(Hình minh họa) |
Chương
2.
Trương
Cảnh Ngôn thôi tự hỏi khả năng cậu nhóc đó là con tư sinh của Hứa Kính Ưu là
bao nhiêu phần trăm, anh gãi gãi đầu, "À... Thì là, cậu bạn nhỏ... Cháu có
biết đây là đâu không?"
Cậu
thiếu niên liếc anh một cái kỳ quái, "... Bệnh viện Nhân Huy."
"Cháu là con nhà ai? Bên ngoài có người lớn
không?"
Cảnh
Ngôn rất thất vọng, xảy ra chuyện lớn như
vậy thì trong công ty ít nhất cũng nên có một, hai người tới thăm chứ? Chẳng lẽ
bọn họ còn chưa biết?
Phải rồi, cả Hứa Kính Ưu nữa! Không biết
giờ hắn sao rồi, có bị thương nặng không?
Anh
vội vàng ngồi thẳng dậy, kéo tay thiếu niên, "Nhóc có thấy một chú đi vào
cùng chú không? Ngoại hình ưa nhìn, vóc người rất cao ý?"
Thiếu
niên dường như không thích người khác chạm vào mình, dùng lực kéo tay khỏi tay
anh.
"A,
xin lỗi, chú lo lắng quá thôi."
Thiếu
niên lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn anh.
Cảnh
Ngôn buồn bực, tuy rằng bề ngoài của anh rất đáng hổ thẹn, nhưng không đến nỗi
giống kẻ xấu đi.
"Vậy
cháu có thể đi gọi bác sĩ tới được không?"
Thiếu
niên nhìn anh một cái bằng ánh mắt làm cho người ta không hiểu cậu ta đang nghĩ
cái gì, sau đó liền đi ra ngoài.
Cảm
giác kỳ lạ trong lòng càng thêm mãnh liệt, dường như trong khoảnh khắc anh mở mắt
ra, có chuyện gì đã đổi khác.
Bác
sĩ bước vào làm kiểm tra một lần cho anh ---
"Phương
tiên sinh, Ngài gặp may đấy, ngoại trừ não có chút chấn động và bị trầy da ra thì
không còn việc gì nữa, hôm nay có thể xuất viện rồi, mai nhớ trở lại kiểm tra
nhé."
"...
Bác sĩ, anh vừa gọi tôi là gì?"
Bác
sĩ trẻ tuổi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, "Phương tiên sinh, Ngài
sao vậy?"
Nghe
lời anh ta nói, nam nhân kinh hoàng túm lấy vai anh ta, "Đưa tôi cái gương!
Mau đưa gương cho tôi!"
Khi
nhìn vào hình ảnh trong gương của chính mình, tay Cảnh Ngôn vừa trượt, cái gương
liền vỡ nát trên mặt đất.
Trong
những mảnh vỡ đó, hiện ra gương mặt anh biết đến.
Nhưng...
Không phải của anh.
"Hứa
Kính Ưu đâu? Tôi muốn gặp Hứa Kính Ưu!"
Giống
như muốn bắt được cọng rơm cuối cùng, anh kéo cổ áo bác sĩ rống lên.
Vị
bác sĩ đang thương kia bị kéo đến sắp không hít thở nổi, run rẩy chỉ đứa nhỏ đứng
bên.
"Khụ
khụ... Không phải ở đây sao?"
Đến
bây giờ Trương Cảnh Ngôn vẫn không thể tin được mình đang trải qua việc gì. Cái
gì mà xuyên không, cái gì mà thời gian đảo lưu, không phải chỉ có trên TV thôi ư?
Cái
việc hy hữu nhất quả đất này lại có thể bị anh giẫm trúng sao? Thế mà sao trước
kia mua vé số chẳng thấy có phần anh? Ngay cả gói bột giặt cũng chưa từng trúng
nữa!
Được rồi, xuyên thì xuyên đi, quay lại
thì quay lại đi...
Nhưng ít ra... Cũng xuyên vào chính thân
thể của mình chứ?
Tuy
rằng cái thể xác ban đầu nhìn có kém một chút, thiếu cao một chút, phân bố kém
chút, nhưng chí ít thì anh cũng đã dùng hơn hai mươi năm rồi, không phải sao, còn
dùng quen nữa chứ, cho tới giờ chưa quá bệnh nguy hiểm nào.
...
Được rồi, dù không phải của chính mình,
thì cũng đừng
nên
là một kẻ thối rữa thế này chứ?
Tên
vô lại này vừa nhìn liền biết chẳng phải kẻ tốt, ăn uống phiêu đổ (*) mọi thứ đều
hưởng qua, tham ô công quỹ, dâm loạn nam đồng, cố ý giết người.
Còn
việc gì mà lão chưa làm?
Huống
hồ, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, lão còn có một đứa con của vợ trước.
Chính
là một đứa vô cùng phiền phức...
Nhìn
gương mặt nhỏ nhắn nhất đẳng mang theo sự lạnh lùng quen thuộc nhưng lại không
hợp với niên linh đó, tất cả những câu mắng chửi vừa vọt tới bên miệng Cảnh Ngôn
đều không thốt ra được.
Không
thèm quan tâm kiến nghị lưu lại để theo dõi của bác sĩ, Cảnh Ngôn vẫn cứ cố tình
ra viện.
Căn
hộ của Phương Chấn Vũ cách đó không xa, đi tắc xi không quá nửa tiếng liền tới.
Nó
nằm trên đoạn đường toàn những căn nhà mà muốn mua một trăm mét vuông phải trả bằng
vàng đó, đối với nhà thường dân thì có lẽ cả đời cũng chẳng mua nổi, nhưng với
Phương Chấn Vũ thì chẳng qua chỉ là giọt nước giữa lòng đại dương mà thôi.
Hơn
nữa, tuy nói là nằm trên con đường Hoàng kim, thì căn hộ này với lão mà nói, quá
mức giản dị rồi. Thay vì nói là nhà, còn không bằng nói là Kim ốc dưỡng tình nhân.
Trang
trí ở bên trong đều cực kỳ tinh xảo và sang quý, thế nhưng chính vì quá mức hoàn
mỹ lại làm cho người ta cảm thấy băng lãnh.
Ngồi
trên ghế sô pha da thật mềm lại, Cảnh Ngôn không được tự nhiên mà nhìn thiếu niên
ngồi đối diện.
"À...
Thì là, trước kia ta gọi cháu thế nào?"
"...
Kính Ưu."
Tàm tạm, coi như phối hợp.
Lặng
lẽ thả lỏng trong lòng, anh tiếp tục hỏi, "... Kính Ưu à, cháu có biết làm
sao ta bị tai nạn xe cộ không?"
Hứa
Kính Ưu lúc đầu lắc đầu, sau lại do dự nói, "Trước khi ra ngoài... Hình như
ông có uống ít rượu."
À... Là uống rượu lái xe, thảo nào...
Từ
miệng bác sĩ, anh biết được Phương Chấn Vũ vì tai nạn giao thông mới phải nhập
viện, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà anh lại dính vào người lão.
Có
lẽ Phương Chấn Vũ lúc đó đã chết mới khiến anh nhập vào người, thế còn lão đâu?
Ở một thời không khác, thân thể của anh có phải cũng đã chết rồi không?
Thế
nhưng không đúng nha, nếu tại thời điểm đó Phương Chấn Vũ chết rồi thì mười sáu
năm sau, kẻ lái xe truy sát họ là ai?
Chẳng lẽ nói mười sáu năm sau, mình tự
đâm chết mình?
... Rõ rằng chẳng ăn khớp.
Vậy thì cho là thời không đã bị bóp
méo, đúng vào lúc mình ở chục năm sau và Phương Chấn Vũ tại thời không này cùng
xảy ra tai nạn, bản thân mình mới nhập vào người lão?
Mẹ! Nghĩ thế nào cũng giống truyện
khoa học viễn tưởng!
Quên đi, không nghĩ nữa! Thuyền đến đầu
cầu tất sẽ thẳng, phiền não cũng chả được tích sự gì, ít ra thì bây giờ chính mình
nhặt lại được cái mệnh, còn là mệnh siêu siêu tốt.
Tính
ra thân thể này tuổi cũng không lớn hơn bản thể của anh là bao, đại khái hai sáu,
hai bảy thôi. Vẫn chỉ sợ là Phương lão tử càng khó đối phó, mượn cớ mất trí nhớ
không chắc sẽ có thể lừa gạt được lâu.
Được
rồi, bây giờ anh còn có một bà vợ, mẹ của Hứa Kính Ưu hiện nay chắc chính là bà
xã yêu dấu?
Nhìn
gương mặt gây họa của Hứa Kính Ưu, chắc mẹ hắn cũng là một cực phẩm đại Mỹ Nhân
đi?
Tưởng
tượng ra Hứa Kính Ưu mặc nữ trang, nước bọt của Cảnh Ngôn liền rơi thẳng ba ngàn
trượng.
"À...
Kính Ưu à, mẹ con đâu?"
(*) Ăn uống phiêu đổ: Ăn chơi trác tán, chơi gái, đánh bạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét