Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

[Đoản văn] Hối hận hay không [Chương 2 - Hoàn]


Tác giả: Chưa rõ
Lòng tràn đầy phẫn nộ, cậu lôi "kẻ thù" dám chạy trốn về nhà. Lúc nhìn thấy anh ta sợ sệt không chịu vào cửa thì cục tức trong lòng đã vọt lên tận cổ. Thô bạo kéo xé y phục anh, đè anh xuống chiếc giường sạch sẽ, trái tim mất đi lý trí chỉ biết muốn hung hăng khiến người đàn ông trước mắt gánh chịu tất cả nỗi phẫn hận, cô đơn, và cả bất an trong lòng cậu...
Điên cuồng cắn nát đôi môi dày đó, đôi môi khô khốc khiến dục vọng đã kiềm chế hơn một năm ào lên không thể lui lại được. Xé rách tấm áo sơ mi đã giặt đến trắng bệch, cuồng dại mút đến mỗi thốn da thịt đã quen thuộc từ lâu. Mùi vị tình dục lay động không ngừng tràn ngập khoang mũi, thuộc về người đàn ông kia, trong sạch, nhẹ nhàng, nhưng khiến cậu không bao giờ quên được.
Cậu biết biểu hiện bây giờ của mình không hề giống một Diêu tổng luôn lãnh tĩnh cao cao tại thượng, sắc mặt muôn đời không đổi, nhưng không còn cách nào cả. Kẻ biết được bộ mặt thật đó bây giờ chỉ còn người đàn ông đang nằm dưới thân mặc cậu tàn sát này, cho nên mặt nạ cao quý có thể cởi xuống, tư thái kiêu hùng có thể buông, ngay cả tâm... cũng có thể được vỗ về...
Mây mưa hết lần này tới lần khác, cảm giác hợp làm một với người dưới thân khiến dục niệm như vĩnh viễn không thể nào trấn an. Nó tiếp tục rít gào, mặc cho vô số nụ hôn, cao trào, đến khi người đàn ông đó không thể đáp ứng mình nữa, thì tình triều táo bạo trong lòng mới chầm chậm lặng yên... Một năm rồi, nhận được khai thông, thân thể thỏa mãn, ôm chặt lấy con người đang mê man kia, hố đen sâu thẳm trong lòng cuối cùng được lấp đầy. Sự mê loạn trong mắt cũng dịu yên, đã đến lúc phải thành thật đối mặt với trái tim mình rồi. Vẫn chối từ, vẫn căm hận, cũng không thể trấn an cảm xúc không ngừng xao động. Vì sao bản thân thông minh là thế, nhưng một khi đã lạc vào con đường này thì không thể nào tìm được lối ra?
"Tỉnh rồi sao?" Dịu dàng hỏi người đàn ông còn đang giật mình, tựa như không rõ chuyện gì xảy ra, Diêu Lam cười sáng trong rực rỡ, ánh sáng như mê hoặc Triển Thần vừa thanh tỉnh. Nhìn vẻ mặt si mê của anh, cậu đã biết trong lòng người đàn ông này, mình quan trọng đến mức nào. Càng nghĩ, nụ cười lại càng xán lạn, tiếng nói lại càng dịu dàng.
"Uống nước trái cây đi, bổ sung nguyên khí, lát nữa chúng ta đi ăn một bữa!"
"Tôi... em..." Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Triển Thần, Diêu Lam cúi người đặt ly nước vào bàn tay chứa đầy vết thương, rồi hôn lên cái trán đã hiện vết hằn năm tháng.
"Không thích em đối anh như vậy sao? Uống xong thì đi tắm đi." Cậu biết Triển Thần không thích ứng được sự thay đổi này. Trong ấn tượng của anh, chỉ sợ chưa có một lần nào cậu nhìn anh bình thản.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, thấy người đàn ông đứng phía sau chị đang cười khúc khích nhìn mình không chuyển mắt, cậu đã quyết tuyệt không ban phát chút hảo cảm nào với anh, đanh mặt một mỗi khi trông thấy anh ra ra vào vào nhà mình. Nỗi tức giận trong lòng ngày càng tăng tiến. Vốn chị là của riêng mình, thế mà sau khi gặp anh ta thì trái tim chia hai nửa, cậu không còn là người quan trọng nhất trong lòng chị nữa. Biết điều đó, cậu càng thêm tức giận.
Khi nhận được quả bom đỏ của chị, cả người như bị sét đánh. Một thằng đàn ông ngu xuẩn không địa vị, vẻ ngoài xấu xí, không tiền tài, dựa vào cái gì mà lấy được người chị mỹ lệ như tiên, dịu dàng như nước của mình? Đối với đôi đũa lệch đó, Diêu Lam nổi tính trẻ con, trong lòng không ngừng nguyền rủa Triển Thần vào ngày kết hôn không may bị chết, hoặc chị đột nhiên lén vứt bỏ thằng cha không có chút tiền đồ nào đó đi. Nhưng khi nhìn hai người hạnh phúc bước trên tấm thảm đỏ, cậu biết kết cục đã định. "Trên đời chuyện vừa ý có mấy đâu", lần đầu tiên cậu thấm thía được lời này.
Quên đi!
Biết thằng đàn ông kia chẳng có mấy khả năng thăng chức lên lương, để chị có thể có cuộc sống thư thả thì đành tự mình nỗ lực, nuôi luôn thằng cha kia đi. Vậy nên cậu tích cực học tập, thu thập mọi tin tức và kinh nghiệm, trong vài năm ngắn ngủi đã cùng những người bạn chí cốt nhạy bén, bắn rơi một vùng trời. Cuộc sống tấp nập xô bồ dường như có thể khiến cậu quên đi trong nhà còn một tên "anh rể" không vừa mắt. Mãi đến khi Triển Bân nhỏ nhắn ra đời.
Khi đến bệnh viện trông thấy cậu cháu trai bé bỏng hồng hồng như khỉ con kia, lần đầu nhìn Triển Thần cẩn trọng vô cùng ôm lấy đứa nhỏ cũng chính là lần đầu tiên cậu mở lòng thử tiếp nhận tên anh rể ngu ngốc vô năng kia. Vì đứa trẻ kia dễ thương quá đỗi, dễ thương đến mức có thể làm cậu quên hết những gì không vui, dễ thương đến nỗi làm cậu bắt đầu lưu luyến tiếng cười ấm áp trong gia đình, cũng làm cậu phát hiện ánh mắt Triển Thần nhìn mình còn nhiều hơn nhìn chị.
Cậu không muốn suy nghĩ sâu xa gì, vì cậu tin rằng, nếu mình hiểu được ý nghĩa trong đôi mắt đó, thì gia đình này chắc chắn sẽ chịu sóng to gió lớn.
Thế nên, cậu chọn cách quên đi...

Nhìn Tiểu Bân từ từ lớn lên, cậu cũng muốn ở nhà nhiều hơn. Có đứa nhỏ làm tấm chắn, mỗi ngày trôi qua dường như đều bình lặng mà hạnh phúc. Cậu cho rằng mọi việc đã định là vĩnh viễn rồi, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào cả, không có phong ba, chỉ có cuộc sống yên lặng này thôi. Dù trong lòng vẫn còn "cảm mạo" với tên anh rể kia, nhưng liều thuốc đặc biệt mang tên Tiểu Bân có thể phát huy hiệu quả đến mức làm cho cậu quên đi nỗi uất hận kia.
Nhưng cú điện thoại từ bệnh viện đã đánh vỡ lớp vỏ bọc yên lặng giả tạo đó. Nhìn người chị đã từng mỹ lệ đến làm mình tự hào. giờ lại lạnh thinh nằm trong nhà xác, chỉ còn lại một bộ hài cốt, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận được sự đả kích này! Khóc rống ôm lấy thân xác người chị huyết nhục mơ hồ, nỗi thống khổ chua xót trong lòng chẳng thể nói ra.
Trên đời này, đã chẳng còn ai cậu có thể ỷ lại.
Đã chẳng còn lý do cho cậu tồn tại...

Sau khi cảnh sát điều tra, biết được thì ra là do Triển Thần có bữa tiệc cần dự, là Triển Thần lái xe, mà chị là vì bảo vệ anh ta mới thành ra thế này, lần đầu tiên cậu biết cảm giác khi hận một người đến tận xương tủy là như thế nào. Toàn bộ ý niệm trong đầu đều là hận hắn, dằn vặt hắn, cho hắn sống không bằng chết, cho hắn biết nỗi bi thống khi mất đi người thân!
Nhìn vào hai bàn tay, dường như có thể cảm thấy máu trong cơ thể đang chầm chậm chảy ra, thân nhiệt từ từ giảm xuống, cậu biết mình sẽ biến thành ác ma, một tên ác ma khiến Triển Thần biết được cảm giác sống không bằng chết là như thế nào! Cậu cười, nhưng nụ cười đó quá mức quỷ dị, làm cho bác sĩ lại còn hỏi cậu có cần thuốc an thần không. Thực là tức cười! Ai chẳng biết cậu lãnh tĩnh, trừ chị ra, chưa bao giờ có chuyện gì khiến cậu đổi sắc mặt, cần gì thuốc an thần. Người làm cho cậu có thể thất sắc chẳng phải không còn tồn tại nữa rồi sao?
Khi Bác sĩ có chút tiếc nuối nói cho cậu biết, Triển Thần sau này không còn khả năng sinh dục nữa, cậu không nhịn được mà cười lớn. Thật sự là ông trời có mắt! Cậu còn chưa động thủ trừng trị hắn thì Thượng đế đã đưa cho cậu một món quà thật lớn, thật sung sướng biết bao!
Có phải chị sợ hắn sau này sẽ phản bội chị, đi kết hôn với kẻ khác, nên mới giữ lại cái mạng ấy, nhưng lại khiến cho hắn không còn là thằng đàn ông chân chính nữa không? Chị cứ an lòng, chẳng kẻ nào bắt nạt được chị đâu! Em nhất định giúp chị giám sát chặt hắn, để cho hắn không bao giờ có thể thân thiết với bất cứ kẻ nào, cho hắn chỉ có thể lặng lẽ thủ thân, không dám có bất cứ ý niệm vớ vẩn nào trong đầu hết!
Vì thế mà vào một đêm mưa sa chớp giật, cậu ép buộc người đàn ông đó quan hệ với mình, để cho anh ta không bao giờ có tâm đi tìm một người phụ nữ khách. Đương nhiên, khi thấy Triển Thần thống khổ, rên rỉ, vặn vẹo dưới thân cậu, bất lực bấu víu lấy mình, ác ý trong lòng cũng được tiêu đi một chút. Không có một thằng đàn ông nào chịu ở dưới trằn trọc hầu hạ một thằng đàn ông khác, càng không có một thằng nào chịu để cho một thằng trẻ hơn lại thấp hơn đè hết đêm này qua đêm khác! Trừ phi trời sinh hắn là đồng tính, nhưng Triển Thần không phải. Hắn là chồng của chị, là cha của Tiểu Bân. Tuy rằng hắn mất đi khả năng sinh dục nhưng không có nghĩa là bản tính đàn ông cũng mất luôn. Cho nên, đây chính là sự trừng phạt tốt nhất, sự trả thù tốt nhất!
Thấy hắn cao trào rồi thất thần, thấy hắn bị mình ôm mà ngượng ngùng, ác độc lặp đi lặp lại: bị một thằng đàn ông vừa trẻ vừa thấp hơn ôm mà còn lên đỉnh được, thật là dâm đãng! Thấy gương mặt trở nên tái nhợt của hắn sau khi nghe xong thì ở tận đáy lòng, khoái ý xếp lên một tầng lại một tầng. Cậu muốn chính là vậy, không ngừng đả kích hắn, tìm kiếm nỗi khuây khỏa an bình từ nét mặt đau đớn của hắn, để hắn thừa nhận sự đau đớn đang không ngừng tích lũy trong lòng cậu! Cậu cũng biết, chỉ cần vừa nhìn đến hắn thì hình ảnh chị nằm trong nhà xác lại hiện lên trước mắt, rất lâu cũng không thể tán đi, khiến cho mỗi đêm cậu đều gặp ác mộng. Chỉ những khi xâm phạm hắn rồi, cậu mới có thể ngủ một giấc không mộng mị.
Ngày sinh nhật đó, thấy Triển Thần sợ sệt đưa cho mình gói quà được đóng gói cẩn thận, trong lòng dấy lên nỗi phẫn nộ vô danh. Ngày này hàng năm, cứ khi sáng sớm, người tặng quà cho mình chính là chị, người chị mỹ lệ dịu dàng ấy sẽ nhẹ nhàng nói khẽ bên tai cậu: sinh nhật vui vẻ! Còn tặng cậu một nụ hôm vang dội. Nhưng những điều đó giờ đây đã tan thành bong bóng, chính vì thằng đàn ông đang làm bộ vô tội này! Không cần nghĩ, vượt qua đại não vận hành, tay đã cầm lấy món quà hung hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân. Thấy người đàn ông kia run lên, nỗi oán hận trong lòng mới tạm thời lắng xuống, nhưng ý nghĩ không muốn thấy hắn ngày hôm nay càng thêm cường liệt, khiến cậu đẩy hắn ra thật mạnh, đóng sầm cửa giận giữ bỏ đi, sau đó ở lại nhà bạn uống rượu thâu đêm...

Ngày qua thật nhanh, nháy mắt đã bốn năm. cuộc sống vẫn không thay đổi, Triển Thần vẫn là công cụ để cậu tiêu trừ nỗi oán giận, vẫn là món đồ chơi tình dục để giết thời gian mỗi khi buồn chán. Trong lòng cậu, hắn không hề có địa vị nào cả! Trong sinh mệnh cậu, chỉ còn một người thân duy nhất, chính là Tiểu Bân.
Ép buộc Triển Thần để Tiểu Bân chuyển họ Diêu, kết quả người phản đối lại là cha mẹ anh ta. Nhìn mấy gương mặt ghê tởm đó, vừa nghĩ đến họ là người sinh ra Triển Thần, lòng cậu càng không thoải mái, buột miệng phun ra việc con họ là đồng tính hung hăng đả kích hai người phút trước còn hả hê vô cùng. Thấy bọn họ không tin nhìn về phía Triển Thần như chứng thực, sau đó Triển Thần lại không chút do dự gật đầu, kẻ giật mình không chỉ là cha mẹ hắn, cả cậu cũng ngây ra vài giây. Hắn phải không thừa nhận mới đúng chứ! Dù sao chỉ là vì mình ép hắn, hắn hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên người mình, nhưng hắn lại thản nhiên gật đầu, thực sự là ngoài dự liệu.
Thấy cặp vợ chồng khó ưa kia đoạn tuyệt quan hệ với Triển Thần, thấy hắn tuy rằng đau xót nhưng cố gượng cười, đột nhiên nhận ra mình cười không nổi, trong lòng không cảm nhận được sự vui mừng đáng có, chỉ thấy nỗi trầm thống nặng nề.
Vì gì chứ?
Cậu cần ngẫm lại...
Ngẫm lại...

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cô gái, lại còn cho cậu biết rằng, Tiểu Bân là cốt nhục của cha cô ta. Thật sự là tức cười! Cậu và cô ta đều hơn hai mươi, chị cậu làm sao là tình nhân của một lão già được chứ! Thực sự là nói dối cũng không biết đường nói!
Nhưng khi cô ta nêu lên vài minh chứng khiến cậu hoảng loạn, lén lấy DNA của Tiểu Bân đi xét nghiệm, kết quả đã chứng minh những lời nói của cô ta đều là sự thật.
Vì sao lại như vậy?
Trong chớp mắt, cả Thế giới này tựa như đảo điên.
Triển Thần mới là người vô tội bị oan!
Cậu không biết vì sao chị lại lăng nhăng bên ngoài, còn sinh cho người kia một đứa con, để cho anh yêu thương nhiều năm như vậy, còn vô duyên vô cớ chịu đựng mọi đả kích của mình. Nhớ tới sắc mặt ngày càng xanh xao đó, nỗi hổ thẹn như núi đè nặng trong lòng cậu. Không dám đối mặt với anh, sợ mình bất giác nói ra tất cả nên quyết định tránh né anh.
Mang theo Tiểu Bân gặp Vương Hồng, nhìn hai người ở chung, quả nhiên là huyết thống. Bình thường vốn rất sợ người lạ, nhưng hôm nay Tiểu Bân lại chẳng chần chờ mà tiếp cận người chị lạ lẫm kia. Trong lòng cậu không thể không cảm thán, chị à, rốt cuộc chị định làm gì? Vì sao sau khi có tên ngốc kia rồi lại còn lăng nhăng với Vương lão bản sự nghiệp thành công này chứ?

Về đến nhà mới nhận ra hóa ra hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bân, đương nhiên cũng là sinh nhật của cậu. Tuy rằng làm sai, nhưng chị cũng đã tặng một món quà lớn cho mình, đó chính là Tiểu Bân. Hàng năm cứ đến ngày này, Triển Thần đều tặng quà cho Tiểu Bân. Có lẽ sau lần tuyệt tình kia, anh đã sợ, nên từ năm đấy đến nay, cậu chưa nhận được lễ vật nào từ anh nữa. Chẳng hiểu vì sao năm nay lại có chút chờ mong.
Nới lỏng dần cà vạt mà Vương Hồng cố đeo trên cổ mình, nắm tay Tiểu Bân vào nhà, tinh mắt nhận thấy người giúp việc đang cầm một món quà gói ghém cẩn thận, hình như bà ta muốn lấy đi. Từ bao giờ cậu lại nuôi một tên trộm trong nhà mà không biết?! Ngăn lại hỏi mới biết, thì ra hộp quà là nhặt được trong thùng rác, hai phần!
Món đồ chơi hẳn là tặng Tiểu Bân, còn gói nhỏ hơn chắc là của mình, vì sao Triển Thần lại ném chúng vào thùng rác chứ? Lẽ nào anh đã biết sự thật, hiểu rằng Tiểu Bân không phải con mình, cũng biết được sự giày vò của mình đối với anh là vô cớ biết nhường nào?
Mở món quà ra, nhìn thấy chiếc cà vạt quen thuộc bên trong lại càng hoảng sợ. Đó không phải chính là chiếc mình đang đeo sao? Trong lòng dường như đã hiểu vì sao nó lại nằm trong thùng rác, chạy vội vào phòng, mở tủ quần áo cùng ngăn đựng đồ quý giá. Bên trong rỗng tuếch nói ra sự thật rằng: Triển Thần đã đi, đi thật sạch sẽ, đi thật gọn gàng, đi thật kiên quyết!
Nằm trên giường, nỗi lòng trống trải chẳng thể bù đắp. Triển Thần đi dường như mang theo nửa sinh mạng của cậu. Cả người ủ rũ ngán ngẩm, không còn tâm tình làm gì cả, cũng không còn sức để nghĩ gì nữa. Trở mình sờ thấy trên giường ướt đẫm, từ không hiểu bỗng nhiên sáng tỏ, trong đầu không ngừng lưu chuyển nhất cử nhất động của Triển Thần. Từng động tác đều vì mình mà chuyển, từng ánh mắt đều theo mình mà đi, vì sao tới giờ cậu không hề phát hiện? Trong mắt Triển thần thủy chung chỉ có một mình mình! Trong lòng anh vẫn mãi đều là mình! Người anh yêu không phải là chị, mà là — kẻ không ngừng dằn vặt anh này đây!!!
Dùng hết mọi mối quan hệ để tìm kiếm, mỗi lần thất vọng đều khiến nỗi bất an tích lại trong lòng, thật sự rất sợ một ngày nào đó mình sẽ chịu không được mà hóa khùng. Ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày trôi qua lại càng gầy hơn, thật ứng với câu: vì người tiêu đến thân tiều tụy, vạt áo dần rộng đến cuối cùng. Chỉ tiếc "người" chính là cái tên ngu ngốc đến phát ghét kia!

Cùng Vương Hồng đến công trường, sự ăn ý của hai người trong công việc thì không cần bàn cãi, nhưng trên thương trường cậu không muốn có sơ suất, cho nên vực dậy tinh thần đi xem một vòng. Trước mắt lướt qua thân ảnh hao hao giống Triển Thần, thật sự là nhớ anh phát điên rồi!
Khi nghe được tiếng hô "Triển Thần" kia, lòng cả kinh, quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng người vừa rồi vội vội vàng vàng tiến tới gần một người khác. Hình như người vừa gọi đã tiếp bao xi măng trên vai anh. Muốn lập tức đuổi theo xác thực nhưng lại khiếp đảm không dám cất bước, chỉ dám nhìn theo hai người đến tổng công ty. Không muốn xấu mặt nên cứ đè nén tâm tình cấp bách, đã tìm lâu như vậy, sợ chi thêm một ngày, chỉ có thể an ủi mình như thế.
Xác định người trước mắt chính là anh, rồi lại phẫn nộ anh với kẻ kia thân cận quá mức. Cơn tức từ từ dâng lên, thật là lâu lắm rồi nhỉ, haha.
Nhưng mở miệng gọi anh rồi, vì sao anh không chịu quay lại nhìn mình, thực sự muốn chạy trốn không gặp lại nữa sao? Ý nghĩ đó đã thiêu trụi lý trí! Nắm chặt cánh tay người đàn ông không chịu quay lại kia, kéo thẳng lên xe về nhà, sau đó...

Ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn người đàn ông đangkhông biết phải làm sao kia, Diêu Lam cố sức ôm chặt thân thể đã nhớ thương hơn năm trời, nhẹ nhàng kề vào tai anh nói ra ba từ mà tưởng rằng hết kiếp này cũng không nói nên lời, sau đó cảm nhận thân thể anh nhè nhẹ xao động, đôi tay run rẩy, lệ ướt khóe mi, một lần lại một lần hôn lên đôi môi run run không nói nên lời, một lần lại một lần lặp lại lời chỉ nói với người yêu dấu, đến khi anh tin, đến khi anh khóc thành tiếng, đến khi anh nỗ lực ôm chặt lấy mình, cõi lòng bay bổng cũng chầm chậm chạm đất... Cảm giác được anh ôm chặt thật tuyệt, tuyệt đến nỗi cậu muốn ngủ một giấc thật ngon, trong vòng tay ấm áp của anh...

Nhiều năm sau, một sáng tỉnh dậy sớm, mặc lễ phục chỉnh tề chuẩn bị tham gia hôn lễ của Tiểu Bân — không, không thể gọi là “Tiểu” nữa, đứa nhỏ đã lớn đến mức cưới vợ được rồi, nhìn mái đầu giờ đã điểm bạc của Triển Thần, lòng bỗng khẽ động: "Hối hận không?"
Triển Thần cười rạng rỡ, thì ra nụ cười của anh cũng hiệu quả như thế, khẽ nâng tay muốn ngăn lại khung cảnh sáng bừng đó lại bị anh nắm lại trong hai bàn tay, "Không, anh không hối hận..."
_HOÀN_

Bạn có thể download trọn bộ theo link dưới đây

8 nhận xét:

  1. Nặc danh12/1/14 5:53 CH

    coi di coi lai vân hay

    Trả lờiXóa
  2. Nice
    <3 yêu 2bạn
    Yêu luôn chàng đã đăng truyện *mi gió* =]]

    Trả lờiXóa
  3. *khóc* *chấm nước mắt* truyện cảm động quá đi oa oa T.T

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh23/4/14 1:53 CH

    Truyện hay và cực dễ thương(đoạn cuối thôi). Thương anh Triển Thần ghê. May là a đc hạnh phúc a

    Trả lờiXóa
  5. Nặc danh11/6/14 4:06 CH

    đọc đọc đọc lại cảm xúc vận vẹn nguyên

    Trả lờiXóa
  6. Nặc danh18/1/15 4:30 CH

    thật sự thì truyện rất hay..
    tất cả nhân vật cùng với nội dung, diễn biến đều cuốn hút..
    chỉ là không hiểu tại sao phải diễn biến nhanh và 'gọn' như vậy?
    phải chỉ truyện viết dài hơn, chi tiết hơn.. để mình được ngâm, đc nghiền lâu hơn tình tiến của nó thì hay biết mấy =.=

    Trả lờiXóa
  7. TT^TT Cái kết kiểu gì vậy trời. Tui muốn ngược chết thằng công đi.

    Trả lờiXóa
  8. Xem đi xem lại vẫn thấy hay và xúc động. Cảm ơn bạn đã dịch đoản này ^^

    Trả lờiXóa