Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

Quan hệ phụ tử - Chương 5


Ngày hôm qua nói với vị tiểu trợ lý kia cần điện thoại, giờ đã có lúc dùng, Cảnh Ngôn gọi đến công ty, nói rõ nguyên nhân và xin nghỉ một tuần, sau đó lái xe của Phương Chấn Vũ tới bệnh viện tái khám.

Kiểm tra không thấy vấn đề gì, nhưng bác sĩ lo lắng chuyện anh mất trí nhớ, đề nghị anh đi chụp cắt lớp não bộ.
Vốn ngại phiền phức, Cảnh Ngôn tính không đi, nhưng ngẫm lại rồi cũng đáp ứng rồi.
Mất ký ức mà còn trấn định như thế, sợ là trên đời chỉ có mình anh đi? Anh không muốn mình có vẻ quá mức nổi trội.
Chờ cũng không lâu như anh tưởng, Cảnh Ngôn nghĩ, phải chăng đây là mị lực của đồng tiền.
Rất nhanh kiểm tra đã xong, anh rời bệnh viện rồi lại không biết nên đi đâu, thế giới này quen thuộc mà xa lạ.
Trên đường lượn lờ nửa ngày, cuối cùng dừng xe ở một nơi ít người qua lại.
Buồn chán châm thuốc, hương vị ni-cô-tin quen thuộc cũng không an ủi anh chút nào, nhìn điện thoại di động vẫn lật tới lật lui trên tay.
Nhìn thật lâu, mãi đến khi thuốc sắp cháy tới ngón tay, dập thuốc vào khe đựng, anh bấm một chuỗi dãy số
Dãy số mà anh đã từng vô cùng quen thuộc.
Ngón tay vô thức túm ống tay áo, trái tim đột nhiên thắt chặt.
"Tít tít... Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thật.... Sorry, the number is..."
Tay vô lực thõng xuống, giọng nữ lạnh lùng trong di động không ngừng lặp lại.
"... Ông trời à, người cũng biết dày vò ta quá chứ..."
Buổi tối trở về thì Hứa Kính Ưu đã ở nhà rồi, còn nấu xong cơm tối.
Ba món một canh, phối hợp cũng không tệ lắm.
Cảnh Ngôn huýt một tiếng, "Tiểu Ưu có thể gả được rồi!"
Hứa Kính Ưu trừng anh một cái, "Vớ vẩn! Còn 'Tiểu Ưu' là cái gì thế hả?"
"Ố? Con không thấy gọi vậy sẽ thân thiết hơn sao?"
"... Không."
Ngồi xuống, Cảnh ngôn một hơi ăn ba bát, đa phần thức ăn trên bàn đều rơi vào bụng anh cả.
Cuối cùng ợ một tiếng, lấy tăm xỉa răng, mười phần dáng vẻ lưu manh.
Hứa Kính Ưu cũng buông bát đũa, chuẩn bị dọn dẹp rửa chén.
Cảnh Ngôn gọi hắn lại, "Đđó ta làm được rồi, trẻ nhỏ nên đi làm bài đi."
Hứa Kính Ưu nhíu hàng mi nhỏ, "Đã làm xong rồi."
"Vậy đi chuẩn bị chuẩn bị bài ngày mai đi."
Cảnh Ngôn phẩy tay đuổi hắn, cơm sáng đã bắt con nhà người ta làm rồi, giờ việc rửa chén sao còn không biết xấu hổ bắt hắn làm tiếp chứ?
Tuy rằng không biết nấu cơm, nhưng việc rửa bát đối với người đàn ông độc thân này vẫn không thành vấn đề.
Thu dọn phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, gạch men trắng kia đã lấp lánh ánh sáng rồi, anh mới thỏa mãn ngừng lại.
Nhưng nối uất ức trong lòng không chút nào thuyên chuyển, cứ thế đi lên sân thượng, châm một điếu thuốc chầm chậm hút.
Một chấm đỏ trong đêm khi mờ khi tỏ, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh mẹ cha.
Suốt một chiều, anh không ngừng bấm số điện thoại còn vẫn khắc trong trí nhớ từ thưở bé.
Rồi mỗi lần bấm là một lần hy vọng vụn tan.
Đâu phải chưa từng nghĩ tới việc xuất hiện của mình sẽ mang đến thay đổi, cùng một người làm sao có thể tồn tại song song trong một thời không?
Thế nhưng hiện thực chính là loại mà anh không muốn đối diện nhất...
Gia đình không lớn nhưng lại ấm áp đó... Không thể quay lại nữa sao?
Phương Chấn Vũ chọn căn hộ có tầm nhìn rất tốt, nhìn xuống có thể thấy được một cảnh đêm vô cùng mĩ lệ.
Đèn nê ông rực rỡ trang điểm cho thành phố tựa như Bất Dạ Thành trong các tích xưa, ngồi ở trên lan can hưởng gió đêm, tựa hồ ngay cả người cũng muốn bay đi.
"Ông đang làm gì vậy?"
Phía sau tiếng thiếu niên trong veo đánh thức anh, quay đầu lại, Hứa Kính Ưu một tay đặt trên cửa sổ sát đất, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lại hiện rõ trong đêm.
Cảnh Ngôn cười cười, "Đang ngắm cảnh đêm, sao hôm nay rất đẹp."
Thiếu niên im lặng nhìn anh, Cảnh Ngôn vươn tay, "Muốn ngồi chung không?:
Hứa Kính Ưu không động đậy.
"... Hay là, con sợ?"
Giây tiếp theo, bàn tay gầy gò của thiếu niên đã đặt trong tay anh.
Biết mà...
Người này nha, dù là lúc nào chăng nữa thì cái tính cách ngạo mạn và không chịu thua đó tuyệt không thay đổi.
Cảnh Ngôn ôm thiếu niên vào lòng, nhìn những ngôi sao đang lóe ra ánh sáng lạnh lùng trên trời cao.
"Từng nghe bảo, những vì sao mà chúng ta đang thấy thực ra là hình ảnh truyền đến từ mấy nghìn năm, thậm chí triệu năm trước... Bây giờ tưởng rực rỡ, nhưng có lẽ đã sớm tan biến trong vũ trụ rồi..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét