(Hình minh họa) |
Giương
lên cặp mắt gấu mèo đầy tơ máu, Trương Cảnh Ngôn uống nốt ngụm cà phê cuối cùng
trong cốc, hai mắt vô thần nhìn vào máy tính trước mặt.
"Ui
cha! Vành mắt đen xì một cục rồi kìa! Tối qua làm cái gì thế?"
Mới
sáng ra người đồng nghiệp này đã bị anh làm cho kinh hãi nhảy dựng, sau khi bình
phục lại nhịp tim đập liền lôi bữa sáng ra ăn ngấu ăn nghiến, vừa nhai lùng bùng
vừa hỏi.
Đã
liên tục ba hôm rồi, anh chỉ ngủ ba giờ mỗi ngày, nghĩ đến còn một đống công việc
chờ phía trước, dạ dày anh lại bắt đầu co thắt.
"Lại
tăng ca? Là đợt trình diễn mốt thời trang của Pari đó ư? Boss thực đặc biệt coi
trọng ông nha, vụ quan trọng như vậy mà cũng giao cho ông làm."
Coi
trọng anh? Theo anh thì hắn cố ý chỉnh anh thì có!
Nếu
không thì tại sao một vụ lớn như thế lại chỉ giao cho mình anh làm? Làm hại anh
cả ngày mệt như chó chết vậy!
Trương
Cảnh Ngôn cắn cắn cái bút, oán hận trừng mắt nhìn màn hình chớp động.
Tên
kia rõ ràng xem anh không vừa mắt, mượn cơ hội làm khó anh đây mà. Anh chẳng
nghĩ ra rốt cuộc đã chọc giận chi hắn. Hồi ở năm ba cao trung cũng không nói quá
năm câu với hắn, đáng lý ra thì hắn chẳng có cớ gì mà ghét anh mới đúng chứ?
Tên Hứa Kính Ưu chết tiệt kia! Gương mặt
giống nữ nhân thì hay ho lắm sao?
Không phải là chỉ hơn người thường ở cái
cao chút, mặt đẹp chút, dáng người được chút, da mịn xíu xíu sao?
"A!
Boss tới!"
Đang
khi anh miên man suy nghĩ, người đồng sự bên cạnh liền co đầu rụt cổ, vội vã nhét
phần ăn sáng còn lại vừa tờ báo, sau đó lấy một tập tài liệu ra giả bộ chăm chỉ.
Trở
mặt còn nhanh hơn trở bàn tay nữa!
Trương
Cảnh Ngôn cảm thán nhìn Hứa Kính Ưu vừa bước vào, gần như ngay tại thời khắc đó,
những người đang nhàn nhã ngồi chơi lập tức thay đổi thái độ, điện thoại tới thì
tiếp, đánh máy thì đánh máy, ai cũng bận tối mày tối mặt.
Ai
bảo thủ trưởng của họ là một người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, cũng là một tên tham
công tiếc việc kia chứ?
Hứa
Kính Ưu là một truyền kỳ trong ngành này. Xuất thân là người mẫu, hắn lại tuyên
bố rút lui ngay khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, sau đó mở công ty riêng, tận dụng
mạng lưới quan hệ khổng lồ và ánh mắt, cùng với tài năng của bản thân mà tạo lập
được một sự nghiệp trong ngành nghệ thuật, khiến cho những kẻ vẫn cho rằng hắn
chỉ được cái vỏ bề ngoài một phen lác mắt!
Hắn
vẫn lãnh đạm nhìn người khác như mọi khi rồi bước vào phòng làm việc.
Không
thể không nói, ngay cả bước đi của hắn cũng có phong độ, không biết có phải vì
xuất thân là người mẫu không, mà gương mặt trắng ngần tinh xảo kia rất ít khi lộ
ra biểu tình của con người, toàn thân như
phát quang vậy. Nhưng không hiểu sao nhất cử nhất động của hắn lại thu hút ánh
mắt người khác đến vậy.
Ngay
tại khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồng
sự bên cạnh lại từ từ lấy cái bánh mì vừa bị đè ép lúc trước ra, vừa cắn vừa
say sưa nói, "Mỗi lần nhìn đều thấy rất cảm động..."
"Cái
gì cơ?" Đại não của Trương Cảnh Ngôn có phần không bắt kịp thông tin.
"Không
phải sao? Gương mặt như vậy cùng cá tính như thế, quả thực là Thượng đế trêu chọc
con người ta mà. Rõ ràng có gương mặt của mỹ nhân ngư, chỉ chờ con mồi đáng thương
bị mê hoặc lúc nào không hay kia tới gần, lập tức đóng băng nó... Thật là không
chừa đường thoát---"
"Này,
này, tôi nhớ rõ anh ta là đàn ông mà..." Trương Cảnh Ngôn đen mặt, suốt đêm
làm việc khiến CPU ở đại não chuyển động không linh hoạt rồi.
Đồng
nghiệp khinh bỉ liếc anh một cái, "Đẹp là không phân biệt giới tính mà, ông
không biết sao?"
"Vâng
vâng..." Trương Cảnh Ngôn đáp cho có lệ, lòng lại âm thầm nghĩ, có thằng đàn
ông nào thích bị người ta nói là đẹp chứ?
Không
nói chuyện tào lao với anh nữa, người đồng nghiệp kia tự nhiên trở về bàn của mình.
Trương
Cảnh Ngôn xoa xoa cái mũi đang phát đau, tự hỏi có cần nằm úp trên bàn đánh một
giấc không.
Tiếc
là, Thượng đế dường như không có chút đếm xỉa gì tới ý muốn của anh.
Cửa
phòng giám đốc liền mở ra ---
"Trương
Cảnh Ngôn, cho cậu mười phút chuẩn bị, đi cùng tôi tới công ty Lâm Hưng."
Trương
Cảnh Ngôn há hốc miệng, khóc không ra nước mắt...
Ngồi
trên xe, lòng Cảnh Ngôn tràn đầy không tình nguyện, nhưng chẳng có gan nói ra.
Anh đành ngơ ngác nhìn xem phong cảnh ngoài cửa, nhìn nhìn rồi... Mí mắt không
tự chủ hạ xuống.
"Sắc
mặt cậu hình như không tốt lắm."
Ngay
lúc anh sắp ngủ tới nơi rồi thì người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên thốt một câu.
"Ha
ha... Vậy ư?" Cảnh Ngôn sờ đầu, lòng lại nghĩ, không phải do mi hại sao!
Đổi thành mi một ngày làm 20 tiếng đồng
hồ xem mi chịu được chăng?
Đương
nhiên, người đàn ông này không thể dùng cách thức bình thường mà đối đãi được,
trong ngành đồn rằng hắn là sinh vật còn đáng sợ hơn cả Khủng long bạo chúa của
Kỷ phấn trắng.
Anh
đã từng thấy Hứa Kính Ưu làm việc liên tục ba ngày không ngừng. những người khác
đều phải thay phiên nghỉ ngơi, còn hắn ta thì chả việc gì, ngay cả sắc mặt cũng
chẳng mảy may biến đổi!
Từ
đó về sau, cả công ty từ trên xuống dưới đều công nhận sự mạnh mẽ của Hứa Kính Ưu
chính thuộc cấp bậc của con Boss cuối cùng trong trò chơi RPG!
Đến
bây giờ, Boss cũng trở thành biệt danh của hắn rồi. Và cho tới nay, không ai dám
nói ra nửa lời oán giận khi phải làm việc cực khổ với hắn.
Thế nhưng... Cũng không thể so sánh kẻ
khác với khủng long được!
Tui chỉ là người thường thôi mà...
Ngay
khi anh đang oán thán số phận bi thảm thì đột nhiên tiếng phanh bén nhọn truyền
tới, cùng lúc thân thể đột nhiên văng về phía trước.
May
mà Cảnh Ngôn vẫn là bé ngoan quen cài dây an toàn khi lên xe, thân trên bị dây
kéo lại, ngực bị chèn có phần khó chịu.
"Có
chuyện gì vậy?"
Nhìn
qua cửa sổ, thấy phía trước có một chiếc xe cao cấp màu xám bạc có rèm che đang
chắn ngang.
Từ đâu chạy tới vậy?
Đối phương rõ ràng muốn bắt họ dừng lại,
nhưng phải dùng biện pháp mạnh như thế sao? Chắc không phải là đại ca hắc đạo nào
bị Boss chọc giận ở bên ngoài chứ?
Trương
Cảnh Ngôn còn đang thực sự lo nghĩ tới việc có nên gọi 110 hay không thì vị
Boss đại nhân kia đã ưu nhã xuống xe tựa như vương tử, không thể chê vào đâu được.
Ông anh à...
Ông không muốn sống nữa sao?
Vai
chính đã xuống xe rồi, còn tiểu lâu la như hắn lại có thể ở trên xe sao?
Không
đành lòng bước xuống, từ xe kia cũng có một người nam nhân bước ra.
Cảnh
Ngôn híp mắt nhìn, người này sao thấy quen quá...
Cẩn
thận nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ tới đại công tử Phương Chấn Vũ của tập đoàn Lâm
Vũ. Trước đây anh từng gặp qua ông ta, trong ấn tượng thì là một người tràn đầy
sức sống, thân thể cường tráng, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng ông ta vẫn được phụ
nữ yêu thích.
Thế
mà người đàn ông vốn dĩ nên tràn đầy phong độ, hào quang vô hạn giờ đây lại vô
cùng sa sút tinh thần. Cà vạt và áo sơ mi bên trong đều nhăn nhúm, râu ria xồm
xoàm, thần sắc tiều tụy, nhưng không hiểu sao trong mắt lại lóe lên ánh sáng điên
cuồng đến thế,
"Hứa
Kính Ưu! Đồ tiện nhân! Ở sau lưng mày giở trò gì khiến lão già kia phế
tao!"
Hứa
Kính Ưu khinh miệt nhìn ông ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, "Việc
mà chính ông làm, còn không tự biết sao?"
"Ông
cho rằng chôm của công ty hơn một ngàn vạn có thể dấu được bao lâu? Nhất là lão
già còn tinh hơn cáo kia." Hứa Kính Ưu vén sợi tóc che khuất tầm mắt,
"Đương nhiên vụ này không phải vụ đầu tiên của ông rồi, nhưng thực không
may, việc ông giết một cậu thiếu niên lúc trước lại bị người trong nhà mang đi
tố giác với ông già, ông cũng biết đấy, lão già nhà ông ghét nhất chuyện này..."
"Mày...
Mày... Được lắm! Hứa Kính Ưu! Chính mày đã nói chuyện đó với lão ấy!"
Phương
Chấn Vũ tức đến môi phát run, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.
"Phương
Chấn Vũ, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."
Hứa
Kính Ưu vừa nói xong liền quay về xe, còn Trương Cảnh Ngôn đang đứng nghe đến há
hốc mồm miệng thì nửa ngày sau mới phản ứng lại, vội vã đi theo.
"Ha
ha! Hứa Kính Ưu, tao biết mày hận tao! Hồi trước tư vị dưới thân tao không tồi
chứ! Mày cho rằng trở thành cái loại người mẫu đó thì rất giỏi sao? Bây giờ mỗi
tối có phải rất nhớ tao không? Ha ha ha!"
Trong
nháy mắt, gương mặt Hứa Kính Ưu trở nên nhăn nhó, nhưng sau đấy là nụ cười vô
thanh, "Không sao, giờ mới chỉ bắt đầu... Rất nhanh thôi, tôi sẽ bắt ông
biết thế nào là sống không bằng chết..."
Trương
Cảnh Ngôn nghe xong thì toàn thân phát run, thầm nghĩ quả nhiên độc nhất trên đời
là lòng dạ mỹ nhân.
Nhưng mà những lời Phương Chấn Vũ vừa
nói... là thật chăng?
Anh
nhìn về phía Hứa Kính Ưu ---
Người như vậy mà từng bị kẻ khác đặt dưới
thân...
Chẳng
hiểu sao Trương Cảnh Ngôn đột nhiên thấy mũi nóng lên, không còn dám nghĩ tiếp
nữa.
Hứa
Kính Ưu lái xe, lướt qua Phương Chấn Vũ. Người kia cũng lên xe, Trương Cảnh Ngôn
nghe thấy tiếng máy nổ phía sau.
Chẳng
biết tại sao, đột nhiên anh có cảm giác bất an.
Nhìn
qua kính chiếu hậu thấy xe đang chầm chậm rời xa, Trương Cảnh Ngôn từ từ thả lỏng
hơi thở.
"Những
lời vừa rồi, cậu nghe thấy hết rồi ư?"
Giọng
nói hắn đạm mạc, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Khi nãy nói chuyện lớn tiếng như thế,
không nghe được mới lạ đó!
Biết
không thể nói dối được, Trương Cảnh Ngôn gật đầu. Hứa Kính Ưu không buồn nhắc lại,
chăm chú lái xa.
Được
một lát mới nghe ra ---
"Ông
ta là cha dượng của tôi."
À,
thì ra là dượng của hắn.
...
Sao? Ông ta là cha dượng hắn!!
Nói đùa kiểu gì vậy!
Đại công tử của tập đoàn Lâm Vũ nổi
danh như cồn đó là cha dượng của hắn sao?
Thế sao đám chó săn kia không đào móc
ra chuyện kinh thiên động địa này! Thật là không chuyên nghiệp tí nào!
"Có
phải bây giờ cậu đang cho rằng, thành tựu hiện nay của tôi đều do người ta ban
cho không?"
Cảnh
Ngôn nghe ra sự châm biếm bên trong, chỉ nhướng mày.
Làm
sao anh dám nghĩ vậy được? Một Hứa Kính Ưu còn dũng mãnh hơn khủng long bạo chúa,
còn khủng bố hơn Boss cấp cuối mà lại cần dựa vào dây mơ rễ má đó sao?
Trời...
Hắn có nhu nhược vậy không?
Cảnh
Ngôn thanh cổ họng rồi nói, "Khụ khụ, chuyện đó... Boss à --- A!"
Đột
nhiên người bên trong xe bị kịch liệt chấn động, anh hoảng sợ vội vàng nhìn lại,
thấy chiếc xe đắt tiền của Phương Chấn Vũ ở phía sau đang đâm tới.
Mà
phía trước không xa chính là khúc cua, bên ngoài vòng bảo hộ chính là sườn dốc!
Hứa
Kính Ưu vội vàng đảo tay lái, thế nhưng không còn kịp nữa. Xe đã lao về phía
ngoài vòng đai rồi!
Xong
xong, trời muốn diệt ta rồi!
Trong
nháy mắt cuối cùng, Trương Cảnh Ngôn chỉ nhớ rõ ánh mắt Hứa Kính Ưu, là phẫn nộ...
và còn có cả, không cam lòng.
Sau
khi tỉnh lại, trước mắt là một mảng trắng xóa, anh giơ tay che mắt lại.
Đầu
đau như muốn nứt ra, anh quả thực hoài nghi có phải mình đã qua phẫu thuật không.
Chắc chắn lúc ngã xuống đã bị thương ở đầu rồi.
Không biết gương mặt không anh tuấn
cho lắm cũng chả được xưng là thanh tú có phải tàn tạ lắm không.
Chờ
khi con mắt thích ứng với ánh sáng rồi, anh chầm chậm mở ra, quan sát một vòng
trong phòng. Thì ra anh đang ở trong bệnh viện.
Trương Cảnh Ngôn ta đây đúng là phúc
thiên mệnh đại, tai nạn như vậy mà cũng không chết, ha ha ha ha!
Đột
nhiên anh nghe thấy tiếng cửa chuyển động, sau đó có người đẩy cửa bước vào.
Liếc
mắt nhìn lại, là một thiếu niên nhỏ bé, gương mặt khả ái, những ngôi sao nhỏ mà
anh từng thấy đều không sánh được với cậu nhóc này!
Thế nhưng... Sao cậu ta trông giống một
người nhỉ?
Quả thực giống như phiên bản thu nhỏ của
Boss vậy ---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét