêm đó Rio và Phyllis cùng nhau nằm
trên tuyết, trước mắt là bầu trời sao mênh mông bát ngát. Thỉnh thoảng có sĩ
quan cấp uý tuần tra đi ngang, dư quang lướt qua hai người rồi nhanh chóng biến
mất. Và nếu có những người tới hỏi thăm tình hình sức khỏe hiện tại của Rio thì
cậu sẽ lộ ra nét cười rạng rỡ, “Cảm giác còn sống thật tốt.”
“Này.” Rio nghiêng đầu nhìn Phyllis.
Bản thân cậu cũng vô cùng kinh ngạc với
sự bình thản lúc này của mình. Cậu cho rằng mình sẽ mừng rỡ đến phát điên hò
hét lung tung, thế nhưng lúc này cậu lại chỉ muốn được ngắm nhìn anh, càng lâu
càng tốt, không gì hơn thế, “Thật may là em không chết, nếu không anh sẽ vì thế
mà đau lòng trong suốt thời gian vô tận… hoặc có lẽ anh sẽ quên em… Cả hai việc
đó em đều không muốn.”
Phyllis cười khổ, đường nét run rẩy lại
mang đến cho người ta mỹ cảm tinh xảo mà yếu đuối, “Ngốc ạ, cả hai điều đó đều
không xảy ra đâu — vì anh sẽ chọn yên giấc ngàn thu.”
Rio mở tròn mắt nhìn anh, dường như
phải trải qua một thế kỷ cậu mới hiểu được hàm ý trong câu nói kia. Chất dịch
lạnh lẽo lại chảy từ khoé mắt rơi xuống vành tai.
“Sao vậy? Anh chưa bao giờ biết Rio
Rozadol sẽ khóc vì một câu của người khác.”
“Em có khóc đâu, là tuyết tan đó chứ.”
Rio quay đầu đi, “Với lại anh cũng đâu phải ‘người khác’.”
Phyllis thôi không trêu chọc cậu nữa,
xoay người một cái đã áp lên Rio, dùng ánh mắt bắt lấy cặp mắt trốn tránh của
cậu, sau đó chầm chậm cúi xuống hôn lên đôi mắt ngấn lệ.
Quân đội Liên quân đã hoàn toàn tiến
nhập được vào phạm vi của Rừng
già sâu thẳm. Thế nhưng Rio biết điều đó không có nghĩa là Liên
quân đã hoàn toàn có được ưu thế áp đảo. Bởi vì hàng ngàn năm lịch sử đã cho
thấy rằng, không chỉ một lần Liên quân đánh vào Cung
điện mùa Đông, nhưng cũng không biết bao lần họ lại phải cam
chịu trở về.
Ngồi một mình trên giường, Rio lơ đãng
nhìn chiếc túi vẫn chứa đựng quả trứng đá kia. Cậu mở nó ra lại thấy những mảnh
vỏ trứng vụn như kim cương…
Vỡ rồi sao?
Cậu nghĩ rằng đó là trứng của một con
linh thú nào đó, nhưng bây giờ nhìn lại thì cảm thấy nó giống như trò đùa của
Augustine mà thôi… Hoặc có lẽ bởi vì… bên trong quả trứng nứt này có một con linh
thú chưa được ấp thành hình…
Nhưng mà sao nó nứt được nhỉ?
Rio cười cười, thôi
bỏ đi, đừng nghĩ nữa, dù sao cũng không nghĩ ra được cái gì đâu.
Vài ngày sau, Nguyên soái Jikar Bes
thống suất binh lực tụ hội với quân của Claude. Rồi bà đã chủ trì nghi thức
phong hàm Thiếu tướng cho Rio. Nghi thức đó cũng nhanh gọn như lần đầu tiên
phong cậu làm Thiếu tá vậy. Cậu đứng trước doanh trướng của Nguyên soái, nơi
trung tâm của quân doanh. Xung quanh cậu là các vị tiền bối, các chiến hữu và
cả thuộc hạ của cậu. Và còn Phyllis, anh đang đứng ở hàng đầu tiên của quân đặc
nhiệm, nhìn cậu.
Jikar thay quân hàm cho Rio, sau đó chỉ
về phía Trung ương thần điện, nói với cậu bằng ngữ điệu nhẹ nhàng mà kiên
định, “Đừng quên cha mẹ mình là ai. Đừng khiến cho thanh danh của họ bị ô nhục.
Đừng phản bội lại sự tin tưởng của thuộc hạ. Cũng không được từ bỏ ước mơ ngay
cả khi tuyệt vọng nhất.”
“Ta sẽ làm được, thưa Nguyên soái!” Rio
đứng thẳng lưng cúi chào bà, đồng thời cũng là cúi chào cha mẹ mình.
Phía sau cậu là hàng vạn ánh mắt.
Đến lúc này, Rio Rozadol đã trở thành
Thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên quân, là Thiếu tướng duy nhất thao túng được
Swatch, cũng là vị Thiếu tướng được vô số người gửi gắm ước mong.
Ngay tối đầu tiên được người khác gọi
là “Ngài” thì Jikar đã tới doanh trướng của cậu, việc đó khiến cậu vừa mừng vừa
lo.
“Đừng làm cái vẻ mặt đó.” Giọng nói của
bà vẫn giữ nguyên nét trêu đùa như trước, “Ta cũng sẽ không hỏi con có đồng ý ở
lại bên cạnh ta không, bởi vì con đã là Thiếu tướng rồi, ta không còn gì để dạy
cho con nữa. Con cũng không cần ta bảo vệ.”
“Nguyên soái…” Rio thấy trong mắt Jikar
ánh lên nỗi phiễn muộn, mà nỗi buồn này tựa như một người mẹ nhìn theo đứa con
đã trưởng thành đi xa.
“Ta… thực sự rất sùng bái cha con…” Bà
ngồi xuống cạnh cậu, nụ cười mang theo vài phần tự giễu, “Ông ấy là người khiến
ta điên đảo tâm hồn, nhưng cũng làm ta hận đến thấu xương. Bởi vì ông ấy rất
tàn nhẫn. Hơn hai mươi năm trời yêu ông ấy, dẫu với ta, ông vẫn rất
dịu dàng, nhưng chưa bao giờ nói với ta dù chỉ một lời yêu thương. Hoặc
chăng ông ấy nghĩ rằng nếu làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc phản bội
Leana hay sao đó. Vậy thì ta biết làm sao đây?”
“Cô Jikar…” Nghe lời bà nói, Rio
bỗng cảm thấy lồng ngực chua xót.
“Ta… chỉ có thể tiếp tục yêu ông ấy.”
Mỗi lời thổ lộ của bà đều như đã trải qua không biết bao lần lựa chọn đắn đo,
thế nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực nghe theo lời trái tim mình. “Mà
ta, không hề cần sự đồng lòng hay đáp lại từ ông ấy, ta chỉ muốn ông ấy thẳng
thắn với ta. Cha con có hai phong di thư, một cho con, còn một là để lại cho
ta. Ta vẫn không dám mở ra xem. Vì ta sợ, sợ ông ấy nói những câu xin lỗi, như
vậy thì còn khiến ta đau lòng hơn cả một lời từ chối dứt khoát. Nhưng mà, ta
thực muốn biết khi sinh mệnh ông ấy đã tới điểm tận cùng, ông ấy sẽ nói gì với
ta.”
Rio nhìn Jikar đưa một lá thư tới trước
mặt cậu rồi nói, “Con mở nó thay ta đi, nếu như là lời xin lỗi thì đừng cho ta
biết.”
“Con…” Rio nhìn Jikar, dùng ánh mắt hỏi
bà có thực sự cần làm vậy không, người phụ nữ đó liền gật đầu kiên định.
Rio cẩn thận mở phong thư ra. Ngay khi
lá thư hiện ra trước mặt, cậu liền mở tròn hai mắt, sao có thể…
“Cô Jikar… nhất định là Victor nhầm
rồi! Lá thư này không có đến nửa chữ!”
“Sao lại như vậy?” Jikar nhận lại lá
thư, nhìn chăm chăm vào tờ giấy, trong ánh mắt hiện rõ sự không tin nổi.
Việc đó không hiểu sao lại làm cho Rio
cảm thấy áy náy. Cậu đưa tay đặt lên vai Jikar, cố gắng an ủi bà. Thế nhưng lúc
đó Jikar lại mỉm cười tựa như đã hiểu ra điều gì, dòng lệ đảo quanh khóe mắt,
“Ông già ngốc nghếch…”
Giờ phút đó Rio liền hiểu được, có lẽ
Victor đã nói điều gì với Jikar, đó là lời ước hẹn thầm lặng giữa hai người,
người bên ngoài vĩnh viễn không hiểu được.
Trước khi rời đi, Jikar xoay người dành
cho cậu nụ cười chân thành mà chứa đựng nhiều thâm ý. Rio tưởng như hiểu mà lại
như không hiểu. Nhưng cậu nghĩ lúc này đây có hai chàng trai yêu mình đến thế,
vậy thì cậu không thể tiếp tục lựa chọn trốn tránh nữa. Cậu cần phải thẳng thắn
với họ, dù cho kết quả là như thế nào chăng nữa.
Đêm nay trời quang đãng, trong phòng
không chút ánh sáng, còn Knight Derwent thì đang nằm trên giường lăn qua lăn
lại. Hắn cho rằng mình đã quen với bóng tối, thế nhưng trong màn đêm hư vô này,
sự nôn nóng khiến hắn không cách nào khiến mình nằm yên được.
Vì sao bản thân hắn cứ nghĩ về tên Nhật
nhân chưa từng gặp đó? Nhớ rõ cậu nói mình đến từ Liên quân, chẳng lẽ cậu ta hy
sinh trên chiến trường rồi sao?
Không… Không thể nào…
Chắc hẳn cậu ấy đã gặp chuyện gì đó…
Nhưng có việc gì có thể khiến cậu ấy
lâu như vậy không đến gặp mình đây?
Knight Derwent chạm vào lồng ngực. Chỉ
mấy ngày trước, nơi đó còn đau nhức vô cùng làm đông cứng toàn bộ mạch suy nghĩ
của hắn. Thậm chí hắn còn nghĩ rằng liệu mình có vì thế mà yên giấc ngàn thu
luôn hay không. Hắn không cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi đau nhức nhối khiến cho
hắn trống rỗng đến lạ. Hắn đã cho rằng mình còn có thể nắm chặt người kia,
nhưng trong lòng bàn tay chỉ còn lại hư không.
Cảm giác được tấm nệm phía sau lưng khẽ
nhún xuống, tựa hồ có người đã ngồi bên giường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét