Tất nhiên ánh sáng
của ngôi sao kia tới địa cầu là xa xôi, nhưng ít ra còn thể đo đếm được , còn
anh thì sao?
Hứa Kính Ưu hiển
nhiên không quá thích ứng được với hình ảnh trầm tư của Phương Chấn Vũ, động đậy
trong lòng anh không thôi.
Cảnh Ngôn xoa xoa đầu
hắn.
Không tệ
không tệ, cảm giác đám lông này tốt lắm.
Đương nhiên, có thể
xoa đầu boss thì không chỉ có tay mới thấy thích thôi đâu.
"Tiểu quỷ, muốn
nghe chuyện cổ tích không?"
Hứa Kính Ưu khinh bỉ
nhìn anh rồi lại bị Cảnh Ngôn vỗ đầu một cái ─
"Không được nói
không muốn."
"..."
Nhìn bầu trời sao
xa xăm, Cảnh Ngôn nhớ đến câu truyện mà anh từng đọc khi chỉ còn là một học
sinh, ngày đêm mơ tưởng đến hoa khôi trong trường.
"Trong tương
lai xa xôi, khoa học kỹ thuật của nhân loại đã đạt được trình độ cao mà trước
nay chưa từng có. Đến một năm nào đó, có vô số hành động thăm dò các tinh cầu
khác, trong đó có kế hoạch xem xét một hành tinh xa xôi trong ngân hà xem có hợp
để nhân loại sinh sống và lắp đặt trạm thí nghiệm luôn không."
"Bắt đầu tiến
hành rất thuận lợi, toàn thể nhân viên công tác và các nhà khoa học đều phải tiến
nhập vào trạng thái ngủ đông, cứ thế liên tục đến khi phi thuyền tới hành
tinh đó mới thôi, bởi vì hành trình đó dài vô cùng mà sinh mệnh của nhân loại không
thể duy trì lâu vậy được."
"Đó vốn là một
cuộc hành trình vô cùng thuận lợi, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, có người sớm tỉnh ─"
Nhìn gương mặt vô cùng
kinh ngạc của thiếu niên, Cảnh Ngôn trong lòng không khỏi đắc ý. "Người tỉnh lại kia rất nhanh phát hiện sai sót, đáng tiếc là anh ta không
hồi phục lại như cũ được."
Anh mỉm cười,
"Đương nhiên anh ta cũng không cần lo lắng đến sinh mệnh của mình, trên
tuyền có đầy đủ thức ăn và hệ thống duy trì sự sống hoàn hảo, thậm chí còn có
phương tiện giải trí nữa. Anh ta có thể sống như hồi còn trên mặt đất vậy, ngoại
trừ việc không có ai bên cạnh thôi."
Hàng mi thiếu niên
khẽ nhíu, anh còn kể tiếp, "Ban đầu anh ta cũng không thấy có gì khó chịu,
vì những nhà du hành vũ trụ như anh ta đều trải qua những huấn luyện vô cùng
nghiêm ngặt rồi mới được tuyển chọn ra, anh ta có ý chí kiên định hơn hẳn người
thường. Anh ta ở trong phi thuyền không người đó đọc sách, vẽ tranh, sáng tác, thậm
chí chơi nhạc, anh ta là người học nhiều hiểu rộng, am hiểu nhiều loại, anh ta rất
ít than phiền rằng mình không tìm được chuyện gì thú vị."
"Thời gian vẫn
trôi qua đều đặn, truyện anh ta viết cứ một quyển tiếp một quyển, bức vẽ khổng
lồ trên vách phi thuyền có thể nhìn thấy khắp chỗ. Thế nhưng không ai có thể cùng
anh nói chuyện, một người cũng không..."
"Thế giới yên
lặng đến mức làm anh ta gần như phát điên..."
"Rồi có một ngày,
anh ta hưng phấn phát hiện ra cũng có một con tàu vũ trụ ngang qua."
Anh dừng lại, Hứa Kính
Ưu vội vàng hỏi, "Rồi sao nữa?"
Cảnh Ngôn cười cười,
"Anh ta như phát điên muốn người trên chiếc du thuyền kia chú ý đến mình,
thậm chí tưởng quay thuyền lại, nhưng lộ trình của phi thuyền đã được thiết lập
từ trước rồi, không có mật mã thì ai cũng không thể thay đổi được quỹ đạo của nó,
đương nhiên kể cả anh ta."
"... Sau thì
sao?"
"Sau ư?"
Con mắt Cảnh Ngôn liếc trái liếc phải, "Sau thì... Ai chà, ta quên rồi..."
Gương mặt thiếu niên
hồng hồng, giống như quả táo tàu mọng nước ngọt ngào, làm người ta muốn cắn một
phát.
Tiếc là, màu ửng đỏ
dễ thương dễ ghét đó là bị người ta chọc tức mà hiện lên...
"Ông... Không
biết kể thì đừng bắt chước người khác kể chuyện!"
Nhảy xuống ban công
,Hứa Kính Ưu hổn hển quay vào nhà.
Cảnh Ngôn cười ha
ha không ngừng.
Kết truyện đương
nhiên anh biết, người kia chịu không nổi sự cô tịch vô bờ mà nhảy ra khỏi phi
thuyền.
Con người là loại
sinh vật không thể tồn tại mà không có người khác, cứ khăng khăng cự tuyệt người
khác cũng không thể hoàn toàn ngăn mình không bị tổn thương.
"Khổ ta vắt hết
óc mới nghĩ được một chuyện ra hồn, trẻ con thời nay thật không đáng yêu
nha."
Ngáp một cái , chậm
rãi lắc lư vào phòng, ngủ.
Trong phòng bên,
thiếu niên chùm kín chăn mở to hai mắt, hồi lâu cũng chưa ngủ.
Thật lâu, thật lâu,
trong phòng mới vang lên một tiếng ─
"Ngu ngốc..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét