Hình minh họa |
"Chết rồi!"
Không ngờ thiếu
niên lại lạnh mặt, nói rồi bỏ vào trong phòng.
A...?
Chắc hắn đùa thôi?
Tuy rằng trước đây ở công ty không gặp mặt mẹ
Hứa Kính Ưu bao giờ, nhưng cũng không nghe nói mẹ hắn đã qua đời mà.
Hơn nữa, vẻ mặt của tên tiểu quỷ ban nãy chắc
là... chán ghét?
Một đứa nhóc sao lại ghét mẹ mình chứ?
Lúc trước,
anh cũng xem qua bài trí trong phòng, thực sự không giống có phụ nữ ở. Đừng nói
những thứ đàn bà hay dùng, mà ngay cả ảnh hay một chút gì nữ tính hóa cũng không
có, đây là một ngôi nhà không có nữ nhân.
Như vậy rất khác thường.
Nhưng mà... Vậy cũng tốt.
Anh cũng đỡ
phải phiền não lo lắng vấn đề làm sao đối mặt với "Bà xã". Vừa nghĩ đến
chuyện vợ chồng với mẹ Hứa Kính Ưu, anh lại thấy cái cổ lành lạnh.
Trong phòng tắm
truyền ra tiếng nước tí tách, có lẽ Hứa Kính Ưu đang tắm.
Thân thể Phương
Chấn Vũ đã ở bệnh viện hai ngày, toàn thân đều là mồ hôi cộng với mùi thuốc khử
trùng trong bệnh viện, Cảnh Ngôn cảm thấy khó chịu, đợi lát nữa cũng phải tắm rửa
sạch sẽ mới được.
Nghe thấy
thanh âm trong phòng ngừng lại, đoán là hắn đã ra ngoài rồi, Cảnh Ngôn nhanh chóng
cởi bỏ quần áo trên người, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hạ thân.
Cửa mở, thiếu
niên lau mái tóc ướt bước ra, thấy Cảnh Ngôn thì sửng sốt một lát, trong mắt hiện
ra tia chán ghét.
Cảnh Ngôn không
để ý vẻ mặt của hắn, cười hì hì coi như chào hỏi rồi tiến thẳng vào phòng tắm.
Oa! Thực sự là quá sung sướng!
Tụng ca Fourain Klin, tụng ca Faraday, tụng ca
Siemens, tụng ca Edison!!
Hiển nhiên Cảnh
Ngôn không hiểu Edison có liên quan gì đến việc anh có thể tắm.
Cẩn thận không
để nước dính vào băng vải trên vai, Cảnh Ngôn kì cọ sạch toàn thân thật tỉ mỉ.
Lại nói tiếp,
thân xác của Phương Chấn Vũ thật không tồi, cơ thể rắn chắc, da dẻ nhẵn nhụi lại
co dãn, vóc dáng cao to thon dài, đường nét sâu sắc, toàn thân tràn ngập hương
vị đàn ông. Mặc dù vẻ đẹp trai không phải đúng tiêu chuẩn truyền thống nhưng cũng
có đủ khả năng để tự tin rồi.
Cho nên người xưa bảo cá vàng bụng bọ quả không
sai mà!
Cảnh Ngôn trước
gương cảm thán nói, đưa tay chạm vào gương mặt trong kính ---
"Nhưng mà
ông yên tâm... Tôi sẽ sống cả phần của ông nữa, ông cứ yên tâm ở thế giới kia
không cần trở về đâu."
Cảnh Ngôn nhẹ
cười, ngâm mình trong bồn tắm vĩ đại, hưởng thụ nước nóng vỗ về.
Tới lúc ngâm đến
đầu hơi ong ong, buồn ngủ kéo đến tới chịu đi ra.
Tùy ý khoác áo
tắm lên người, thắt hờ một nút bên hông, Cảnh Ngôn díp mắt mò về giường.
Lúc nhấc chăn
lên hình như đụng vào thứ gì đó, nhưng anh đã mệt gần chết rồi, cũng chẳng quan
tâm nhiều nữa, hai mắt vừa nhắm tưởng liền sẽ gặp Chu công.
Khi đang mơ màng
tỉnh lại hình như thấy ai đó, không nhịn được trực tiếp che đi, Cảnh Ngôn chả hề
bị ảnh hưởng, tiếp tục ngủ.
Sau đó trên
người bỗng lành lạnh, có hai tay sờ lên, đẩy ra, ngủ tiếp.
Hai tay bị đuổi
đi đó ngưng một chút, đổi vị trí muốn đánh lén hạ thân anh.
Cảnh Ngôn đang
ngủ ngon lành, lười để ý, tùy nó chạy về phía dưới.
Mãi đến khi hạ
thân mẫn cảm bị bao bọc trong một vùng nóng ẩm thì không nhịn được rên rỉ lên,
Cảnh Ngôn mới giật mình tỉnh giấc!
Tung chăn lên
hoảng sợ đẩy người kia ra, bật đèn rồi mới thấy rõ mặt mũi, không ngờ là ---
"--- Hứa
Kính Ưu! Sao con lại ở đây!"
Thiếu niên vẫn
giữ nguyên tư thế úp sấp trên giường, dưới ánh đèn vàng vọt, gương mặt trong sáng
non nớt đó lại có nét quyến rũ diễm lệ.
Hắn liếm khóe
miệng, Cảnh Ngôn bỗng nhớ ra hắn vừa làm gì, hơi nóng dồn thẳng lên đầu, hạ thân
chưa kịp che lấp lại có phản ứng.
Nụ cười của
thiếu niên tuyệt lệ kia đã mang theo trào phúng, thân thể trần trụi không có nửa
mảnh vải che thân hiện ra ánh sáng nhu hòa, giống như tơ lụa thượng đẳng.
Không chút nào
để ý bản thân xích lõa, Hứa Kính Ưu dùng tư thế của một dã thú bò tới chỗ anh.
Đôi môi ửng đỏ
chợt hiện ánh sáng mê hoặc, cộng thêm đôi mắt ngọt ngào còn mang nét thơ ngây đã
ướt nhuận, ngực hắn như bánh kem cố ý trang trí thêm hai quả anh đào, chỗ bí mật
giữa chân còn non nớt chưa hoàn toàn phát dục, đều khiến Cảnh Ngôn cảm thấy miệng
lưỡi khô khốc, thân thể không khắc chế được mà có phản ứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét