Dù tầm nhìn của cậu vẫn mơ hồ, nhưng thật không
ngờ, từng điểm từng điểm trên gương mặt chàng trai trước mắt lại rõ ràng đến
lạ, tựa như anh là điều duy nhất chân thật trên đời này.
Rio bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp anh tại Thư viện
trung ương, mỗi biểu cảm trên khuôn mặt ấy lại khiến trái tim cậu loạn nhịp
không thôi.
Phyllis run rẩy ôm chặt bờ vai ý trung nhân, vì anh
sợ rằng chỉ cần đôi tay này lơi lỏng dù một chút thôi, thì sinh mệnh yếu ớt kia
có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cảm nhận được thân thể vô cùng gầy yếu của
Rio, anh bỗng dùng sức nắm chặt ngón tay mình. Đôi môi anh đặt trên trán cậu,
thanh âm vang lên trong dòng thời gian hỗn loạn, “Anh biết em cũng sợ cái chết.
Nếu đã sợ thì đừng tiến lại gần nó nữa…”
Rio cảm nhận một chất lỏng tuôn vào cổ họng mình,
nhưng cậu đã không còn phân biệt được kia là nước mắt Nhân ngư hay ảo giác của
mình nữa.
Cậu tuyệt không muốn nhắm mắt lại. Dù chỉ được thêm
một giây nữa thôi, cậu cũng muốn nhìn thấy Phyllis, tựa như chỉ cần mãi nhìn
anh như vậy thì có thể đưa anh nhập vào mắt mình. Nếu được vậy thì dù cho có
thực sự phải chết trong giây phút này, cậu cũng sẽ không bao giờ quên anh.
Nhưng mà… Cậu không làm được…
Tất cả chỉ còn lại bóng đen bủa vây, tựa như lần
đầu cậu tới thế giới này vậy. Có lẽ bởi cậu vốn không phải là Rio Rozadol, nên
tất cả những gì cậu đã được hưởng, giờ cũng đã đến lúc phải trả về chỗ cũ.
“Ô kìa — ngươi không phải Rio sao? Vậy ai mới là?”
Thanh âm non nớt khoan thai vang vọng trong bóng đêm hư không.
Rio cảm thấy mình như trầm xuống giữa một đại dương
rộng lớn, rơi vào nơi vực sâu không đáy.
Mà xa xa lại có ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Cậu vươn tay ra muốn chạm vào tia sáng mong manh
ấy, nhưng tựa hồ nó lại ở một nơi rất xa xôi.
“Nếu ngươi muốn truy tìm thứ gì, thì dù cho đó là
khát khao hay là một đáp án… Ngươi cũng không thể chỉ đứng một chỗ mà chờ nó
tới được.” Tiếng nói kia tựa như mang theo một sức mạnh nào đó, dẫn dắt thân
thể sớm đã mệt mỏi rã rời của Rio giãy dụa nhích tới.
Tia sáng kia trong mắt Rio dần dần mở rộng, mãi đến
khi cậu có thể trông thấy rõ được người đang nói chuyện với mình là ai.
“Rio, ngươi phải nhớ kỹ — chỉ cần ngươi muốn, ngươi
có thể là bất cứ ai.”
Cho nên, ta cũng có thể là Rio Rozadol!
Wenlly ngồi phía sau một binh sĩ Nhật nhân đang
trên đường hướng về Nam tuyến.
“Không thể nhanh hơn một chút sao! Mars!”
Biết được Rio trúng tên, lòng Wenlly nóng như lửa
đốt, gần như bỏ toàn bộ việc trong quân doanh. Cô đã mất đi Cathy, còn ngày đêm
lo lắng Zioen đang ở trên chiến trường, lúc này lại là Rio, chẳng lẽ cô lại phải
chịu đựng “mất mát” thêm một lần nữa?
“Mẹ nó — Ta cũng muốn mau mà!” Mars đã mệt mỏi đến
nỗi muốn hộc máu.
Nếu như bình thường mà phải đối mặt với sự oán hận
của Wenlly, hắn nhất định cũng sẽ dùng mồm miệng cay độc không kém gì đàn bà mà
cãi lại một trận. Nhưng lúc này là chuyện liên quan đến tính mạng người bạn
thân nhất, hắn và cô đều hy vọng ngay lập tức đến được quân doanh của Rio.
Vậy mà cánh đồng tuyết lúc này lại bao la vô tận
tựa như vĩnh viễn không có điểm dừng, làm hao mòn toàn bộ tính nhẫn nại của cả
Wenlly và Mars. Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy một cánh rừng khô, xuyên qua nơi
đó là có thể tới được Liên quân ở Nam tuyến!
“Hy vọng Rio còn chịu đựng được!” Wenlly cắn môi
đến trắng bệch.
“Thằng đó sẽ không chết dễ dàng như vậy được đâu!”
Mars đáp trả mạnh mẽ, Phi hành thú tựa như một cơn gió xuyên qua cánh rừng.
Đột nhiên Wenlly ghì chặt cổ Mars trầm giọng nói,
“Dừng lại!”
Dù Mars thiếu chút nữa bị cô bóp chết nhưng hắn
biết nhất định là có chuyện gì đã xảy ra rồi.
Hai người trong rừng khô yên tĩnh, ngay cả gió cũng
biến mất.
Mars nhìn quanh bốn phía, thầm nghĩ có phải họ đã
lọt vào mai phục của Rừng
già sâu thẳm rồi
hay không… Chắc là không đâu, vì nơi này cơ bản đã thuộc phạm vi của Liên
quân rồi mà.
“Ngươi nghĩ rằng ta không phát hiện được ngươi
sao?” Wenlly cười lạnh một tiếng, mũi tên bắn ra như nước chảy mây trôi.
Mars quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy vô số gai
xương tầng tầng lớp lớp đan kết thành
lưới, kẹp chặt lấy mũi tên kia.
Từ phía sau gai xương, một bóng người mặc áo trùm
đen bước ra, nhìn thân hình tựa như là một cô gái.
“Chẳng lẽ là…” Mars nhăn hàng mi, “Ariel?”
“Ya!” Wenlly thét lên giận dữ.
Cái tên đó vĩnh viễn là nỗi đau nhức nhối trong
thâm tâm cô. Cho tới giờ cô vẫn còn nhớ từng giây từng phút cuối cùng trong
sinh mệnh của Cathy. Khi đó, nàng nhìn về phía Thư viện trung ương, thì thầm
tên cô trong vô vọng.
Chỉ chớp mắt một cái đã có bốn, năm mũi tên được
bắn ra, vận lực cực mạnh khiến ngay cả những gai xương của đối phương đang vươn
dài cũng bị rạn nứt. Cô gái mặc đồ đen kia bị đẩy lùi về phía sau hơn mười
thước mới chật vật kìm lại được.
“Là ngươi, Wenlly Ioster.” Ariel hạ mũ trường bào
xuống, gương mặt cô vẫn xinh đẹp như xưa.
“Sao, ngươi lại muốn đánh lén Liên quân nữa ư? Nói
cho ngươi biết. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi! Những gì ngươi đã
gây ra cho ta, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp bội!” Wenlly xiết chặt tay.
Mars đứng bên cạnh muốn khuyên bảo cô rằng họ còn
có việc quan trọng hơn cần làm, thế nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt cau có
của Wenlly thì hắn biết, dù mình có nói gì cũng chỉ hoài công mà thôi.
Ariel lập tức cởi bỏ trường bào vướng víu rồi liếc
nhìn Wenlly, trong mắt lộ rõ vẻ khiêu khích, “Vậy để xem ngươi có khả năng đó
không!” Vừa dứt lời, cô gái Huyết tộc xoay người tiếp tục chạy vội về phía Nam
tuyến.
Nếu cưỡi Phi hành thú cùng Mars thì Wenlly không
thể nào đuổi kịp Ariel. Cô liền tháo dây thừng bên hông xuống buộc vào đuôi mũi
tên. Mũi tên đó vừa bắn ra cũng kéo cả người cô bay theo. Mars mở trừng mắt
nhìn thân ảnh Wenlly nhanh chóng rời xa, quả thực không khác gì một con Speed
đang nhắm thẳng vào kẻ địch.
Mẹ nó, chỉ hy vọng mấy chuyện phiền
toái này ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng đến tốc độ của bọn ta tới Nam tuyến!
Nhưng mà thật quái lạ, dù cho Ariel đi
Nam tuyến với mục đích gì đi chăng nữa thì hành động của cô ta cũng bị chúng ta
phát hiện, vì sao còn muốn chạy về phía đó? Cứ như cô ta có việc mà dù chết
cũng phải hoàn thành cho được vậy…
Mars vừa khống chế Phi hành thú bám theo
Wenlly vừa tự hỏi.
Ngay khi Wenlly sắp bắt kịp Ariel thì vô số gai
xương trên lưng đối phương mở rộng ra. Những ngón tay Wenlly xiết chặt như muốn
đâm thủng lòng bàn tay. Trong chớp mắt cô liền mở ra lá chắn, gai xương nện
trên mặt tấm kiên phát ra những tiếng ầm ầm. Ngay khi tốc độ của cô giảm xuống
vì sự cản trở kia, Wenlly liền bắn một mũi tên mang theo dây thừng móc vào một
gai xương, sau đó dùng sức, không chút khoan nhượng kéo thẳng Ariel đang chạy
băng băng trở về.
Ariel cũng trăm triệu lần không ngờ bản thân mình
lại có thể ngã rầm trước mặt Wenlly.
Wenlly từ trên cao nhìn xuống bộ mặt kinh ngạc của
đối thủ, đáp trả, “Ngươi nói ta có khả năng đó không vậy?”
“Ta không có thời gian lãng phí ở đây —” Ariel thét
lớn một tiếng, cả người hoàn toàn biến dạng, vô số lưỡi đao sắc bén vùn vụt lao
tới.
Ở phía xa Mars cũng choáng váng, hắn chưa bao giờ
nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Xem ra Ariel thực sự không muốn bị họ cản bước,
hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết trận đấu.
Mà khiến cho cả Ariel và Mars đều không ngờ được
chính là tấm khiên của Wenlly biến thành một không gian khác vây lấy cô. Nếu
như công kích của Ariel đến từ bốn phương tám hướng thì phòng thủ của Wenlly có
thể nói là thiên y vô phùng.
Mars bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ vì chờ đến ngày này
mà Wenlly đã nhẫn nhịn thật lâu.
“Chết tiệt —” Ariel trầm giọng nguyền rủa, thu hồi
lại toàn bộ gai xương.
Khi cô ta đang chuẩn bị phát động đợt tấn công thứ
hai thì ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe trong không gian khiến cô ta phải nhắm chặt
mắt quay đi.
Ở phía xa, Mars chỉ thấy Wenlly vứt bỏ toàn bộ
phòng ngự rồi rút ra trường kiếm bên hông. Cô nhảy lên giữa không trung tựa như
nơi này không phải trên mặt đất mà chính là trong vùng nước mà Nhân ngư linh
động nhất. Sức mạnh không cho phép kẻ kia lùi bước phá bỏ toàn bộ phòng ngự của
Ariel, âm thanh khi đâm vào cốt nhục vang lên trong rừng khô tĩnh lặng tựa như
rạch ra khe hở giữa thời gian.
Ariel từ từ cúi đầu, nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua
ngực mình, tựa hồ không thể tin được kết quả trước mắt.
“Đây là lễ vật ta đã chuẩn bị cho ngươi rất lâu
rồi. Nó sẽ hút sạch máu trong người ngươi — cũng giống như khi Cathy bị ngươi
đâm đến mất hết máu!” Wenlly ghé sát vào mặt Ariel, “Vì ngày này, ta đã chờ
thật lâu.”
Run rẩy cầm chuôi kiếm đâm vào người mình, Ariel
biết mình không còn sức để rút nó ra nữa. Cô đã suy yếu đến nỗi phải quỳ rạp
trên nền tuyết, tư thế đó như của một thánh nữ hy sinh cao cả.
Wenlly lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, “Ngươi không
thể rút nó ra được đâu.”
Nhưng không ngờ rằng Ariel cũng chỉ khẽ cười. Cô
nhìn Wenlly bằng ánh mắt trong veo, “Ta… mỗi lần làm việc, nhìn thấy… lúc bắt
đầu, có thể lường trước được… hậu quả…”
Wenlly trầm mặc.
“Dù cho bây giờ ta… có trả lại cho ngươi… thì người
ngươi yêu cũng sẽ không trở về…” Ariel chật vật lôi ra một chiếc đồng hồ cát,
dùng hết sức lực cuối cùng của sinh mệnh để vươn tay đưa về phía Wenlly, “Nhưng
mà… Không sao cả, chỉ là vì ta muốn để lại thời gian cuộc đời mình…”
“Sao?” Wenlly nhíu mày.
“Đây là… ‘cát thời gian’ mà anh trai Minos của ta
đã tạo ra… Có thể lưu trữ, và cũng có thể hoán đổi thời gian… Ta muốn đưa nó
cho Rio… Dù là ngươi hận ta… Nhưng chúng ta đều mong để cậu ấy sống sót…”
“Ngươi gạt ta.” Wenlly ngây dại.
“Đừng… phí thời gian nữa…” Cánh tay Ariel vô lực
thõng xuống, ‘cát thời gian’ liền lăn xuống tuyết.
Trong quân doanh, Vendelison đứng trên mặt tuyết,
ngẩng đầu nhìn ánh sáng nhàn nhạt lẻn lỏi giữa không trung tối đen.
Ông còn nhớ con gái mình, đứa trẻ giống như con
nhộng của Đông chí có thể phá kén bay ra ngay tại nơi băng lãnh nhất. Cứ bay,
bay về nơi cô cảm thấy ấm áp… nhưng có ai hay biết trên đường hướng về nơi đó,
đôi cánh của nó có bị gió lạnh xé nát hay không?
“Con định đi đâu vậy?” Khi ông nhìn thấy Ariel
khoác tấm áo choàng đen lướt qua binh lính phòng thủ thì trong lòng ông đã có
được đáp án.
Cô con gái của ông vội xoay người, kinh ngạc nhìn
cha mình. Rồi cô chỉ cười, cười thật bi thương, nhưng mang theo trong đó là sự
hạnh phúc, “Cha ơi, con đã quen sống trong bóng đêm, Người không nên đưa con đi
nhìn ánh mặt trời.”
“Con sẽ không lấy được thứ con muốn đâu.” Ông cố
gắng giữ cô lại.
“Con biết, giờ đây thứ đó sẽ không xuất hiện trong
bàn tay con, mà là ở trong này…” Bàn tay cô đặt lên ngực, thành kính mà bình
thản, “Xin lỗi cha, con đi đây!”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, ông chợt nghĩ. Đã hơn một
ngàn bảy trăm năm, ông đều nhìn cô con gái nhỏ của mình như thế, tựa như nhìn
vào cô là ông có thể thấy được bản thân mình. Nhưng vào khoảnh khắc này ông
biết, đây là lần cuối cùng được nhìn thấy cô.
Có lẽ ông phải kéo cô lại để cô không thể nào rời
đi. Nhưng ông biết, như thế còn tàn nhẫn hơn cái chết.
“Bây giờ… Con hạnh phúc không, con gái của cha?”
Ánh nắng ban mai gãy đoạn trong đôi mắt mờ mịt của ông.
Ngón tay Phyllis vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên
trán Rio. Đã là sáng ngày thứ hai rồi, dù anh không biết, họ có còn buổi sáng
của ngày thứ ba, của ngày thứ tư nữa không. Anh suy sụp cúi đầu, trong sinh
mệnh buồn tẻ của anh cũng không thiếu những lúc đau khổ dày vò, nhưng lúc này
đây anh bỗng hiểu được, luôn luôn tồn tại một giới hạn mà dù cho anh có khát
vọng bao nhiêu cũng vĩnh viễn không thể vượt qua.
Tư duy của Rio lặn tới nơi ánh sáng phát ra, cậu
kinh ngạc phát hiện ra người đang nói chuyện với mình chính là Augustine!
“Vì sao… nhóc lại ở đây? Không phải nhóc đang ở
Kính hồ sao…”
“Vì sao ta không thể ở đây?” Augustin cười cười,
tựa như Rio đã hỏi nó một câu thật ngu xuẩn, “Ta vẫn ở trong suy nghĩ của ngươi
mà.”
Rio chỉ lắc đầu không hiểu.
Augustine vươn ngón tay búng vào trán Rio, “Tim bị
móc chặt quá nên cảm giác khó chịu lắm sao? Sắp chết đến nơi rồi, lần đầu tiên
ngươi biết được cảm giác tuyệt vọng bất lực này hả?”
“Ta mệt mỏi lắm… Augustine à… Nhóc có biết, chúng
ta có thể chiến thắng tất cả, nhưng vĩnh viễn không thể chống lại cái chết…”
“Nhưng mà… Ngươi cam tâm chấm dứt tại đây sao?”
Augustine đưa mặt lại gần Rio, cặp mắt nhìn cậu chăm chú như thể nếu xuyên qua
con ngươi có thể nhìn thấu linh hồn cậu, “Có người đáng nhẽ được hưởng cuộc
sống bình yên nhưng lại vì ngươi mà chọn chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Có
người lẽ ra được bay đến một nơi rất xa, nhưng vì ngươi mà buông tha cho hết
thảy, chỉ để nhìn ngươi lớn lên từng ngày. Cũng có người đang đợi ngươi mang
hắn rời khỏi giấc mộng mờ mịt. Và cũng có người vì ngươi mà nhận lấy thống khổ
khi phải chịu sự phán quyết của Thần chết — Ngươi phải biết rằng, ‘tử vong’ là
điều Huyết tộc chưa bao giờ phải lo lắng đến cả.”
Rio ngây dại.
Không biết bao nhiêu lần cậu nghĩ đến khoảnh khắc
Victor bị mũi tên của Minos bắn trúng, lúc đó ông đã nghĩ điều gì? Có phải là
cuối cùng cũng được trở về trong vòng tay người vợ hiền? Hay là an tâm ngã
xuống bởi những binh lính ông bảo vệ đã rời đi?
Không, không phải.
Khi Victor nhắm mắt lại, chắc ông đã nói rằng, thật
xin lỗi, con trai của cha, chiến tranh còn chưa chấm dứt.
Và cả Counvenli.
Khi họ bị Swatch hút đi, ông ấy đã muốn chém đứt
cánh tay mình chỉ vì muốn cậu thả ông ra. Để chứng kiến cậu lớn lên từng ngày
mà người quân nhân vừa là cha vừa là anh đó đã trả giá không chỉ là cơ hội được
thăng chức, mà còn cả thời gian, thậm chí là tính mệnh…
Knight Derwent…
Không biết bao nhiêu lần trong giấc mộng cậu lại mơ
về hình ảnh đó, khi hắn kề bên tai cậu thì thầm, “Nếu
có một ngày em chết đi, thì tuyệt đối không được ở một nơi mà anh không biết,
mà chỉ có thể ở trong lòng anh.” Đó
không phải lời thề của Knight Derwent, nhưng trong khoảnh khắc này lại khiến
Rio cảm thấy như một truyền thuyết sánh ngang cùng trời đất.
Và Phyllis.
Ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm của anh chỉ hờ hững
thôi cũng có thể nhìn thấu hết thảy sự đời. Khi anh nắm chặt tay cậu không
buông, ánh mắt đó lại như xuyên thấu tâm can, muốn kéo cậu về từ vực sâu tử
vong.
Rio nhìn Augustine, há miệng thở dốc.
“Sao vậy nhóc? Nếu ngươi cảm thấy không thể thắng
được cái chết thì ta sẽ rời đi, tuyệt đối không quấy rầy giấc ngủ của ngươi…”
“Không! Ta không muốn chết! Ta không thể chết
được!” Tựa như đã tỉnh ngộ, Rio kêu lên. Cậu đã có được nhiều lắm, và cũng bị
người khác lấy đi nhiều lắm. Mất đi họ khiến cậu còn sợ hãi hơn cả cái chết.
Augustine cười cười, gương mặt vui mừng như thấy
đứa nhỏ không hiểu chuyện sau khi va vấp lại tìm thấy con đường đi của nó, “Vậy
đuổi theo ta đi, chúng ta cùng trở về. Nhưng ta phải nhắc ngươi nhớ, tốc độ của
ta tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của ngươi đấy. Nếu như ngươi bị bỏ lại thì
coi như xong hết.”
“Ta hiểu rồi.” Rio nhìn Augustin, tự tin vô cùng.
“Ta tới đây ——” Wenlly xốc màn trướng lên, ánh mắt
tựa như bị kim đâm đau nhói.
Cô trông thấy bóng lưng Phyllis, mệt mỏi mà tiều
tụy. Cô đã từng nghĩ rằng, hai ngàn năm thời gian đủ để chàng trai Huyết tộc đó
coi thường hết thảy, kể cả tử vong và tận cùng. Bởi vì thời gian quá dài, những
thứ còn lại rồi cũng có ngày mất đi.
Nhưng lúc này đây Wenlly hiểu được, anh sắp sụp
đổ.
Wenlly chẳng quan tâm đến nỗi mệt mỏi nặng nề đang
kêu gào, bởi gương mặt Rio suy yếu tái nhợt đã khiến cô kinh hồn. Cô vừa định
đưa tay kiểm tra thương thế cho cậu liền kinh động đến chàng trai Huyết tộc vẫn
ôm chặt cậu không buông.
“Wenlly…” Trong mắt Phyllis đã chỉ còn là sự mơ hồ.
“Để em xem cậu ấy…” Wenlly giang hai tay, hy vọng
được anh tin tưởng.
Phyllis chợt ngây người rồi mới thật cẩn thận đặt
người con trai trong lòng xuống giường, nhưng ngón tay vẫn bám chặt nơi cổ tay
nhỏ bé yếu ớt đó tựa hồ vô cùng sợ hãi mình và cậu ấy sẽ mất đi gắn kết.
Wenlly nhìn phần họa tiết trên đuôi mũi tên nhô ra
khỏi miệng vết thương, cắn răng nói, “Là ‘Liệp trảo’. Đầu mũi tên sau khi tiến
vào thân thể sẽ mở ra thành hình móng vuốt rồi khảm chặt vào tim. Dù cho Huyết
nhân muốn khép lại vết thương thì cũng phải mở tim để lấy ra.”
“Cậu ấy là Nhật nhân. Chỉ cần mở trái tim ra là cậu
ấy sẽ mất mạng.” Giọng Phyllis run rẩy, kết quả đó quân y cũng đã lặp lại vô số
lần.
Nghe Wenlly đến, Claude và Simon đều chạy vào doanh
trướng.
Wenlly nhìn hai vị trưởng bối rồi mang một chiếc
đồng hồ cát trong người ra đặt trên bàn, “Cái này có thể giúp cậu ấy có được
sinh mệnh của Huyết tộc.”
“Con à, con đang nói đùa gì vậy?” Simon không khỏi
nhíu mày.
Claude lại ra hiệu cho Wenlly nói tiếp.
“Đây là ‘cát thời gian’ mà Minos đã chế tạo, công
dụng của nó chính là chứa đựng và còn có thể hoán đổi thời gian. Chỉ cần lấy
thời gian trong đồng hồ cát này đổi cho Rio thì cậu ấy sẽ có được sinh mạng của
Huyết tộc, lúc đó chúng ta có thể mở tim cậu để lấy ‘Liệp trảo’ ra!” Wenlly chỉ
vào ‘cát thời gian’, vô cùng nghiêm túc nói.
“Con nói đây là do Minos chế ra.” Nét mặt Simon
hiện rõ hoài nghi và lo lắng, “Ta không biết từ đâu con có vật này, nhưng ta
phải nhắc nhở con rằng Rio bị tên của Minos làm bị thương! Ai có thể xác định
thứ do Minos tạo ra là để cứu nó?”
Phyllis nhìn Wenlly, cau mày. Đúng vậy, đây cũng là
điều anh sợ hãi nhất.
“Con không tin Minos.” Wenlly nắm chặt đồng hồ cát,
“Nhưng con tin Ariel.”
“Sao? Ariel?” Phyllis khó hiểu.
“Cô ấy mang thứ này muốn lẩn vào Liên quân, lại bị
con và Mars đã phát hiện. Vì báo thù cho Cathy nên… con đã giết cô ta… Trước
khi cô ta chết đã giao vật này cho con, nói rằng trong này chứa đựng thời gian
của cô ấy. Mục đích của cô ấy chỉ là đưa chiếc đồng hồ cát cho Rio mà thôi.”
“Làm sao con biết cô ta nói thật?” Simon hỏi.
“Bởi cô ấy yêu Rio, con tin điều đó.” Wenlly cúi
đầu, mỉm cười bất đắc dĩ.
“Ta không đồng ý!” Simon nói, “Nếu thứ đồ chơi này
không thể hoán đổi thời gian thì Rio sẽ chết mất!”
“Nhưng ta đồng ý.” Khi mọi người còn đang kinh ngạc
nhìn, Phyllis chậm rãi nói, “Rio đang đau lắm, ta không muốn để cậu ấy tiếp tục
như thế. Huồng hồ nước mắt Nhân ngư cũng có lúc cạn, cho nên, so với việc phải
chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng, ta tình nguyện để cho Rio, và cả chính ta một cơ
hội.”
“Được rồi,” Vẫn luôn trầm mặc đứng nhìn, Claude
chợt nói với Wenlly, “Chúng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.”
Wenlly gật đầu, giơ đồng hồ cát trên đầu Rio. Cô mở
đỉnh ‘cát thời gian’ ra, bụi sao rơi xuống nhưng không thấm vào trong cơ thể
Rio.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét